Chương 26
“Chào anh, em là Tô Tú Duyên, trước kia chúng ta từng gặp nhau mấy lần” Cô †a nhẹ giọng chào hỏi, vươn tay ra.
Hoắc Dung Thành vừa cao quý vừa lạnh lùng, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn cô ta, chỉ nhìn ông cụ: “Con đã đưa ông đến bệnh viện, công ty còn có cuộc họp, con đi đây”
“Khoan đã, con không đi thăm anh trai cũng được, nhưng đặt may váy cưới thủ công ở nước ngoài cần hai mươi ngày, ngày cưới rất gấp gáp, bây giờ con dẫn cô ấy đến tiệm váy cưới đặt váy trước đã” Ông Gia chỉ vào Tô Tú Song nói.
“Ừm..” Hoắc Dung Thành bâng quơ đáp.
“Vậy thì tôi với chị gái con bé sẽ đi cùng.” Lưu Mộ Liên chen mồm vào.
Hoắc Dung Thành nhướng mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía bà ta. Lưu Mộ Liên sợ run lên, lập tức ngậm miệng.
“Đi” Hoắc Dung Thành bỏ lại một chữ ngắn ngủi rồi sải bước ra khỏi phòng bệnh.
Tô Tú Song vẫn đứng yên không nhúc nhích. Thấy ông Gia nhìn mình bằng ánh mắt không vui, cô mới mím môi, bất đắc dĩ đi theo.
Nhìn bóng dáng hai người lần lượt rời đi, Tô Tú Duyên cảm thấy như nghẹn trong họng, ánh mắt đầy căm thù. Ông Gia nhẹ nhàng gõ gậy chống lên sàn nhà, nói với Lưu Mộ Liên: “Bát tự của đứa bé này không tồi”
“Vâng.” Lưu Mộ Liên vội đáp, không hiểu lời này có nghĩa là gì.
Sau đó ông Gia cũng rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai mẹ con. Lưu Mộ Liên không nén nổi tò mò: “Con bị sao mà lại nói xin lỗi cô ta vậy?”
Tô Tú Duyên siết chặt tay vịn, dưới ánh đèn, sơn móng tay càng thêm đỏ chói: “Mẹ không nghe thấy à? Bát tự của cô ta đẹp chứ sao.”
“Nghĩa là gì?” Lưu Mộ Liên vẫn không rõ.
“Nghe người hầu nhà họ Hoắc nói ông Lâm, thầy phong thủy chuyên dụng của nhà họ Hoắc đã tính bát tự cho Tú Song, có thể sinh vạn vật, không chỉ có thể ghép gan cho cậu cả nhà họ Hoắc mà còn có thể dùng bát tự làm anh ta cải tử hoàn sinh. Không thì chỉ bằng câu đe dọa của ba, chẳng nhẽ nhà họ Hoắc lại từ hôn nhà họ Mộ rồi cưới Tú Song?”
Tô Tú Duyên lạnh lùng cười, ánh mắt tràn đầy quỷ quyệt: “Tú Song đúng là may mắn.”
Thứ mình mong mãi không được, cô ta lại có thể dễ dàng nhận lấy.
“Dù con nghĩ gì thì mẹ đều sẽ ủng hộ cơn.”
“Còn nhiều thời gian, không cần sốt ruột…
Chiếc Rolls-Royce màu đen chạy băng băng trên đường. Tô Tú Song hơi khẩn trương, liên tục xê dịch mông. Cô nghiêm túc suy nghĩ rồi hít thật sâu, thử lên tiếng: “Hôn nhân chỉ có hai năm, chúng ta có thể chung sống hòa bình không? Sau hai năm, tôi sẽ lập tức ký tên rời đi”
“Ha, chung sống hòa bình ư..” Hoắc Dung Thành khẽ híp mắt, chậm rãi nói: “Cô chưa tỉnh ngủ hay là còn đang nằm mơ?”
“Kể từ khi chọc đến tôi, cô đã tự tìm đường chết”
“Xin lỗi” Tô Tú Song thật lòng nói.
“Cô cảm thấy nói xin lỗi có ích không?” Hoắc Dung Thành híp mắt hỏi.
“Anh… Tô Tú Song bị chặn họng.
Người đàn ông này sao vừa khó trị vừa lạnh lùng như thế?