Chương 16
Cuộc phẫu thuật rất khó giải quyết, không có bác sĩ chủ trị nào chịu tiếp nhận. Ngay khi cô đang bất lực thì Hoắc Lăng Tùng đột nhiên xuất hiện như một tia sáng. Anh mặc áo blouse trắng, mỉm cười vừa ấm áp vừa sạch sẽ: “Nếu không ai chịu nhận thì để tôi”
Trông anh quá trẻ tuổi, chẳng qua mới 26, 27 tuổi. Cô sợ anh không đủ trình độ, coi bà nội là luyện tập nên kiên quyết không chịu. Hoắc Lăng Tùng cũng không giận khi bị nghi ngờ mà quay sang kêu y tá đưa sơ yếu lý lịch cho cô xem.
“Tôi sẽ không lấy mạng sống ra nói đùa. Cô có thể tin tôi.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, mặc dù giọng nói rất dịu dàng, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta tín nhiệm và ỷ lại.
Trên sơ yếu lý lịch viết rõ anh mới hai sáu, nhưng không phải là bác sĩ chuyên gia mà là giáo sư cấp cao nhất của bệnh viện. Cô vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc, nhưng đã hoàn toàn tin cậy giao bà nội cho anh.
Cuộc phẫu thuật đó kéo dài 3 tiếng.
Anh vừa bước ra phòng giải phẫu đã được y tá vây quanh, chúc mừng anh phá kỷ lục nhanh nhất bệnh viện. Khoảnh khắc ấy, cô vừa kính trọng lại vừa nảy sinh tình cảm với anh, bắt đầu lén lút thầm mến anh.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tô Tú Song chợt bừng tỉnh. Cô cười tự giễu, nâng tay gõ mạnh lên đầu mình, đã lúc nào rồi mà còn suy nghĩ lung tung. Kể từ khi cô đồng ý sinh con cho chị gái, cô đã không còn xứng thầm mến anh nữa. Đối với cô mà nói, tình yêu là thứ xa xỉ. Bây giờ cô chỉ mong mình phối xứng thành công, nhà họ Tô có thể bình yên vô sự, bà nội có thể tiếp tục chữa bệnh.
Cô nhìn lướt qua cơm trưa mà người hầu mang đến, không có khẩu vị nên chỉ uống mấy ngụm canh. Ở trong phòng này mỗi phút mỗi giây đều là sự giày vò lâu dài. Suốt hai ngày hai đêm, cô hầu như không ngủ được, chỉ cân nhắm mắt lại bị ác mộng bừng tỉnh, áp lực lớn đến mức không thở nổi.
Hơn mười giờ tối nay, người hầu đến quét dọn phòng, đằng sau là Hoắc Trình Gia đã hai ngày không gặp. Ông ta mặc áo tấc màu đen vàng, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào phòng, tràn đầy khí thế.
Tô Tú Song không khỏi nắm tay lại, trái tim đập thình thịch.
Sắc mặt Hoắc Trình Gia không thay đổi, cảm xúc không hề dao động, khó lường đến mức khiến người ta không thể nhìn thấu.
Căn phòng lặng yên không một tiếng động, đồng thời cũng tràn đầy áp lực khẩn trương.
Ánh mắt Hoắc Trình Gia sắc bén như chim ưng: “Cô đã thắng.”
Một lát sau, ông ta mới không ra vẻ thần bí mà chậm rãi nói.
Tô Tú Song ngừng thở, chân mêm nhữn ngã ngồi xuống sofa.
“Cô cũng thật may mắn” Hoắc Trình Gia gõ gậy chống xuống sàn nhà: “Một lời nói đáng giá ngàn vàng, cô ghép gan, tôi sẽ tha cho nhà họ Tô”
“Vâng” Tô Tú Song kích động run rẩy.
Dường như nghĩ đến chuyện gì, ông †a búng ngón tay một phát, Cảnh Vinh Tùy đi vào: “Ông chủ, ngài có gì sai bảo?”
“Hủy bỏ hôn ước của cậu hai và Mộ thị, sau đó tuyên bố tin cô ta và Hoắc Dung Thành kết hôn…” Hoắc Trình Gia cầm gậy chỉ vào Tô Tú Song, còn nói: “Sau khi tuyên bố tin tức, gọi điện thoại cho cậu hai kêu nó về nhà một chuyến”
“Vâng.” Cảnh Vinh Tùy gật đầu.
Chờ đến khi người trong phòng đều rời đi, Tô Tú Song mới thở hắt ra, tựa lưng lên giường, thả lỏng cơ thể. Song chỉ cần nghĩ đến chuyện sắp kết hôn với Hoắc Dung Thành, cô lại cảm thấy choáng váng, trái tim thắt lại.
Trong quán bar.
Hoắc Dung Thành lười biếng nghiêng người tựa trên sofa, nhẹ nhàng lắc ly rượu vang.
“Hỏi thế gian tình ái là gì, mà khiến người ta cởi hết quần áo…”
Hàn Văn Thiên ôm hai cô gái vào lòng, trông vô cùng sung sướng.