Suy đi nghĩ lại, Kiều Âu thử dò xét một câu: “Ba, có phải người phát hiện ra chuyện gì?”
Kiều Nhất Phàm hỏi ngược lại: “Ta nên phải biết cái gì chứ ?”
Lần này, Kiều Âu không nói gì nữa, yên lặng chờ đợi.
Kiều Nhất Phàm bất đắc dĩ nói: “Kiều u, ta với mẹ con đi tới bước này là tất nhiên, có một số việc, ta muốn để Tình Tình sẽ nói cho con biết. Hiện tại, ba chỉ lo lắng cảm xúc của Tình Tình, sợ cảm xúc này sẽ ảnh hưởng đến con, dù sao cũng là lỗi do mẹ con gây ra”
Tĩnh tâm suy nghĩ một chút sẽ thây đúng là vậy, coi như ân oán đời trước không liên quan đến chuyện của thế hệ sau nhưng dù sao đó cũng là mối thù giết mẹ, làm sao Tình Tình có thể quên? Chỉ cần Kiều Âu xuất hiện, Lam Thiên Tình sẽ nhớ tới chuyện Cung Bách Hợp bức tử Đoàn Hề Viện ? Thù hận như vậy sao lại có thể đội trời chung.
Kiều Nhất Phàm hiểu Đoàn Hề Trạch đã coi trọng đặt tình nghĩa huynh đệ nhiều năm lên trên, không tỏ thái độ muốn hủy bỏ hôn ước, nhưng cuối cùng Đoàn Hề Trạch lại nghiêm túc nói câu nói kia cũng chỉ rõ lập trường.
Sợ là hiện tại, Kiều Âu sẽ gặp khó khăn khi muốn ở chung một chỗ với cùng Tình Tình.
Vừa nghĩ tới chính con trai mình đã phải trải qua rất nhiều khó khăn từ khi vừa mới bắt đầu với Tình Tình, Kiều Nhất Phàm không đành lòng. Nhưng việc đã đến nước này, phải làm gì đây? Đều là lúc đầu Kiều Nhất Phàm ông không đủ kiên quyết, nếu như lúc đó nói gì cũng không buông tay với Đoàn Hề Viện thì chuyện hôm nay sẽ không xảy ra. Cho nên nói, từng quyết định hiện tại sẽ ảnh hưởng đến tương lai bao nhiêu năm là hoàn toàn có cơ sở.
Nhắm mắt lại, Kiều Nhất Phàm rất đau lòng, ông thật không muốn bi kịch của đời trước lại ảnh hưởng đến thế hệ Kiều u, không muốn Kiều Âu và Tình Tình giống như Đoàn Hề Viện và Mộ Nam Phong, cứ như vậy mà bị chia tách.
Bên kia điện thoại, Kiều Âu nghe Kiều Nhất Phàm nói như vậy, nghi vấn trong lòng càng lúc càng lớn. Dưới sân, trước cửa phòng làm việc các cô lính đặc biệt được chọn lựa tham gia quân diễn đã chờ xuất phát, chờ đợi Kiều Âu tự mình đi đặc huấn, nhưng nhận được cú điện thoại của Kiều Nhất Phàm, đột nhiên Kiều Âu cảm thấy vô lực, hoảng sợ, hình như có chuyện lớn xảy ra nhưng mình không biết.
Mà Kiều Âu lo lắng nhất chính là Tình Tình xảy ra chuyện gì, phải biết trong bụng Tình Tình còn có đứa bé của anh!
Đó là kết tinh tình yêu của bọn họ, nói gì cũng không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
Kiều Âu chau mày lại, đợi đến cảm xúc Kiều Nhất Phàm ổn định chút, vội vàng hỏi tới: “Ba!, rốt cuộc Tình Tình làm sao, mẹ đã làm gì Tình Tình rồi hả ?”
Âm điệu Kiều Nhất Phàm chợt trở nên cực kỳ khàn khàn, hít sâu một hơi, nếu như không phải còn nghĩ đến Cung Bách Hợp đã sinh con cho mình, ông thật muốn tự tay giết chết người phụ nữ này!
“Kiều u, mẹ Tình Tình năm đó là bị mẹ con bức tử ở cửa nhà chúng ta.”
Một câu nói giống như rút hết hơi sức của Kiều Nhất Phàm!
Kiều Nhất Phàm nói xong, nghẹn ngào một lát, thấy con trai trầm mặc lại bổ sung một câu: “Tình Tình đã biết, Đoàn Hề Trạch cũng biết. Bọn họ cũng trở về nhà họ Đoàn rồi.”
Kiều Nhất Phàm nói xong, cũng không nói thêm được nữa, định cúp điện thoại.
Kiều Âu lập tức ngã vào đáy cốc! Hoảng sợ nhìn ánh nắng chiều ngoài cửa sổ tựa như gấm, đẹp không sao tả xiết, cả người đều giống như vừa từ nam cực trở về!
Hít sâu một hơi, cầm điện thoại lên trực tiếp gọi cho Cung Bách Hợp!
Đối phương rất nhanh đã nhận điện thoại.
“Này, thế nào gọi điện thoại cho ta vào lúc này? Ta còn tưởng rằng đời này ngươi không nhận người mẹ này!”
Trong điện thoại hình như Cung Bách Hợp còn cảm thấy tức giận oán trách việc Kiều Âu đánh Kiều Lộ trước mặt mọi người lúc ở biệt viện nhà họ Đoàn. Nhưng lần này Kiều Âu không có thời gian nói nhảm quá nhiều, cũng khàn giọng, từng câu từng chữ giống như là dùng dao găm khắc ra.
“Mẹ, con hỏi chuyện này, Đoàn Hề Viện cũng chính là mẹ của Tình Tình có phải năm đó bị mẹ bức tử ở cửa nhà chúng ta không?”
Chợt, Cung Bách Hợp không nói gì.
Kiều Âu nhắm mắt, hỏi tới: “Đến cùng có phải hay không?”
Cung Bách Hợp giống như rất tức giận: “Con lại nghe người khác nói mò gì rồi! Căn bản không có chuyện đó!”
“Nếu như không có chứng cớ xác thực thì tại sao ba lại nói với con muốn ly hôn với mẹ?”
Kiều Âu chợt rống lên, trong lòng cực kỳ biệt khuất! Thật vất vả mới có thể ở cùng một chỗ cùng Lam Thiên Tình, còn có đứa bé rồi, nhưng bây giờ nói bọn họ không thể, như vậy Tình Tình làm thế nào, đứa bé làm thế nào, Kiều Âu hắn lại muốn làm thế nào? !
Nếu như không phải là Cung Bách Hợp ở tại nơi làm việc, Kiều Âu hận không thể vọt thẳng đến trước mặt bà, canh chừng mặt, nhìn chằm chằm vào mắt của bà , chính miệng hỏi, chính tai nghe Cung Bách Hợp giải thích!
Cung Bách Hợp ngây ngẩn cả người: “Cái gì? Ba con nói muốn ly hôn với ta?”
Kiều Âu không lên tiếng, Cung Bách Hợp sửng sốt hai giây, hình như cảm xúc ba động rất lớn: “Ha ha, ta biết ngay ông ấy không quên được con tiện nhân kia! Chuyện này đều đã qua bao nhiêu năm? Ta một người sống êm đẹp ở trước mặt nhưng vẫn kém một tiện nhân đã chết! Hơn nữa, chuyện này cùng ta có bao nhiêu quan hệ? Ta chỉ nói là để tiện nhân kia quỳ một đêm ở cửa nhà họ Kiều thì ta sẽ cho vào cửa, ai biết nó vừa mới sinh đứa bé? Ai biết nó thật sẽ quỳ? Ai biết đêm đó mưa xối xả như trút nước cả đêm? Ả ta biết rất rõ tình huống của mình mà còn như vậy, cuối cùng Đại Xuất Huyết chết rồi, điều này sao có thể trách ta? Đây là chính ả ta tự tìm, tiện nhân kia vô cùng ác độc! Chính là cố ý dùng cái chết để cho ba con hận ta cả đời! Quá ác độc!”
“Đủ rồi!”
Đối mặt với sự lảm nhảm oán trách của Cung Bách Hợp, Kiều Âu cũng muốn điên rồi!
“Mẹ! Người cũng đã sanh con, cũng đã kiêng cữ trong tháng, lòng của mẹ rốt cuộc làm bằng gì? Đoàn Hề Viện là một cô gái, quỳ dưới trận mưa to cả đêm, đừng nói vừa mới sinh đứa bé, thì cũng không thể chịu được. Con chỉ nghĩ một chút cũng đau lòng! Mẹ! Lòng của ngươi rốt cuộc làm bằng gì? !”
“Ta, Kiều u, làm sao con cũng giúp người ngoài?” Cung Bách Hợp nổi giận, hình như còn muốn nói gì nữa lại làm cho Kiều Âu cắt đứt: “Người đi nhanh đi!”
“Cái gì?”
“Tình Tình cùng Đoàn Hề Trạch đều đã biết, bọn họ cũng đều biết là người bức tử Đoàn Hề Viện, mẹ hãy đi nhanh đi! Nếu không đi sẽ không kịp, ba nói muốn ly hôn, chính là tỏ rõ lập trường sẽ mặc kệ chuyện này, sẽ không quản mẹ! Mẹ đi nhanh một chút đi!”
Giờ khắc này, Kiều Âu khóc.
Trong miệng bảo Cung Bách Hợp đi mau, trong lòng đau tột cùng. Hắn có thể làm thế nào? Đó là người đã sinh ra và nuôi nấng anh. Tình Tình đã có đứa bé của anh mà anh không có khả năng rời bỏ Tình Tình, hơn nữa đã đồng ý với Tình Tình, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì anh cũng đứng về phía Tình Tình.
Hơn nữa, lần này đúng là Cung Bách Hợp sai rồi, sai thái quá, sai khiến Kiều Âu cũng muốn đi tìm chết!
Bên đầu điện thoại kia, Cung Bách Hợp lập tức phản ứng lại, khẩn trương nói một câu: “Kiều u, mẹ sẽ đi, con hãy chăm sóc Lộ Lộ và ông ngoại thật tốt!”
Nói xong, Cung Bách Hợp liền cúp điện thoại.
Trong phòng làm việc yên tĩnh, linh hồn Kiều Âu cũng bị giày vò, nói Cung Bách Hợp mau trốn đi thật sự có lỗi với Tình Tình, nhưng muốn anh trơ mắt nhìn Cung Bách Hợp bị nhà họ Đoàn giết chết thì đó cũng là chuyện không thể.
Cung Bách Hợp đã bức tử Đoàn Hề Viện, chẳng lẽ muốn để cho Kiều Âu hắn cùng Tình Tình vì mối thù giết mẹ mà phá bỏ đứa bé?
Một mình Kiều y ở trong phòng làm việc ngây người thật lâu, cuối cùng gọi điện thoại cho Cung Ngọc Gia, nói mình có chuyện không thể tham gia diễn tập huấn luyện. Nói chuyện điện thoại xong, mở xe chạy thẳng tới nhà họ Đoàn .
Kiều Âu hiểu rõ chuyến đi lần này có bao nhiêu lúng túng, là con trai của tội nhân. Nhưng không thể không đi, bởi vì nơi đó có vợ anh và đứa con sắp ra đời.
Dọc theo đường đi, Kiều Âu tự nói với mình coi như Đoàn Hề Trạch cầm súng một phát bắn chết mình thì anh cũng muốn đi.
Là người đàn ông, sẽ phải có trách nhiệm, sẽ phải dũng cảm đối mặt. Nếu như vào lúc này, Kiều Âu không thể ở bên canh Tình Tình, nếu anh lấy cơ đang bận chuẩn bị diễn tập để trốn tránh thì chính anh cũng sẽ xem thường mình.
Từ trường quân đội Thúy Bình sơn đến nhà họ Đoàn phải đi hơn một giờ nhưng Kiều Âu chỉ tốn 40'.
Đoàn Hề Trạch giờ phút này đang đứng ở trong đại viện phơi nắng, thật ra chỉ là khoác ánh nắng chiều mà thôi. Xa xa nhìn thấy Kiều Âu một đường long đong mệt mỏi mà đến, cặp mắt chợt trở nên sắc bén.
Kiều Âu nhìn Đoàn Hề Trạch không vui, nhắm mắt, tiến lên kính cẩn lễ phép kêu một tiếng: “Cậu!”
Đoàn Hề Trạch không nói, cứ như vậy nhìn Kiều Âu thật lâu, hết nhìn Kiều Âu lại nhìn ánh nắng chiều rất đẹp: “Quỳ xuống!”
Phịch một tiếng, Kiều Âu không nói hai lời liền quỳ xuống.
Đoàn Hề Trạch sai người bưng bàn nhỏ cùng cái ghế ra ngoài, pha một ấm trà thượng hạng, tràn đầy nhàn hạ thoải mái vừa uống vừa thưởng phong cảnh.
“Nghe nói tối nay ánh sao không tệ, ở chỗ này cùng nhìn cả đêm sao thôi.”
“Tốt.”
Kiều Âu biết, Đoàn Hề Trạch để cho mình quỳ ở chỗ này cả đêm là bởi vì trong lòng tức giận. Anh cũng không nói chuyện, cũng không giải thích, việc đã đến nước này, nói nhiều sai nhiều, không bằng trực tiếp thể hiện thái độ cầu lượng minh, Đoàn Hề Trạch muốn như thế nào, thì Kiều Âu cũng sẽ tiếp nhận, không oán không hối, không nói tiếng nào, chỉ cầu có thể cuối cùng được ở lại bên Tình Tình, nhìn đứa bé ra đời.
Dần dần, thời gian chậm rãi mà trôi qua, bóng đêm bắt đầu rồi, Đoàn Hề Trạch trở về nhà bồi Lam Thiên Tình ăn bữa ăn tối đi.
Kiều Âu một mình quỳ gối bên ngoài, người giúp việc trong nhà không biết nguyên nhân, cũng không dám mạo muội tiến lên, chỉ có làm bộ như không nhìn thấy. Tâm tình Lam Thiên Tình vẫn rất kém, Đoàn Hề Trạch đem thức ăn đều dọn vào trong phòng của nàng, vừa dỗ lại lừa, nói cười liên tục tươi cười, cuối cùng cũng chỉ có thể để cho cô nàng uống xong một chén nhỏ cháo thịt nạc.
Ban đêm, Tư Đằng cùng Ngũ Hoạ Nhu hẹn hò trở về, nhìn thấy Kiều Âu quỳ gối trong đại viện, hai người cũng sợ choáng váng. Bọn họ tiến lên đỡ nhưng Kiều Âu lắc đầu một cái, hơn nữa ý bảo bọn họ chuyện này tuyệt đối không để cho Tình Tình biết, cô đang mang bầu, không thể ảnh hưởng thai nhi.
Bọn họ lại tiếp tục dò hỏi nhưng Kiều Âu chỉ trầm mặc không nói , phất tay để cho bọn họ cách xa một chút.
Lần này, Ngũ Hoạ Nhu cũng đau lòng, nghe một người làm nữ nói Kiều Âu đã quỳ sáu giờ rồi đến một giọt nước cũng chưa uống, cũng không ăn cái gì.
Kiều Nhất Phàm hỏi ngược lại: “Ta nên phải biết cái gì chứ ?”
Lần này, Kiều Âu không nói gì nữa, yên lặng chờ đợi.
Kiều Nhất Phàm bất đắc dĩ nói: “Kiều u, ta với mẹ con đi tới bước này là tất nhiên, có một số việc, ta muốn để Tình Tình sẽ nói cho con biết. Hiện tại, ba chỉ lo lắng cảm xúc của Tình Tình, sợ cảm xúc này sẽ ảnh hưởng đến con, dù sao cũng là lỗi do mẹ con gây ra”
Tĩnh tâm suy nghĩ một chút sẽ thây đúng là vậy, coi như ân oán đời trước không liên quan đến chuyện của thế hệ sau nhưng dù sao đó cũng là mối thù giết mẹ, làm sao Tình Tình có thể quên? Chỉ cần Kiều Âu xuất hiện, Lam Thiên Tình sẽ nhớ tới chuyện Cung Bách Hợp bức tử Đoàn Hề Viện ? Thù hận như vậy sao lại có thể đội trời chung.
Kiều Nhất Phàm hiểu Đoàn Hề Trạch đã coi trọng đặt tình nghĩa huynh đệ nhiều năm lên trên, không tỏ thái độ muốn hủy bỏ hôn ước, nhưng cuối cùng Đoàn Hề Trạch lại nghiêm túc nói câu nói kia cũng chỉ rõ lập trường.
Sợ là hiện tại, Kiều Âu sẽ gặp khó khăn khi muốn ở chung một chỗ với cùng Tình Tình.
Vừa nghĩ tới chính con trai mình đã phải trải qua rất nhiều khó khăn từ khi vừa mới bắt đầu với Tình Tình, Kiều Nhất Phàm không đành lòng. Nhưng việc đã đến nước này, phải làm gì đây? Đều là lúc đầu Kiều Nhất Phàm ông không đủ kiên quyết, nếu như lúc đó nói gì cũng không buông tay với Đoàn Hề Viện thì chuyện hôm nay sẽ không xảy ra. Cho nên nói, từng quyết định hiện tại sẽ ảnh hưởng đến tương lai bao nhiêu năm là hoàn toàn có cơ sở.
Nhắm mắt lại, Kiều Nhất Phàm rất đau lòng, ông thật không muốn bi kịch của đời trước lại ảnh hưởng đến thế hệ Kiều u, không muốn Kiều Âu và Tình Tình giống như Đoàn Hề Viện và Mộ Nam Phong, cứ như vậy mà bị chia tách.
Bên kia điện thoại, Kiều Âu nghe Kiều Nhất Phàm nói như vậy, nghi vấn trong lòng càng lúc càng lớn. Dưới sân, trước cửa phòng làm việc các cô lính đặc biệt được chọn lựa tham gia quân diễn đã chờ xuất phát, chờ đợi Kiều Âu tự mình đi đặc huấn, nhưng nhận được cú điện thoại của Kiều Nhất Phàm, đột nhiên Kiều Âu cảm thấy vô lực, hoảng sợ, hình như có chuyện lớn xảy ra nhưng mình không biết.
Mà Kiều Âu lo lắng nhất chính là Tình Tình xảy ra chuyện gì, phải biết trong bụng Tình Tình còn có đứa bé của anh!
Đó là kết tinh tình yêu của bọn họ, nói gì cũng không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
Kiều Âu chau mày lại, đợi đến cảm xúc Kiều Nhất Phàm ổn định chút, vội vàng hỏi tới: “Ba!, rốt cuộc Tình Tình làm sao, mẹ đã làm gì Tình Tình rồi hả ?”
Âm điệu Kiều Nhất Phàm chợt trở nên cực kỳ khàn khàn, hít sâu một hơi, nếu như không phải còn nghĩ đến Cung Bách Hợp đã sinh con cho mình, ông thật muốn tự tay giết chết người phụ nữ này!
“Kiều u, mẹ Tình Tình năm đó là bị mẹ con bức tử ở cửa nhà chúng ta.”
Một câu nói giống như rút hết hơi sức của Kiều Nhất Phàm!
Kiều Nhất Phàm nói xong, nghẹn ngào một lát, thấy con trai trầm mặc lại bổ sung một câu: “Tình Tình đã biết, Đoàn Hề Trạch cũng biết. Bọn họ cũng trở về nhà họ Đoàn rồi.”
Kiều Nhất Phàm nói xong, cũng không nói thêm được nữa, định cúp điện thoại.
Kiều Âu lập tức ngã vào đáy cốc! Hoảng sợ nhìn ánh nắng chiều ngoài cửa sổ tựa như gấm, đẹp không sao tả xiết, cả người đều giống như vừa từ nam cực trở về!
Hít sâu một hơi, cầm điện thoại lên trực tiếp gọi cho Cung Bách Hợp!
Đối phương rất nhanh đã nhận điện thoại.
“Này, thế nào gọi điện thoại cho ta vào lúc này? Ta còn tưởng rằng đời này ngươi không nhận người mẹ này!”
Trong điện thoại hình như Cung Bách Hợp còn cảm thấy tức giận oán trách việc Kiều Âu đánh Kiều Lộ trước mặt mọi người lúc ở biệt viện nhà họ Đoàn. Nhưng lần này Kiều Âu không có thời gian nói nhảm quá nhiều, cũng khàn giọng, từng câu từng chữ giống như là dùng dao găm khắc ra.
“Mẹ, con hỏi chuyện này, Đoàn Hề Viện cũng chính là mẹ của Tình Tình có phải năm đó bị mẹ bức tử ở cửa nhà chúng ta không?”
Chợt, Cung Bách Hợp không nói gì.
Kiều Âu nhắm mắt, hỏi tới: “Đến cùng có phải hay không?”
Cung Bách Hợp giống như rất tức giận: “Con lại nghe người khác nói mò gì rồi! Căn bản không có chuyện đó!”
“Nếu như không có chứng cớ xác thực thì tại sao ba lại nói với con muốn ly hôn với mẹ?”
Kiều Âu chợt rống lên, trong lòng cực kỳ biệt khuất! Thật vất vả mới có thể ở cùng một chỗ cùng Lam Thiên Tình, còn có đứa bé rồi, nhưng bây giờ nói bọn họ không thể, như vậy Tình Tình làm thế nào, đứa bé làm thế nào, Kiều Âu hắn lại muốn làm thế nào? !
Nếu như không phải là Cung Bách Hợp ở tại nơi làm việc, Kiều Âu hận không thể vọt thẳng đến trước mặt bà, canh chừng mặt, nhìn chằm chằm vào mắt của bà , chính miệng hỏi, chính tai nghe Cung Bách Hợp giải thích!
Cung Bách Hợp ngây ngẩn cả người: “Cái gì? Ba con nói muốn ly hôn với ta?”
Kiều Âu không lên tiếng, Cung Bách Hợp sửng sốt hai giây, hình như cảm xúc ba động rất lớn: “Ha ha, ta biết ngay ông ấy không quên được con tiện nhân kia! Chuyện này đều đã qua bao nhiêu năm? Ta một người sống êm đẹp ở trước mặt nhưng vẫn kém một tiện nhân đã chết! Hơn nữa, chuyện này cùng ta có bao nhiêu quan hệ? Ta chỉ nói là để tiện nhân kia quỳ một đêm ở cửa nhà họ Kiều thì ta sẽ cho vào cửa, ai biết nó vừa mới sinh đứa bé? Ai biết nó thật sẽ quỳ? Ai biết đêm đó mưa xối xả như trút nước cả đêm? Ả ta biết rất rõ tình huống của mình mà còn như vậy, cuối cùng Đại Xuất Huyết chết rồi, điều này sao có thể trách ta? Đây là chính ả ta tự tìm, tiện nhân kia vô cùng ác độc! Chính là cố ý dùng cái chết để cho ba con hận ta cả đời! Quá ác độc!”
“Đủ rồi!”
Đối mặt với sự lảm nhảm oán trách của Cung Bách Hợp, Kiều Âu cũng muốn điên rồi!
“Mẹ! Người cũng đã sanh con, cũng đã kiêng cữ trong tháng, lòng của mẹ rốt cuộc làm bằng gì? Đoàn Hề Viện là một cô gái, quỳ dưới trận mưa to cả đêm, đừng nói vừa mới sinh đứa bé, thì cũng không thể chịu được. Con chỉ nghĩ một chút cũng đau lòng! Mẹ! Lòng của ngươi rốt cuộc làm bằng gì? !”
“Ta, Kiều u, làm sao con cũng giúp người ngoài?” Cung Bách Hợp nổi giận, hình như còn muốn nói gì nữa lại làm cho Kiều Âu cắt đứt: “Người đi nhanh đi!”
“Cái gì?”
“Tình Tình cùng Đoàn Hề Trạch đều đã biết, bọn họ cũng đều biết là người bức tử Đoàn Hề Viện, mẹ hãy đi nhanh đi! Nếu không đi sẽ không kịp, ba nói muốn ly hôn, chính là tỏ rõ lập trường sẽ mặc kệ chuyện này, sẽ không quản mẹ! Mẹ đi nhanh một chút đi!”
Giờ khắc này, Kiều Âu khóc.
Trong miệng bảo Cung Bách Hợp đi mau, trong lòng đau tột cùng. Hắn có thể làm thế nào? Đó là người đã sinh ra và nuôi nấng anh. Tình Tình đã có đứa bé của anh mà anh không có khả năng rời bỏ Tình Tình, hơn nữa đã đồng ý với Tình Tình, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì anh cũng đứng về phía Tình Tình.
Hơn nữa, lần này đúng là Cung Bách Hợp sai rồi, sai thái quá, sai khiến Kiều Âu cũng muốn đi tìm chết!
Bên đầu điện thoại kia, Cung Bách Hợp lập tức phản ứng lại, khẩn trương nói một câu: “Kiều u, mẹ sẽ đi, con hãy chăm sóc Lộ Lộ và ông ngoại thật tốt!”
Nói xong, Cung Bách Hợp liền cúp điện thoại.
Trong phòng làm việc yên tĩnh, linh hồn Kiều Âu cũng bị giày vò, nói Cung Bách Hợp mau trốn đi thật sự có lỗi với Tình Tình, nhưng muốn anh trơ mắt nhìn Cung Bách Hợp bị nhà họ Đoàn giết chết thì đó cũng là chuyện không thể.
Cung Bách Hợp đã bức tử Đoàn Hề Viện, chẳng lẽ muốn để cho Kiều Âu hắn cùng Tình Tình vì mối thù giết mẹ mà phá bỏ đứa bé?
Một mình Kiều y ở trong phòng làm việc ngây người thật lâu, cuối cùng gọi điện thoại cho Cung Ngọc Gia, nói mình có chuyện không thể tham gia diễn tập huấn luyện. Nói chuyện điện thoại xong, mở xe chạy thẳng tới nhà họ Đoàn .
Kiều Âu hiểu rõ chuyến đi lần này có bao nhiêu lúng túng, là con trai của tội nhân. Nhưng không thể không đi, bởi vì nơi đó có vợ anh và đứa con sắp ra đời.
Dọc theo đường đi, Kiều Âu tự nói với mình coi như Đoàn Hề Trạch cầm súng một phát bắn chết mình thì anh cũng muốn đi.
Là người đàn ông, sẽ phải có trách nhiệm, sẽ phải dũng cảm đối mặt. Nếu như vào lúc này, Kiều Âu không thể ở bên canh Tình Tình, nếu anh lấy cơ đang bận chuẩn bị diễn tập để trốn tránh thì chính anh cũng sẽ xem thường mình.
Từ trường quân đội Thúy Bình sơn đến nhà họ Đoàn phải đi hơn một giờ nhưng Kiều Âu chỉ tốn 40'.
Đoàn Hề Trạch giờ phút này đang đứng ở trong đại viện phơi nắng, thật ra chỉ là khoác ánh nắng chiều mà thôi. Xa xa nhìn thấy Kiều Âu một đường long đong mệt mỏi mà đến, cặp mắt chợt trở nên sắc bén.
Kiều Âu nhìn Đoàn Hề Trạch không vui, nhắm mắt, tiến lên kính cẩn lễ phép kêu một tiếng: “Cậu!”
Đoàn Hề Trạch không nói, cứ như vậy nhìn Kiều Âu thật lâu, hết nhìn Kiều Âu lại nhìn ánh nắng chiều rất đẹp: “Quỳ xuống!”
Phịch một tiếng, Kiều Âu không nói hai lời liền quỳ xuống.
Đoàn Hề Trạch sai người bưng bàn nhỏ cùng cái ghế ra ngoài, pha một ấm trà thượng hạng, tràn đầy nhàn hạ thoải mái vừa uống vừa thưởng phong cảnh.
“Nghe nói tối nay ánh sao không tệ, ở chỗ này cùng nhìn cả đêm sao thôi.”
“Tốt.”
Kiều Âu biết, Đoàn Hề Trạch để cho mình quỳ ở chỗ này cả đêm là bởi vì trong lòng tức giận. Anh cũng không nói chuyện, cũng không giải thích, việc đã đến nước này, nói nhiều sai nhiều, không bằng trực tiếp thể hiện thái độ cầu lượng minh, Đoàn Hề Trạch muốn như thế nào, thì Kiều Âu cũng sẽ tiếp nhận, không oán không hối, không nói tiếng nào, chỉ cầu có thể cuối cùng được ở lại bên Tình Tình, nhìn đứa bé ra đời.
Dần dần, thời gian chậm rãi mà trôi qua, bóng đêm bắt đầu rồi, Đoàn Hề Trạch trở về nhà bồi Lam Thiên Tình ăn bữa ăn tối đi.
Kiều Âu một mình quỳ gối bên ngoài, người giúp việc trong nhà không biết nguyên nhân, cũng không dám mạo muội tiến lên, chỉ có làm bộ như không nhìn thấy. Tâm tình Lam Thiên Tình vẫn rất kém, Đoàn Hề Trạch đem thức ăn đều dọn vào trong phòng của nàng, vừa dỗ lại lừa, nói cười liên tục tươi cười, cuối cùng cũng chỉ có thể để cho cô nàng uống xong một chén nhỏ cháo thịt nạc.
Ban đêm, Tư Đằng cùng Ngũ Hoạ Nhu hẹn hò trở về, nhìn thấy Kiều Âu quỳ gối trong đại viện, hai người cũng sợ choáng váng. Bọn họ tiến lên đỡ nhưng Kiều Âu lắc đầu một cái, hơn nữa ý bảo bọn họ chuyện này tuyệt đối không để cho Tình Tình biết, cô đang mang bầu, không thể ảnh hưởng thai nhi.
Bọn họ lại tiếp tục dò hỏi nhưng Kiều Âu chỉ trầm mặc không nói , phất tay để cho bọn họ cách xa một chút.
Lần này, Ngũ Hoạ Nhu cũng đau lòng, nghe một người làm nữ nói Kiều Âu đã quỳ sáu giờ rồi đến một giọt nước cũng chưa uống, cũng không ăn cái gì.
Danh sách chương