Nhuận Tâm

Ngoài cửa ve mùa hạ kêu to, có chút gió ấm áp thổi vào từ cửa sổ, đã vào hạ, mặc dù khí trời có hơi nóng nhưng Cô Nhiên lại bình thản nghe tiếng côn trùng kêu vang cùng với tiếng chim hót, một bên thì giúp đỡ phụ thân mài mực. Bốn tháng qua, tuy lúc đầu có chút mới lạ nhưng đến bây giờ đã thuận buồm xuôi gió, Cô Nhiên rất vui vẻ, xem ra phụ thân tương đối thoải mải đối với mình. Cô Nhiên mong muốn mình có thể giúp cho phụ thân nhiều một chút, hi vọng phụ thân sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết thân phận của mình. Nhìn trên trán phụ thân có vài giọt mồ hôi, Cô Nhiên buông mực điều(*), sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.

” Lâu Chủ. . .” – Đem vào trù phòng một bát nước mơ đặt vào tay phụ thân, Cô Nhiên nhẹ giọng nói : – ” Uống chút nước mơ đi, bên trong có bỏ thêm chút đá “. Xem ra phụ thân không giống mình, không chịu được nóng ni.

Dừng bút lại, Phong Khiếu Nhiên liếc mắt nhìn Cô Nhiên đứng một bên, sau đó chậm rãi cầm lấy bát rồi uống. Nhìn phụ thân uống xong bát nước mơ, Cô Nhiên tuy rằng trên mặt vẫn cười nhạt nhưng trong lòng dị thường vui sướng, phụ thân một chút cũng không giống lời đồn đại khó có thể ở chung ni. Mặc dù không thường nói, biểu tình cũng rất ít, nhưng trong ba tháng qua, ngoại trừ thời gian đầu có chút lạnh nhạt nghiêm khắc, nhưng sau đó cũng không đối đãi với mình như vậy nữa. Nghĩ vậy, trong lòng Cô Nhiên có chút hạnh phúc nho nhỏ cùng thỏa mãn.

Thấy phụ thân uống xong, Cô Nhiên vội đưa hai tay tiếp nhận chiếc bát trống rỗng, để lên bàn, đưa thêm ly trà cho phụ thân, Cô Nhiên tiếp tục giúp phụ thân mài mực. Phong Khiếu Nhiên cúi đầu tiếp tục xem những sổ sách ở dưới đưa lên, đột nhiên đạm mạc nói : – ” Nếu không có việc gì thì tìm sách trên giá mà xem, đừng đứng mãi ở chỗ này. “

Cô Nhiên nghe vậy kinh ngạc nhìn phụ thân, sau đó dị thường hài lòng : – ” Vâng . . . Lâu chủ, cảm tạ Lâu chủ ” – Thấy phụ thân cư nhiên cho mình đọc sách trong thư phòng, cố kìm nén cảm xúc, Cô Nhiên đem nước mắt trong lòng đè nén xuống . . . . Phụ thân nhìn thấy mình buồn chán sao? Sau đó từ từ bình phục, miệng khẽ cười nhạt, nhìn mực đã mài xong, lại nhìn phụ thân, Cô Nhiên nhẹ nhàng xoay người tới giá sách bên cạnh . . . . A, sớm đã muốn xem quyển sách này, thật tốt.

=== ====== ====== ======

” Lâu Chủ. . . . Như vậy được chưa? ” – Đổ thêm chút nước nóng vào, Cô Nhiên đưa tay kiểm tra độ ấm của nước, mang nhiệt hồ để qua một bên, xắn tay áo lên, cầm vạt áo buộc lại tại thắt lưng, Cô Nhiên cởi búi tóc của phụ thân ra, phụ thân dễ xuất mồ hôi, tóc cần phải gội. Đem mái tóc đen dài ngâm tại trong chậu đặt cạnh thùng, Cô Nhiên nhẹ nhàng đưa nước lên tóc phụ thân. Khẽ đem nước đổ vào trên tóc phụ thân. Vào mùa hè, phụ thân hay đi ra phía sau Khiếu Nhiên cư chỗ mộc dục để tắm, chỗ này lớn, cũng không cần lo lắng làm ướt sàn nhà. Khi tóc đã ẩm ướt, Cô Nhiên đem tóc xoắn cao thành búi, sau đó giúp phụ thân tắm rửa, phụ thân mỗi ngày đều làm rất nhiều việc, nên mỗi khi tắm rửa Cô Nhiên đều giúp phụ thân ấn ấn đầu, xoa bóp vai, chiếu cố phụ thân tốt hơn một chút chính là việc duy nhất hắn có thể làm.

Nhìn phụ thân từ từ nhắm hai mắt, gương mặt có chút thả lỏng, Cô Nhiên càng thêm mềm nhẹ mà ấn ấn xoa xoa, nhìn những vết chai trên tay mình, Cô Nhiên thật cao hứng, vết chai càng dày càng nói lên thời gian hắn ở bên phụ thân càng dài, chờ một ngày kia lúc phụ thân không còn cần hắn, nhìn những vết chai này cũng có thể nhớ lại những ngày cùng sống với phụ thân.

Cô Nhiên dùng cái muôi múc nước giúp phụ thân tắm rửa sạch, sau đó lau khô tóc rồi dùng trâm cố định lên cho phụ thân. Cầm lấy chiếc khăn ban nãy, vắt kiệt, nhìn phụ thân vẫn đang nhắm hai mắt, Cô Nhiên cẩn thận mở miệng : – ” Lâu Chủ. . . có phải muốn chà lưng trước không ? ” – Phong Khiếu Nhiên không mở mắt, chỉ là thoáng dựa vào phía trước cạnh thùng, Cô Nhiên hiểu rõ mà cười cười, bắt đầu giúp phụ thân chà lưng, sát qua vết sẹo hắn cẩn thận cùng ôn nhu, sợ làm phụ thân đau . . . . Vết thương của mình cách một thời gian lại đau nhức, không biết những vết thương trên người phụ thân có giống mình hay không. Tỉ mỉ sát hết phía sau, Cô Nhiên thêm chút nước nóng, sau khi đem chiếc khăn ở một bên rửa sạch, Cô Nhiên nhìn về phía phụ thân : – ” Lâu Chủ, đã sát xong rồi. ” – Sau đó chuẩn bị ly khai.

” Phía trước. ” – Phong Khiếu Nhiên lạnh lùng nói hai chữ, đôi mắt lại như trước nhắm, Cô Nhiên ngây ngẩn cả người . . . Dáng tươi cười cũng không còn mà chỉ lưu lại nét kinh ngạc . . . Phụ thân hôm nay làm sao vậy? Cho tới bây giờ đều chỉ cần mình chà lưng, hôm nay thế nào lại . . . . Nhìn phụ thân nhắm hai mắt, Cô Nhiên cắn môi, hôm nay phụ thân có phải mệt mỏi hay không . . . Cầm lấy chiếc khắn, Cô Nhiên đi tới bên người phụ thân, nếu phụ thân mệt mỏi, hôm nay hắn giúp phụ thân sát trước người cũng được.

” Thất lễ. ” – Cô Nhiên mềm nhẹ nói, sau đó chậm rãi chà lên cánh tay của phụ thân. Mu bàn tay. . Cổ tay. . Cẳng tay. . Khuỷu tay. . Cánh tay. . Hõm vai(*). . Vai. . Cổ. . sát xuống dưới . . . Giặt lại chiếc khăn, lại chuyển hướng sang cánh tay kia. . . Sau đó là xương quai xanh. . . Trước ngực. . . Cô Nhiên ngừng lại, – ” Lâu Chủ. . .” Xuống chút nữa là phần thân thể ở trong nước. . .

Phong Khiếu Nhiên lúc này mới mở mắt nhìn Cô Nhiên : – ” Được rồi.” – Cô Nhiên cầm khăn chuẩn bị sát xuống phía dưới, lại sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, đổ thêm chút nước nóng, sau khi nước đủ ấm, nhẹ nhàng ly khai. Phong Khiếu Nhiên trợn tròn mắt, vẫn không nhúc nhích, sau khi Cô Nhiên ly khai một lúc, mới lấy khăn, chậm rãi chà lau phần thân thể dưới nước của mình.

=== ====== ====== ========

Bưng cháo rau xanh, Cô Nhiên đứng ở ngoài cửa phòng của phụ thân, tay giơ lên lại hạ xuống. Đêm nay phụ thân ăn rất ít, hắn có chút không yên lòng, trời càng nóng phụ thân ăn càng ít. Vừa rồi hắn đi trù phòng, giúp phụ thân làm bát cháo rau xanh. . . Nhưng lại cảm thấy có chút lỗ mãng. . . Sợ phụ thân nghĩ mình đa sự, lại sợ phụ thân không chịu ăn. Dù sao tay nghề của hắn cũng chỉ có cha nếm qua, khẩu vị của cha lại vốn quái lạ . . . Thở dài. . . Cô Nhiên lại giơ tay lên, đột nhiên cánh cửa bị người từ bên trong mở ra.

” Lâu Chủ. . .” – Nhìn phụ thân đứng ở cửa, Cô Nhiên lại càng hoảng sợ, sau đó lập tức khôi phục lại, – ” Lâu Chủ. . . Ngài đêm nay không ăn gì. . . Ân. . . Cái này. . .” – Bưng bát, Cô Nhiên cũng không biết nói cái gì cho phải, hắn còn chưa kịp nghĩ ra nên nói như thế nào, đột nhiên phụ thân đi ra.

Nhìn thứ trong tay Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên nhãn thần chìm một chút : – ” Ngươi làm ? “

” A . . . Nga, là ta làm . . . Bất quá không biết. . . ” – Đang không biết nói như thế nào, chiếc bát trên tay đột nhiên bị người bưng đi – ” Một lúc sau quay lại đây lấy. ” – Nói xong, Phong Khiếu Nhiên khép cửa phòng lại, ở bên ngoài Cô Nhiên lúc này mới kịp phản ứng, trong lòng không ngừng cười, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của mình . . . . Nhất định phải đem ngày này hảo hảo nhớ kỹ.

………….

Nhìn bát đã trống rỗng, Cô Nhiên khắc chế trong lòng kích động, khẽ hướng qua bên bàn phụ thân đang làm việc, Cô Nhiên cảm thấy có chút đau lòng, phụ thân thực sự rất khổ cực. Rót một ly trà cho phụ thân, đem nến đã có chút gần hết đổi lại, chuẩn bị giường chiếu cho tốt, đốt huân hương, nhìn trên trán phụ thân lại có mồ hôi, Cô Nhiên bưng bát chậm rãi đi ra ngoài.

Phong Khiếu Nhiên ấn tay lên trán, nhìn gian nhà không một bóng người, cầm lấy ly trà xanh uống, lúc này đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Phong Khiếu Nhiên nhìn qua, đã thấy Cô Nhiên bưng một mộc bồn đi đến, bên trong có đá.

Đem mộc bồn đặt bên chân phụ thân, Cô Nhiên đứng lên đến chỗ cái bồn vắt chiếc khăn, đi tới trước mặt phụ thân : – ” Lâu Chủ, lau mặt đi. ” – sau khi phụ thân lau xong, Cô Nhiên đón lấy chiếc khăn, suy nghĩ một chút liền nói : – ” Lâu Chủ, trời không còn sớm, ngài nên sớm nghỉ ngơi, lấy chút đá, hiện tại có thể tương đối ngủ ngon . . .” – Công việc vĩnh viễn đều làm không xong, thân thể quan trọng hơn, câu nói kế tiếp Cô Nhiên chỉ có thể nói ở trong lòng, những lời này một người hầu như hắn không thể nói.

Đem chiếc khăn đưa lại cho Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên nhìn thứ trên bàn một chút, chỉnh lại, sau đó mới hướng giường đi đến : – ” Thay y phục. ” – Cô Nhiên nhìn phụ thân chuẩn bị ngủ, nở nụ cười ôn nhu, vội đi đến giúp phụ thân cởi quần áo, đợi phụ thân ngồi lên giường mới cởi hài, hầu hạ phụ thân lên giường. Sau khi Phong Khiếu Nhiên nằm xuống, Cô Nhiên thổi tắt ánh nến, cẩn thận đi ra ngoài, đóng cửa lại, Cô Nhiên vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Phụ thân, mong người tối nay có giấc ngủ ngon.

=== ====== ====== ======

Trời càng ngày càng nóng, Cô Nhiên trong lòng cũng càng ngày càng lo nghĩ. Làm sao bây giờ, hắn không biết phụ thân thể chất cư nhiên như vậy, trời nóng lên bất cứ thứ gì đều ăn không vô, nghe hai vị tham đường nói phụ thân nhiều năm đều như vậy, tuy rằng bọn họ bảo hắn không cần lo . . . . Hắn có thể nào không lo lắng. Mấy buổi tối trước phụ thân còn chịu ăn chút cháo rau cải do hắn làm, nhưng mấy ngày nay, ngay cả cháo cũng ăn không nhiều. Khoảng thời gian này, phụ thân rõ ràng gầy đi rất nhiều, hắn nên làm như thế nào cho phải.

Trong thư phòng, Cô Nhiên thả thêm nhiều đá và giúp phụ thân vắt khăn ướt, hắn phải tìm phương pháp để có thể giúp phụ thân bình yên vượt qua mùa hè oi bức này. Đem chiếc khăn thả lại trong chậu nước, Cô Nhiên đi đến giá sách, hắn phải tìm xem. . . . Hắn biết y thuật nhưng không am hiểu trù nghệ lắm, nên hắn phải hảo hảo học.

Đêm khuya, trong trù phòng của Thích Nhiên Lâu có một người vẫn như cũ bận rộn, người đó mặc chiếc áo mỏng màu xám, đi lại trong trù . . . . rửa và nhặt rau, chặt thịt, vo gạo. . . . Nhấc lồng hấp, nhóm lửa. . . Nếu không phải trong lâu vẫn như trước an tĩnh, hẳn sẽ làm cho người ta nghĩ rằng bây giờ hiện đang là giờ dùng bữa.

………..

” Cốc cốc. . .”

” Lâu Chủ, ngài thức dậy chưa ? “

” Vào đi . . .”

Bưng chậu rửa mặt cùng trúc bôi, mỗi buổi sáng đều như nhau, Cô Nhiên đi vào gian phòng của phụ thân. Sau khi hầu hạ phụ thân mặc quần áo và rửa mặt, Cô Nhiên như trước rót ly trà cho phụ thân.

Sau khi Cô Nhiên đem đồ vật rời khỏi, Phong Khiếu Nhiên hơi nhíu nhíu mày, sáng sớm mà nóng như thế làm hắn dị thường khó chịu. Nhìn giường chiếu đã thu dọn xong, Phong Khiếu Nhiên nhãn thần rùng mình, đêm qua người này đến sáng mới trở về phòng . . . . Hắn thực sự không muốn tra hỏi người này đi làm việc gì. Lúc này có một người đi vào, nhìn Cô Nhiên cầm khay, nhãn thần Phong Khiếu Nhiên lóe lóe.

” Lâu Chủ, ta biết ngài không muốn ăn, nhưng. . . Không ăn bất cứ thứ gì, thân thể sẽ chịu không nổi. ” – Đem khay để trước mặt phụ thân, Cô Nhiên dè dặt nhìn vẻ mặt của phụ thân : – ” Thứ này mời ngài nếm thử, ăn một ít thôi cũng được. “

Nhìn chằm chằm thứ trên khay, Phong Khiếu Nhiên không nói gì. Một lát sau, cầm lấy một miếng đưa vào miệng, Phong Khiếu Nhiên từ từ ăn, trong mắt xẹt qua một tia sáng, Phong Khiếu Nhiên nuốt xuống, lại cầm lấy một cái khác đưa vào trong miệng. . . . .

Nhìn phụ thân ăn cơm nắm mà bản thân đã nghiên cứu một đêm, Cô Nhiên thoáng thở phào, cuối cùng hôm nay phụ thân cũng đã ăn vài thứ, đưa ly trà cho phụ thân, Cô Nhiên yên lặng nhìn phụ thân ăn thứ mình làm. Chờ phụ thân đưa vào miệng miếng cuối cùng, Cô Nhiên mỉm cười, thật tốt quá, phụ thân đã ăn được một chút, cầm lấy chiếc khay trống, Cô Nhiên nhìn phụ thân : – ” Lâu Chủ, ta đi ăn sáng, sau khi ăn xong ta sẽ tự đến thư phòng, ngài uống trà nghỉ ngơi một chút. ” – Sau đó nhẹ nhàng ly khai.

Nhìn hướng Cô Nhiên rời đi, Phong Khiếu Nhiên sắc mặt thâm trầm, thật lâu không có động tĩnh.

=== ====== ====== ====== =======

(*) mực điều : mực điều chỉ dùng để tới mài mực, thời cổ, có tiền người đọc sách / đại lão gia nhượng thư đồng / nha hoàn giúp bọn hắn mài mực, hiện đại nhân sinh sống tiết tấu quá nhanh, có rất ít người dùng

(*) Hõm vai : chỗ lõm của bả vai
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện