“Xảy ra chuyện gì?!” Phong Khiếu Nhiên ra khỏi nhã gian hỏi hướng chưởng quầy đang đi đến.

” Lâu chủ, phía dưới xông tới một tên khất cái, thuộc hạ vốn định cho hắn tiền rồi đuổi đi, khả hắn lại nhất định muốn ở trong này ăn cơm, có thể là nghe nói lâu chủ ngài ở trong này, cho nên tiến đến xin cơm.” Chưởng quầy có chút sợ hãi cúi đầu đáp trả, sắc mặt của lâu chủ hiện tại chính là phi thường bất mãn a.

” Uy uy, ngài chính là lâu chủ Thích Nhiên lâu Phong Khiếu Nhiên a, lão Khiếu Hoa Tử ta vừa nghe nói ngài đã đến, liền lập tức đi tới. Ngài sẽ không keo kiệt đến nỗi cho bọn họ đuổi lão Khiếu Hoa Tử ta đây đi, ta chính là đói được vài ngày rồi a, Phong lâu chủ cũng không để ý mời lão Khiếu Hoa Tử ta ăn bữa cơm chứ.” Giữa cuộc nói chuyện, một tên khất cái quần áo lam lũ, cả người bẩn hề hề, đầu tóc rối xù tránh khỏi ngăn trở của điếm tiểu nhị xông lên, một thanh âm “lục bục lục bục” đói khát từ trong bụng hắn truyền ra. Một đôi mắt bị mái tóc trắng rối nửa che khuất đối diện Phong Khiếu Nhiên đã tản mát ra hàn khí lại một chút ý sợ hãi đều không có, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt thống khổ đói khát khó nhịn.

” Lão gia gia, ngài đói liền tiến đến ăn đi, đồ ăn cũng còn nóng ni.” Cô Nhiên nghe thấy thanh âm liền từ trong nhã gian đi ra, nhìn thấy vẻ mặt đói khát của lão khất cái, thân thiết lên tiếng.

” U… Tiểu ca thật khá” Lão khất cái nghe thấy thanh âm nhu nhuận lập tức quay đầu nhìn lại, tiếp đó liền phát ra tiếng than sợ hãi,” ha hả, Tiểu ca người đẹp tâm cũng đẹp a, lão Khiếu Hoa Tử ta đây cũng sẽ không khách khí.” Nói xong liền chuẩn bị bước đi, tiếp đó đã bị người cản lại.

” Ô uông!” Tiểu Quai từ một bên thoát ra, liền bắt đầu hướng lão khất cái sủa lên. Có thể là thấy lão khất cái vừa rồi đối với chủ nhân bất kính, cho nên trong tiếng kêu tràn ngập uy hiếp.

” Tiểu Quai…” Nhìn thấy mọi người trong lâu hướng hắn nhìn qua, Cô Nhiên nhẹ giọng trấn an.

” Ngươi nếu đói ta sẽ dặn bọn họ làm cho ngươi một bàn thức ăn.” Phong Khiếu Nhiên đừng giữa tên khất cái cùng Cô Nhiên, người này… không đơn giản!

” Ai ai, Phong lâu chủ, ngài là chê tên khất cái ta bẩn sao? Thôi thôi, ai bảo ta là Khiếu Hoa Tử ni? Kia lão Khiếu Hoa Tử đa tạ khoản đãi của Phong lâu chủ.” giọng điệu của lão khất cái có chút thương cảm.

Cô Nhiên từ phía sau cha đi tới, một chút cũng không để ý kéo lại lão khất cái:” Lão gia gia, Tiêu không có ý đó, ngài tiến đến ăn đi.” Nói xong, Cô Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cha,” Tiêu, để lão gia gia cùng chúng ta ăn đi, một người ăn cơm thực cô đơn.” Không biết vì cái gì, hắn luôn nghĩ thấy lão gia gia này không phải người xấu, hơn nữa lão gia gia cho hắn cảm giác làm hắn nhớ tới lão cha.

Phong Khiếu Nhiên nhìn đôi mắt ôn nhuận đang giương lên cầu xin, lại nhìn về phía lão khất cái đồng dạng có chút khẩn cầu, trầm hạ hai mắt:” Mang thêm vài món ăn” giật lại tay Cô Nhiên từ trên người lão khất cái, nắm trong lòng bàn tay, Phong Khiếu Nhiên hướng chưởng quầy đang đứng một bên có chút ngốc lăng phân phó một câu, tiếp đó kéo người bước vào nhã gian.

” Ha ha, thật tốt quá, chưởng quầy, lão khất cái ta đã lâu không hưởng qua vị thịt, đem mấy món chiêu bài của Phượng Hoàng lâu lên đi, còn có, gà hầm nấm cùng cá quế hoa ở trong này của các ngươi nữa, lão khất cái ta chính là nghĩ tới thật lâu rồi a.” Lão khất cái vừa nghe, lập tức trở nên cao hứng, tiếp đó quay sang nhìn chưởng quầy nói ra mấy thứ mình muốn ăn, từng đạo mĩ thực như phảng phất trước mắt chưởng quầy.

Tiểu Quai vẫn cỏn cảnh giới nhìn lão khất cái, lão khất cái cũng không để ý, ngồi chồm hỗm xuống chăm chú nhìn con cẩu, một lát sau, tiểu Quai lui lại mấy bước, tiếp đó chạy ào vào nhã gian. (đại chiến giữa cẩu và ngừ=]]]]])

” Thật sự là con cẩu nhát gan…” Lão khất cái thấp hảm một câu, rồi đứng dậy đi vào.

Nhìn lão khất cái đi vào nhã gian, chưởng quầy trước đi xuống lầu phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, sau phái người thông tri xuống, tên khất kia tới cũng rất đúng lúc, hắn không thể không phòng.

” Ăn ngon ăn ngon.” Vừa tiến đến, lão khất cái không nói hai lời liền bắt đầu nhào vào ăn, nhìn gà được bưng tới, tay liền tiếp tục bắt,cấu,cào, kết quả giữa chừng bị người chặn ngang lại.

” Lão gia gia, ngài cứ từ từ.” Giữ chặt bàn tay đang bừa bãi kia, Cô Nhiên mỉm cười nhìn lão khất cái đã có chút bất mãn.” Lão gia gia, ngài trước tiên rửa tay một lần đi, bằng không ăn vào ngài sẽ đau bụng.” Không đợi lão khất cái lên tiếng, Cô Nhiên liền đứng dậy đem ôn thủy vừa rồi được chuẩn bị bưng tới,” Lão gia gia, ngài bình thường đều là đơn độc ở bên ngoài đi, nếu sinh bệnh thì phải làm sao”

Lão khất cái hiển nhiên không nghĩ tới tiểu công tử này lại nói như thế, hắn không phải chán ghét mình bẩn, mà là sợ hắn sinh bệnh không ai quan tâm. Lão khất cái buông bát nhìn tiểu công tử ôn nhu trước mặt này một hồi, tiếp đó trầm mặc cuồn cuộn nổi lên tay áo đem bàn tay bẩn bỏ vào chậu nước cẩn thận tẩy rửa.

Đem nước đổi thêm một chậu khác, cho lão gia gia tẩy sạch sẽ xong, Cô Nhiên lại vội vàng đem bố khăn đưa qua trước, lau khô tay người ngồi xong hắn lại tiếp tục đem món gà vừa rồi mang đến trước mặt lão gia gia, rồi mới cười ôn nhu mở miệng: “Lão gia gia, hiện tại ngài có thể ăn. Ngài ăn chậm một chút, ăn quá nhanh sẽ dễ bị đau bụng.” Một bên nói, một bên giúp lão gia gia đem gà xé thành khối nhỏ tiện cho lão gia gia dùng.

” Ai! Lão khất cái ta hành tẩu khắp đại giang nam bắc này bao nhiêu năm, còn chưa bao giờ gặp qua một người tâm địa thiện lương như tiểu công tử như vậy a. Bộ dạng tuấn tú, tâm địa lại tốt, thật sự là khó có được, Phong lâu chủ hảo phúc khí a.” Lão khất cái chậm rãi ăn thịt gà Cô Nhiên gắp vào bát, tiếp đó có chút đăm chiêu nhìn về phía Phong Khiếu Nhiên sắc mặt âm trầm đang ở một bên.

” Lão gia gia, ta không tốt như vậy đâu, gặp được Tiêu mới là phúc khí của ta ni.” Cô Nhiên có chút ngượng ngùng nhìn về phía trước, hắn làm sao tốt như lão gia gia nói vậy. Nghe được lời Cô Nhiên nói, trong mắt Phong Khiếu Nhiên hiện lên một tia nóng rực, nhưng khoảnh khắc lại trở nên lạnh như băng, chỉ có điều vẻ lạnh như băng này đương nhiên là tập trung công kích nhằm tiêu mòn lão khất cái nói nhiều.

” Tiểu công tử nếu không để ý lời lão cũng không cần cho lão biết, có thể nói tính danh cho lão khất cái?” Lão khất cái khách khí hỏi, hắn hiện tại càng nhìn tiểu công tử này càng thuận mắt.

” Lão gia gia, ta gọi là Cô Nhiên. Còn lão gia gia ngài ni?” Cô Nhiên giúp lão gia gia rót rượu, có lễ hỏi lại.

” Ha hả, nếu tiểu công tử không chê thì cứ gọi lão khất cái ta một tiếng đình ông nội đi (‘đình’ hem bjk nói nghĩa sao nữa, là nhà /tạm ->đình gia gia nhưng ko bjk ghi sao, ai hỉu thì nói dùm ta a).” Hoàn toàn không để ý tới đạo ánh mắt lạnh như băng đang phản xạ ở trên người mình, trong mắt lão khất cái lúc này chỉ có tiểu công tử bên cạnh.

” Đình ông nội.” Cô Nhiên vui vẻ gọi lên, lão gia gia mái tóc có chút hoa râm, lời nói hiền lành, đều làm hắn cảm giác giống như lại được thấy lão cha,” Đình ông nội nếu không chê thì kêu ta là tiểu Nhiên đi.”

” Nhiên nhi, ngươi đừng mãi nói chuyện, ăn vài thứ đi.” Phong Khiếu Nhiên từ nãy giờ vẫn  ngồi xem đưa tay kéo Cô Nhiên tới, dùng bố khăn lau khô, tiếp đó gắp chút đồ ăn bỏ vào bát Cô Nhiên.

” Tiêu…” Cô Nhiên lúc này mới nghĩ đến hắn vừa rồi đã lạnh nhạt với cha, lập tức gắp cho cha vài món ăn,” Tiêu, ngươi cũng ăn.” Tiểu Quai cũng ngẩng đầu giương mắt nhìn tiểu chủ nhân của mình, rồi mới tiếp tục cúi đầu ăn sườn trong chén.

” Hô! Thực no, lão khất cái ta đã lâu không được ăn no thế này.” lão khất cái ăn uống no đủ vừa lòng thở ra.

” Đình ông nội, ngài vẫn luôn….” Cô Nhiên có chút chua xót nhìn đình ông nội, hắn không thể tưởng tượng được một lão nhân gia phải ở bên ngoài khất thực mà sống qua ngày thế nào.

” Ha hả, tiểu Nhiên, ngươi cũng không cần cho rằng lão khất cái ta quá khó khăn a.” Lão khất cái vội vàng cười hướng Cô Nhiên phất phất tay,”‘ tử phi ngư, an tri ngư chi lạc (ngươi không phải cá, sao lại biết cá không vui?) ?’ Khất cái lão tuy cư vô định sở (không có chỗ ở ổn định) , ba bữa cơm không đầy đủ, so với ngươi thì lão sống cũng rất nhàn nhã a. Trời đất bao la, ta là lớn nhất, không cần quan tâm người khác, cũng sẽ không bị người khác quản thúc, tự do tự tại, thích ý reo hò.” Nói xong liền đem mái tóc trước mặt vén qua một bên, làm cho người trước mặt thấy rõ biểu tình của mình, một điểm hắn cũng đều không có nói dối a.

” Đình ông nội…” Chăm chú nhìn đôi mắt thanh lượng tuệ cật (sáng rõ minh mẫn) trước mặt, Cô Nhiên thoáng yên lòng, chẳng qua lập tức lại lo lắng mở miệng,” Đình ông nội, ngài hiện tại lớn tuổi, vạn nhất ngày nào đó sinh bệnh, một mình ngài…sẽ phải làm sao đây.” Cô Nhiên hiện tại đã đem vị lão khất cái này trở thành trưởng bối của mình, cho nên hắn thật sự là lo lắng.

” Sai sai sai!” Lão khất liên hồi nói ra ba tự sai, tiếp đó giảo hoạt cười,” Hắc hắc, lão khất cái ta hiện tại không phải có tiểu tôn tử là tiểu Nhiên ngươi sao? Đợi ngày nào đó lão khất cái ta đi không được liền tìm đến ngươi, được chưa?” Lão khất cái cực độ ôn hòa đặt lên vai Cô Nhiên một tiểu kháo sơn. (tòa núi nhỏ tin cậy, đáng dựa vào)

” Được, đình ông nội không thể nói rồi không giữ lời.” Cô Nhiên thật cao hứng được lão gia gia xem mình là thân nhân, hắn cũng thực nguyện ý làm thân nhân của lão gia gia.

” Được! Lão khất cái ta hôm nay có thể may mắn nhận được một tôn tử, coi như là chết cũng không tiếc.” Nói xong, lão khất cái từ trên người tả sờ hữu sờ, sờ thấy một cây sáo màu đen trang trí tinh tế dài chỉ bằng một lóng tay , mặt trên sáo còn treo một vòng trang sức bạc,” Tiểu Nhiên, lão khất cái ta không có thứ gì đáng giá, ống sáo hắc lam thạch này là thứ duy nhất lão Khiếu Hoa ta có, hôm nay coi như là lễ vật gặp mặt lão Khiếu Hoa ta nhận tôn tử, ngươi thu nhận đi”

” Đình ông nội…này rất quý trọng, ta không thể lấy.” Nghe được là thứ duy nhất trên người lão gia gia, Cô Nhiên lập tức hồi lại.

” Ai? Sao còn gọi đình ông nội a, kêu ông nội, kêu ông nội.” Căn bản không để ý tới Cô Nhiên cự tuyệt, lão khất cái liền đem cây sáo trên tay nhét vào trong tay Cô Nhiên,” Cất kỹ cất kỹ, thời khắc đều mang ở trên người.”

” Ông nội…” Cô Nhiên hân hỉ kêu một tiếng, hắn lại có thêm một vị thân nhân ni, thấy thái độ ông nội thực kiên quyết, Cô Nhiên đem cây sáo đeo lên trên cổ mình,” Ta sẽ giữ kỹ.”

” Ha ha, lão khất cái ta cũng có tôn tử!” Lão khất cái vạn phần hưng phấn, tiếp đó nhìn về phía lãnh diện nam tử ở phía sau Cô Nhiên, ” Phong lâu chủ, tôn tử của ta ngươi cần phải chiếu cố tốt cho ta a, không thể khi dễ hắn nga.”

” Những lời này nên do ta nói đi.” Phong Phiếu Nhiên lạnh như băng mở miệng, đem Cô Nhiên gắt gao ôm vào trong ngực,” Ngươi nếu thật tình xem Nhiên nhi là tôn tử, ta cũng không có ý kiến, nhưng…nếu ngươi dám tổn thương hắn phần nào, ta sẽ không buông tha ngươi.”

” Tiêu…ông nội…” Cô Nhiên có chút lo lắng gọi hai người, hắn không muốn cha và ông nội trong lúc đó có hiểu lầm gì.

” Ha hả, có những lời này của ngươi là được rồi” Lão khất cái cũng không để ý Phong Khiếu Nhiên đối với mình vô lễ cùng uy hiếp, giống như cũng không nhận thấy được thái độ cùng cử chỉ khác thường của Phong Khiếu Nhiên đối với Cô Nhiên , ôn hòa nhìn về phía Cô Nhiên đang có chút ưu tâm,” Tiểu Nhiên, đừng nghĩ loạn, ông nội sẽ không thèm cùng hắn có gì ni. Cây sáo là vật vảo vệ của ngươi, ngộ nhỡ có nguy hiểm gì liền thổi sáo lên, ngươi phải nhớ kỹ.”

” Ân, ông nội.” Cô Nhiên gật gật đầu, đồng thời cũng thoáng yên lòng.

” Tốt lắm, lão khất cái ta cũng nên đi rồi, đỡ phải mất công người nào đó chê ta ngại mắt, cản trở cơ hội hắn thân cận giai nhân.” Lão khất cái thoáng liếc mắt nhìn Phong Khiếu Nhiên, nói xong liền đứng lên hướng ra phía ngoài đi đến.

” Ông nội…” Cô Nhiên không nghĩ tới ông nội hiện tại lại muốn đi.

” Tiểu Nhiên, lúc nào ông nội ta rảnh sẽ đến nhìn ngươi.” Lão khất cái thật cao hứng có người vì mình tưởng niệm lưu luyến, an ủi Cô Nhiên một hồi, lại cấp cho Phong Khiếu Nhiên một mạt ánh mắt thâm ý xong, lão khất cái bước ra khỏi Phượng Hoàng lâu, đương nhiên trong lồng ngực đã có đống ngân phiếu người nào đó tống cho , hắn là một tên khất cái, có tiền không lấy là đứa ngốc.

” Tiêu….” Cô Nhiên lúc này mới nghĩ đến hắn vừa rồi chỉ lo cao hứng, căn bản không cùng cha thương lượng một chút liền nhận luôn ông nội, có chút bất an nhìn người đang ôm mình.

” Nhiên nhi muốn làm cái gì thì cứ làm, chỉ là nhận một ông nội mà thôi, có quan hệ gì?” Phong Khiếu Nhiên hôn Cô Nhiên một ngụm, thấp giọng nói,”nhiều người thương ngươi ta chỉ biết cao hứng, sẽ không sinh khí. Hơn nữa hắn chính là ông nội ngươi, cùng ta lại không quan hệ.” Biết người này lúc này đang lo lắng cái gì, Phong Khiếu Nhiên lại hôn Cô Nhiên một ngụm. Tính tình lão gia khỏa kia cũng thật hấp tấp, đi hảo nhanh.

” Tiêu…cám ơn ngươi…” Cô Nhiên ôm lấy cha nhẹ giọng nói, hắn không cùng Tiêu thương lượng liền nhận ông nội, Tiêu lại là phụ thân, này vai vế thân phận…. hắn đột nhiên nghĩ thấy vừa rồi thật sơ sót, lại không cùng cha nói một tiếng.

” Nhiên nhi, nói một câu cám ơn là không đủ.” Phong Khiếu Nhiên trong lòng tuy cũng không sinh khí, nhưng một khi đã có cơ hội khiến hắn tác thủ một chút thì hắn cũng sẽ không buông tha. (cầm thú vẫn là cầm thú, qua một vạn năm vẫn là cầm thú…)

” Tiêu?” Cô Nhiên ngồi xuống nghi hoặc nhìn về trước, vậy cha muốn hắn làm sao cám ơn? Phong Khiếu Nhiên thấy Cô Nhiên đã bước vào tròng, lập tức ở bên tai Cô Nhiên nói mấy câu, quả nhiên không ngoại dự đoán, khuôn mặt nhỏ nhắn thông minh liền đỏ bừng lên.

” Tiêu…” Cô Nhiên không nghĩ tới cha cư nhiên lại đề ra loại yêu cầu này.

” Thế nào? Nhiên nhi không phải muốn cám ơn ta sao? Nếu muốn thì phải xuất ra thành tâm mới được.” Phong Khiếu Nhiên hiển nhiên không định buông tha cho cơ hội lần này.

” Ta…ta….” Cô Nhiên khẩn cầu nhìn cha, yêu cầu của cha… rất.. rất làm cho người ta khó xử.

” Nhiên nhi… ta muốn.” Phong Khiếu Nhiên hạ một cái mãnh dược, tiếp đó liền nhìn thấy Cô Nhiên đỏ mặt cúi đầu, rồi mới khẽ điểm vài cái.

Hôn lên cái cổ thấu hồng một mảnh như gương mặt , Phong Khiếu Nhiên nhìn trên cổ có thêm một sợi ngân liên (dây chuyền bạc) , trong lòng hừ lạnh một tiếng: Lão Khiếu Hoa Tử? Thực xem Phong Khiếu Nhiên hắn là hài đồng ba tuổi sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện