Tim Hàm Quang đột nhiên hẫng một nhịp, mặt nhất thời biến sắc.
Hoắc Thần liếc mắt nhìn nàng, thúc vào bụng ngựa, người hơi hạ thấp phóng đi, nháy mắt đã bỏ Hàm Quang ở lại phía sau.
Ánh mắt Hàm Quang dõi theo bóng lưng hắn, lòng của nàng cũng bị hắn kéo đi. Tóm lại Thừa Ảnh đang ở đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rất nhanh đoàn người đã ra đến ngoại thành. Bỗng nhiên, có hai người cưỡi ngựa nhảy vọt ra từ một con đường mòn nhỏ gần đường cái lớn.
Người đi trước mang theo trường kiếm màu đen tuyền, phong thái hiên ngang chính là Thừa Ảnh.
Hàm Quang vui mừng cực độ, vội vàng thúc ngựa tiến lên.
Bên cạnh hắn còn có một nam tử, mặt mũi đường nét rõ ràng, khí chất nhã nhặn. Hắn mặc một bộ quần áo màu trắng, cùng với một thân áo đen của Thừa Ảnh khiến hình ảnh càng thêm đối lập. Giống như vàng đen và bạch ngọc cùng nổi bật, tư thế oai hùng tuấn lãng.
Hai người xoay người xuống ngựa, tham kiến Hoắc Thần.
Hoắc Thần phất tay: “Đứng lên đi.” Sau đó hắn nói với nam tử áo trắng: “Tiền Sâm, ngươi hãy theo ta vào kinh. Tỷ tỷ ngươi lâu nay vẫn luôn nhắc đến ngươi.”
Tiền Sâm ngẩn người, lúc sau mới lên tiếng “vâng”.
Hàm Quang bừng tỉnh. Hóa ra hắn ta là con trai của Tiền Dự, tỷ tỷ trong lời của Hoắc Thần hẳn chính là Tiền lương đệ của Đông cung rồi. Sao hắn ta lại ở cùng chỗ với Thừa Ảnh?
Ánh mắt Thừa Ảnh và Hàm Quang chạm nhau, khẽ mỉm cười với nàng.
Hàm Quang thấy hắn bình yên vô sự đương nhiên cảm thấy rất vui. Những lo lắng trong lòng nàng đều tan thành mây khói. Từ thuở nhỏ, Thừa Ảnh luôn mang lại cho nàng một cảm giác, chỉ cần hắn còn sống thì nàng không còn sợ gì cả.
Vừa hay Hoắc Thần quay người lại, liền giương mắt nhìn vẻ mặt hớn hở của Hàm Quang, cười nom rạng rỡ hết mức. Hắn nhất thời nhíu chặt mày, sau đó dời ánh mắt về phía Ngu Hổ Thần, nói: “Hổ Thần, phái một thuộc hạ của ngươi đến chỗ Tiền thứ sử báo một tiếng, nói công tử đã theo ta vào kinh.”
Ngu Hổ Thần nhận lệnh: “Vâng.”
Hoắc Thần lại quay sang nhìn Hàm Quang, ra lệnh đi trước.
Chuyến đi này vó ngựa khua vang không ngừng nghỉ, gấp rút như đang hành quân. Ngoại trừ lúc dừng lại dùng cơm giữa trưa, thời gian còn lại luôn chạy một mạch, mãi đến chiều tối mới đến trấn Hoa đào.
Hàm Quang nhớ mang máng có nghe đến tên này, còn tưởng ở đây hoa đào khắp nơi. Nhưng đến khi vào trấn, nàng phát hiện đây chỉ là một thôn trấn rất đỗi bình thường mà thôi, chẳng qua nó làm ra kiếm gỗ đào[1], nên mới có cái mỹ danh trấn Hoa đào như vậy.
[1] Kiếm gỗ đào: theo quan niệm xưa, kiếm gỗ đào có thể trừ yêu diệt ma, thỉnh thần.
Hoắc Thần vẫn theo lệ cũ phân phó mọi người dựng trại bên ngoài trấn. Sau khi sắp xếp xong xuôi thì trời cũng tờ mờ tối. Xung quang đây khói bếp lượn lờ, bình yên đến tĩnh lặng.
Hàm Quang nghe thấy tiếng của Thừa Ảnh bên ngoài trướng, nàng vén rèm đi ra ngoài. Trên đường đi nàng không có cơ hội nói chuyện với hắn, lòng có nhiều nghi vấn.
Tiền Sâm đang đứng bên cạnh Thừa Ảnh, nở nụ cười với nàng: “Chào Ngu tiểu thư.”
Hàm Quang chưa từng nghe thấy cách xưng hô này, nhất thời đỏ mặt, cũng đáp lại hắn: “Chào Tiền công tử.”
Thừa Ảnh nói: “Hàm Quang, muội có mang theo thuốc trị thương không?”
Hàm Quang hỏi lại: “Huynh bị thương sao?”
Thừa Ảnh lắc đầu, chỉ chỉ Tiền Sâm.
Hàm Quang ngạc nhiên đưa mắt nhìn Tiền Sâm. Trong ánh hoàng hôn mờ ảo, hắn ta cao lớn anh tuấn, bộ dạng không có chút nào giống như đang bị thương.
“Công tử bị thương ở đâu?”
Tiền Sâm cúi đầu không nói, tựa như đang ngượng ngùng.
Hàm Quang lần đầu tiên nhìn thấy nam tử cũng có bộ dạng ngượng ngùng như thế, lòng không kìm được cảm thấy buồn cười. Nàng vào trong lều chọn lấy một hộp thuốc mỡ trong đống thuốc trị thương nàng mang theo bên mình đưa cho Tiền Sâm.
“Cảm ơn Ngu tiểu thư.”
“Gọi Hàm Quang là được rồi. Hai chữ tiểu thư nghe rất kỳ cục.”
Vẻ mặt Tiền Sâm lại đỏ ửng, làm động tác cáo từ rồi xoay người đi.
Thừa Ảnh thấy hắn ta đã vào doanh trướng, lúc này mới cười nói: “Hắn xưa nay không biết cưỡi ngựa. Cả ngày xóc nảy trên yên ngựa, trong bắp đùi da đều bị bong hết.”
Hàm Quang nghe thấy hai từ “bắp đùi”, mặt hơi nóng, liền hỏi: “Sáng nay huynh ở đâu thế?”
Thừa Ảnh im lặng không nói.
Hàm Quang đấm hắn một cái, buồn bực nói: “Nói mau, muội lo lắng cho huynh cả ngày.”
Thừa Ảnh ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua một ánh nhìn khác lạ, nhưng hắn muốn nói lại thôi.
“Huynh không nói, muội sẽ không bao giờ quan tâm đến huynh nữa.” Hàm Quang dỗi đá hắn một cái.
Thừa Ảnh nhỏ giọng nói: “Chúng ta đến chỗ không có ai, huynh sẽ nói cho muội nghe.”
Hàm Quang lúc này mới vui vẻ lên, theo hắn ra khỏi chỗ đó.
Hai người đi ra khỏi khu đóng quân, rồi đến một cây cầu nhỏ bên ngoài trấn. Lúc này trời đã tối hẳn, dưới cầu mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Thừa Ảnh chống tay hai bên, ngồi lên lan can cây cầu. Hắn ngập ngừng giây lát rồi mới khẽ nói: “Người tập kích ở quán rượu là huynh.”
Hàm Quang kinh ngạc, vội nói lớn: “Huynh, sao huynh dám?”
“Là sự sắp đặt của điện hạ, viết trong bức thư, sai Tiền Thứ sử làm theo. Tiền Sâm ở ngoài tiếp ứng.”
Hàm Quang khiếp sợ: “Sao hắn lại làm vậy?”
“Hắn tin Tiền Dự nhưng không tin Trương Anh. Nếu kinh thành có biến, thì binh mã ở Khánh Châu chính là một đội quân tinh binh mạnh. Cho nên, giao đội quân này cho Tiền Dự thống lĩnh, phòng ngừa bất trắc.”
“Nói như vậy, Trương Anh là bị oan.”
“Cũng không hẳn. Trương Anh có phải là người của Khang vương hay không, bây giờ vẫn chưa nói được gì. Điện hạ đã trải qua chuyện của Lạc Thanh Khung, nên giờ không tin ai cả.”
Hàm Quang thở dài: “Xem ra, bây giờ hắn chỉ tin cha muội và Tiền Dự.”
Thừa Ảnh im lặng rồi phản bác: “Theo huynh thấy, hắn cũng đề phòng Tiền đại nhân. Để Tiền Sâm vào kinh, không phải để làm con tin hay sao?”
Hàm Quang chợt bừng tỉnh, hóa ra hắn bằng lòng ban vị trí lương đệ cho mình, xem ra công dụng tương tự Tiền Sâm, đều là con tin.
Nghĩ như vậy, Hàm Quang có chút lo lắng, thuận miệng nói: “Ca, người này tâm địa quá sâu xa. Biết đâu đến lúc lợi dụng người ta xong, thì liền đá một cước văng xa, hoặc là một đao chém chết. Chúng ta vẫn nên tránh càng xa càng tốt.”
Thừa Ảnh đột nhiên im miệng, nhảy xuống khỏi lan can, quỳ một gối xuống đất.
Hàm Quang lại càng hoảng loạn, đứng thẳng vội đến kéo Thừa Ảnh dậy: “Này, huynh quỳ với muội làm…” Nàng còn chưa nói xong, chợt nghe Thừa Ảnh lên tiếng: “Điện hạ.”
Sau lưng Hàm Quang đông cứng, quay đầu lại nhìn, cách đó không xa có hai người. Một trong hai người, dù trong bóng đêm vẫn có thể nhận ra hình dáng của hắn, chính là Hoắc Thần.
“Điện hạ.” Hàm Quang vội cúi người hành lễ. Trái tim nàng nhảy loạn lên thình thịch, cũng không biết câu nói vừa rồi hắn có nghe thấy.
Hoắc Thần đi đến gần, thản nhiên nói: “Miễn lễ. Mới vừa rồi hai người các ngươi đang nói chuyện gì thế?”
Trong màn đêm, không thể nhìn rõ sắc mặt của hắn, chỉ thấy một người với đường nét cao lớn dõng dạc, điềm tĩnh khó dò. Cả người hắn toát ra khí thế lạnh lẽo bức người, quanh quẩn xung quanh Hàm Quang.
Thừa Ảnh xưa nay miệng lưỡi luôn vụng về, không biết trả lời thế nào. Còn Hàm Quang trong cái khó ló cái khôn, vội trả lời: “Chúng thần đang nói đến kiếm gỗ đào của trấn Hoa đào, có thể phòng kẻ tiểu nhân phá hỏng nhân duyên, lại khiến kẻ tiểu nhân cách xa ngàn dặm.”
Hoắc Thần vờ như không tin, hỏi lại: “Thật không?”
Hàm Quang nói: “Chỉ là nghe nói.”
Hoắc Thần nói: “Vào trấn xem sao.”
Thiệu Lục lập tức nói: “Điện hạ, thần đi gọi người đến đi theo.” Dứt lời, hắn xoay người đi về phía đóng quân, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Hoắc Thần sải bước qua cầu. Thừa Ảnh và Hàm Quang đi theo phía sau hắn.
“Thừa Ảnh, chuyện Trương Anh, ngươi thấy thế nào?”
Thừa Ảnh xưa nay ít lời, nhưng câu hỏi của Hoắc Thần hắn không thể không trả lời. Trong nhất thời, hắn có chút dè dặt, nói đứt quãng: “Điện hạ thánh minh, suy nghĩ mọi bề. Hành sự mưu lược, cũng không phải thần có thể đưa ra đánh giá. Thừa Ảnh chỉ biết quân mệnh như trời, mọi chuyện tuân theo sự phân phó của điện hạ, không dám có nửa điểm nghi vấn.”
Hoắc Thần sau khi nghe xong, cười nói: “Thế này có khác chưa nói gì đâu?”
Thừa Ảnh vội nói: “Thừa Ảnh vụng nói.”
Hàm Quang thầm nghĩ, ngươi muốn người ta phải nói thế nào, nói ngươi đúng hay nói ngươi sai sao? Thân ở trên cao, muốn nghe một câu nói thật lòng đương nhiên không dễ, muốn nhìn thấu lòng người lại càng khó như lên trời.
Hoắc Thần trầm mặc một lát, lại nói: “Trong Lã thị Xuân Thu[2] có viết: phàm là binh khí, cũng chính là hung khí, lòng gan dạ, cũng là sự hung ác của con người. Lấy hung khí cùng hung ác, cũng là do bất đắc dĩ. Cầm hung khí thì phải giết, giết, cũng vì sinh. Dùng hung ác lấy uy, uy, cũng là vì sợ. Vì vậy, hành động của bản vương, trong mắt của mọi người có thể là vì muốn giữ ngôi vị hoàng đế, thật ra không phải. Quân bất tài, thì xã tắc nguy mà dân loạn, quân thánh hiền, xã tắc an mà dân bình. Một kẻ cướp nước đoạt quyền như Khang Vương, dùng trăm mưu ngàn kế mưu quyền soán vị, không để ý đến sự thái bình của thiên hạ, có thể thành một quân vương thánh hiền ư?”
[2] Lã thị Xuân Thu: còn gọi là Lã Lãm, là bộ sách do Lã Bất Vi - thừa tướng nước Tần thời Chiến Quốc sai các môn khách soạn ra những điều mình biết, hợp lại thành sách.
Thừa Ảnh và Hàm Quang cùng ngẩn người.
“Suy xét sự vật đến cùng thì mới hiểu biết thấu đáo, hiểu biết thấu đáo thì suy nghĩ mới đúng, suy nghĩ đúng thì tâm mới ngay thẳng, tâm ngay thẳng thì thân mới học tập và rèn luyện, thân học tập rèn luyện thì mới chỉnh đốn việc nhà được, chỉnh đốn việc nhà thì mới lo liệu việc nước, lo liệu việc nước thì thiên hạ mới thái bình[3]. Nếu tâm bất chính, thì há có thể nhân ái trị quốc, thương cảm lê dân bách tính, khiến thiên hạ thái bình? Huống hồ, Lương quốc có xích mích với nước ta đã nhiều năm, thiên hạ thái bình nuôi quân dưỡng sức chẳng qua chỉ kéo dài vài năm nữa. Khang vương mà hành động, nhẹ thì đế vị thay đổi, nặng thì…”
[3] Những câu này được trích trong cuốn Đại Học, thuộc Tứ Thư của Nho gia.
Hoắc Thần dừng lại giây lát, nói tiếp: “Nếu Lương quốc rắp tâm bất lương, thừa dịp tấn công…”
Hàm Quang thân ở chốn cỏ dại hoang vu, không hiểu mấy những chuyện triều chính. Nhưng lúc nghe Hoắc Thần nói một hơi, nàng ngẫm thấy Khanh vương gây chuyện, đích thực không phải minh quân yêu nước thương dân. Nếu triều dã một phen rối loạn, thì đúng là một kẻ chỉ nghĩ đến tư lợi cá nhân, không quan tâm tới chuyện thiên hạ loạn ra sao. Nghĩ như thế, đối với những hành động hôm nay của Hoắc Thần, Hàm Quang đã có cái nhìn khác.
“Hạng người như Khang Vương, nhân dịp rối loạn đoạt quyền, với nước với dân đều là tội không thể tha. Giết một người mà ba quân tâm phục người giết, thưởng một người mà vạn người tán thưởng người thưởng, lại vừa lập uy. Đoạt binh phù của Trương Anh có thể khiến các châu phủ khác khiếp sợ, cảnh cáo những kẻ có dã tâm khác không thể manh động. Bỏ một người mà đại cục yên ổn, đây là bỏ tiểu lấy đại. Người có thể giúp đỡ thiên hạ an nguy, ắt bình ổn thiên hạ, người có thể gỡ bỏ thiên hạ sầu lo, ắt hưởng niềm vui thiên hạ, người có thể cứu lấy thiên hạ đại họa, ắt nắm được đại phúc thiên hạ…”
Hàm Quang chưa bao giờ gặp một người có thể nói có sách mách có chứng, lý giải hùng hồn như vậy, lời nói như châu như ngọc tuôn ra. Lời hay ý đẹp không ngừng rỏ vào tai, khiến cho trí tuệ người ta thông suốt, sáng tỏ. Vốn cho rằng hắn là kẻ thông minh đa nghi, tâm tư rắc rối, nhưng lúc này nàng lại cảm thấy hắn hành sự chẳng qua cực chẳng đã, càng thêm quang minh chính đại.
Trong lúc trò chuyện, ba người đã đi vào đầu đường trong trấn nhỏ. Trên đường có đá sỏi, rất ít người qua lại. Hoắc Thần chắp tay đứng lặng. Quầng trăng sáng trong, khẽ rót ánh sáng lên hai vai hắn. Hắn cao quý xuất trần không có từ nào diễn tả, lại mang theo khí phách vương giả.
Lòng Hàm Quang mơ hồ khẽ động, hắn sẽ trở thành minh quân chủ thiên hạ sao?
Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, Hoắc Thần quay đầu lại nhìn.
Thiệu Lục chạy đến: “Điện hạ, người đang ở phía sau.”
Hoắc Thần chậm rãi bước từng bước dọc theo đường phố. Ánh sáng le lói xuyên qua khe ván cửa của một cửa tiệm. Hoắc Thần dừng bước, giương mắt nhìn bảng hiệu gỗ trên khung cửa, nói với Thiệu Lục: “Ngươi đi gõ cửa.”
Thiệu Lục lập tức tiến lên gõ cửa, một ông cụ khoảng chừng sáu muơi tuổi khòm lưng mở cửa. Ông lão thấy Thiệu Lục liền hỏi một câu: “Vị tiểu ca này, có chuyện gì sao?”
Hoắc Thần tiến lên trước, nói: “Trong tiệm bán kiếm gỗ đào sao?”
Ông lão liền cười đáp: “Có, có. Còn có kính bát quái long phượng bằng gỗ đào.”
Hoắc Thần vào tiệm, đứng ở ngưỡng cửa, gật đầu nói với Hàm Quang: “Nàng sang đây.”
Hàm Quang chần chờ giây lát, nhẹ bước đi vào.
Thừa Ảnh hơi ngẩn người, cùng Thiệu Lục mỗi người đứng canh một bên cửa.
Mặt tiền cửa hàng khá nhỏ, bày một số kiếm gỗ đào đã làm xong và một số vẫn còn dang dở. Có những thanh kiếm rất nhỏ, có những cái lại dài, còn có một ít kính bát quái và đồ phong thủy.
Ông lão thấy Hoắc Thần có phong thái bất phàm, biết là một kẻ có tiền, liền đi theo giới thiệu niềm nở hết sức: “Kiếm gỗ đào đã từng khai sáng càng linh nghiệm. Nhưng cái đó, hơi đắt một chút.”
Hoắc Thần khẽ cười: “Mang đến cho ta xem.”
“Nhị vị chờ chút, đồ quý cất ở trong nhà. Mấy đồ tinh xảo, sợ người ta sờ làm hư phong thủy.”
Ông lão vui vẻ rinh chiếc thùng to dưới quầy đặt lên bàn.
Hoắc Thần tiện tay cầm một cái lên ngắm nghía, giương mắt nhìn Hàm Quang: “Cái này đẹp không?”
Hàm Quang lại chỉ chỉ một món đồ tinh xảo xinh xắn khác.
Hoắc Thần liền cầm cái đó lên đặt trong lòng bàn tay nhìn ngó, thuận miệng hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Lão chủ chần chờ giây lát, cả gan đưa ra một “cái giá trên trời”.
Hoắc Thần gọi Thiệu Lục tới, thanh toán tiền. Sau đó hắn cầm kiếm gỗ đào đứng dậy bỏ đi.
Hàm Quang trong lòng vừa kinh ngạc vừa buồn cười, lại không biết hắn có dụng ý gì khi đột nhiên muốn mua một thanh kiếm gỗ đào làm gì.
Đi được vài bước, Hoắc Thần bỗng quay người lại dừng bước, đưa thanh kiếm gỗ đào cho Hàm Quang.
“Nè, tặng nàng.”
Hàm Quang sửng sốt.
Hoắc Thần cười như không cười, nói: “Thay mặt tên đầu gỗ ở chùa Nhàn Vân tặng nàng, không được thả loạn hoa đào nữa.”
Hàm Quang đỏ mặt, đưa tay nhận kiếm gỗ đào. Nàng chỉ cảm thấy rất oan uổng, mình thả loạn hoa đào lúc nào.
Hoắc Thần liếc mắt nhìn nàng, thúc vào bụng ngựa, người hơi hạ thấp phóng đi, nháy mắt đã bỏ Hàm Quang ở lại phía sau.
Ánh mắt Hàm Quang dõi theo bóng lưng hắn, lòng của nàng cũng bị hắn kéo đi. Tóm lại Thừa Ảnh đang ở đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rất nhanh đoàn người đã ra đến ngoại thành. Bỗng nhiên, có hai người cưỡi ngựa nhảy vọt ra từ một con đường mòn nhỏ gần đường cái lớn.
Người đi trước mang theo trường kiếm màu đen tuyền, phong thái hiên ngang chính là Thừa Ảnh.
Hàm Quang vui mừng cực độ, vội vàng thúc ngựa tiến lên.
Bên cạnh hắn còn có một nam tử, mặt mũi đường nét rõ ràng, khí chất nhã nhặn. Hắn mặc một bộ quần áo màu trắng, cùng với một thân áo đen của Thừa Ảnh khiến hình ảnh càng thêm đối lập. Giống như vàng đen và bạch ngọc cùng nổi bật, tư thế oai hùng tuấn lãng.
Hai người xoay người xuống ngựa, tham kiến Hoắc Thần.
Hoắc Thần phất tay: “Đứng lên đi.” Sau đó hắn nói với nam tử áo trắng: “Tiền Sâm, ngươi hãy theo ta vào kinh. Tỷ tỷ ngươi lâu nay vẫn luôn nhắc đến ngươi.”
Tiền Sâm ngẩn người, lúc sau mới lên tiếng “vâng”.
Hàm Quang bừng tỉnh. Hóa ra hắn ta là con trai của Tiền Dự, tỷ tỷ trong lời của Hoắc Thần hẳn chính là Tiền lương đệ của Đông cung rồi. Sao hắn ta lại ở cùng chỗ với Thừa Ảnh?
Ánh mắt Thừa Ảnh và Hàm Quang chạm nhau, khẽ mỉm cười với nàng.
Hàm Quang thấy hắn bình yên vô sự đương nhiên cảm thấy rất vui. Những lo lắng trong lòng nàng đều tan thành mây khói. Từ thuở nhỏ, Thừa Ảnh luôn mang lại cho nàng một cảm giác, chỉ cần hắn còn sống thì nàng không còn sợ gì cả.
Vừa hay Hoắc Thần quay người lại, liền giương mắt nhìn vẻ mặt hớn hở của Hàm Quang, cười nom rạng rỡ hết mức. Hắn nhất thời nhíu chặt mày, sau đó dời ánh mắt về phía Ngu Hổ Thần, nói: “Hổ Thần, phái một thuộc hạ của ngươi đến chỗ Tiền thứ sử báo một tiếng, nói công tử đã theo ta vào kinh.”
Ngu Hổ Thần nhận lệnh: “Vâng.”
Hoắc Thần lại quay sang nhìn Hàm Quang, ra lệnh đi trước.
Chuyến đi này vó ngựa khua vang không ngừng nghỉ, gấp rút như đang hành quân. Ngoại trừ lúc dừng lại dùng cơm giữa trưa, thời gian còn lại luôn chạy một mạch, mãi đến chiều tối mới đến trấn Hoa đào.
Hàm Quang nhớ mang máng có nghe đến tên này, còn tưởng ở đây hoa đào khắp nơi. Nhưng đến khi vào trấn, nàng phát hiện đây chỉ là một thôn trấn rất đỗi bình thường mà thôi, chẳng qua nó làm ra kiếm gỗ đào[1], nên mới có cái mỹ danh trấn Hoa đào như vậy.
[1] Kiếm gỗ đào: theo quan niệm xưa, kiếm gỗ đào có thể trừ yêu diệt ma, thỉnh thần.
Hoắc Thần vẫn theo lệ cũ phân phó mọi người dựng trại bên ngoài trấn. Sau khi sắp xếp xong xuôi thì trời cũng tờ mờ tối. Xung quang đây khói bếp lượn lờ, bình yên đến tĩnh lặng.
Hàm Quang nghe thấy tiếng của Thừa Ảnh bên ngoài trướng, nàng vén rèm đi ra ngoài. Trên đường đi nàng không có cơ hội nói chuyện với hắn, lòng có nhiều nghi vấn.
Tiền Sâm đang đứng bên cạnh Thừa Ảnh, nở nụ cười với nàng: “Chào Ngu tiểu thư.”
Hàm Quang chưa từng nghe thấy cách xưng hô này, nhất thời đỏ mặt, cũng đáp lại hắn: “Chào Tiền công tử.”
Thừa Ảnh nói: “Hàm Quang, muội có mang theo thuốc trị thương không?”
Hàm Quang hỏi lại: “Huynh bị thương sao?”
Thừa Ảnh lắc đầu, chỉ chỉ Tiền Sâm.
Hàm Quang ngạc nhiên đưa mắt nhìn Tiền Sâm. Trong ánh hoàng hôn mờ ảo, hắn ta cao lớn anh tuấn, bộ dạng không có chút nào giống như đang bị thương.
“Công tử bị thương ở đâu?”
Tiền Sâm cúi đầu không nói, tựa như đang ngượng ngùng.
Hàm Quang lần đầu tiên nhìn thấy nam tử cũng có bộ dạng ngượng ngùng như thế, lòng không kìm được cảm thấy buồn cười. Nàng vào trong lều chọn lấy một hộp thuốc mỡ trong đống thuốc trị thương nàng mang theo bên mình đưa cho Tiền Sâm.
“Cảm ơn Ngu tiểu thư.”
“Gọi Hàm Quang là được rồi. Hai chữ tiểu thư nghe rất kỳ cục.”
Vẻ mặt Tiền Sâm lại đỏ ửng, làm động tác cáo từ rồi xoay người đi.
Thừa Ảnh thấy hắn ta đã vào doanh trướng, lúc này mới cười nói: “Hắn xưa nay không biết cưỡi ngựa. Cả ngày xóc nảy trên yên ngựa, trong bắp đùi da đều bị bong hết.”
Hàm Quang nghe thấy hai từ “bắp đùi”, mặt hơi nóng, liền hỏi: “Sáng nay huynh ở đâu thế?”
Thừa Ảnh im lặng không nói.
Hàm Quang đấm hắn một cái, buồn bực nói: “Nói mau, muội lo lắng cho huynh cả ngày.”
Thừa Ảnh ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua một ánh nhìn khác lạ, nhưng hắn muốn nói lại thôi.
“Huynh không nói, muội sẽ không bao giờ quan tâm đến huynh nữa.” Hàm Quang dỗi đá hắn một cái.
Thừa Ảnh nhỏ giọng nói: “Chúng ta đến chỗ không có ai, huynh sẽ nói cho muội nghe.”
Hàm Quang lúc này mới vui vẻ lên, theo hắn ra khỏi chỗ đó.
Hai người đi ra khỏi khu đóng quân, rồi đến một cây cầu nhỏ bên ngoài trấn. Lúc này trời đã tối hẳn, dưới cầu mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Thừa Ảnh chống tay hai bên, ngồi lên lan can cây cầu. Hắn ngập ngừng giây lát rồi mới khẽ nói: “Người tập kích ở quán rượu là huynh.”
Hàm Quang kinh ngạc, vội nói lớn: “Huynh, sao huynh dám?”
“Là sự sắp đặt của điện hạ, viết trong bức thư, sai Tiền Thứ sử làm theo. Tiền Sâm ở ngoài tiếp ứng.”
Hàm Quang khiếp sợ: “Sao hắn lại làm vậy?”
“Hắn tin Tiền Dự nhưng không tin Trương Anh. Nếu kinh thành có biến, thì binh mã ở Khánh Châu chính là một đội quân tinh binh mạnh. Cho nên, giao đội quân này cho Tiền Dự thống lĩnh, phòng ngừa bất trắc.”
“Nói như vậy, Trương Anh là bị oan.”
“Cũng không hẳn. Trương Anh có phải là người của Khang vương hay không, bây giờ vẫn chưa nói được gì. Điện hạ đã trải qua chuyện của Lạc Thanh Khung, nên giờ không tin ai cả.”
Hàm Quang thở dài: “Xem ra, bây giờ hắn chỉ tin cha muội và Tiền Dự.”
Thừa Ảnh im lặng rồi phản bác: “Theo huynh thấy, hắn cũng đề phòng Tiền đại nhân. Để Tiền Sâm vào kinh, không phải để làm con tin hay sao?”
Hàm Quang chợt bừng tỉnh, hóa ra hắn bằng lòng ban vị trí lương đệ cho mình, xem ra công dụng tương tự Tiền Sâm, đều là con tin.
Nghĩ như vậy, Hàm Quang có chút lo lắng, thuận miệng nói: “Ca, người này tâm địa quá sâu xa. Biết đâu đến lúc lợi dụng người ta xong, thì liền đá một cước văng xa, hoặc là một đao chém chết. Chúng ta vẫn nên tránh càng xa càng tốt.”
Thừa Ảnh đột nhiên im miệng, nhảy xuống khỏi lan can, quỳ một gối xuống đất.
Hàm Quang lại càng hoảng loạn, đứng thẳng vội đến kéo Thừa Ảnh dậy: “Này, huynh quỳ với muội làm…” Nàng còn chưa nói xong, chợt nghe Thừa Ảnh lên tiếng: “Điện hạ.”
Sau lưng Hàm Quang đông cứng, quay đầu lại nhìn, cách đó không xa có hai người. Một trong hai người, dù trong bóng đêm vẫn có thể nhận ra hình dáng của hắn, chính là Hoắc Thần.
“Điện hạ.” Hàm Quang vội cúi người hành lễ. Trái tim nàng nhảy loạn lên thình thịch, cũng không biết câu nói vừa rồi hắn có nghe thấy.
Hoắc Thần đi đến gần, thản nhiên nói: “Miễn lễ. Mới vừa rồi hai người các ngươi đang nói chuyện gì thế?”
Trong màn đêm, không thể nhìn rõ sắc mặt của hắn, chỉ thấy một người với đường nét cao lớn dõng dạc, điềm tĩnh khó dò. Cả người hắn toát ra khí thế lạnh lẽo bức người, quanh quẩn xung quanh Hàm Quang.
Thừa Ảnh xưa nay miệng lưỡi luôn vụng về, không biết trả lời thế nào. Còn Hàm Quang trong cái khó ló cái khôn, vội trả lời: “Chúng thần đang nói đến kiếm gỗ đào của trấn Hoa đào, có thể phòng kẻ tiểu nhân phá hỏng nhân duyên, lại khiến kẻ tiểu nhân cách xa ngàn dặm.”
Hoắc Thần vờ như không tin, hỏi lại: “Thật không?”
Hàm Quang nói: “Chỉ là nghe nói.”
Hoắc Thần nói: “Vào trấn xem sao.”
Thiệu Lục lập tức nói: “Điện hạ, thần đi gọi người đến đi theo.” Dứt lời, hắn xoay người đi về phía đóng quân, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Hoắc Thần sải bước qua cầu. Thừa Ảnh và Hàm Quang đi theo phía sau hắn.
“Thừa Ảnh, chuyện Trương Anh, ngươi thấy thế nào?”
Thừa Ảnh xưa nay ít lời, nhưng câu hỏi của Hoắc Thần hắn không thể không trả lời. Trong nhất thời, hắn có chút dè dặt, nói đứt quãng: “Điện hạ thánh minh, suy nghĩ mọi bề. Hành sự mưu lược, cũng không phải thần có thể đưa ra đánh giá. Thừa Ảnh chỉ biết quân mệnh như trời, mọi chuyện tuân theo sự phân phó của điện hạ, không dám có nửa điểm nghi vấn.”
Hoắc Thần sau khi nghe xong, cười nói: “Thế này có khác chưa nói gì đâu?”
Thừa Ảnh vội nói: “Thừa Ảnh vụng nói.”
Hàm Quang thầm nghĩ, ngươi muốn người ta phải nói thế nào, nói ngươi đúng hay nói ngươi sai sao? Thân ở trên cao, muốn nghe một câu nói thật lòng đương nhiên không dễ, muốn nhìn thấu lòng người lại càng khó như lên trời.
Hoắc Thần trầm mặc một lát, lại nói: “Trong Lã thị Xuân Thu[2] có viết: phàm là binh khí, cũng chính là hung khí, lòng gan dạ, cũng là sự hung ác của con người. Lấy hung khí cùng hung ác, cũng là do bất đắc dĩ. Cầm hung khí thì phải giết, giết, cũng vì sinh. Dùng hung ác lấy uy, uy, cũng là vì sợ. Vì vậy, hành động của bản vương, trong mắt của mọi người có thể là vì muốn giữ ngôi vị hoàng đế, thật ra không phải. Quân bất tài, thì xã tắc nguy mà dân loạn, quân thánh hiền, xã tắc an mà dân bình. Một kẻ cướp nước đoạt quyền như Khang Vương, dùng trăm mưu ngàn kế mưu quyền soán vị, không để ý đến sự thái bình của thiên hạ, có thể thành một quân vương thánh hiền ư?”
[2] Lã thị Xuân Thu: còn gọi là Lã Lãm, là bộ sách do Lã Bất Vi - thừa tướng nước Tần thời Chiến Quốc sai các môn khách soạn ra những điều mình biết, hợp lại thành sách.
Thừa Ảnh và Hàm Quang cùng ngẩn người.
“Suy xét sự vật đến cùng thì mới hiểu biết thấu đáo, hiểu biết thấu đáo thì suy nghĩ mới đúng, suy nghĩ đúng thì tâm mới ngay thẳng, tâm ngay thẳng thì thân mới học tập và rèn luyện, thân học tập rèn luyện thì mới chỉnh đốn việc nhà được, chỉnh đốn việc nhà thì mới lo liệu việc nước, lo liệu việc nước thì thiên hạ mới thái bình[3]. Nếu tâm bất chính, thì há có thể nhân ái trị quốc, thương cảm lê dân bách tính, khiến thiên hạ thái bình? Huống hồ, Lương quốc có xích mích với nước ta đã nhiều năm, thiên hạ thái bình nuôi quân dưỡng sức chẳng qua chỉ kéo dài vài năm nữa. Khang vương mà hành động, nhẹ thì đế vị thay đổi, nặng thì…”
[3] Những câu này được trích trong cuốn Đại Học, thuộc Tứ Thư của Nho gia.
Hoắc Thần dừng lại giây lát, nói tiếp: “Nếu Lương quốc rắp tâm bất lương, thừa dịp tấn công…”
Hàm Quang thân ở chốn cỏ dại hoang vu, không hiểu mấy những chuyện triều chính. Nhưng lúc nghe Hoắc Thần nói một hơi, nàng ngẫm thấy Khanh vương gây chuyện, đích thực không phải minh quân yêu nước thương dân. Nếu triều dã một phen rối loạn, thì đúng là một kẻ chỉ nghĩ đến tư lợi cá nhân, không quan tâm tới chuyện thiên hạ loạn ra sao. Nghĩ như thế, đối với những hành động hôm nay của Hoắc Thần, Hàm Quang đã có cái nhìn khác.
“Hạng người như Khang Vương, nhân dịp rối loạn đoạt quyền, với nước với dân đều là tội không thể tha. Giết một người mà ba quân tâm phục người giết, thưởng một người mà vạn người tán thưởng người thưởng, lại vừa lập uy. Đoạt binh phù của Trương Anh có thể khiến các châu phủ khác khiếp sợ, cảnh cáo những kẻ có dã tâm khác không thể manh động. Bỏ một người mà đại cục yên ổn, đây là bỏ tiểu lấy đại. Người có thể giúp đỡ thiên hạ an nguy, ắt bình ổn thiên hạ, người có thể gỡ bỏ thiên hạ sầu lo, ắt hưởng niềm vui thiên hạ, người có thể cứu lấy thiên hạ đại họa, ắt nắm được đại phúc thiên hạ…”
Hàm Quang chưa bao giờ gặp một người có thể nói có sách mách có chứng, lý giải hùng hồn như vậy, lời nói như châu như ngọc tuôn ra. Lời hay ý đẹp không ngừng rỏ vào tai, khiến cho trí tuệ người ta thông suốt, sáng tỏ. Vốn cho rằng hắn là kẻ thông minh đa nghi, tâm tư rắc rối, nhưng lúc này nàng lại cảm thấy hắn hành sự chẳng qua cực chẳng đã, càng thêm quang minh chính đại.
Trong lúc trò chuyện, ba người đã đi vào đầu đường trong trấn nhỏ. Trên đường có đá sỏi, rất ít người qua lại. Hoắc Thần chắp tay đứng lặng. Quầng trăng sáng trong, khẽ rót ánh sáng lên hai vai hắn. Hắn cao quý xuất trần không có từ nào diễn tả, lại mang theo khí phách vương giả.
Lòng Hàm Quang mơ hồ khẽ động, hắn sẽ trở thành minh quân chủ thiên hạ sao?
Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, Hoắc Thần quay đầu lại nhìn.
Thiệu Lục chạy đến: “Điện hạ, người đang ở phía sau.”
Hoắc Thần chậm rãi bước từng bước dọc theo đường phố. Ánh sáng le lói xuyên qua khe ván cửa của một cửa tiệm. Hoắc Thần dừng bước, giương mắt nhìn bảng hiệu gỗ trên khung cửa, nói với Thiệu Lục: “Ngươi đi gõ cửa.”
Thiệu Lục lập tức tiến lên gõ cửa, một ông cụ khoảng chừng sáu muơi tuổi khòm lưng mở cửa. Ông lão thấy Thiệu Lục liền hỏi một câu: “Vị tiểu ca này, có chuyện gì sao?”
Hoắc Thần tiến lên trước, nói: “Trong tiệm bán kiếm gỗ đào sao?”
Ông lão liền cười đáp: “Có, có. Còn có kính bát quái long phượng bằng gỗ đào.”
Hoắc Thần vào tiệm, đứng ở ngưỡng cửa, gật đầu nói với Hàm Quang: “Nàng sang đây.”
Hàm Quang chần chờ giây lát, nhẹ bước đi vào.
Thừa Ảnh hơi ngẩn người, cùng Thiệu Lục mỗi người đứng canh một bên cửa.
Mặt tiền cửa hàng khá nhỏ, bày một số kiếm gỗ đào đã làm xong và một số vẫn còn dang dở. Có những thanh kiếm rất nhỏ, có những cái lại dài, còn có một ít kính bát quái và đồ phong thủy.
Ông lão thấy Hoắc Thần có phong thái bất phàm, biết là một kẻ có tiền, liền đi theo giới thiệu niềm nở hết sức: “Kiếm gỗ đào đã từng khai sáng càng linh nghiệm. Nhưng cái đó, hơi đắt một chút.”
Hoắc Thần khẽ cười: “Mang đến cho ta xem.”
“Nhị vị chờ chút, đồ quý cất ở trong nhà. Mấy đồ tinh xảo, sợ người ta sờ làm hư phong thủy.”
Ông lão vui vẻ rinh chiếc thùng to dưới quầy đặt lên bàn.
Hoắc Thần tiện tay cầm một cái lên ngắm nghía, giương mắt nhìn Hàm Quang: “Cái này đẹp không?”
Hàm Quang lại chỉ chỉ một món đồ tinh xảo xinh xắn khác.
Hoắc Thần liền cầm cái đó lên đặt trong lòng bàn tay nhìn ngó, thuận miệng hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Lão chủ chần chờ giây lát, cả gan đưa ra một “cái giá trên trời”.
Hoắc Thần gọi Thiệu Lục tới, thanh toán tiền. Sau đó hắn cầm kiếm gỗ đào đứng dậy bỏ đi.
Hàm Quang trong lòng vừa kinh ngạc vừa buồn cười, lại không biết hắn có dụng ý gì khi đột nhiên muốn mua một thanh kiếm gỗ đào làm gì.
Đi được vài bước, Hoắc Thần bỗng quay người lại dừng bước, đưa thanh kiếm gỗ đào cho Hàm Quang.
“Nè, tặng nàng.”
Hàm Quang sửng sốt.
Hoắc Thần cười như không cười, nói: “Thay mặt tên đầu gỗ ở chùa Nhàn Vân tặng nàng, không được thả loạn hoa đào nữa.”
Hàm Quang đỏ mặt, đưa tay nhận kiếm gỗ đào. Nàng chỉ cảm thấy rất oan uổng, mình thả loạn hoa đào lúc nào.
Danh sách chương