Về chuyện cha muốn cưới vợ bé, Lý Minh Doãn tỏ thái độ hoàn toàn lạnh nhạt, không ủng hộ cũng không phản đối, còn Lý Minh Tắc thì lại nhấp nhổm không yên. "Mẹ, sao mẹ lại chủ động cưới vợ bé cho cha? Thế này không phải mẹ tự phá hủy trường thành sao?"
Hàn Thu Nguyệt trừng mắt nhìn hắn một cái: "Con thì biết cái gì? Con cho rằng cha con đúng như lời đồn bên ngoài, là một nam nhân trọng tình nghĩa tử tế sao? Ta nhổ vào ấy, ban đầu ông ta cưới mẹ Minh Doãn thì thề độc, kiếp này tuyệt không cưới vợ bé, cho nên ông ta không thể làm gì hơn là chịu đựng, giờ ả ta đã chết, không biết tại sao ông ta lại nảy ra tâm tư này, bản thân ta đã ngăn cản vài lần nhưng ta ngăn cản được nhất thời, có ngăn cản được cả đời không? Hết lần này tới lần khác con gây chuyện, hôm nay cha con nghe Minh Doãn xúi giục, đã có bất mãn với ta, nếu ta không làm theo tâm tư ông ấy, chỉ sợ lại càng thêm chuyện phiền toái."
Lý Minh Tắc ấm ức nói: "Làm theo, chẳng phải còn loạn hơn sao?"
Hàn Thu Nguyệt than thở: "Trước mắt đã đủ loạn rồi, hôm nay tâm tư cha con đều đặt trên người Minh Doãn, để cho ông ấy phân tâm cũng tốt."
Mặt Lý Minh Tắc chợt đỏ bừng, áy náy không dứt, nếu như hắn thi cử tốt thì mẹ không phải ủy khuất như vậy, đều là cái miệng hại cái thân, tự mình gian xảo, tự mình tham ăn, tiền đồ bị hủy hoại vì tham ăn...
Lý Minh Tắc ảo não tự tát cho mình một cái. Hàn Thu Nguyệt kinh hãi nói: "Con làm cái gì vậy?"
Lúc này Lý Minh Tắc vẫn không dám nói thật với mẹ, Nhược Nghiên đã khuyên hắn đừng nói, vì còn nể mặt nhạc phụ nên cha mẹ cùng lắm chỉ trách Nhược Nghiên mấy câu, sẽ không trách phạt nàng, nếu cha mẹ biết là hắn giở trò quỷ, sợ là đánh cho thừa sống thiếu chết, lời Lý Minh Tắc định nói ra miệng lại nuốt ngược lại:
"Cũng tại nhi tử bất hiếu, không thể thay mẹ phân ưu, lại còn để cho mẹ phải quan tâm."
Mấy câu này là phát ra từ tận đáy lòng, lộ sự chân tình, Hàn Thu Nguyệt vô cùng vui mừng: "Con biết mẹ đang khó xử thì hãy chăm đọc sách vào, chuyện bên cạnh con không phải quan tâm, đọc sách chính là hiếu thuận lớn nhất với mẹ rồi. Còn nữa, đối với cha con, con đừng lắm chuyện, nên học Minh Doãn một tí, suy nghĩ thế nào để làm cho cha con vui lòng."
"Vâng... " Lý Minh Tắc đáp lời.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, đảo mắt đã gần tới ngày yết bảng, Lâm Lan nói với Minh Doãn định rạng sáng hôm sau đi xem, kết quả lúc hoàng hôn hôm đó, Lâm Lan còn chưa kịp ăn tối thì Phương Hủy bên phủ Tĩnh Bá Hầu vội vàng tới mời, nói là phu nhân Hầu gia sắp sinh. Lâm Lan không nói nhiều, gọi Ngân Liễu lấy hòm thuốc rồi đi theo Phương Hủy.
Lý Minh Doãn gọi nàng: "Nàng còn chưa ăn cơm đâu."
Lâm Lan không quay đầu lại: "Không kịp đâu, không ăn."
Nhìn vẻ mặt lo lắng của nhị thiếu gia, Bạch Huệ an ủi: "Nhà Tĩnh Bá Hầu hẳn là sẽ an bài, không đến nỗi bắt nhị thiếu phu nhân ôm bụng đói đỡ đẻ đâu ạ."
