Khóe môi Thừa Ảnh cũng giật giật, gương mặt lộ vẻ xấu hổ.

Hàm Quang cúi đầu vân vê góc áo, có phần thẹn thùng.

Ngu Hổ Thần suy nghĩ nhanh chóng, nói với Thừa Ảnh: “Thân phận của mấy người này chỉ e không đơn giản. Con đi lục soát trên người hắn ta, xem xem có thứ gì chứng minh thân phận không.”

Thừa Ảnh đi qua, sờ soạng từ trên xuống dưới trên người “mỹ nhân” đang nằm trên mặt đất một lượt, không thu được gì. Cuối cùng, hắn cầm miếng ngọc bội bên hông người kia đưa cho Ngu Hổ Thần.

Trên người hắn ta ngoài quần áo ra, chỉ còn có cái vật này.

Ngu Hổ Thần nhận miếng ngọc bội, không khỏi nhíu mày. Miếng ngọc bội này vừa nhìn đã biết hàng thượng đẳng, xanh lơ nhẹ nhàng trong suốt, được chạm trổ hết sức tinh xảo. Hơn nữa, dây đeo được làm từ vàng ròng. Bởi vậy có thể thấy rằng người này không giàu cũng quý, với lại bên người còn mang theo một thái giám nội thị.

Thái giám! Trong đầu Ngu Hổ Thần hiện lên một ý niệm, lập tức cả kinh. Lúc này, ông quay sang nói với Thừa Ảnh: “Con đi theo cha.”

Nói xong, ông liền sải bước ra ngoài.

Hàm Quang muốn đi theo, Ngu Hổ Thần quay đầu lại nói: “Con trông giữ người này, không được bỏ đi đâu.”

Hàm Quang dạ một tiếng, đi tới trước mặt người nọ. Nhìn váy áo nữ nhân trên người hắn, nàng thật sự không nhịn được muốn cười. Đường đường là đấng nam nhi, sao lại giả làm thiếu nữ xinh đẹp? Nhưng mà, dung mạo của hắn quả thật rất tuấn tú, có thể dùng bốn chữ mặt tựa Phan An[1]. Nàng chưa bao giờ ngắm nhìn kỹ càng một người đàn ông ở khoảng cách gần như vậy. Nhìn đi nhìn lại bỗng có một cảm giác, hình như gương mặt của hắn giống như nàng đã gặp trong mơ, có một cảm giác kỳ diệu giống như đã từng quen biết.

[1] Phan An (tên khác là Phan Nhạc) là người Hà Nam, sống vào thời Tây Tấn, được xem như một kỳ nhân của lịch sử Trung Quốc cổ đại. Phan An dung mạo rất đẹp, tinh thần và bản lĩnh cũng được ca ngợi, trong dân gian có câu: “mặt tựa Phan An” để miêu tả những người đàn ông đẹp.

Hắn dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình. Hàng lông mày khẽ chau lại, rồi bỗng nhiên mở mắt. Trong nháy mắt, ánh mắt phát sáng long lanh như viên ngọc cất giữ trong hộp được mở ra.

Hàm Quang dường như có thể cảm thấy ánh mắt chói lòa lạnh lùng trong suốt, tựa như ánh trăng lạnh chiếu rọi lên mặt mình. Nàng hơi rùng mình trong lòng.

Nàng dịu dàng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Hắn đứng dậy, xoay người đưa lưng về phía Hàm Quang. Hắn giống như nhìn mà không thấy, có tai mà như điếc, mặt mày không chút nào che giấu vẻ khinh thường. Mặc dù quần áo chẳng ra cái dạng gì, nhưng bản thân hắn toát ra sự kiêu ngạo cao quý. Khiến cho người khác không dám khinh thường, đùa giỡn.

Hàm Quang cũng không bực, im lặng ngắm nghía hắn hồi lâu. Nàng cười nói: “Nếu ngươi không chịu nói, vậy ta chỉ có thể gọi ngươi là cô nương rồi.”

Im lặng…

Hàm Quang hắng giọng một cái, vừa cười tủm tỉm vừa gọi: “Cô nương.”

“Hoắc Tam.” Hắn trả lời rất nhanh, nhưng giọng điệu lạnh giá, cố nén tức giận.

“Ồ, ngươi tên Hoắc Tam à.” Hàm Quang không giận không bực, vẫn cười như cũ. Không thể không nói, dáng dấp khi tức giận của hắn cũng vô cùng đẹp. Tựa như cây tùng duy nhất trên đỉnh núi tuyết, bản thân nó có phong thái cao quý ngạo nghễ không dễ bị khinh nhờn.

“Ngươi cởi y phục ra đi.”

Hoắc Tam vừa nghe xong, lập tức bày ra bộ dạng phòng bị, có cả sự giận dữ và xấu hổ.

Hàm Quang thấy hắn hiểu lầm ý của mình, kìm lòng không được cười nói: “Thay quần áo ẩm ướt trên người ngươi đi. Ở đây ta có quần áo nam nhân, cũng có quần áo nữ nhân. Ngươi muốn mặc cái nào?”

Hoắc Tam im lặng không nói, cũng không cảm kích.

Hàm Quang đành phải lấy một bộ quần áo của mình đặt lên bàn, lại hỏi: “Sao ngươi phải nam giả nữ?”

Hắn vẫn không chịu hé răng, điệu bộ hơi mất kiên nhẫn: “Thả chúng ta xuống núi.”

Hàm Quang cười cười, “Được thôi.”

Hắn ngẩn người, hình như có chút bất ngờ.

Hàm Quang vừa cười vừa nói: “Ngươi là nam nhân, nên không làm áp trại phu nhân được, đương nhiên sẽ thả ngươi ra. Nhưng mà, ngươi giả làm nữ nhân, thật sự là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn à.”

Trong đáy mắt Hoắc Tam hiện lên một tầng sát khí.

Hàm Quang còn muốn tiếp tục chọc hắn vài câu, thì Ngu Hổ Thần đang bước nhanh đến đây, theo sau là Thừa Ảnh và hai người kia.

Sắc mặt Ngu Hổ Thần nghiêm túc trang nghiêm xưa nay chưa từng có. Còn thần sắc Thừa Ảnh vẫn như thường, lạnh lùng cao ngạo trước sau như một.

Hàm Quang còn chưa lên tiếng, Ngu Hổ Thần đã nói: “Con ra canh cửa, không được cho ai tiến vào.”

Hàm Quang sửng sốt, ánh mắt vô thức nhìn thoáng qua Hoắc Tam. Hắn với vẻ mặt kiêu ngạo vô nghĩa, dáng người cao thẳng, đứng im trước bàn như tảng băng ngàn năm, thậm chí so với tảng băng hắn còn lạnh lẽo hơn nhiều.

Hàm Quang vừa bước ra khỏi cửa, phía sau một tiếng rầm vang lên, cửa bị đóng lại. Sau đó hai tiếng lạch cạch, bên trong còn chốt cửa.

Hàm Quang khẽ thổn thức trong lòng, ngay cả Thừa Ảnh cũng được biết chuyện, nàng lại bị Ngu Hổ Thần ngăn ở ngoài cửa, không cho tham dự. Lòng nàng có phần chua xót. Bất kể nàng giỏi võ công đến đâu, suy cho cùng chỉ là một nữ tử. Trong lòng Ngu Hổ Thần, nàng còn không bằng một nghĩa tử.

Nàng khẽ thở dài, dựa lưng vào khung cửa ngồi xuống.

Không ngờ, mấy người sau cánh cửa này lại nói chuyện tròn một canh giờ, mới mở cửa ra.

Hàm Quang ngồi xếp bằng trọn một canh giờ, chưa phát hiện chân mình đã tê rần. Khi cánh cửa vừa mở ra, nàng chưa kịp đứng lên, đã ngã nhào ra sau, dựa lên đùi Thừa Ảnh.

Thừa Ảnh đưa tay kéo nàng lên, cho nàng đứng dậy ngay ngắn.

Một tay Hàm Quang vịn vai Thừa Ảnh, tay kia xoa chân, cơ thể hơi dựa vào hắn. Đầu chân mày Thừa Ảnh run run một chút, cơ thể có phần căng cứng.

Ngu Hổ Thần nói với Hàm Quang: “Con đi theo cha.”

Hàm Quang nhảy lò cò một chân vài bước, lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì ạ?”

“Con lập tức cùng Thừa Ảnh xuống núi, hộ tống Hoắc công tử đi ải Đông Dương. Trên đường nếu có người hỏi, con hãy nói con là thị nữ của hắn. Thừa Ảnh là trượng phu của hắn, đưa hắn về nhà mẹ ở ải Đông Dương.”

Hàm Quang trợn tròn hai mắt, “Cái gì?”

“Con đừng hỏi lý do, sau này sẽ hiểu rõ. Con chỉ cần nhớ kỹ, nếu trên đường gặp nguy hiểm, dù phải liều mạng con cũng phải bảo vệ an toàn cho hắn.”

Hàm Quang ngạc nhiên nhìn phụ thân, trong lòng khiếp sợ. Hắn là ai mà phụ thân lại muốn nàng liều mạng bảo vệ.

“Con đi thu dọn vài bộ quần áo cho hắn mang theo, còn chuẩn bị thêm một cái đấu lạp[2]. Không có chuyện gì đừng để hắn mở miệng nói. Nếu có người hỏi, con phải nói hắn bị câm.”

[2]Đấu lạp: Nón rộng vành thường được đan từ cật tre,nứa, lá và có lụa mỏng dùng để che khuất dung mạo.

Xem ảnh

“Vậy còn hai người kia?”

“Cha để Triệu thúc của con đưa hai người đó đi ải Đông Dương trước. Con và Thừa Ảnh đi trấn trên, tìm một đại phu xem vết thương trên người hắn trước đã. Con nhớ mang theo thuốc trị thương, dọc đường đi phải hầu hạ cho tốt. Nhất định không được sơ suất.”

Hàm Quang còn muốn hỏi nhiều hơn, nhưng Ngu Hổ Thần đã nói: “Nhanh đi chuẩn bị, lập tức xuất phát.”

Hàm Quang gật đầu biểu thị đã hiểu. Nàng trở lại phòng ngủ tìm vài bộ xiêm y xếp lại thành một bọc đồ, sau đó lại lục tìm một cái đấu lạp đưa cho Hoắc Tam.

Hoắc Tam đã thay sang bộ quần áo Hàm Quang vừa mới đưa. Thân hình hắn cao lớn, khiến cho áo váy bị kéo cao lên một khúc. Hàm Quang nhìn chiếc váy bị kéo lên cả khúc, không nhịn được liền bật cười.

Hoắc Tam đỏ cả mặt, nhận đấu lạp đội lên, lúc này đã che khuất khuôn mặt không một lỗ hỏng. Chỉ có thể từ quần áo để nhìn ra đây là một nữ nhân cao gầy.

Thừa Ảnh đã chuẩn bị xong xe ngựa, lót bên trong lớp thảm dày. Hắn đỡ Hoắc Tam lên xe, sau đó cúi người chào Ngu Hổ Thần.

“Nghĩa phụ bảo trọng.”

“Ừ, đi đường cẩn thận.”

Hàm Quang mang theo một bụng thắc mắc. Nếu Ngu Hổ Thần không chịu nói, đợi đến khi vào trấn, nàng sẽ quấn lấy Thừa Ảnh để hắn nói ra nội tình. Hoắc Tam này rốt cuộc là ai?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện