Chương 42
Nghe vậy, ông Gia nhìn Hoắc Lăng Tùng bằng ánh mắt dịu bớt: “Chỉ có con khiến ta yên tâm thôi. Đi đi”
Trên sân khấu, MC nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến trong điện thoại, không khỏi kinh ngạc. Đến khi hoàn hồn, anh ta mới hắng giọng, nói: “Tài liệu bí mật của công ty ở nước Mỹ bị tiết lộ. Để giải quyết tình trạng khẩn cấp này, từ 2 giờ sáng cậu hai đã bay đén nước Mỹ, bây giờ còn đang ở trên máy bay không về kịp giờ, cho nên nghỉ thức còn lại sẽ do cậu ba hoàn thành thay cậu hai.”
Vừa dứt lời, bên dưới đều tĩnh lặng.
Tô Tú Song rũ mắt, âm thâm nhếch môi cười trào phúng. Lý do mà ông Gia nghĩ ra đúng là gượng gạo, chắc ngay cả kẻ ngốc cũng sẽ không tin. Hơn nữa thay người thành hôn ư? Đây là lần đầu tiên cô nghe nói đến chuyện này.
“Mời cậu ba lên sân khấu.” MC thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình như được hồi sinh.
Hoắc Lăng Tùng đứng dậy, bước lên thảm đỏ. Anh mặc áo vest đuôi tôm màu trắng, vừa tuấn mỹ vừa dịu dàng.
Bác sĩ Tùng? Anh ấy chính là cậu ba nhà họ Hoắc ư?
Tô Tú Song ngừng thở, đầu óc như ù đi, cứ như bị đập cho một phát. Sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cô bấm móng tay vào da thịt, ánh mắt nhìn chằm chằm anh, nhìn anh càng ngày càng gần, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Hoắc Lăng Tùng bước đến trước mặt cô, đối diện với tâm mắt của cô, ánh mắt sâu thẳm phức tạp. Sau đó anh nhẹ nhàng nhếch môi, dịu dàng nói: “Chị dâu, anh hai lâm thời ra nước ngoài đúng là bất đắc dĩ, mong chị dâu tha thứ cho anh ấy. Kế tiếp em sẽ thay anh ấy hoàn thành hôn lễ”
Chị dâu…
Đầu Tô Tú Song lại càng ù đi. Thân thể cô run rẩy, cổ họng như bị bóp chặt, không thể phát ra một tiếng động nào.
“Vậy thì chính thức bắt đầu đi”
MC điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó mỉm cười nhìn Hoắc Lăng Tùng: “Anh nguyện ý thay thế anh Hoắc Dung Thành cưới người phụ nữ này, yêu cô ấy, trung thành với cô ấy, bất kể cô ấy nghèo khó hay bệnh tật, mãi cho đến tử vong không?”
“Tôi xin trả lời thay anh Hoắc Dung Thành, tôi nguyện ý.” Hoắc Lăng Tùng trả lời ngắn gọn.
“Cô dâu, cô nguyện ý gả cho người đàn ông này, nguyện ý thừa nhận Hoắc Dung Thành là chồng của cô không?”
Tô Tú Song lấy lại tinh thân, nắm chặt bàn tay, cắn môi, nhắm mắt lại nói: “Tôi nguyện ý.”
“Bây giờ, mời cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau”
Tô Tú Song đưa tay đến trước mặt Hoắc Lăng Tùng, cô không nhịn được tay run lên. Hoắc Lăng Tùng nhìn cô, sau đó vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Đừng sợ.”
Tô Tú Song rũ mi mắt, im lặng nhìn mũi chân của mình. Ánh mắt ôn hòa của Hoắc Lăng Tùng im lặng nhìn khuôn mặt của Tô Tú Song, nắm bàn tay cô, chậm rãi đeo nhẫn vào ngón tay.
Ngay sau đó, Tô Tú Song vội vã rụt tay lại.
Hoắc Lăng Tùng ngước mắt nhìn cô thật sâu.
Tô Tú Song không nhìn anh mà nhìn thẳng về phía trước, không biết là đang nhìn cái gì.
Cuối cùng lễ cưới cũng kết thúc, MC âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán. Đúng là tổ tiên phù hộ, lễ cưới coi như thuận lợi, không xuất hiện vấn đề gì nữa, không thì anh ta thật sự sợ mình không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Dưới sân khấu, ông Gia đã tiếp nhận micro, bình tĩnh uy nghiêm nhìn mọi người: “Tôi không muốn thấy, cũng không muốn nghe nói bất cứ tin đồn hoặc tin tức xấu nào về lễ cưới hôm nay.
Nếu không, hãy tự gánh lấy hậu quả”