"~~~ Có điều mọi chuyện đều không cần lo ngại. Hắn bây giờ gặp được ta coi như trúng số rồi đấy. Ta cam đoan có thể chữa trị tốt cho hắn đến 80 tuổi vẫn y nguyên nhảy nhót tưng bừng. Lúc đó, nếu như hắn ngày ngày đều luyện tập chuyện nhân sinh coi như cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng!" Lâm Bắc Phàm vỗ ngực cam đoan.
"Thật sao?" Lâm Vũ Đồng vui mừng nói.
Diệp Vô Đạo: "..."
Thần y, ngươi hình dung kiểu này có xạo hay không đó?
~~~ Tiểu muội muội, ngươi có vẻ mặt kinh hỉ như vậy là sao? Tên kia hàng ngày đi luyện tập chuyện nhân sinh thì làm sao ngươi sẽ vui vẻ như vậy?
"Thật, ta Lâm Bắc Phàm nói lời giữ lời, già trẻ không gạt!" Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: "Ta dựa vào nhân cách của mình mà cam đam nếu hắn có một ngày không đi luyên tập chuyện nhân sinh được xem như ta thua!"
Diệp Vô Đạo: "..."
~~~ Cái này có gì để cược? Tư tưởng ngươi đừng xấu như vậy được hay không?.
"Thần y, vậy ngươi mau chữa trị cho Diệp đại ca đi, xin nhờ ngài!" Lâm Vũ Đồng cảm kích nói.
"Yên tâm, tất cả mọi chuyện đều để ta lo hết!" Lâm Bắc Phàm cầm châm, không mảy may do dự đâm vào một bên ngực của Diệp Vô Đạo. Sau đó, hắn liên tục ra châm, xuất ra liên tục năm châm, đâm thủng toàn tử khí trên thân Diệp ca, sau đó tiến hành chải vuốt sinh tử nhị khí.
Diệp Vô Đạo chỉ cảm thấy toàn thân mình như có cỗ nhiệt lưu đang cuộn trào, ấm áp, vô cùng dễ chịu.
Sau đó, hắn bỗng nhiên phun một một ngụm máu.
"Diệp đại ca!"
"Không có việc gì đâu! Đây là một ngụm máu bầm đã tích tụ ở trong vết thương trên cơ thể hắn. Bây giờ thứ đó bị dọn dẹp ra ngoài đối với y là tốt nhất." Lâm Bắc Phàm ở một bên giải thích.
"Tiểu Vũ yên tâm, hiện tại ta cảm giác rất thoải mái và có nhẹ nhõm trước đó chưa từng có." Diệp Vô Đạo cười an ủi.
~~~ Hắn còn chưa nói một điểm. Đó chính là thân thể mình tràn đầy lực lượng, giống như y đang ở thời kỳ đỉnh phong. Nếu như nói trước đây hắn chỉ có thể xuất ra 8 thành thực lực chân chính bởi vì khắp người bị tổn thương nặng. Nhưng bây giờ, y có thể phát huy được mười thành còn hơn khi xưa.
Thực lực xảy ra biến hóa long trời lở đất!
Có lẽ chỉ có tự mình động thủ, mới biết được thực lực của mình ngày hôm nay đã thay đổi ra sao.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Tiểu Vũ trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
"Cảm tạ thần y xuất thủ cứu giúp!" 2 người trăm miệng một lời ríu rít cảm tạ.
"Ta cứu các ngươi là vì điều kiện không phải nghĩa vụ, cho nên không cần cảm tạ. Bất quá, ta còn muốn nhấn mạnh một điều!" Lâm Bắc Phàm sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Diệp Vô Đạo 2 người cũng biến thành nghiêm túc lên: "Thần y mời nói!"
"Liên quan tới y thuật này, ta hi vọng các ngươi đừng nói cho người khác biết giống như thủ khẩu như bình một chữ cũng không nói ra. Bởi vì, ta không hi vọng cuộc sống yên tĩnh của mình bị quấy rầy, biết không?"
"~~~ Chúng ta cam đoan sẽ không nói ra bất kỳ lời nào!" Diệp Vô Đạo không chút do dự nói.
Lâm Vũ Đồng có chút do dự, sau đó đưa ra nghi vấn: "Nhưng thần y ơi, ngươi có y thuật kinh thiên động địa như vậy. Vì sao ngươi không dùng để chăm sóc người bị thương đây? Ta cũng là một bệnh nhân nên hiểu rất rõ nỗi khổ cùng khát vọng của bọn họ. Những người ấy hy vọng có thể sống sót hơn ai hết. Ngươi có y thuật cao siêu như vậy, vì sao không giúp bọn hắn một chút?"
Lâm Bắc Phàm thở dài, nói: "Ai, ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện..."
Lâm Vũ Đồng: "..."
Lâm Bắc Phàm tiếp lấy, thương cảm nói: "Ngươi có biết vì cứu lành chân cho ngươi, ta đã trả cái giá lớn đến đâu sao?"
Lâm Vũ Đồng lập tức lắc lắc đầu.
"Vậy ngươi có biết vì cứu lành chân cho ngươi, Diệp ca đã trả cái giá lớn đến đâu sao?"
Lâm Vũ Đồng lại lắc đầu, sau đó khẩn trương nhìn Diệp Vô Đạo.
"Ngươi không biết là được rồi, bởi vì chúng ta sẽ không nói cho ngươi biết cái gì cả!"
Lâm Vũ Đồng: "..."
Thần y, sao ngươi bỗng nhiên nhây như vậy, có đúng là tên họ Lâm không đó?
"Bởi vì ngươi đều không biết cái gì nên mới có thể đưa ra vấn đề vô tri. Cho nên ta sẽ không trách ngươi."
Lâm Vũ Đồng: "..."
Vị đại sư này thật quá nhây, ngươi có thể nói trọng điểm hay không!
Lâm Bắc Phàm lại thở dài:
"Vậy ta hiện tại sẽ nói cho ngươi. Vì cứu lành chân cho ngươi nên ta phải dẫn động tinh thần lực trong thân thể đến hết sức để cứu chữa. Nói cách khác ta thông qua việc hao tổn tinh thần của mình để cứu ngươi. Tương đương với dùng sinh mệnh của ta để đổi chân cho ngươi. Bằng không thì ngươi cho rằng chỉ châm mấy cây kim là xog rồi sao?"
"A! Nghiêm trọng như vậy!" Lâm Vũ Đồng cả kinh kêu lên.
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói:
"Không những nghiêm trọng mà còn vô cùng nghiêm trọng, so với tưởng tưởng của ngươi còn nghiêm trọng hơn nữa! Nói thật ra, vì cứu lành chân cho ngươi, ta đã không thể động châm cứu người trong nửa năm tới. Nếu như động, thọ mệnh của ta cũng sẽ bị cắt giảm và tình trạng cơ thể sẽ trở nên kém đi đến cuối cùng vì hồng nhan mà bạc mệnh... Khụ khụ, cuối cùng còn tráng niên mà mất sớm, ngươi nói ta có thảm hay không?"
"Thảm thật!" Lâm Vũ Đồng đồng tình gật đầu.
"Cho nên mới nói, vì cứu người khác nên ngươi nguyện ý để cho ta cúng mạng sao?" ( anh cứ feed đi, mọi chuyện em lo)
"Không nguyện ý!" Lâm Vũ Đồng lập tức lắc đầu.
"Ngươi suy nghĩ rất chính xác!" Lâm Bắc Phàm gật đầu tán thưởng. Sau đó tiếp tục thở dài, lo cho nước cho dân nói: "Thủ đoạn của chúng ta xác thực rất nghịch thiên nhưng ngược lại hi sinh cũng rất lớn. Thiên hạ có biết bao nhiêu bệnh nhân, chúng ta liệu có thể cứu được mấy người? Nếu như bọn họ đều biết đến Quỷ Môn, nhao nhao chạy tới cầu y, ngươi nói chúng ta có thể làm sao đây? Nếu gặp trúng vài bệnh nhân đang tình trạng kịch kiệt thì phải áp dụng thủ đoạn cấp cao. Đến lúc đó chúng ta phải làm sao? ~~~ Chính vì nguyên nhân này nên Quỷ Môn chúng ta không xuất hiện ở hậu thế cũng thực sự không muốn cúng mạng của mình đâu!"
"Ngươi nói đúng, ta không nên ích kỷ như vậy. Ta cam đoan không đem chuyện này nói ra!" Lâm Vũ Đồng xấu hổ cúi đầu xuống.
~~~ Diệp Vô Đạo đứng một bên nghe nãy giờ mà trợn mắt hốc mồm.
Hắn chưa từng nghĩ đến, vị Lâm tiên sinh này có năng lực cùng so với thần y. Nhưng còn có một thân tài năng khua môi múa mép, lại có thể tài tình đem muội muội hắn xoay chóng chóng.
"Trẻ nhỏ dễ dạy!" Lâm Bắc Phàm khen ngợi, cảm thấy hẳn thêm được một vai diễn mới, thế là hắn bắt đầu nói tiếp: "Hiện tại, chúng ta nói tới vấn đề, Diệp ca sẽ vì ngươi bỏ ra cái giá lớn nhường nào."
"~~~ Xuất ra cái giá như thế nào?" Lâm Vũ Đồng trở nên khẩn trương đến hơi thở dồn dập.
" Diệp ca vì cứu ngươi, đã đem mạng của hắn bán cho ta. Từ nay về sau, hắn có nghĩa vụ bảo vệ ta. Thời điểm ta bị địch nhân nổ súng bắn, hắn phải cản ở phía trước ta, cho dù bị bắn thành cái sàng cũng không thể lui lại..." (sàng là vật dụng ở VN có đấy)
"A!" Lâm Vũ Đồng bị dọa đến thét lên.
Diệp Vô Đạo: "..."
Đại ca, ngươi không cần miêu tả thảm như vậy đâu?
"Khi địch nhân giết tới chỗ ta, hắn phải là người đầu tiên đứng phía trước cản lại, dù cho bị ngũ mã phanh thây, bị chặt phá thành muôn ngàn mảnh nhỏ cũng tuyệt không lui bước!"
"Đừng mà!" Lâm Vũ Đồng lần nữa thét lên.
Diệp Vô Đạo: "..."
Đại ca quá khoa trương rồi đấy, không có nghiêm trọng như vậy, ngươi dọa hài tử người ta đến muốn khóc rồi kìa.
"Đương nhiên, bây giờ là xã hội văn minh, không thể phát sinh sự việc kịch liệt như vậy, trái với chủ nghĩa lấy xã hội làm trung tâm rồi. Nhưng vạn nhất địch nhân hạ độc thì tính sao, theo nghĩa vụ hắn phải ăn trước một miếng, ăn xong thất khiếu chảy máu, độc phát thân vong thì làm sao bây giờ?"
Lâm Vũ Đồng sắc mặt giống như ăn phải độc dược.
Diệp Vô Đạo: "..."
Đại ca ngươi cứ tùy ý đi, ta sẽ lắng tai nghe!
"Tóm lại, nó rất rất thảm là được rồi." Lâm Bắc Phàm ngữ điệu trọng tâm nói: "Ngươi nói đi, nếu sự tình của ta bị bại lô ra bên ngoài. Khi đó sẽ có vô cùng vô tận phiền phức tìm đến ta, Diệp ca của ngươi còn sống nổi sao?"
Diệp Vô Đạo: "..."
Làm sao nói tới nói lui, ta đều phải đi chết?
"Cho nên, ngươi không chỉ vì ta mà giữ bí mật, còn muốn vì Diệp ca của người mà giữ bí mật. Hiện tại, tính mạng của ta và Diệp ca của ngươi đều nằm gọn trong tay ngươi, sống hay chết ngươi tùy ngươi xử lý đi."
Lâm Vũ Đồng ngay lập tức nhìn về hướng Diệp Vô Đạo, khẩn trương hỏi: "Diệp ca, thực sự sẽ như vậy hay sao? Phiền ngươi giải thích cặn kẽ cho ta biết. Nếu vì ta mà bại lộ bí mật này, ngươi sẽ bị chết vô cùng thể thảm sao? ".
"~~~ Cái này..." Diệp Vô Đạo trầm tư, sau đó thoáng nhìn ánh mắt uy hiếp của Lâm Bắc Phàm, nghĩ đến chân của muội muội mình còn nằm trong tay tên hỗn đản ăn nói lung tung này, lập tức giật cả mình, Ảnh Đế nhập hồn, trầm trọng nói: "Sẽ..."
"A!" Lâm Vũ Đồng lần nữa giật nảy mình, cơ hồ muốn khóc thành tiếng: "Diệp ca, ta cam đoan nhất định sẽ không nói ra bất kỳ lời nào! ~~~ Coi bị giết, ta cũng không nói! Ta nhất định sẽ thủ khẩu như bình, ta không muốn ngươi chết đâu..."
Nhìn thấy được bộ dáng quan tâm ngây thơ của muội muội nhà mình, Diệp Vô Đạo vừa cảm động lại vừa bất đắc dĩ.
Đều do một tay cái tên hỗn đản này làm ra, không có việc gì để nói hay sao mà kể đến thảm như vậy làm gì?
Lâm Bắc Phàm thấy mình đại công cáo thành nên xong việc chạy luôn, thế là vỗ vỗ cái mông nói: "Hiện tại việc trị thương đã kết thúc, việc còn lại chính các ngươi xử lý đi nhé, vậy ta đi về trước, không cần tiễn đâu."
"Thật sao?" Lâm Vũ Đồng vui mừng nói.
Diệp Vô Đạo: "..."
Thần y, ngươi hình dung kiểu này có xạo hay không đó?
~~~ Tiểu muội muội, ngươi có vẻ mặt kinh hỉ như vậy là sao? Tên kia hàng ngày đi luyện tập chuyện nhân sinh thì làm sao ngươi sẽ vui vẻ như vậy?
"Thật, ta Lâm Bắc Phàm nói lời giữ lời, già trẻ không gạt!" Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: "Ta dựa vào nhân cách của mình mà cam đam nếu hắn có một ngày không đi luyên tập chuyện nhân sinh được xem như ta thua!"
Diệp Vô Đạo: "..."
~~~ Cái này có gì để cược? Tư tưởng ngươi đừng xấu như vậy được hay không?.
"Thần y, vậy ngươi mau chữa trị cho Diệp đại ca đi, xin nhờ ngài!" Lâm Vũ Đồng cảm kích nói.
"Yên tâm, tất cả mọi chuyện đều để ta lo hết!" Lâm Bắc Phàm cầm châm, không mảy may do dự đâm vào một bên ngực của Diệp Vô Đạo. Sau đó, hắn liên tục ra châm, xuất ra liên tục năm châm, đâm thủng toàn tử khí trên thân Diệp ca, sau đó tiến hành chải vuốt sinh tử nhị khí.
Diệp Vô Đạo chỉ cảm thấy toàn thân mình như có cỗ nhiệt lưu đang cuộn trào, ấm áp, vô cùng dễ chịu.
Sau đó, hắn bỗng nhiên phun một một ngụm máu.
"Diệp đại ca!"
"Không có việc gì đâu! Đây là một ngụm máu bầm đã tích tụ ở trong vết thương trên cơ thể hắn. Bây giờ thứ đó bị dọn dẹp ra ngoài đối với y là tốt nhất." Lâm Bắc Phàm ở một bên giải thích.
"Tiểu Vũ yên tâm, hiện tại ta cảm giác rất thoải mái và có nhẹ nhõm trước đó chưa từng có." Diệp Vô Đạo cười an ủi.
~~~ Hắn còn chưa nói một điểm. Đó chính là thân thể mình tràn đầy lực lượng, giống như y đang ở thời kỳ đỉnh phong. Nếu như nói trước đây hắn chỉ có thể xuất ra 8 thành thực lực chân chính bởi vì khắp người bị tổn thương nặng. Nhưng bây giờ, y có thể phát huy được mười thành còn hơn khi xưa.
Thực lực xảy ra biến hóa long trời lở đất!
Có lẽ chỉ có tự mình động thủ, mới biết được thực lực của mình ngày hôm nay đã thay đổi ra sao.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Tiểu Vũ trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
"Cảm tạ thần y xuất thủ cứu giúp!" 2 người trăm miệng một lời ríu rít cảm tạ.
"Ta cứu các ngươi là vì điều kiện không phải nghĩa vụ, cho nên không cần cảm tạ. Bất quá, ta còn muốn nhấn mạnh một điều!" Lâm Bắc Phàm sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Diệp Vô Đạo 2 người cũng biến thành nghiêm túc lên: "Thần y mời nói!"
"Liên quan tới y thuật này, ta hi vọng các ngươi đừng nói cho người khác biết giống như thủ khẩu như bình một chữ cũng không nói ra. Bởi vì, ta không hi vọng cuộc sống yên tĩnh của mình bị quấy rầy, biết không?"
"~~~ Chúng ta cam đoan sẽ không nói ra bất kỳ lời nào!" Diệp Vô Đạo không chút do dự nói.
Lâm Vũ Đồng có chút do dự, sau đó đưa ra nghi vấn: "Nhưng thần y ơi, ngươi có y thuật kinh thiên động địa như vậy. Vì sao ngươi không dùng để chăm sóc người bị thương đây? Ta cũng là một bệnh nhân nên hiểu rất rõ nỗi khổ cùng khát vọng của bọn họ. Những người ấy hy vọng có thể sống sót hơn ai hết. Ngươi có y thuật cao siêu như vậy, vì sao không giúp bọn hắn một chút?"
Lâm Bắc Phàm thở dài, nói: "Ai, ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện..."
Lâm Vũ Đồng: "..."
Lâm Bắc Phàm tiếp lấy, thương cảm nói: "Ngươi có biết vì cứu lành chân cho ngươi, ta đã trả cái giá lớn đến đâu sao?"
Lâm Vũ Đồng lập tức lắc lắc đầu.
"Vậy ngươi có biết vì cứu lành chân cho ngươi, Diệp ca đã trả cái giá lớn đến đâu sao?"
Lâm Vũ Đồng lại lắc đầu, sau đó khẩn trương nhìn Diệp Vô Đạo.
"Ngươi không biết là được rồi, bởi vì chúng ta sẽ không nói cho ngươi biết cái gì cả!"
Lâm Vũ Đồng: "..."
Thần y, sao ngươi bỗng nhiên nhây như vậy, có đúng là tên họ Lâm không đó?
"Bởi vì ngươi đều không biết cái gì nên mới có thể đưa ra vấn đề vô tri. Cho nên ta sẽ không trách ngươi."
Lâm Vũ Đồng: "..."
Vị đại sư này thật quá nhây, ngươi có thể nói trọng điểm hay không!
Lâm Bắc Phàm lại thở dài:
"Vậy ta hiện tại sẽ nói cho ngươi. Vì cứu lành chân cho ngươi nên ta phải dẫn động tinh thần lực trong thân thể đến hết sức để cứu chữa. Nói cách khác ta thông qua việc hao tổn tinh thần của mình để cứu ngươi. Tương đương với dùng sinh mệnh của ta để đổi chân cho ngươi. Bằng không thì ngươi cho rằng chỉ châm mấy cây kim là xog rồi sao?"
"A! Nghiêm trọng như vậy!" Lâm Vũ Đồng cả kinh kêu lên.
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói:
"Không những nghiêm trọng mà còn vô cùng nghiêm trọng, so với tưởng tưởng của ngươi còn nghiêm trọng hơn nữa! Nói thật ra, vì cứu lành chân cho ngươi, ta đã không thể động châm cứu người trong nửa năm tới. Nếu như động, thọ mệnh của ta cũng sẽ bị cắt giảm và tình trạng cơ thể sẽ trở nên kém đi đến cuối cùng vì hồng nhan mà bạc mệnh... Khụ khụ, cuối cùng còn tráng niên mà mất sớm, ngươi nói ta có thảm hay không?"
"Thảm thật!" Lâm Vũ Đồng đồng tình gật đầu.
"Cho nên mới nói, vì cứu người khác nên ngươi nguyện ý để cho ta cúng mạng sao?" ( anh cứ feed đi, mọi chuyện em lo)
"Không nguyện ý!" Lâm Vũ Đồng lập tức lắc đầu.
"Ngươi suy nghĩ rất chính xác!" Lâm Bắc Phàm gật đầu tán thưởng. Sau đó tiếp tục thở dài, lo cho nước cho dân nói: "Thủ đoạn của chúng ta xác thực rất nghịch thiên nhưng ngược lại hi sinh cũng rất lớn. Thiên hạ có biết bao nhiêu bệnh nhân, chúng ta liệu có thể cứu được mấy người? Nếu như bọn họ đều biết đến Quỷ Môn, nhao nhao chạy tới cầu y, ngươi nói chúng ta có thể làm sao đây? Nếu gặp trúng vài bệnh nhân đang tình trạng kịch kiệt thì phải áp dụng thủ đoạn cấp cao. Đến lúc đó chúng ta phải làm sao? ~~~ Chính vì nguyên nhân này nên Quỷ Môn chúng ta không xuất hiện ở hậu thế cũng thực sự không muốn cúng mạng của mình đâu!"
"Ngươi nói đúng, ta không nên ích kỷ như vậy. Ta cam đoan không đem chuyện này nói ra!" Lâm Vũ Đồng xấu hổ cúi đầu xuống.
~~~ Diệp Vô Đạo đứng một bên nghe nãy giờ mà trợn mắt hốc mồm.
Hắn chưa từng nghĩ đến, vị Lâm tiên sinh này có năng lực cùng so với thần y. Nhưng còn có một thân tài năng khua môi múa mép, lại có thể tài tình đem muội muội hắn xoay chóng chóng.
"Trẻ nhỏ dễ dạy!" Lâm Bắc Phàm khen ngợi, cảm thấy hẳn thêm được một vai diễn mới, thế là hắn bắt đầu nói tiếp: "Hiện tại, chúng ta nói tới vấn đề, Diệp ca sẽ vì ngươi bỏ ra cái giá lớn nhường nào."
"~~~ Xuất ra cái giá như thế nào?" Lâm Vũ Đồng trở nên khẩn trương đến hơi thở dồn dập.
" Diệp ca vì cứu ngươi, đã đem mạng của hắn bán cho ta. Từ nay về sau, hắn có nghĩa vụ bảo vệ ta. Thời điểm ta bị địch nhân nổ súng bắn, hắn phải cản ở phía trước ta, cho dù bị bắn thành cái sàng cũng không thể lui lại..." (sàng là vật dụng ở VN có đấy)
"A!" Lâm Vũ Đồng bị dọa đến thét lên.
Diệp Vô Đạo: "..."
Đại ca, ngươi không cần miêu tả thảm như vậy đâu?
"Khi địch nhân giết tới chỗ ta, hắn phải là người đầu tiên đứng phía trước cản lại, dù cho bị ngũ mã phanh thây, bị chặt phá thành muôn ngàn mảnh nhỏ cũng tuyệt không lui bước!"
"Đừng mà!" Lâm Vũ Đồng lần nữa thét lên.
Diệp Vô Đạo: "..."
Đại ca quá khoa trương rồi đấy, không có nghiêm trọng như vậy, ngươi dọa hài tử người ta đến muốn khóc rồi kìa.
"Đương nhiên, bây giờ là xã hội văn minh, không thể phát sinh sự việc kịch liệt như vậy, trái với chủ nghĩa lấy xã hội làm trung tâm rồi. Nhưng vạn nhất địch nhân hạ độc thì tính sao, theo nghĩa vụ hắn phải ăn trước một miếng, ăn xong thất khiếu chảy máu, độc phát thân vong thì làm sao bây giờ?"
Lâm Vũ Đồng sắc mặt giống như ăn phải độc dược.
Diệp Vô Đạo: "..."
Đại ca ngươi cứ tùy ý đi, ta sẽ lắng tai nghe!
"Tóm lại, nó rất rất thảm là được rồi." Lâm Bắc Phàm ngữ điệu trọng tâm nói: "Ngươi nói đi, nếu sự tình của ta bị bại lô ra bên ngoài. Khi đó sẽ có vô cùng vô tận phiền phức tìm đến ta, Diệp ca của ngươi còn sống nổi sao?"
Diệp Vô Đạo: "..."
Làm sao nói tới nói lui, ta đều phải đi chết?
"Cho nên, ngươi không chỉ vì ta mà giữ bí mật, còn muốn vì Diệp ca của người mà giữ bí mật. Hiện tại, tính mạng của ta và Diệp ca của ngươi đều nằm gọn trong tay ngươi, sống hay chết ngươi tùy ngươi xử lý đi."
Lâm Vũ Đồng ngay lập tức nhìn về hướng Diệp Vô Đạo, khẩn trương hỏi: "Diệp ca, thực sự sẽ như vậy hay sao? Phiền ngươi giải thích cặn kẽ cho ta biết. Nếu vì ta mà bại lộ bí mật này, ngươi sẽ bị chết vô cùng thể thảm sao? ".
"~~~ Cái này..." Diệp Vô Đạo trầm tư, sau đó thoáng nhìn ánh mắt uy hiếp của Lâm Bắc Phàm, nghĩ đến chân của muội muội mình còn nằm trong tay tên hỗn đản ăn nói lung tung này, lập tức giật cả mình, Ảnh Đế nhập hồn, trầm trọng nói: "Sẽ..."
"A!" Lâm Vũ Đồng lần nữa giật nảy mình, cơ hồ muốn khóc thành tiếng: "Diệp ca, ta cam đoan nhất định sẽ không nói ra bất kỳ lời nào! ~~~ Coi bị giết, ta cũng không nói! Ta nhất định sẽ thủ khẩu như bình, ta không muốn ngươi chết đâu..."
Nhìn thấy được bộ dáng quan tâm ngây thơ của muội muội nhà mình, Diệp Vô Đạo vừa cảm động lại vừa bất đắc dĩ.
Đều do một tay cái tên hỗn đản này làm ra, không có việc gì để nói hay sao mà kể đến thảm như vậy làm gì?
Lâm Bắc Phàm thấy mình đại công cáo thành nên xong việc chạy luôn, thế là vỗ vỗ cái mông nói: "Hiện tại việc trị thương đã kết thúc, việc còn lại chính các ngươi xử lý đi nhé, vậy ta đi về trước, không cần tiễn đâu."
Danh sách chương