Chương 100
Giả dối, tất cả đều là giả dối.
Vậy giữa cô và Lục Kiến Thành còn có sự thật nào chứ?
Phương Thanh Liên đeo nhẫn vào ngón áp út, sau đó giơ hai tay lên, khoe khoang trước mặt Nam Khuê, cười đắc ý.
Nụ cười đó rất chói mắt.
Càng chói mắt chính là viên kim cương trên nhẫn dưới ánh đèn của trung tâm thương mại chiếu rọi chói mắt, cực kỳ chói mắt, mạnh liệt đâm vào mắt cô.
Quá đau lòng.
Trong đầu cô chợt nhớ tới câu quảng cáo kinh điển nhất về chiếc nhẫn kim cương, nói như thế nào nhỉ?
Đúng rồi, cô nhớ rồi.
Kim cương là mãi mãi, một viên mãi mãi.
Mãi mãi?
Haha, tất cả những chuyện này, tất cả đều là một trò đùa.
Buồn cười hơn nữa cô đều coi là thật.
“Nam Khuê, tôi đã nói rõ ràng như vậy, cô còn không hiểu sao? Kiến Thành từ đầu đến cuối chỉ yêu mình tôi, cô, không nên xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi.”
“Cha cô, mẹ cô, bối cảnh gia đình cô, nếu như không phải quà tặng của ông nội, căn bản là không thể dính một ngón tay vào nhà họ Lục. Kiến Thành là ngôi sao mà ngay cả khi cô đứng trên thang cũng không thể hái được, cho nên Nam Khuê, bỏ cuộc đi.”
Nam Khuê nở nụ cười, cô liều mạng áp chế nỗi đau trong lòng: “Vậy còn cô thì sao? Phương Thanh Liên?”
“Hôn nhân hai năm, sao cô biết anh ấy không có chút tình cảm nào với tôi, làm sao cô biết anh ấy vẫn còn yêu cô như lúc trước.”
“Phương Thanh Liên, cô đang sợ cái gì vậy?”
Không thể không nói, chất vấn của Nam Khuê khiến trái tim Phương Thanh Liên run lên.
Cô ta hoảng loạn.
Cô ta cũng thật sự có chút sợ hãi. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tuy nhiên, Phương Thanh Liên không phải là người dễ dàng chịu thua.
Cô ta ngẩng đầu cười, vẻ mặt tự tin và chắc chắn: “Tôi sợ cái gì? Người Kiến Thành yêu sâu đậm là tôi, anh ấy là tất cả can đảm của tôi để đối đầu với thế giới này, tại sao tôi phải sợ?”
“Vậy sao?” Nam Khuê cười lạnh: “Bề ngoài thoạt nhìn, có rất có lý.”
“Nhưng Phương Thanh Liên, cô hãy nhớ kỹ, tôi không nợ cô, lúc trước tôi và anh ấy kết hôn, là hai người đã chia tay một cách hòa bình. Mà khi cô trở về, vẫn còn trong thời gian hôn nhân của tôi và anh ấy, cho nên cô đã phá hỏng hôn nhân của tôi, nhưng Nam Khuê tôi chưa bao giờ xen vào tình cảm của cô.”
“Mặc kệ cô yêu anh ấy hay là anh ấy yêu cô, tôi cũng sẽ không chúc phúc cho cô.”
Nam Khuê xoay người, đi thẳng xuống cầu thang.
Nếu cô không đi, cô sợ rằng cô sẽ khóc.
Trước đây, cô đã từng thấy ai đó hỏi, nếu bạn rất yêu một người, yêu đến tận xương tuỷ, yêu đến hết phương cứu chữa, rồi có một ngày, khi người ấy kết hôn, mà cô dâu không phải là bạn, bạn có chúc phúc cho người ấy không?
Cô luôn nghĩ rằng, mình sẽ mỉm cười rồi chúc phúc.
Chúc anh ấy hạnh phúc, chúc anh ấy có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.