” Nhiên nhi…cha với với ngươi hảo hảo nói chuyện…” Nghe thấy lời phụ thân, Cô Nhiên mới nhớ tới cần phải mặc quần áo thế nhưng lại bị ấn trở lại.

” Làm sao vậy?” tay phải Phong Khiếu Nhiên kéo thảm bạc xuống đem người dính sát lại, nhíu mi hỏi.

” Ân..phụ..ân…ta không có mặc quần áo…” Cô Nhiên không biết nên thế nào gọi lâu chủ, tuy lâu chủ nói hắn là cha của mình, nhưng…hơn nữa, hắn cũng không có một tia nhớ nhung, thật sự là… thật không tốt…

” Thì sao? Cha cũng không có mặc…” Phong Khiếu Nhiên không chút để ý đem người ôm sát vào thân thể cũng đồng dạng trần trụi…khi vừa nhìn đến vết máu trên người thì nhíu nhíu mày.

” Người tới!” hướng ra ngoài cửa gọi một tiếng, sau khi một gã thị vệ xuất hiện, Phong Khiếu Nhiên lãnh thanh hạ lệnh,” chuẩn bị nước ấm, tắm rửa.”

” Dạ! Lâu chủ!” Thị vệ lĩnh mệnh xong lập tức lui ra ngoài.

Một nén nhang sau đó, Phong Khiếu Nhiên đã cùng Cô Nhiên ngâm mình trong dục dũng , Cô Nhiên chưa bao giờ thân cận quá như thế, gương mặt tái nhợt dần trở nên đỏ bừng. Ánh mắt của Phong Khiếu Nhiên liền trở nên thâm thúy, đem tay trái bị thương đặt ở cạnh thùng, Phong Khiếu Nhiên nhìn người đang cuộn thành một quả cầu,” Nhiên nhi… ngươi một khi đã là đứa con của ta, vậy cũng chính là Thiếu chủ Thích Nhiên Lâu… mười ngày sau, ta sẽ chính thức tuyên bố thân phận của ngươi.”

“… Ách.. cha…”  ấp úng nửa ngày Cô Nhiên mới gọi ra, thần sắc có chút bất an,” Ta…ta không muốn…”

” Ngươi còn oán cha sao?” trên mặt Phong Khiếu Nhiên nhìn không ra vui buồn.

” Không.. không phải.. ta cho tới bây giờ cũng chưa từng oán hận cha…” Cô Nhiên lập tức liên tục lắc đầu.

” Vậy vì sao?” Phong Khiếu Nhiên giơ tay đem người đang có chút bối rối kéo vào trong lồng ngực, thực cẩn thận để không áp đến vết thương cũ của Cô Nhiên.

“….” Cùng phụ thân tiếp xúc thân cận thế này làm tim Cô Nhiên nhảy phanh phanh cực nhanh

” Vì sao?” Phong Khiếu Nhiên truy vấn, tay nhẹ nhàng vóc nước lên tấm lưng gầy yếu trắng nõn kia. Gương mặt của Cô Nhiên vốn đã khôi phục tái nhợt giờ lại biến thành đỏ bừng, nhớ đến lại có chút tham luyến ấm áp trong lồng ngực cha….

Nhìn thân mình không có vẻ cứng ngắc trong lồng ngực,  tay trái Phong Khiếu Nhiên đem gương mặt đỏ bừng nâng lên,” Vì sao?” Con hắn cư nhiên lại là người thẹn thùng như thế . (bố khỉ anh~ tại mặt anh dày quá thôi)

” Ta… ân… hiện tại như vậy.. ngô… như vậy cũng rất tốt…” Cô Nhiên cúi mắt xuống, thấp giọng nói ra suy nghĩ của mình,” Ta không muốn làm Thiếu chủ gì cả, chỉ cần.. ân…cha đồng ý, ta vẫn có thể… chiếu cố cha …như vậy…ta.. ta đã quen làm Cô Nhiên…”

” Nhiên nhi…” Sờ sờ lên gương mặt đã có chút nóng , Phong Khiếu Nhiên cúi xuống cái lổ tai cũng đồng dạng nóng đến đỏ bừng…” Thích hầu hạ cha vậy sao?”

“…. ân..” nhiệt khí từ trong miệng cha phả ra làm thân mình Cô Nhiên có chút run rẩy, nhẹ nhàng gật gật đầu, hắn muốn vì cha làm chút chuyện… hắn muốn được hảo hảo chiếu cố cha..

Chậm rãi đứng dậy, nhìn kỹ  khuôn mặt nhuận nhã như ngọc lại nhỏ nhắn tuấn tú, ngón tay Phong Khiếu Nhiên nhẹ nhàng từ trên trán Cô Nhiên trượt xuống, trượt đến ấn ký phong diệp trên vai , trượt đến vết thương trên bụng , trượt xuống vết sẹo trên đùi, yêu thương lướt quanh vết thương cũ , tiếp theo đột nhiên đem Cô Nhiên gắt gao ôm vào trong lồng ngực, thanh âm khinh ách (nhẹ nhàng mà nghẹn lại) mở miệng:” Vậy…Nhiên nhi hãy chiếu cố cha cả đời đi.”

Nghe được lời của cha, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cô Nhiên trong khoảnh khắc trở nên rạng rỡ, kinh hỉ nhìn vẻ mặt cha còn đang nhìn chăm chú, tâm nguyện của hắn.. cha đã đồng ý…khẽ cười, dưới ánh mắt có chút nóng rực của Phong Khiếu Nhiên , Cô Nhiên vui vẻ ” Ân” một tiếng.

………

Lần đầu tiên Phong Khiếu Nhiên mang theo người ở trong thư phòng nghị sự, đem Cô Nhiên ôm ở trên đùi mình, Phong Khiếu Nhiên nhìn đám người Lục Văn Triết, Long Thiên Hành, Âu Dương Húc, Phong Hải, Phong Nham cùng với quản gia Mạc Lâm ở trong phòng. Trầm mặc một hồi, Phong Khiếu Nhiên ôm sát Cô Nhiên chậm rãi mở miệng:” Thân phận của Nhiên nhi mấy người các ngươi đã biết, tuy nhiên ta cũng sẽ không triệu cáo với bên ngoài. Thân phận của Nhiên nhi hiện giờ là tiểu tư bên người của ta.”

” Phong Khiếu Nhiên! Ngươi đang nói chuyện quỷ gì? Hôm qua không phải mới nói muốn nhận Tiểu Nhiên sao? Ngươi lại đổi ý?!” Âu Dương Húc rống lên đầu tiên, vẻ mặt những người khác cũng không đồng ý.

Giơ tay đánh gảy cơn rống giận của Âu Dương Húc, Phong Khiếu Nhiên nhìn vào mắt Cô Nhiên lại quay ra nhìn về mấy người phía trước, thanh âm vẫn đạm mạc:” Đây là ý của Nhiên nhi.”

” Tiểu Nhiên?!!!” Mấy người vừa nghe kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên đang  cười yếu ớt kia, chỉ thấy trên mặt người nọ không có một tia thương tâm, nếu có thì chính là nồng đậm thỏa mãn.

” Lục.. đại ca, Long đại ca.. Âu Dương đại ca, đại ca, Nhị ca, còn có Mạc quản gia… ta không muốn làm Phong Diệp.. lúc trước lão cha đem ta từ quỷ môn quan cứu trở về thì ta đã là Cô Nhiên, ta… muốn chiếu cố cha, cũng.. không muốn mất đi lão cha, cho nên… ta không muốn làm Phong Diệp, chỉ thầm muốn làm Cô Nhiên, thầm muốn chiếu cố cha… có thể cùng cha tương nhận, cùng cha ở một chỗ, như vậy là đủ rồi…” Nghĩ đến việc có thể tiếp tục ở bên người cha, hơn nữa cha lại không oán chính mình, Cô Nhiên vui vẻ cười lên.

” Tiểu Nhiên….” bọn người Âu Dương Húc bị những lời của Cô Nhiên biến thành có chút không thể phản ứng.

“…. Khiếu Nhiên…” Lục Văn Triết có chút đau đầu lên tiếng,” Kia… nói cho ta biết, quan hệ của ngươi cùng tiểu Nhiên sau này vẫn là chủ tớ hay là ….”

” Đương nhiên không phải, chúng ta là phụ tử.” lời Phong Khiếu Nhiên vừa nói ra làm đầu óc mấy người ở đây càng thêm mờ mịt.

” Khiếu Nhiên, nếu không triệu cáo, tiểu Nhiên sau này làm sao xưng hô với ngươi, không lẽ còn để hắn gọi ngươi là lâu chủ? Hơn nữa, đến lúc đó hắn làm sao xưng hô với tiểu Hải cùng tiểu Nham? Cũng không thể gọi là thiếu gia a. Như thế ngay cả lời tạm biệt với đại ca, Nhị ca cũng không biết nói làm sao?” Long Thiên Hành đề xuất nghi vấn, Phong Hải cùng Phong Nham đồng thanh phụ trợ:” Đúng vậy a, cha… cũng không thể để Tam đệ gọi bọn ta…” Nhớ tới lúc trước bị Tam đệ xưng hô là thiếu gia, trong lòng hai người đều cảm thấy ngượng ngùng nói không nên lời.

” Không triệu cáo một là bởi vì yêu cầu của Nhiên nhi, nếu trở thành Thiếu chủ Thích Nhiên lâu, Nhiên nhi phải trở lại thành Phong Diệp. Nhiên nhi nghĩ muốn làm thế này để báo đáp ân dưỡng dục và cứu mạng của lão cha , mà ta thì đã đồng ý quyết định của Nhiên nhi, đây cũng là món nợ ân tình ta trả cho Cổ Hoài Ý; Thứ hai..Thiếu chủ Thích Nhiên lâu phải đảm đương rất nhiều trách nhiệm, đồng thời nguy hiểm gặp phải cũng càng nhiều, này cũng là một nguyên nhân ta không tuyên bố thân phận Nhiên nhi, đợi đến thời cơ thích hợp thì ta sẽ tuyên cáo cho mọi người. Còn về xưng hô…” Phong Khiếu Nhiên dừng lại nghĩ nghĩ, rồi mới nhìn về phía Cô Nhiên,” Nhiên nhi, ngươi sau này gọi bọn Phong Hải là.. Phong đại ca, Phong Nhị ca đi… như thế nào?”

” Phong đại ca.. Phong nhị ca…” Cô Nhiên niệm một lần, gật gật đầu,” Ân, như vậy được.” trong xưng hô có ca ca, lại không làm lão cha thương tâm.

” Còn về xưng hô của Nhiên nhi đối với ta ….” Phong Khiếu Nhiên sờ sờ lên môi Cô Nhiên, trong khoảnh khắc đã xuất hiện vài nhãn đao phóng thẳng đến hắn ,” chỗ này không thể kêu là cha… bên ngoài… gọi lâu chủ không thích hợp…” Đem Cô Nhiên ôm lấy , Phong Khiếu Nhiên đi hướng ra phía ngoài,” Ta quay về ngẫm lại…” Dứt lời, người đã rời khỏi thư phòng, một hồi bên cạnh mới truyền đến thanh âm đóng cửa….

“….không gọi cha, không gọi lâu chủ… vậy gọi là gì?” Âu Dương Húc suy nghĩ nửa ngày cũng chưa nghĩ ra xưng hô thích hợp…” Cũng không thể trực tiếp gọi tính danh a…”

” Mặc kệ Khiếu Nhiên quyết định để tiểu Nhiên xưng hô với hắn thế nào, tiểu Nhiên cũng sẽ nghe theo không phải sao?” Đối với chuyện Cô Nhiên sắp bị người nào đó ăn sạch sẽ, trong lòng Lục Văn Triết phi thường không cam tâm.

” Khiếu Nhiên nói bọn họ là phụ tử, vậy…hắn có phải là bỏ qua năm đầu tiên hay không?” Âu Dương Húc ôm một tia hy vọng hỏi những người khác, bọn họ dù sao cũng là phụ tử, nếu truyền ra ngoài, loại tình cảm này bất luận thế nào cũng sẽ làm cho người nhạo báng , tên Tử nhân kiểm kia không cần quan tâm nhưng tiểu Nhiên khẳng định sẽ bị vây lấy, hắn không muốn tiểu Nhiên lại chịu đựng thêm thương tổn.

” Ngươi nghĩ có thể sao?” Uống một ngụm trà, Lục Văn Triết lạnh lùng nói,”  thấy cái tên Khiếu Nhiên sống chết giữ chặt tiểu Nhiên không buông kia, ta thấy nếu không phải hiện tại thân mình tiểu Nhiên không tốt thì Khiếu Nhiên phỏng chừng đã đem tiểu Nhiên ăn sạch sẽ.” Tuy hai người là phụ tử, nhưng loại chuyện này hắn chỉ là người ngoài thật sự khó mà nói cái gì, thân là bằng hữu tốt của Phong Khiếu Nhiên nên cũng hiểu rõ hắn vốn không cần quan tâm cái gì gọi là thế tục.

” Lục đại ca…” Phong Nham đánh cái rùng mình,” Tiểu Nhiên mới…. mười ba tuổi..cha hắn…” Không phải sẽ.. không bằng … mấy chữ này hắn thật sự không dám nói.

” Ngươi nghĩ cha ngươi là cái tên thiện lương gì?” Âu Dương Húc lạnh lùng trào phúng đáp,” hắn nếu là người tốt cũng sẽ không đem tiểu Nhiên để trên núi, làm hại y ngã xuống vách núi, khiến đá nhọn đâm xuyên thân mình tạo nên căn bệnh không bao giờ lành.” Tưởng tượng đến lúc này, Âu Dương Húc liền tức giận đến nghiến răng.

” Âu Dương đại ca…” Phong Hải thấp trầm gọi một tiếng, không phải bởi vì y đối với cha bất kính, mà là…mỗi một lần nghe, mỗi một lần nghĩ đến thì trong lòng hắn cùng tiểu Nham liền áy náy đau lòng thêm một lần. Lúc bọn họ được chăm sóc chiếu cố , Tam đệ lại trải qua những chuyện đáng sợ lẫn thống khổ thế nào…

” Khiếu Nhiên làm việc luôn luôn không cần cái gì gọi là lễ pháp đạo đức, chuyện hắn muốn làm cuối cùng cũng sẽ làm, chỉ cần hắn nhận định thì không ai có thể thay đổi. Hắn một khi đã nói sẽ không buông tiểu Nhiên ra thì hắn cũng sẽ dùng hết thảy phương pháp đem tiểu Nhiên ở lại bên người…mặc kệ tiểu Nhiên đối với hắn có tồn tại loại tình cảm này hay không …điều duy nhất  chúng ta có thể làm chính là đừng cho thế tục thương tổn đến tiểu Nhiên…” Long Thiên Hành đánh vỡ không khí trong phòng đã có chút trầm buồn, nói ra suy nghĩ trong lòng.

………………

” Nhiên nhi..ngươi nói nên xưng hô với cha như thế nào ?” Phong Khiếu Nhiên quay trở về phòng ôm Cô Nhiên ngồi ở trên giường, đem vấn đề nan giải nói ra.

” A?” Cô Nhiên không nghĩ tới cha sẽ hỏi ý kiến của hắn, suy tư một hồi, Cô Nhiên thật sự không biết nên gọi cái gì mới được,” Ân..cứ kêu lâu chủ tốt hơn…” Hắn không biết là có cái gì không được, hiện tại cha đã nhận mình thì hắn cũng không cần giấu diếm nữa.

” Không được…ngươi là con ta.” Phong Khiếu Nhiên quả quyết cự tuyệt.

” Vậy…lão gia?” Cô Nhiên thay đổi cái xưng hô, thần sắc Phong Khiếu Nhiên thoáng chốc rùng mình, Cô Nhiên lại tiếp tục nghĩ….”.. cha..” Cô Nhiên có chút khó xử cắn cắn môi, hắn thật sự nghĩ không ra.

Trong mắt Phong Khiếu Nhiên hiện lên một tia tinh quang, nhưng Cô Nhiên đơn thuần thực không có phát hiện. Để Cô Nhiên khóa ngồi ở trên người mình, Phong Khiếu Nhiên tựa vào đầu giường, sờ lên cái miệng nhỏ nhắn vẫn như trước có chút trắng bệch,” Gọi là…Tiêu đi…”

” A!” Cô Nhiên ngây ngẩn cả người, nghĩ thấy có chút quái,”Tên của cha? Ta sao có thể gọi?”

” Cha mới trước đây gọi là Phong Tiêu, sau mới đổi tên là Khiếu Nhiên…cái tên kia trên đời này không ai biết, ngươi là đứa con duy nhất …cho nên…tên này của cha liền do ngươi gọi đi…mặc kệ người khác sẽ nghĩ thế nào…cha cũng không có nhiều tinh lực quan tâm…hay là Nhiên nhi để ý?”

Trong lòng Cô Nhiên dần dần trào lên cảm động, cha nguyện ý đem cái tên kia nói cho mình chứng tỏ cha là thật sự thích mình, không oán hận mình, lắc lắc đầu, đôi mắt của Cô Nhiên trở nên ướt át:” Cha không để ý, ta cũng không để ý…ta đây sẽ kêu cha là… Tiêu…”

Thân mình Phong Khiếu Nhiên run rẩy một chút, ánh mắt híp lại tiến gần sát Cô Nhiên:” Gọi thêm một tiếng…”

” Tiêu..” Cô Nhiên vui vẻ gọi thêm một tiếng, tiếp theo cả bờ vai bị vùi vào trong vùng ngực ấm áp, chậm rãi giơ tay ra, do dự một hồi, Cô Nhiên cũng đem cha gắt gao ôm lấy, nhu nhuận gọi thêm một lần:” Tiêu….”

Cô Nhiên đơn thuần thỏa mãn cười, cuộc sống căn bản cùng lễ nghi liêm sỉ lão cha đã dạy hắn suốt tám năm, còn chưa hiểu hết lễ giáo thế tục đã bị người cha ruột bất lương từng bước từng bước dụ vào trong bẩy rập tình cảm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện