Hôm sau, khi Lam Thiên Tình mở hai mắt ra, chỉ cảm thấy đêm qua cô ngủ
một đêm rất ấm, rất an tâm, dường như có một người, một đôi tay luôn đặt lên bụng cô, rất thoải mái.
Nháy mắt mấy cái, trong không khí dường như có thể thấy được mùi của Kiều Âu, cô cười cười, thì ra thích một người sẽ là dạng này, mùi của anh sẽ biến thành không khí mình hít thở, chỗ nào cũng thấy có.
Cô vén chăn lên bước xuống giường, hai chân trần vừa đặt trên đất, chạm đến lại là một mảnh mềm mại.
Lông mi dài hơi rủ xuống, là một tấm thảm lông nhung trắng như tuyết.
“Cốc cốc cốc.”
Không đợi cô mở miệng mời vào, cửa phòng đã bị Kiều Âu mở ra.
Đầu tiên anh thò cái đầu vào, sau đó xông vào cười với cô:
“Tình Tình, anh đã xin cho em nghỉ mấy ngày, mấy ngày nay không đến trường thì nghỉ ngơi thật tốt.”
Trong lòng ngọt lịm, Lam Thiên Tình cố gắng suy nghĩ nguyên nhân hậu quả, lại nhìn về phía thảm lông dưới chân, gò má đỏ lên.
“Anh, chẳng qua là đến kỳ thôi, không cần đặc biệt xin nghỉ.”
Mỗi tháng phải có vài ngày như vậy, nên mỗi lần Kiều Âu đều khoa trương xin nghỉ giúp cô, có phải là chuyện bé xé ra to? Hơn nữa, qua hết mùa hè này, cô chính là học sinh sắp tốt nghiệp, khi đó, thời gian còn quý giá hơn vàng.
Thân thể cao lớn thừa dịp cô bé suy nghĩ lung tung, mạnh mẽ phi tới, Lam Thiên Tình chỉ cảm thấy một bóng đen ôm lấy cơ thể bé nhỏ của mình, ngay sau đó, từng nhịp tim không thể đè nén đến từ sâu trong tâm hồn, không dám hô hấp. Gương mặt tuần tú của Kiều Âu phòng lớn trước mặt cô, khi cô nhắm mắt đợi nụ hôn ôn nhu của anh thì trên trán bị người hôn nhẹ lên một cái.
“Tình Tình, anh có chuyện này muốn bàn với em.”
Không xuất hiện tình huống như trong suy nghĩ, sắc mặt Lam Thiên Tình quýnh lên, trong lòng nghĩ, mấy nay bị Kiều Âu dạy hư rồi. Cô ngượng ngùng cười cười:
“Chuyện gì?”
Đôi mắt đối phương cơ trí chớp chớp, Kiều Âu nhìn hết những tâm tư nhỏ của cô vào trong đáy mắt, giữ lấy cái ót cô, ấn xuống một nụ hôn trên trán cô, sau đó ôm cô đứng dậy đi về phía phòng mình.
“Tình Tình, anh muốn bàn với em hai việc, việc thứ nhất chính là, anh không muốn Tình Tình ra ngoại tỉnh học đại học, anh muốn cho Tình Tình học trường quân đội ở thủ đô, vẫn ở bên cạnh anh, có được hay không?”
Dịu dàng nói, Kiều Âu đặt cô lên bồn cầu phòng tắm, không đợi cô trả lời, dường như cho cô thời gian suy nghĩ, sau đó anh nhanh chóng xoay người đi, trong lúc Lam Thiên Tình còn đang kinh ngạc anh bỗng nhiên trở lại trong tay là một đôi dép bông màu hồng rất dễ thương, hay là loại đi chân sau.
“Anh?”
Cô muốn nói, mùa này sắp vào hè, còn đi đôi dép này? Đối mặt với sự ngạc nhiên của cô, Kiều Âu chỉ cười cười, sau đó cúi người đặt đôi chân nhỏ của cô vào trong lòng, giống như làm ảo thuật, lấy từ trong túi ra một đôi vớ hoa màu tím, mặc giúp cô từng cái, sau đó đi đôi dép bông vào cho cô.
Sauk hi anh làm xong tất cả, đôi mắt nâng lên, liếc thấy ánh mắt cảm động mù sương của Lam Thiên Tình. Khóe miệng anh nở một nụ cười giảo hoạt, vẫn dùng ánh mắt vô tội mà thâm tình nhìn cô:
“Tình Tình, ở lại thủ đô học trường quân đội, ở với anh, có được không?”
“Được.”
Nghe thấy con thỏ nhỏ thốt lên, Kiều Âu cũng không thấy ngạc nghiên nhưng cũng không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ. Khi anh phát hiện sự ôn nhu của mình lại có thể trở thành thuốc mê nhiễu loạn tâm trí của cô thì anh hiểu được, sự ản ý như vậy là giới hạn tâm tâm tương thích giữa người yêu nhau.
Cả quá trình Lam Thiên Tình rửa mặt, đều là Kiều Âu ở bên phục vụ, sau khi xong xuôi tất cả, Kiều Âu lại ôm cô về giường, đắp kín chăn cho cô, tự tay đút cháo gà cho cô.
Mặc dù cô biết Kiều Âu thích mình, nhưng mà sự dịu dàng của Kiều Âu có vẻ kỳ lạ. Cô cảm giác được trong sự dịu dàng của anh xen lẫn với ưu thương nhàn nhạt.
Hơn nữa, mỗi khi ánh mắt anh chuyển đến bụng cô, đau đớn khắc sâu như vậy, cho dù anh cố gắng chịu đựng thì vẫn bị cô nhạy cảm nhìn ra được.
Có một chút mất tự nhiên hoặc là do cô không nhìn được sự ưu thương của anh, Lam Thiên Tình quyết định tìm đề tài:
“Anh, em sẽ hợp với trường quân đội sao? Em nghe nói, những người học trường quân đội ở thủ đô đều có bối cảnh trong nhà rất tốt, hơn nữa em không biết gì về quân đội cả.”
“Đứa ngốc này, anh sẽ sắp xếp tốt cho em, sẽ không làm em mệt mỏi, sẽ không làm em bị thương, anh sẽ là bối cảnh chống lưng cho em, tất cả về quân đội, anh sẽ dạy em.”
Chỉ cần Lam Thiên Tình nguyện ý bỏ chuyện đi học ngoại tỉnh thì cho dù lúc này muốn mạng Kiều Âu cũng được.
Hơn nữa Kiều Âu đã quyết định, nếu nhất định học trường quần đội, trễ không bằng sớm, sắp tới nghỉ hè lớp 11, anh định để cho Lam Thiên Tình trực tiếp nhảy qua lớn 12 đến bộ đội học đại học. Nếu như vậy, con thỏ nhỏ của anh có thể tốt nghiệp sớm một năm, cũng có thể sớm cùng anh ở trong quân đội nắm tay nhau nhìn ánh tà dương rồi.
Lời thề son sắt trong ánh mắt, khóe miệng nở nụ cười mà Lam Thiên Tình không hiểu, đôi mắt đen tà tứ sáng lên. Anh thầm nghĩ trong lòng, còn có ba tháng, ba tháng sau sẽ để cho cô tiền vào trường quân đội, anh có thể thoát khỏi ác cảm dụ dỗ cô gái nhỏ trong nội tâm rồi.
Dù sao, quan niệm giữa ngủ cùng một học sinh trung học với một nữ sinh đại học cũng là không giống nhau.
Nháy mắt mấy cái, trong không khí dường như có thể thấy được mùi của Kiều Âu, cô cười cười, thì ra thích một người sẽ là dạng này, mùi của anh sẽ biến thành không khí mình hít thở, chỗ nào cũng thấy có.
Cô vén chăn lên bước xuống giường, hai chân trần vừa đặt trên đất, chạm đến lại là một mảnh mềm mại.
Lông mi dài hơi rủ xuống, là một tấm thảm lông nhung trắng như tuyết.
“Cốc cốc cốc.”
Không đợi cô mở miệng mời vào, cửa phòng đã bị Kiều Âu mở ra.
Đầu tiên anh thò cái đầu vào, sau đó xông vào cười với cô:
“Tình Tình, anh đã xin cho em nghỉ mấy ngày, mấy ngày nay không đến trường thì nghỉ ngơi thật tốt.”
Trong lòng ngọt lịm, Lam Thiên Tình cố gắng suy nghĩ nguyên nhân hậu quả, lại nhìn về phía thảm lông dưới chân, gò má đỏ lên.
“Anh, chẳng qua là đến kỳ thôi, không cần đặc biệt xin nghỉ.”
Mỗi tháng phải có vài ngày như vậy, nên mỗi lần Kiều Âu đều khoa trương xin nghỉ giúp cô, có phải là chuyện bé xé ra to? Hơn nữa, qua hết mùa hè này, cô chính là học sinh sắp tốt nghiệp, khi đó, thời gian còn quý giá hơn vàng.
Thân thể cao lớn thừa dịp cô bé suy nghĩ lung tung, mạnh mẽ phi tới, Lam Thiên Tình chỉ cảm thấy một bóng đen ôm lấy cơ thể bé nhỏ của mình, ngay sau đó, từng nhịp tim không thể đè nén đến từ sâu trong tâm hồn, không dám hô hấp. Gương mặt tuần tú của Kiều Âu phòng lớn trước mặt cô, khi cô nhắm mắt đợi nụ hôn ôn nhu của anh thì trên trán bị người hôn nhẹ lên một cái.
“Tình Tình, anh có chuyện này muốn bàn với em.”
Không xuất hiện tình huống như trong suy nghĩ, sắc mặt Lam Thiên Tình quýnh lên, trong lòng nghĩ, mấy nay bị Kiều Âu dạy hư rồi. Cô ngượng ngùng cười cười:
“Chuyện gì?”
Đôi mắt đối phương cơ trí chớp chớp, Kiều Âu nhìn hết những tâm tư nhỏ của cô vào trong đáy mắt, giữ lấy cái ót cô, ấn xuống một nụ hôn trên trán cô, sau đó ôm cô đứng dậy đi về phía phòng mình.
“Tình Tình, anh muốn bàn với em hai việc, việc thứ nhất chính là, anh không muốn Tình Tình ra ngoại tỉnh học đại học, anh muốn cho Tình Tình học trường quân đội ở thủ đô, vẫn ở bên cạnh anh, có được hay không?”
Dịu dàng nói, Kiều Âu đặt cô lên bồn cầu phòng tắm, không đợi cô trả lời, dường như cho cô thời gian suy nghĩ, sau đó anh nhanh chóng xoay người đi, trong lúc Lam Thiên Tình còn đang kinh ngạc anh bỗng nhiên trở lại trong tay là một đôi dép bông màu hồng rất dễ thương, hay là loại đi chân sau.
“Anh?”
Cô muốn nói, mùa này sắp vào hè, còn đi đôi dép này? Đối mặt với sự ngạc nhiên của cô, Kiều Âu chỉ cười cười, sau đó cúi người đặt đôi chân nhỏ của cô vào trong lòng, giống như làm ảo thuật, lấy từ trong túi ra một đôi vớ hoa màu tím, mặc giúp cô từng cái, sau đó đi đôi dép bông vào cho cô.
Sauk hi anh làm xong tất cả, đôi mắt nâng lên, liếc thấy ánh mắt cảm động mù sương của Lam Thiên Tình. Khóe miệng anh nở một nụ cười giảo hoạt, vẫn dùng ánh mắt vô tội mà thâm tình nhìn cô:
“Tình Tình, ở lại thủ đô học trường quân đội, ở với anh, có được không?”
“Được.”
Nghe thấy con thỏ nhỏ thốt lên, Kiều Âu cũng không thấy ngạc nghiên nhưng cũng không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ. Khi anh phát hiện sự ôn nhu của mình lại có thể trở thành thuốc mê nhiễu loạn tâm trí của cô thì anh hiểu được, sự ản ý như vậy là giới hạn tâm tâm tương thích giữa người yêu nhau.
Cả quá trình Lam Thiên Tình rửa mặt, đều là Kiều Âu ở bên phục vụ, sau khi xong xuôi tất cả, Kiều Âu lại ôm cô về giường, đắp kín chăn cho cô, tự tay đút cháo gà cho cô.
Mặc dù cô biết Kiều Âu thích mình, nhưng mà sự dịu dàng của Kiều Âu có vẻ kỳ lạ. Cô cảm giác được trong sự dịu dàng của anh xen lẫn với ưu thương nhàn nhạt.
Hơn nữa, mỗi khi ánh mắt anh chuyển đến bụng cô, đau đớn khắc sâu như vậy, cho dù anh cố gắng chịu đựng thì vẫn bị cô nhạy cảm nhìn ra được.
Có một chút mất tự nhiên hoặc là do cô không nhìn được sự ưu thương của anh, Lam Thiên Tình quyết định tìm đề tài:
“Anh, em sẽ hợp với trường quân đội sao? Em nghe nói, những người học trường quân đội ở thủ đô đều có bối cảnh trong nhà rất tốt, hơn nữa em không biết gì về quân đội cả.”
“Đứa ngốc này, anh sẽ sắp xếp tốt cho em, sẽ không làm em mệt mỏi, sẽ không làm em bị thương, anh sẽ là bối cảnh chống lưng cho em, tất cả về quân đội, anh sẽ dạy em.”
Chỉ cần Lam Thiên Tình nguyện ý bỏ chuyện đi học ngoại tỉnh thì cho dù lúc này muốn mạng Kiều Âu cũng được.
Hơn nữa Kiều Âu đã quyết định, nếu nhất định học trường quần đội, trễ không bằng sớm, sắp tới nghỉ hè lớp 11, anh định để cho Lam Thiên Tình trực tiếp nhảy qua lớn 12 đến bộ đội học đại học. Nếu như vậy, con thỏ nhỏ của anh có thể tốt nghiệp sớm một năm, cũng có thể sớm cùng anh ở trong quân đội nắm tay nhau nhìn ánh tà dương rồi.
Lời thề son sắt trong ánh mắt, khóe miệng nở nụ cười mà Lam Thiên Tình không hiểu, đôi mắt đen tà tứ sáng lên. Anh thầm nghĩ trong lòng, còn có ba tháng, ba tháng sau sẽ để cho cô tiền vào trường quân đội, anh có thể thoát khỏi ác cảm dụ dỗ cô gái nhỏ trong nội tâm rồi.
Dù sao, quan niệm giữa ngủ cùng một học sinh trung học với một nữ sinh đại học cũng là không giống nhau.
Danh sách chương