Sau khi kỳ sinh sản kết thúc thời tiết dần nóng lên, ánh mặt trời chiếu xuống làn nước trong xanh, dưới mặt nước có mấy đuôi cá đang lướt qua.

Trong khoảnh khắc lao khỏi mặt biển đối diện với ánh nắng gay gắt trên bầu trời, Đông Thần hơi nheo mắt, cậu phất tay, mặt biển lập tức dâng lên mấy cột sóng cao hơn mười mét.

Đối mặt với sóng nước ngập trời, các nhân ngư lập tức lo sợ bất an, nghĩ xem mình có đắc tội với Đông Thần chỗ nào không.

Sóng lớn cuốn các nhân ngư đuôi xanh lên khỏi mặt biển.

Đông Thần vuốt v3 cột sóng, "Nó sẽ đưa các ngươi về Isbela, nhớ kỹ lời ta nói đấy."

Từ góc độ của nhân ngư đuôi xanh, cặp lông mi dày cong vút của Đông Thần được ánh nắng chiếu xuống tạo thành một bóng đen nhàn nhạt dưới mí mắt.

Cậu ngước mắt lên nhìn, ánh mắt vừa hồn nhiên ngây thơ vừa có khí thế khiến kẻ đối diện phải khϊếp sợ, phảng phất như nhìn thấu nội tâm bọn họ. Nhân ngư đuôi xanh vừa kinh vừa sợ, cả đám liên tục đảm bảo, "Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm theo sự sai bảo của ngài."


"Đi đi." Đông Thần phất tay, sóng lớn cuốn các nhân ngư lướt nhanh về phía trước.

Tận đến khi các nhân ngư đuôi xanh biến mất trong tầm mắt, Đông Thần vươn tay che nắng, cậu tò mò hỏi, "Anh ơi, anh làm cách nào khiến Jimmy đồng ý thả họ đi thế?"

Hàn Trạm kéo cậu cùng chìm xuống đáy biển, nước biển mát lạnh phủ lên làn da bị mặt trời hun nóng. Đông Thần thoải mái thở ra một hơi.

"Anh nói với nàng trong người họ có sâu."

"Hả?" Đông Thần che miệng ngạc nhiên thốt ra một tiếng, "Trong người bọn họ có sâu thật ạ?"

Mặt Hàn Trạm không đổi sắc, "Anh lừa nàng thôi."

Tất nhiên Hàn Trạm không nói hết, trừ chuyện này ra anh còn làm giao dịch với Jimmy, chuyện này không cần để Đông Thần biết.

Đông Thần ôm mặt nói, "Anh hư ghê."

Hàn Trạm bóp bóp chóp mũi cậu, "Em nói ai hư hả?"


"Em hư em hư." Đông Thần lập tức xin tha.

Một lúc sau Đông Thần nằm trong nước biển lười biếng quơ quơ đuôi cá, "Anh ơi, tiếp theo chúng ta đi đâu ạ?"

Hàn Trạm giương mắt nhìn về phía trước, "Đi Lorbin."

Đông Thần nghiêng đầu hỏi, "Đó là đâu vậy?"

"Hải vực Lorbin gần lục địa, có Rãnh Biển, không phải em muốn tới chỗ Lạc Tịch à? Chúng ta tới Rãnh Biển."

Đông Thần xoa xoa bụng, "Anh ơi, em đói."

"Vừa nãy ăn chưa no à?"

"Ăn no." Đông Thần nhăn mặt, "Nhưng lại đói rồi."

Nhớ lại sáng nay Đông Thần ăn một hơi hết mười mấy con cá, chưa tới nửa ngày đã đói, Hàn Trạm ấn ấn cái bụng bằng phẳng của cậu, tạm thời chưa phát hiện ra điều gì bất thường.

"Thần Thần, chúng đã đã bao lâu không làm rồi?"

Đông Thần hơi chột dạ đếm ngón tay, "Không lâu đâu nhỉ...Chắc cũng mười ngày nửa tháng thôi."


Khóe môi Hàn Trạm hơi cong, anh vươn tay xoa xoa đầu Đông Thần, "Muốn ăn cá Không Mặt không? Anh đi bắt."

Hai mắt Đông Thần sáng bừng, "Có ạ có ạ."

Ăn no rồi lên đường, một đường bơi bơi nghỉ nghỉ, nếm hết hải sản khắp hải vực, sau bảy ngày rốt cuộc họ cũng tới Lorbin.

Đằng trước chính là Rãnh Biển, xa hơn chút chính là đất liền, chỉ thấy ngọn núi cao ngất trong mây, thỉnh thoảng lại có mấy bóng chim rất lớn bay qua.

Vừa tiến vào địa phận Lorbin họ đã bị một đám nhân ngư đuôi tím bao vây. Nhân ngư cầm đầu xách theo đao xương chỉ vào họ, "Các ngươi từ đâu tới?"

Hàn Trạm kéo Đông Thần ra sau người, "Bọn ta tới từ Atlantis, muốn đi qua Rãnh Biển tới hải vực đối diện."

"Các ngươi đợi chút." Nhân ngư đuôi tím vứt lại một câu rồi bơi đi mất.

Đông Thần lặng lẽ dò đầu ra nhìn các nhân ngư đuôi tím, cậu nói, "Anh ơi, họ là tộc nhân của Tesia à?" Đồ văn trên khóe mắt họ giống hệt với Tesia.
"Chắc vậy."

Nghe thế nhân ngư đuôi nọ lộ ra vẻ mặt kì lạ, hắn hỏi, "Các ngươi quen Tesia? Biết hắn giờ ở đâu không?"

Đông Thần gật đầu, "Biết." Nhưng cậu thông minh tránh câu hỏi phía sau."

Chắc là do biết đối phương có quen Tesia nên nhân ngư đuôi tím có lòng tốt nhắc nhở, "Gần đây Rãnh Biển có rất nhiều sâu, các ngươi thật sự muốn tới Rãnh Biển?"

"Bọn ta không sợ sâu."

"Bây giờ Rãnh Biển đã bị bọn ta lấp kín, các ngươi muốn đi cũng không được."

Đông Thần hơi ngạc nhiên nhìn về phía Hàn Trạm.

Chỉ một lát sau nhân ngư cầm đầu quay về, "Vương nói muốn gặp các ngươi."

Hàn Trạm im lặng một lát rồi nói, "Phiền ngươi dẫn đường."

Đối diện với Rãnh Biển có mấy hải đảo, Hải Thành của Lorbin được xây trên hải đảo.

Nhân ngư đuôi tím bơi tới bờ biển rồi biến ra hai chân bước lên bờ cát, thẳng lưng tự nhiên, bước chân nhẹ nhàng, từ tư thế đi đứng thành thạo có thể thấy là thường xuyên đi lại trên đất bằng.
Hai chân Hàn Trạm đạp trên nền cát đi được hai bước thấy Đông Thần vẫn chưa đuổi theo, anh quay đầu nhìn thì thấy Đông Thần đang cắn môi dưới, vẻ mặt có phần nôn nóng, "Làm sao đây anh, em không biến ra hai chân được."

Sau khi nhân ngư phá vỏ là có thể hóa ra hai chân, chuyện đơn giản như ăn cơm uống nước nhưng cũng có tình huống đặc biệt.

Nhân ngư đuôi tím nghe vậy thì lộ ra vẻ ngạc nhiên, "Cậu ấy đang..."

"Chưa chắc chắn." Hàn Trạm trả lời, anh xoay người nâng đuôi Đông Thần rồi bế cậu lên, "Anh ôm em đi."

"Sao lại không biến ra hai chân được thế này." Đông Thần sốt ruột không thôi, vây đuôi cũng không ngừng lắc lư.

"Không sao đâu, đừng lo." Hàn Trạm nhẹ giọng trấn an cậu.

Đi lên hải đảo họ thấy mấy căn nhà gỗ rất đẹp, dây leo xanh mướt phủ kín hai bên, nở ra những đóa hoa vàng nhạt rất đẹp.
"Vương của bọn ta thích sống trên đất liền." Nhân ngư đuôi tím vừa nói vừa dẫn họ vào nhà gỗ.

"Vương, họ tới rồi."

"Vào đi." Trong phòng truyền tới âm thanh dễ nghe.

Như là giọng của nhân ngư giống cái.

Hàn Trạm và Đông Thần vừa bước vào đã thấy một nhân ngư giống cái đang nằm nghiêng trên sạp gỗ, nàng hơi gập chân, mái tóc dài màu nâu thả xuống che đi phần đùi.

Nàng ngưng mắt nhìn người mới tới, cười nhẹ, "Ta tên Hoa Mính, là Vương nơi này."

Hàn Trạm đặt Đông Thần lên một cái sạp gỗ khác, Đông Thần dựa lưng vào người Hàn Trạm, mắt nhìn không chớp vào cái bàn trước mặt. Trên bàn bày rất nhiều trái cây tươi ngon mọng nước.

Nhận ra ánh mắt Đông Thần, Hoa Mính giơ ly gỗ, lắc lắc chất lỏng màu vàng, cười nói, "Đây là đồ bọn ta trao đổi với thú nhân, nhóc đáng yêu, ngươi có muốn làm một ly không?"
Nhân ngư đuôi tím bưng lên một cái vại gỗ, rót chất lỏng màu vàng vào ly đưa tới trước mặt Đông Thần.

"Đây là cái gì?"

"Một thứ rất ngon, ngươi uống thử sẽ biết."

Đông Thần nâng ly ngửi thử, mùi rất ngọt.

Hàn Trạm đè tay cậu, lắc đầu không đồng ý.

Đông Thần cười với anh, tỏ ý trong nước không có độc, có thể uống.

Hàn Trạm buông tay, Đông Thần nâng ly nhấp một ngụm, vị giống như nước trái cây, rất ngọt, Đông Thần ừng ực uống hết một ly.

Đúng lúc này một bóng người từ ngoài bơi vào, hắn bơi về hướng Hoa Mính, ngồi cạnh nàng, ôm nàng vừa hôn vừa nói, "Vương, ngài gọi ta tới có chuyện gì không?"

Đông Thần đột nhiên mở bừng hai mắt.

Đôi mắt Hàn Trạm tối lại.

Không ngờ họ lại gặp Kyle ở đây.

Hoa Mính giữ chặt tay Kyle, "Đây là bạn đời của ta, Kyle, có vẻ các ngươi đã biết nhau rồi."
Bây giờ Kyle mới nhận ra trong phòng còn có nhân ngư khác, thấy là Đông Thần và Hàn Trạm thì gã hơi bồn chồn, "Sao Vương lại cho gọi chúng vào đây?"

Hoa Mính vỗ vỗ mu bàn tay gã rồi nhìn về phía Hàn Trạm và Đông Thần.

Vẻ mặt Hàn Trạm lạnh nhạt, "Ngươi gọi bọn ta tới đây làm gì?"

"Kyle nói với ta Nina của Isbela cứ dây dưa với chàng mãi, bây giờ Kyle đã là bạn đời của ta, ta mong rằng nàng ta đừng gây phiền phức cho chàng nữa, nếu các ngươi tới Isbela có thể truyền lời thay ta chứ?"

Vẻ mặt Hàn Trạm vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt nhìn về phía Kyle không chút dao động như đang nhìn người lạ, "Gã nói với ngươi như thế nào?"

Kyle chột dạ tránh ánh mắt Hàn Trạm.

"Xin lỗi, bọn ta không đi..."

"Anh ơi." Đông Thần mềm mại ngắt lời họ, Hàn Trạm cúi đầu thì thấy cánh tay Đông Thần đang quấn lên, lông mi cậu hơi rung, đôi mắt như ngậm nước, gương mặt đỏ ửng, hơi thở ướt nóng mang theo men say phun lên mặt Hàn Trạm.
Hàn Trạm đột nhiên duỗi tay bóp chặt cổ nhân ngư đuôi tím, ánh mắt rét buốt, khiến người khác cảm thấy áp lực vô hình, "Các ngươi cho em ấy uống cái gì?!"

Hoa Mính vội vàng giải thích, "Ngươi đừng nóng, đây là rượu trái cây mà thú nhân ủ, khi giao phối uống mấy ngụm có thể trợ hứng."

Thấy sát ý trong mắt anh, nhân ngư đuôi tím được một trận hãi hùng khϊếp vía, hắn tin Hàn Trạm thật sự muốn gϊếŧ mình. Hắn cầm cái ly Đông Thần vừa uống lên định uống một ngụm chứng minh cho anh thấy rượu này không có độc thì bị Hàn Trạm giơ tay ngăn lại.

Hàn Trạm nhận lại ly, hất nhân ngư đuôi tím ra rồi ngửa đầu uống sạch chỗ rượu trái cây còn lại.

Rượu trái cây có chút vị ngọt thanh, chảy xuống cổ không có gì khác thường.

"Anh ơi, sao anh không để ý tới em?" Đôi môi hồng mềm mại của Đông Thần dán tới cọ cọ cằm anh.
Hàn Trạm xoa xoa mặt cậu, "Có chỗ nào không thoải mái không?"

Đông Thần híp mắt, cười hì hì nói, "Không có, rất thoải mái."

Gương mặt vốn thanh thuần lộ ra mấy phần nhu nhược quyến rũ khiến Hàn Trạm nổi lên du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu, anh không muốn để kẻ khác nhìn thấy dáng vẻ này của Đông Thần, anh đè gáy cậu rồi quay qua nói với Hoa Mính, "Phiền ngươi tìm cho bọn ta một chỗ nghỉ ngơi."

Hoa Mính hơi nâng cằm, "Crane, dẫn họ đi nghỉ ngơi đi."

Nhân ngư đuôi tím ho khan hai tiếng, hắn cong lưng, giọng hơi run, "Xin hãy đi theo ta."

Hàn Trạm bế Đông Thần lên thì bỗng hơi khựng lại, Đông Thần trong lòng anh đang vươn đầu lưỡi l!ếm cằm anh.

Sau đó anh bước nhanh ra khỏi nhà gỗ.

Nhân ngư đuôi tím dẫn họ vào một căn nhà gỗ gần đó, "Đây là nơi ta ở, mong các ngươi không chê."

Hàn Trạm nhìn giường gỗ rồi nói, "Cảm ơn, vừa rồi xin lỗi."
Nhân ngư đuôi tím sửng sốt, "Không sao, các ngươi nghỉ ngơi đi." Sau đó đi khỏi nhà gỗ.

Hàn Trạm đặt Đông Thần lên giường gỗ, mới vừa nằm xuống Đông Thần đã rướn người lên, cánh tay trắng trẻo ôm lấy cổ anh, vây đuôi vui vẻ đập đập giường gỗ, cất giọng ngọt ngào, "Anh ơi, em khó chịu quá."

Ngón tay Hàn Trạm gãi gãi vảy cá đang nhếch lên, ý cười hiện lên trong mắt, "Chỗ này khó chịu à?"

"Anh giúp em đi mà." Đông Thần nói.

Hàn Trạm chuyển động chầm chậm, nhéo cằm cậu nói, "Đông Thần ngoan, nhìn anh nào."

Đông Thần giương mắt nhìn mặt Hàn Trạm, khe khẽ thở dốc, bỗng cậu nhăn mày, "Bụng em đau."

Hàn Trạm bỗng dừng động tác, tay đè lên bụng Đông Thần, "Chỗ này đau à?" Anh ngẩn người, hình như anh sờ thấy một thứ cưng cứng.

Mắt Hàn Trạm sáng lên, anh nói, "Thần Thần, hình như em, có thai rồi."
Đang trong cơn say đầu óc Đông Thần mơ mơ màng màng, không nghe rõ Hàn Trạm đang nói gì.

Hàn Trạm vén tóc đen ướt dán chặt lên trán cậu sang hai bên, dịu dàng nói, "Còn đau không?"

"Không đau nữa."

Nhân ngư có thai không thích hợp giao phối nên khi đâm vào Đông Thần mới thấy đau bụng.

Lúc trước Hàn Trạm đã nghi ngờ rồi, đến khi biết Đông Thần thật sự có thai, tâm trạng Hàn Trạm có sự thay đổi vô cùng lớn, anh không nhịn được mà cẩn thận chạm vào bụng cậu.

Nơi này có một sinh mạng nhỏ.

Sẽ là một tiểu nhân ngư đáng yêu như Đông Thần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện