Tại một chỗ hồ sâu, hai bóng dáng nho nhỏ mơ hồ ở trong đó hi nháo chơi đùa. Gần đây mưa to mấy ngày làm thế nước từ bộc bố trên núi hạ xuống trở nên rất lớn, cũng làm cho thủy vụ chung quanh trở nên thực rõ ràng. Cùng với thanh âm chim chóc hoà lẫn trong mùi hoa đạm nhã, mấy nam tử trưởng thành ngồi ở trước trúc lâu, nhìn mấy đứa nhỏ ngoạn trong nước.
Lúc này, từ trong trúc lâu xuất hiện một người, người này mới đi ra thì một nam tử đang ngồi ở bên ngoài lập tức đứng lên đi tới, đem người kia ôm ở trong lồng ngực.
” Nhiên, sao lại đi ra?” Sờ sờ cái trán, sốt cao đêm qua đã hạ xuống, nam tử nhẹ nhàng thở ra.
” Ta không có việc gì, nằm mãi cũng mệt mỏi, không bằng đi ra ngoài.” Sắc mặt nam tử có chút tái nhợt ôn thuận tựa vào trong lồng ngực nam tử đang ôm mình, mặc cho đối phương vì mình khỏa thượng phi phong (che chắn gió).
” Tiểu Nhiên, ngươi vẫn là nên trở về nằm đi, sương mù rất dày, đừng để bị lạnh.” Âu Dương Húc quay đầu lại không đồng ý nhìn Cô Nhiên, rồi mới cho nam tử ôm Cô Nhiên một ánh mắt.
” Nhiên, ta cùng ngươi trở về, thật vất vả mới tốt lên chút, đừng để lại bị cảm.” Phong Khiếu Nhiên mặc kệ đối phương phản đối, vòng tay đem Cô Nhiên ôm lên.
” Tiêu, ta không phải là thiên chi kiều quý (cành vàng lá ngọc) . Ta chỉ muốn nhìn Lăng nhi và Văn nhi.” Cô Nhiên ôm cha bắt đầu khẩn cầu, hắn thực sợ phải tiếp tục nằm. Cô Nhiên cũng hướng mấy người phía sau nháy mắt ra dấu.
” Khiếu Nhiên, ngươi đem tiểu Nhiên giấu kín quá thật là không nên. Lần này chúng ta chính là tới nơi này du ngoạn, ngươi cũng không thể cứ đem tiểu Nhiên nhốt ở trong phòng đi” Nhận đựơc tín hiệu cầu cứu của Cô Nhiên, Long Thiên Hành ôm Phong Hải nói.
Cô Nhiên cũng tiếp tục kì cầu: “Tiêu… ta thực không có việc gì.”
Phong Khiếu Nhiên nhìn Cô Nhiên một hồi, xoay người ngồi xuống, đem Cô Nhiên bao bọc cẩn thận. Cô Nhiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Tựa vào trong lồng ngực cha, Cô Nhiên nhìn hai người bé trai phía trước cách đó không xa còn đang nghịch nước.
” Cha, Lăng nhi và Văn nhi sao bộ dáng lại chậm lớn thế a.” Phong Nham có chút não khí tựa vào người Lục Văn Triết, tả hữu nhìn hai đứa nhỏ tám tuổi nói.
” Ngươi nghĩ hai đứa bọn chúng là heo a, nuôi vài năm là có thể bán.” Quý Lâm rót cho Âu Dương Húc một chén ruợu, lại gắp cho Âu Dương Húc vài món ăn sáng, lại dương dương (vênh vang/đắc ý) nói.
” Nhị ca, ngươi gấp rút muốn cho bọn họ lớn lên làm cái gì?” Cô Nhiên uống rượu cha uy tới, cảm giác thấy trên người đều đã nóng lên.
Phong Lăng, Phong Văn là cô nhi mà Phong Hải và Phong Nham tám năm trước thu dưỡng, cũng là người thừa kế tiếp theo mà bọn họ chuẩn bị bồi dưỡng.
” Bọn họ sớm lớn lên một chút , ta mới có thể sớm một chút thoát ly khổ hải a.” Phong Hải nghĩ rằng mấy ngày nhàn nhã này của mình sắp sửa trở nên xa xôi, tinh thần trong khoảnh khắc trở nên uể oải.
” Tiểu Nham, ta thấy ngươi là vì nhìn cha ngươi cùng tiểu Nhiên ở trong này quá thoải mái, nên ngươi hâm mộ đi.” Khẩu khí của Âu Dương Húc tràn ngập vẻ vui sướng khi người gặp họa.
” Đúng vậy a, chẳng lẽ Âu Dương đại ca không hâm mộ sao?” Phong Nham một điểm cũng không phủ nhận, nhìn cuộc sống ngọt ngào của cha cùng tiểu Nhiên suốt mười năm qua, hắn đã nghĩ sớm một chút đem Thích Nhiên lâu giao ra, cùng Văn Triết trải qua những tháng ngày chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên. (chỉ nguyện làm đôi uyên ương không nguyện làm tiên)
” Ha ha, ta hâm mộ làm chi, ta lại không giống người nào đó cần chưởng quản cái gì lâu.” Âu Dương Húc bỏ đá xuống giếng cười lên, mười năm trước Phong Khiếu Nhiên vì bảo hộ Cô Nhiên, đem y thư Cổ Hoài Ý lưu lại giao cho hắn, hắn cũng đem Húc Thiên trang của hắn dời đến phụ cận Thích Nhiên lâu. Từ sau khi cùng Quý Lâm một chỗ, hắn lại thường xuyên cùng Quý Lâm đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy thuận tiện tìm dược, dù sao hắn cũng không có sản nghiệp gì, cũng vui vẻ đến thoải mái.
” Tiểu Nham, nếu không như vậy đi. Hai người chúng ta luân lưu chưởng quản Thích Nhiên lâu. Lấy kì hạn một năm, năm nay do ta cùng Thiên Hành tiếp nhận, ngươi cùng Lục đại ca cứ nghỉ ngơi, sang năm sẽ do hai người các ngươi quản lí, ta cùng Thiên Hành nghỉ ngơi một năm, ngươi nói như thế nào?” Phong Hải cũng đồng dạng hâm mộ cha cùng tiểu Nhiên, nghĩ nghĩ liền đề nghị.
” Chủ ý này cũng được, đại ca, cứ làm như vậy đi.” Phong Nham vừa nghe mắt lập tức sáng rực lên, đảo mắt qua vừa rồi đích vô tinh đánh thải.
” Ân, ta cũng đồng ý.” Lục Văn Triết cũng cùng bè theo
Nghe mấy người kia thương lượng về sau làm sao quản lý Thích Nhiên lâu, Cô Nhiên hướng về cha cười thầm. Mười năm, cái ôm của cha cùng năm đó vẫn là ấm như vậy, vẫn như năm đó yêu hắn sủng hắn, thậm chí so với năm đó còn yêu hắn hơn. Cha thực hiện hứa hẹn năm đó, ở trong nơi bộc bố này vì hắn mà dựng lên toà trúc lâu hai tầng, hè hàng năm hắn đều cùng cha ở chỗ này trụ mấy tháng. Đợi sau mấy chục năm, hắn cùng cha già đi liền ở trong này di dưỡng thiên niên, rồi đến thế tiếp theo, hắn còn có thể tìm thấy cha, mà cha…vẫn sẽ như trước trói chặt hắn.
Thừa dịp mấy người ở nơi đây uống rượu nói chuyện phiếm, Phong Khiếu Nhiên ôm Cô Nhiên tiến đến trúc lâu, tiếp đó thẳng đến lầu hai Thiên thai.
” Nhiên, sang năm đừng cho mấy người bọn họ đến đây, ta muốn cùng ngươi ở một mình.” giọng điệu Phong Khiếu Nhiên có chút bất mãn, mấy người kia ở đây thì người yêu cũng sẽ không cùng hắn thân thiết.
” Tiêu, trong này phong cảnh đẹp, Lăng nhi cùng Văn nhi đều thích, chúng ta không phải chỉ ở đây hai tháng không phải sao?” Mười năm thời gian, Cô Nhiên đã là một nam tử trưởng thành thành thục, khả hắn vẫn là ngọc công tử ôn nhu văn nhã.
” Không, toàn bộ của ngươi đều phải là của ta.” Phong Khiếu Nhiên bá đạo trải qua thời gian càng lâu thì càng hiển lộ ra ngoài.
” Ha hả….” Cô Nhiên cười lên, khẽ hôn lên đôi môi kề sát mình,” Tiêu, ta yêu ngươi. Toàn bộ của ta vẫn luôn là của ngươi, ngươi làm sao cần để ý?”
” Nhiên, chúng ta ngày mai đi ra ngoài đi, đem trong này lưu lại cho bọn hắn.” Phong Khiếu Nhiên hôn đáp trả người yêu, thân thể ôn lạnh thoáng chốc nóng ran.
“…..vậy hồi biệt viện đi, ta không muốn đi” Cắn lên môi cha, Cô Nhiên vươn đầu lưỡi khiêu khích.Chuyện năm ấy, hắn cả đời đều sẽ không quên, chẳng sợ nơi đây sẽ không thể đến thì hắn cũng không muốn cha lại bị thương, lại mạo hiểm.
” Được, chẳng qua trước khi đi, Nhiên…ngươi có thể thỏa mãn ta được không? Ta đã được vài ngày không chạm vào ngươi.” Sờ sờ trán Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên thăm dò.
” Ta không có việc gì, xuất chút mồ hôi cũng tốt.” Tay Cô Nhiên chậm rãi trượt vào trong lồng ngực cha, xoa nắn một viên nhũ thịt.
” Nhiên, ngươi học xấu.” Phong Khiếu Nhiên thấp ách rống lên một tiếng, ôm lấy Cô Nhiên tiến lên phòng.
” Đại phụ thân, Nhị phụ thân, Âu Dương thúc, Quý thúc thúc, Lục phụ thân, Long phụ thân.” hai người con trai ngoạn xong tùy tiện khoác áo chạy trở về. Tuy quần áo mặc vào có chút loạn, khả hai khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận sau này ắt sẽ là hai gã công tử tuấn tú .
” Đến, uống ly trà nóng, nếu còn không đi lên Âu Dương thúc thúc liền phải đi bắt các ngươi.” Âu Dương Húc đem trà ngon đưa lên trước, tuy là mùa hè nhưng trong này vẫn còn lạnh.
” Âu Dương thúc, ông nội cùng Nhiên phụ thân đâu” Hai người con trai đồng thời mở miệng hỏi, một chút cũng không biết là xưng hô của bọn họ đối với hai người kia có cái gì không đúng. Cũng không thấy mấy nam tử ôm ấp lẫn nhau ở trước mặt có cái gì kỳ quái. (=___=|||| tương lai nối nghiệp chắc lun)
” Bọn họ có việc đi làm, tới ăn hoa quả đi.” trong mắt Âu Dương Húc không được tự nhiên, đem hai người con trai kéo qua ngồi ở bên người hắn.
” Lăng nhi, Văn nhi, các ngươi ăn nhiều vào, mau mau lớn lên a.” Phong Nham đem hoa quả của mình phóng đến trước mặt hai người con trai.
” Nhị phụ thân, ta biết ngươi muốn cùng Lục phụ thân giống như ông nội cùng Nhiên phụ thân, đem chuyện trong lâu đẩy cho ta cùng ca ca, ngươi sẽ được cùng Lục phụ thân đi ra ngoài ngoạn.” Phong Văn tựa như tiểu đại nhân vừa ăn vừa nói, mấy người chung quanh bất khả tư nghị nhìn Phong Lăng.
” Nhị phụ thân, ngươi yên tâm, ta cùng Lăng nhi sẽ mau mau lớn lên, để ngươi cùng Lục phụ thân có thể mỗi ngày ngoạn thân thân*.” Phong Lăng lại giọng điệu không ngớt kinh người. (*: cụm này chính là chỉ việc abcxyz nhưng em í hiểu theo nghĩa thuần chất nhi đồng=]]]]]]]])
” Ai, ai nói ta mỗi ngày cùng Lục phụ thân các ngươi ngoạn thân thân!” mặt Phong Nham phút chốc đỏ lên, hai đứa con này sao lại biết.
” Chúng ta nhìn thấy.” Phong Lăng cùng Phong Văn hai miệng đồng thanh trả lời nghi vấn của Nhị phụ thân.
” Phong Lăng! Phong Văn!” Phong Nham tức giận hét lên.
” Ngô…Tiêu..bên ngoài..bên ngoài sao vậy?” Cô Nhiên khóa ngồi ở trên người cha nghe được thanh âm của Nhị ca, muốn chế trụ động tác của cha ở dưới thân với hắn.
” Đừng quan tâm những người khác, ngươi chỉ có thể để ý ta.” Phong Khiếu Nhiên ấn hạ đầu Cô Nhiên hôn lên, tốc độ lại thượng đĩnh nhanh hơn, chỉ trong chốc lát Cô Nhiên lại trầm tẩm bên trong biển dục vọng.
>>Hoàn chính văn<<
Lúc này, từ trong trúc lâu xuất hiện một người, người này mới đi ra thì một nam tử đang ngồi ở bên ngoài lập tức đứng lên đi tới, đem người kia ôm ở trong lồng ngực.
” Nhiên, sao lại đi ra?” Sờ sờ cái trán, sốt cao đêm qua đã hạ xuống, nam tử nhẹ nhàng thở ra.
” Ta không có việc gì, nằm mãi cũng mệt mỏi, không bằng đi ra ngoài.” Sắc mặt nam tử có chút tái nhợt ôn thuận tựa vào trong lồng ngực nam tử đang ôm mình, mặc cho đối phương vì mình khỏa thượng phi phong (che chắn gió).
” Tiểu Nhiên, ngươi vẫn là nên trở về nằm đi, sương mù rất dày, đừng để bị lạnh.” Âu Dương Húc quay đầu lại không đồng ý nhìn Cô Nhiên, rồi mới cho nam tử ôm Cô Nhiên một ánh mắt.
” Nhiên, ta cùng ngươi trở về, thật vất vả mới tốt lên chút, đừng để lại bị cảm.” Phong Khiếu Nhiên mặc kệ đối phương phản đối, vòng tay đem Cô Nhiên ôm lên.
” Tiêu, ta không phải là thiên chi kiều quý (cành vàng lá ngọc) . Ta chỉ muốn nhìn Lăng nhi và Văn nhi.” Cô Nhiên ôm cha bắt đầu khẩn cầu, hắn thực sợ phải tiếp tục nằm. Cô Nhiên cũng hướng mấy người phía sau nháy mắt ra dấu.
” Khiếu Nhiên, ngươi đem tiểu Nhiên giấu kín quá thật là không nên. Lần này chúng ta chính là tới nơi này du ngoạn, ngươi cũng không thể cứ đem tiểu Nhiên nhốt ở trong phòng đi” Nhận đựơc tín hiệu cầu cứu của Cô Nhiên, Long Thiên Hành ôm Phong Hải nói.
Cô Nhiên cũng tiếp tục kì cầu: “Tiêu… ta thực không có việc gì.”
Phong Khiếu Nhiên nhìn Cô Nhiên một hồi, xoay người ngồi xuống, đem Cô Nhiên bao bọc cẩn thận. Cô Nhiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Tựa vào trong lồng ngực cha, Cô Nhiên nhìn hai người bé trai phía trước cách đó không xa còn đang nghịch nước.
” Cha, Lăng nhi và Văn nhi sao bộ dáng lại chậm lớn thế a.” Phong Nham có chút não khí tựa vào người Lục Văn Triết, tả hữu nhìn hai đứa nhỏ tám tuổi nói.
” Ngươi nghĩ hai đứa bọn chúng là heo a, nuôi vài năm là có thể bán.” Quý Lâm rót cho Âu Dương Húc một chén ruợu, lại gắp cho Âu Dương Húc vài món ăn sáng, lại dương dương (vênh vang/đắc ý) nói.
” Nhị ca, ngươi gấp rút muốn cho bọn họ lớn lên làm cái gì?” Cô Nhiên uống rượu cha uy tới, cảm giác thấy trên người đều đã nóng lên.
Phong Lăng, Phong Văn là cô nhi mà Phong Hải và Phong Nham tám năm trước thu dưỡng, cũng là người thừa kế tiếp theo mà bọn họ chuẩn bị bồi dưỡng.
” Bọn họ sớm lớn lên một chút , ta mới có thể sớm một chút thoát ly khổ hải a.” Phong Hải nghĩ rằng mấy ngày nhàn nhã này của mình sắp sửa trở nên xa xôi, tinh thần trong khoảnh khắc trở nên uể oải.
” Tiểu Nham, ta thấy ngươi là vì nhìn cha ngươi cùng tiểu Nhiên ở trong này quá thoải mái, nên ngươi hâm mộ đi.” Khẩu khí của Âu Dương Húc tràn ngập vẻ vui sướng khi người gặp họa.
” Đúng vậy a, chẳng lẽ Âu Dương đại ca không hâm mộ sao?” Phong Nham một điểm cũng không phủ nhận, nhìn cuộc sống ngọt ngào của cha cùng tiểu Nhiên suốt mười năm qua, hắn đã nghĩ sớm một chút đem Thích Nhiên lâu giao ra, cùng Văn Triết trải qua những tháng ngày chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên. (chỉ nguyện làm đôi uyên ương không nguyện làm tiên)
” Ha ha, ta hâm mộ làm chi, ta lại không giống người nào đó cần chưởng quản cái gì lâu.” Âu Dương Húc bỏ đá xuống giếng cười lên, mười năm trước Phong Khiếu Nhiên vì bảo hộ Cô Nhiên, đem y thư Cổ Hoài Ý lưu lại giao cho hắn, hắn cũng đem Húc Thiên trang của hắn dời đến phụ cận Thích Nhiên lâu. Từ sau khi cùng Quý Lâm một chỗ, hắn lại thường xuyên cùng Quý Lâm đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy thuận tiện tìm dược, dù sao hắn cũng không có sản nghiệp gì, cũng vui vẻ đến thoải mái.
” Tiểu Nham, nếu không như vậy đi. Hai người chúng ta luân lưu chưởng quản Thích Nhiên lâu. Lấy kì hạn một năm, năm nay do ta cùng Thiên Hành tiếp nhận, ngươi cùng Lục đại ca cứ nghỉ ngơi, sang năm sẽ do hai người các ngươi quản lí, ta cùng Thiên Hành nghỉ ngơi một năm, ngươi nói như thế nào?” Phong Hải cũng đồng dạng hâm mộ cha cùng tiểu Nhiên, nghĩ nghĩ liền đề nghị.
” Chủ ý này cũng được, đại ca, cứ làm như vậy đi.” Phong Nham vừa nghe mắt lập tức sáng rực lên, đảo mắt qua vừa rồi đích vô tinh đánh thải.
” Ân, ta cũng đồng ý.” Lục Văn Triết cũng cùng bè theo
Nghe mấy người kia thương lượng về sau làm sao quản lý Thích Nhiên lâu, Cô Nhiên hướng về cha cười thầm. Mười năm, cái ôm của cha cùng năm đó vẫn là ấm như vậy, vẫn như năm đó yêu hắn sủng hắn, thậm chí so với năm đó còn yêu hắn hơn. Cha thực hiện hứa hẹn năm đó, ở trong nơi bộc bố này vì hắn mà dựng lên toà trúc lâu hai tầng, hè hàng năm hắn đều cùng cha ở chỗ này trụ mấy tháng. Đợi sau mấy chục năm, hắn cùng cha già đi liền ở trong này di dưỡng thiên niên, rồi đến thế tiếp theo, hắn còn có thể tìm thấy cha, mà cha…vẫn sẽ như trước trói chặt hắn.
Thừa dịp mấy người ở nơi đây uống rượu nói chuyện phiếm, Phong Khiếu Nhiên ôm Cô Nhiên tiến đến trúc lâu, tiếp đó thẳng đến lầu hai Thiên thai.
” Nhiên, sang năm đừng cho mấy người bọn họ đến đây, ta muốn cùng ngươi ở một mình.” giọng điệu Phong Khiếu Nhiên có chút bất mãn, mấy người kia ở đây thì người yêu cũng sẽ không cùng hắn thân thiết.
” Tiêu, trong này phong cảnh đẹp, Lăng nhi cùng Văn nhi đều thích, chúng ta không phải chỉ ở đây hai tháng không phải sao?” Mười năm thời gian, Cô Nhiên đã là một nam tử trưởng thành thành thục, khả hắn vẫn là ngọc công tử ôn nhu văn nhã.
” Không, toàn bộ của ngươi đều phải là của ta.” Phong Khiếu Nhiên bá đạo trải qua thời gian càng lâu thì càng hiển lộ ra ngoài.
” Ha hả….” Cô Nhiên cười lên, khẽ hôn lên đôi môi kề sát mình,” Tiêu, ta yêu ngươi. Toàn bộ của ta vẫn luôn là của ngươi, ngươi làm sao cần để ý?”
” Nhiên, chúng ta ngày mai đi ra ngoài đi, đem trong này lưu lại cho bọn hắn.” Phong Khiếu Nhiên hôn đáp trả người yêu, thân thể ôn lạnh thoáng chốc nóng ran.
“…..vậy hồi biệt viện đi, ta không muốn đi” Cắn lên môi cha, Cô Nhiên vươn đầu lưỡi khiêu khích.Chuyện năm ấy, hắn cả đời đều sẽ không quên, chẳng sợ nơi đây sẽ không thể đến thì hắn cũng không muốn cha lại bị thương, lại mạo hiểm.
” Được, chẳng qua trước khi đi, Nhiên…ngươi có thể thỏa mãn ta được không? Ta đã được vài ngày không chạm vào ngươi.” Sờ sờ trán Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên thăm dò.
” Ta không có việc gì, xuất chút mồ hôi cũng tốt.” Tay Cô Nhiên chậm rãi trượt vào trong lồng ngực cha, xoa nắn một viên nhũ thịt.
” Nhiên, ngươi học xấu.” Phong Khiếu Nhiên thấp ách rống lên một tiếng, ôm lấy Cô Nhiên tiến lên phòng.
” Đại phụ thân, Nhị phụ thân, Âu Dương thúc, Quý thúc thúc, Lục phụ thân, Long phụ thân.” hai người con trai ngoạn xong tùy tiện khoác áo chạy trở về. Tuy quần áo mặc vào có chút loạn, khả hai khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận sau này ắt sẽ là hai gã công tử tuấn tú .
” Đến, uống ly trà nóng, nếu còn không đi lên Âu Dương thúc thúc liền phải đi bắt các ngươi.” Âu Dương Húc đem trà ngon đưa lên trước, tuy là mùa hè nhưng trong này vẫn còn lạnh.
” Âu Dương thúc, ông nội cùng Nhiên phụ thân đâu” Hai người con trai đồng thời mở miệng hỏi, một chút cũng không biết là xưng hô của bọn họ đối với hai người kia có cái gì không đúng. Cũng không thấy mấy nam tử ôm ấp lẫn nhau ở trước mặt có cái gì kỳ quái. (=___=|||| tương lai nối nghiệp chắc lun)
” Bọn họ có việc đi làm, tới ăn hoa quả đi.” trong mắt Âu Dương Húc không được tự nhiên, đem hai người con trai kéo qua ngồi ở bên người hắn.
” Lăng nhi, Văn nhi, các ngươi ăn nhiều vào, mau mau lớn lên a.” Phong Nham đem hoa quả của mình phóng đến trước mặt hai người con trai.
” Nhị phụ thân, ta biết ngươi muốn cùng Lục phụ thân giống như ông nội cùng Nhiên phụ thân, đem chuyện trong lâu đẩy cho ta cùng ca ca, ngươi sẽ được cùng Lục phụ thân đi ra ngoài ngoạn.” Phong Văn tựa như tiểu đại nhân vừa ăn vừa nói, mấy người chung quanh bất khả tư nghị nhìn Phong Lăng.
” Nhị phụ thân, ngươi yên tâm, ta cùng Lăng nhi sẽ mau mau lớn lên, để ngươi cùng Lục phụ thân có thể mỗi ngày ngoạn thân thân*.” Phong Lăng lại giọng điệu không ngớt kinh người. (*: cụm này chính là chỉ việc abcxyz nhưng em í hiểu theo nghĩa thuần chất nhi đồng=]]]]]]]])
” Ai, ai nói ta mỗi ngày cùng Lục phụ thân các ngươi ngoạn thân thân!” mặt Phong Nham phút chốc đỏ lên, hai đứa con này sao lại biết.
” Chúng ta nhìn thấy.” Phong Lăng cùng Phong Văn hai miệng đồng thanh trả lời nghi vấn của Nhị phụ thân.
” Phong Lăng! Phong Văn!” Phong Nham tức giận hét lên.
” Ngô…Tiêu..bên ngoài..bên ngoài sao vậy?” Cô Nhiên khóa ngồi ở trên người cha nghe được thanh âm của Nhị ca, muốn chế trụ động tác của cha ở dưới thân với hắn.
” Đừng quan tâm những người khác, ngươi chỉ có thể để ý ta.” Phong Khiếu Nhiên ấn hạ đầu Cô Nhiên hôn lên, tốc độ lại thượng đĩnh nhanh hơn, chỉ trong chốc lát Cô Nhiên lại trầm tẩm bên trong biển dục vọng.
>>Hoàn chính văn<<
Danh sách chương