Lý Minh Doãn nhíu mày nói: "Để ta đi xem sao, ngươi nói Quế tẩu chuẩn bị chút thức ăn, ta sẽ mang theo."
Chu mama chần chờ nói: "Phu nhân Tĩnh Bá Hầu lần đầu sinh con, sợ là không nhanh như vậy."
Lý Minh Doãn không hiểu những chuyện này, hỏi: "Vậy phải bao lâu?"
Chu mama cười cười: "Chuyện này không có thời gian nhất định, tùy cơ thể mỗi người, nhanh thì cũng rất nhanh, chậm thì có khi ba ngày ba đêm cũng chưa sinh được."
Lý Minh Doãn giật mình sửng sốt, nếu phu nhân Tĩnh Bá Hầu khó sinh, chẳng phải Lâm Lan không được nghỉ ngơi mấy ngày sao? Lâm Lan vội vã chạy tới phủ Tĩnh Bá Hầu, trong phủ đã nhốn nháo hết cả. Từ xa đã nghe thấy tiếng khóc thê lương của Kiều Vân Tịch, đi vào trong, mấy mama đang cố gắng khuyên can Hầu gia, gắt gao ngăn không cho Hầu gia vào phòng sinh.
"Hầu gia, ngài ngàn vạn lần không thể đi vào, nếu ngài đi vào, sẽ không tốt..."
Hầu gia lo lắng, quát lên: "Cái gì mà không tốt, bên trong đó là thê tử và hài tử của ta, có gì quan trọng hơn nữa."
"Hầu gia, ngài đừng làm khó dễ các nô tài, thật sự không thể đi vào..."
Hầu gia nghe thấy tiếng thét chói tai bên trong, Kiều Vân Tịch liên tục gọi cứu mạng, hắn nào quản cái gì mà xui hay không xui, đùng đùng xông vào.
Phương mama nhìn thấy Lâm Lan tới, mừng rỡ, hệt như thấy cứu tinh, vội nói: "Lý phu nhân, phu nhân mau khuyên nhủ Hầu gia, chúng ta không cách nào khuyên được ngài."
Lâm Lan cười một tiếng, quỳ gối thi lễ với Hầu gia: "Hầu gia bình tĩnh chớ nóng, phu nhân sinh con đầu lòng, khó tránh khỏi nếm chút khổ sở, Hầu gia là chỗ dựa tinh thần cho phu nhân, ngài nên ổn định, như thế phu nhân mới có thể an tâm sinh nở."
Hầu gia nghe vậy, ngó chừng vóc dáng uyển chuyển trên mặt đất, tâm trạng lo lắng bất an dần dần trấn định lại. Đúng vậy, nếu như hắn cũng nóng nảy, chẳng phải Vân Tịch sẽ càng thêm sợ sao?
Cho dù hắn gấp hắn sợ, cũng chỉ có thể giữ lại trong lòng, sợ ở trong lòng. Cho nên hắn chắp tay thi lễ lại Lâm Lan: "Hết thảy nhờ cậy cả vào Lý phu nhân rồi."
Lâm Lan nở một nụ cười cho hắn an tâm: "Ta sẽ hết sức, bảo đảm mẫu tử nàng bình an."
Lâm Lan đi vào, mấy bà đỡ đang vây kín xung quanh Kiều Vân Tịch, mấy người này mạnh tay xoa bụng sản phụ, mỗi lần dùng sức, Kiều Vân Tịch nhịn không được phát ra tiếng kêu thảm thiết, Lâm Lan không khỏi cau mày: "Mọi người tản bớt ra đi."
Mấy bà đỡ do dự nhìn Lầm Lan, không biết nàng là người ra sao, Phương mama vội nói: "Đây là Lý đại phu, Hầu gia mời tới."
Lúc này mấy bà đỡ mới đứng dậy tránh ra. Kiều Vân Tịch thấy Lâm Lan tới, sợ hãi đưa tay ra: "Lý phu nhân, ta sợ là không được rồi, phu nhân nhất định phải cứu đứa bé của ta..."
Lâm Lan kiểm tra qua cho nàng, miệng trấn an: "Phu nhân đừng tự hù dọa bản thân, thai vị rất tốt, có điều là phải cố sức chút thôi, mất thêm chút thời gian nữa, nhất định có thể sinh nở thuận lợi, có ta ở đây, phu nhân an tâm đi."
Những lời này khiến đám bà đỡ trợn mắt, tài ăn nói có lợi thế này đây, rõ ràng là khó sinh như vậy.
Lâm Lan trợn mắt nhìn mấy bà đỡ: "Hiện tại mấy người không có việc gì, lúc cần phối hợp xin nghe ta phân phó."
Trong lòng mấy bà đỡ không phục, nha đầu chưa đủ lông đủ cánh như cô cũng đòi đỡ đẻ? Kinh nghiệm chúng ta phong phú, chén cơm này lại để cô lấy, muốn chúng ta nghe lời cô sao, đến lúc xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm đây?
"Phu nhân, nào, uống chút súp đi."
Một bà đỡ bưng chén súp vào muốn Kiều Vân Tịch uống. Lâm Lan vội vã ngăn lại: "Lúc này đừng cho uống, uống thì cửa mình sẽ khó mở hơn, đợi lúc sinh xong rồi uống."
Mấy bà đỡ lại đồng loạt há hốc mồm, Lý phu nhân này rốt cục có hiểu đỡ đẻ thế nào không? Lâm Lan buồn bực thở dài một tiếng, khó trách tỉ lệ sinh con bị tử vong ở cổ đại lại cao như vậy, cũng là bởi những bà mụ đỡ đẻ này sử dụng những phương pháp có nhiều nhầm lẫn.
Lúc này nàng không có thời gian đâu giải thích cho họ hiểu, chỉ an ủi Kiều Vân Tịch: "Hiện giờ phu nhân chỉ cần buông lỏng tâm tình, đừng khẩn trương, đợi lúc đau bụng sinh, hãy theo biện pháp hô hấp ta dạy phu nhân, nhớ kỹ cho ta, phu nhân đừng cố gắng dùng sức quá mức."
"Phu nhân, biện pháp của nhị thiếu phu nhân nhà ta rất linh, ngài thử sẽ biết." Ngân Liễu cười hì hì nói.
Kiều Vân Tịch nhìn thấy ánh mắt tràn tin tưởng của Lâm Lan, mặc dù có sợ nhưng không còn hoảng loạn như lúc nãy.
Dựa vào phương pháp Lâm Lan đã dạy, điều chỉnh hô hấp, tâm tình dần dần ổn định lại. Đã đau bụng sinh nhưng cửa mình Kiều Vân Tịch vẫn chỉ mở ra có hai phân.
Có bà đỡ bắt đầu chất vấn Lâm Lan: "Theo cách Lý phu nhân, sợ là ba ngày ba đêm cũng không sinh được."
Lâm Lan rất muốn mắng, nói như vậy trước mặt sản phụ, không sợ trong lòng sản phụ gia tăng áp lực sao? Quả nhiên sắc mặt Kiều Vân Tịch lại lộ vẻ lo sợ.
Lâm Lan cười lạnh nói: "Vậy bà có dám đánh cuộc với ta không? Nếu bà thua, đời này không được đỡ đẻ nữa."
Gương mặt bà đỡ kia cứng đờ, không dám nói lại Lâm Lan... bà ta chỉ có nghề này kiếm bát cơm, bảo bà ta không làm nữa, bà ta ăn cái gì? Thấy bà đỡ kia ngây người, Lâm Lan không để ý, quay ra nói với Phương Hủy: "Ngươi qua đây, chúng ta đỡ phu nhân đứng lên đi vài vòng."
Phương Hủy không hiểu ra sao, biện pháp này là thế nào, tuy nhiên vẫn nghe lời đỡ phu nhân dậy, hai người đỡ hai bên Kiều Vân Tịch, chậm rãi đưa nàng đi lại.
Lâm Lan nói chuyện để phân tán lực chú ý của Vân Tịch: "Vừa rồi mấy mama ngăn cản không cho Hầu gia vào, Hầu gia thiếu chút đạp cửa xông vào, Hầu gia thực sự thương yêu lo lắng cho phu nhân lắm..."
Kiều Vân Tịch ngượng ngùng nói: "Sợ là tiếng kêu của ta dọa chết chàng rồi, ta cũng không muốn đâu, nhưng mà đau không thể nhịn được..."
Lâm Lan cười nói: "Động tĩnh là khá lớn, sợ tương lai nếu là ta, ta còn kêu lớn hơn phu nhân ấy."
Kiều Vân Tịch nghe nàng nói thú vị, miễn cưỡng cười nói: "Thật sự là đau muốn chết, lúc đó phu nhân sẽ biết."
Lâm Lan lại hỏi: "Lúc Kiều lão phu nhân sinh phu nhân có dễ dàng không?"
Kiều Vân Tịch là đại khuê nữ của Kiều lão phu nhân, con gái đầu lòng. "Mẹ có kể lúc gần sinh ta tuy sút đi năm cân nhưng không khó sinh lắm."
"Vậy thì tốt, đều nói con gái theo mẹ, nếu mẫu thân phu nhân thuận lợi như vậy, phu nhân chắc chắn cũng như thế."
Nàng an ủi để ổn định lại tâm tình Kiều Vân Tịch, Lâm Lan đem cả thứ căn cứ không khoa học ra dụ người.
"Thật không?" Kiều Vân Tịch mong đợi nhìn Lâm Lan.
Lâm Lan cười, dùng sức gật đầu: "Cho nên, phu nhân xin cứ yên tâm."
Cơn đau bụng sinh lại tới, lần này so ra còn dữ dội hơn mấy lần trước, được an ủi, Kiều Vân Tịch bớt hoảng sợ hơn rất nhiều.
"Hít thở đi, cứ như vậy, đi từ từ nào... Không sao cả, đau bụng là bởi vì đứa bé cũng đang cố gắng, bé cũng muốn mau chóng đi ra, cho nên phu nhân nên bình tĩnh phối hợp với bé." Lâm Lan kiên nhẫn chỉ đạo.
Đi một lúc, Lâm Lan đỡ Kiều Vân Tịch nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó lại đi, tới tới lui lui mất hơn một canh giờ. Trong phủ Tĩnh Bá Hầu đèn đóm sáng rực, tâm trạng ai nấy đều căng thẳng, mong đợi nghe được một tiếng khóc nỉ non.
Lúc này Tĩnh Bá Hầu Chu Tín không còn ở ngoài cửa phòng sinh chầu chực nữa, bởi vì Lý Minh Doãn tới cửa rồi, Lý phu nhân đỡ đẻ cho phu nhân mình, hắn không thể để Lý Minh Doãn tới mà không tiếp, lại không tiện gọi Lý Minh Doãn theo hắn đứng bên ngoài phòng sinh chờ chực, cho nên, sai người mời Lý Minh Doãn tới sảnh lớn.
"Sau khi Lý phu nhân đi vào, vẫn chưa có thanh âm gì." Chu Tín có chút buồn bực nói.
Lý Minh Doãn cau mày, trong mắt lộ ra lo lắng bất an, thật ra thì trong lòng hắn đã bất an từ lúc ở nhà, tuy nói Lâm Lan y thuật cao minh nhưng việc đỡ đẻ này, hình như nàng mới chỉ đỡ đẻ một lần cho tỷ tỷ của Ngân Liễu, nàng có thể làm được không?
Tuy nhiên hắn không tiện nói ra trước mặt Hầu gia, đành cười nhạt nói: "Hầu gia nên thả lỏng tinh thần, nghe vợ ta nói, tình hình của Hầu phu nhân rất ổn, mẫu tử bình an."
Hàn Thu Nguyệt trừng mắt nhìn hắn một cái: "Con thì biết cái gì? Con cho rằng cha con đúng như lời đồn bên ngoài, là một nam nhân trọng tình nghĩa tử tế sao? Ta nhổ vào ấy, ban đầu ông ta cưới mẹ Minh Doãn thì thề độc, kiếp này tuyệt không cưới vợ bé, cho nên ông ta không thể làm gì hơn là chịu đựng, giờ ả ta đã chết, không biết tại sao ông ta lại nảy ra tâm tư này, bản thân ta đã ngăn cản vài lần nhưng ta ngăn cản được nhất thời, có ngăn cản được cả đời không? Hết lần này tới lần khác con gây chuyện, hôm nay cha con nghe Minh Doãn xúi giục, đã có bất mãn với ta, nếu ta không làm theo tâm tư ông ấy, chỉ sợ lại càng thêm chuyện phiền toái."
Lý Minh Tắc ấm ức nói: "Làm theo, chẳng phải còn loạn hơn sao?"
Hàn Thu Nguyệt than thở: "Trước mắt đã đủ loạn rồi, hôm nay tâm tư cha con đều đặt trên người Minh Doãn, để cho ông ấy phân tâm cũng tốt."
Mặt Lý Minh Tắc chợt đỏ bừng, áy náy không dứt, nếu như hắn thi cử tốt thì mẹ không phải ủy khuất như vậy, đều là cái miệng hại cái thân, tự mình gian xảo, tự mình tham ăn, tiền đồ bị hủy hoại vì tham ăn...
Lý Minh Tắc ảo não tự tát cho mình một cái. Hàn Thu Nguyệt kinh hãi nói: "Con làm cái gì vậy?"
Lúc này Lý Minh Tắc vẫn không dám nói thật với mẹ, Nhược Nghiên đã khuyên hắn đừng nói, vì còn nể mặt nhạc phụ nên cha mẹ cùng lắm chỉ trách Nhược Nghiên mấy câu, sẽ không trách phạt nàng, nếu cha mẹ biết là hắn giở trò quỷ, sợ là đánh cho thừa sống thiếu chết, lời Lý Minh Tắc định nói ra miệng lại nuốt ngược lại:
"Cũng tại nhi tử bất hiếu, không thể thay mẹ phân ưu, lại còn để cho mẹ phải quan tâm."
Mấy câu này là phát ra từ tận đáy lòng, lộ sự chân tình, Hàn Thu Nguyệt vô cùng vui mừng: "Con biết mẹ đang khó xử thì hãy chăm đọc sách vào, chuyện bên cạnh con không phải quan tâm, đọc sách chính là hiếu thuận lớn nhất với mẹ rồi. Còn nữa, đối với cha con, con đừng lắm chuyện, nên học Minh Doãn một tí, suy nghĩ thế nào để làm cho cha con vui lòng."
"Vâng... " Lý Minh Tắc đáp lời.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, đảo mắt đã gần tới ngày yết bảng, Lâm Lan nói với Minh Doãn định rạng sáng hôm sau đi xem, kết quả lúc hoàng hôn hôm đó, Lâm Lan còn chưa kịp ăn tối thì Phương Hủy bên phủ Tĩnh Bá Hầu vội vàng tới mời, nói là phu nhân Hầu gia sắp sinh. Lâm Lan không nói nhiều, gọi Ngân Liễu lấy hòm thuốc rồi đi theo Phương Hủy.
Lý Minh Doãn gọi nàng: "Nàng còn chưa ăn cơm đâu."
Lâm Lan không quay đầu lại: "Không kịp đâu, không ăn."
Nhìn vẻ mặt lo lắng của nhị thiếu gia, Bạch Huệ an ủi: "Nhà Tĩnh Bá Hầu hẳn là sẽ an bài, không đến nỗi bắt nhị thiếu phu nhân ôm bụng đói đỡ đẻ đâu ạ."
Lý Minh Doãn nhíu mày nói: "Để ta đi xem sao, ngươi nói Quế tẩu chuẩn bị chút thức ăn, ta sẽ mang theo."
Chu mama chần chờ nói: "Phu nhân Tĩnh Bá Hầu lần đầu sinh con, sợ là không nhanh như vậy."
Lý Minh Doãn không hiểu những chuyện này, hỏi: "Vậy phải bao lâu?"
Chu mama cười cười: "Chuyện này không có thời gian nhất định, tùy cơ thể mỗi người, nhanh thì cũng rất nhanh, chậm thì có khi ba ngày ba đêm cũng chưa sinh được."
Lý Minh Doãn giật mình sửng sốt, nếu phu nhân Tĩnh Bá Hầu khó sinh, chẳng phải Lâm Lan không được nghỉ ngơi mấy ngày sao? Lâm Lan vội vã chạy tới phủ Tĩnh Bá Hầu, trong phủ đã nhốn nháo hết cả. Từ xa đã nghe thấy tiếng khóc thê lương của Kiều Vân Tịch, đi vào trong, mấy mama đang cố gắng khuyên can Hầu gia, gắt gao ngăn không cho Hầu gia vào phòng sinh.
"Hầu gia, ngài ngàn vạn lần không thể đi vào, nếu ngài đi vào, sẽ không tốt..."
Hầu gia lo lắng, quát lên: "Cái gì mà không tốt, bên trong đó là thê tử và hài tử của ta, có gì quan trọng hơn nữa."
"Hầu gia, ngài đừng làm khó dễ các nô tài, thật sự không thể đi vào..."
Hầu gia nghe thấy tiếng thét chói tai bên trong, Kiều Vân Tịch liên tục gọi cứu mạng, hắn nào quản cái gì mà xui hay không xui, đùng đùng xông vào.
Phương mama nhìn thấy Lâm Lan tới, mừng rỡ, hệt như thấy cứu tinh, vội nói: "Lý phu nhân, phu nhân mau khuyên nhủ Hầu gia, chúng ta không cách nào khuyên được ngài."
Lâm Lan cười một tiếng, quỳ gối thi lễ với Hầu gia: "Hầu gia bình tĩnh chớ nóng, phu nhân sinh con đầu lòng, khó tránh khỏi nếm chút khổ sở, Hầu gia là chỗ dựa tinh thần cho phu nhân, ngài nên ổn định, như thế phu nhân mới có thể an tâm sinh nở."
Hầu gia nghe vậy, ngó chừng vóc dáng uyển chuyển trên mặt đất, tâm trạng lo lắng bất an dần dần trấn định lại. Đúng vậy, nếu như hắn cũng nóng nảy, chẳng phải Vân Tịch sẽ càng thêm sợ sao?
Cho dù hắn gấp hắn sợ, cũng chỉ có thể giữ lại trong lòng, sợ ở trong lòng. Cho nên hắn chắp tay thi lễ lại Lâm Lan: "Hết thảy nhờ cậy cả vào Lý phu nhân rồi."
Lâm Lan nở một nụ cười cho hắn an tâm: "Ta sẽ hết sức, bảo đảm mẫu tử nàng bình an."
Lâm Lan đi vào, mấy bà đỡ đang vây kín xung quanh Kiều Vân Tịch, mấy người này mạnh tay xoa bụng sản phụ, mỗi lần dùng sức, Kiều Vân Tịch nhịn không được phát ra tiếng kêu thảm thiết, Lâm Lan không khỏi cau mày: "Mọi người tản bớt ra đi."
Mấy bà đỡ do dự nhìn Lầm Lan, không biết nàng là người ra sao, Phương mama vội nói: "Đây là Lý đại phu, Hầu gia mời tới."
Lúc này mấy bà đỡ mới đứng dậy tránh ra. Kiều Vân Tịch thấy Lâm Lan tới, sợ hãi đưa tay ra: "Lý phu nhân, ta sợ là không được rồi, phu nhân nhất định phải cứu đứa bé của ta..."
Lâm Lan kiểm tra qua cho nàng, miệng trấn an: "Phu nhân đừng tự hù dọa bản thân, thai vị rất tốt, có điều là phải cố sức chút thôi, mất thêm chút thời gian nữa, nhất định có thể sinh nở thuận lợi, có ta ở đây, phu nhân an tâm đi."
Những lời này khiến đám bà đỡ trợn mắt, tài ăn nói có lợi thế này đây, rõ ràng là khó sinh như vậy.
Lâm Lan trợn mắt nhìn mấy bà đỡ: "Hiện tại mấy người không có việc gì, lúc cần phối hợp xin nghe ta phân phó."
Trong lòng mấy bà đỡ không phục, nha đầu chưa đủ lông đủ cánh như cô cũng đòi đỡ đẻ? Kinh nghiệm chúng ta phong phú, chén cơm này lại để cô lấy, muốn chúng ta nghe lời cô sao, đến lúc xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm đây?
"Phu nhân, nào, uống chút súp đi."
Một bà đỡ bưng chén súp vào muốn Kiều Vân Tịch uống. Lâm Lan vội vã ngăn lại: "Lúc này đừng cho uống, uống thì cửa mình sẽ khó mở hơn, đợi lúc sinh xong rồi uống."
Mấy bà đỡ lại đồng loạt há hốc mồm, Lý phu nhân này rốt cục có hiểu đỡ đẻ thế nào không? Lâm Lan buồn bực thở dài một tiếng, khó trách tỉ lệ sinh con bị tử vong ở cổ đại lại cao như vậy, cũng là bởi những bà mụ đỡ đẻ này sử dụng những phương pháp có nhiều nhầm lẫn.
Lúc này nàng không có thời gian đâu giải thích cho họ hiểu, chỉ an ủi Kiều Vân Tịch: "Hiện giờ phu nhân chỉ cần buông lỏng tâm tình, đừng khẩn trương, đợi lúc đau bụng sinh, hãy theo biện pháp hô hấp ta dạy phu nhân, nhớ kỹ cho ta, phu nhân đừng cố gắng dùng sức quá mức."
"Phu nhân, biện pháp của nhị thiếu phu nhân nhà ta rất linh, ngài thử sẽ biết." Ngân Liễu cười hì hì nói.
Kiều Vân Tịch nhìn thấy ánh mắt tràn tin tưởng của Lâm Lan, mặc dù có sợ nhưng không còn hoảng loạn như lúc nãy.
Dựa vào phương pháp Lâm Lan đã dạy, điều chỉnh hô hấp, tâm tình dần dần ổn định lại. Đã đau bụng sinh nhưng cửa mình Kiều Vân Tịch vẫn chỉ mở ra có hai phân.
Có bà đỡ bắt đầu chất vấn Lâm Lan: "Theo cách Lý phu nhân, sợ là ba ngày ba đêm cũng không sinh được."
Lâm Lan rất muốn mắng, nói như vậy trước mặt sản phụ, không sợ trong lòng sản phụ gia tăng áp lực sao? Quả nhiên sắc mặt Kiều Vân Tịch lại lộ vẻ lo sợ.
Lâm Lan cười lạnh nói: "Vậy bà có dám đánh cuộc với ta không? Nếu bà thua, đời này không được đỡ đẻ nữa."
Gương mặt bà đỡ kia cứng đờ, không dám nói lại Lâm Lan... bà ta chỉ có nghề này kiếm bát cơm, bảo bà ta không làm nữa, bà ta ăn cái gì? Thấy bà đỡ kia ngây người, Lâm Lan không để ý, quay ra nói với Phương Hủy: "Ngươi qua đây, chúng ta đỡ phu nhân đứng lên đi vài vòng."
Phương Hủy không hiểu ra sao, biện pháp này là thế nào, tuy nhiên vẫn nghe lời đỡ phu nhân dậy, hai người đỡ hai bên Kiều Vân Tịch, chậm rãi đưa nàng đi lại.
Lâm Lan nói chuyện để phân tán lực chú ý của Vân Tịch: "Vừa rồi mấy mama ngăn cản không cho Hầu gia vào, Hầu gia thiếu chút đạp cửa xông vào, Hầu gia thực sự thương yêu lo lắng cho phu nhân lắm..."
Kiều Vân Tịch ngượng ngùng nói: "Sợ là tiếng kêu của ta dọa chết chàng rồi, ta cũng không muốn đâu, nhưng mà đau không thể nhịn được..."
Lâm Lan cười nói: "Động tĩnh là khá lớn, sợ tương lai nếu là ta, ta còn kêu lớn hơn phu nhân ấy."
Kiều Vân Tịch nghe nàng nói thú vị, miễn cưỡng cười nói: "Thật sự là đau muốn chết, lúc đó phu nhân sẽ biết."
Lâm Lan lại hỏi: "Lúc Kiều lão phu nhân sinh phu nhân có dễ dàng không?"
Kiều Vân Tịch là đại khuê nữ của Kiều lão phu nhân, con gái đầu lòng. "Mẹ có kể lúc gần sinh ta tuy sút đi năm cân nhưng không khó sinh lắm."
"Vậy thì tốt, đều nói con gái theo mẹ, nếu mẫu thân phu nhân thuận lợi như vậy, phu nhân chắc chắn cũng như thế."
Nàng an ủi để ổn định lại tâm tình Kiều Vân Tịch, Lâm Lan đem cả thứ căn cứ không khoa học ra dụ người.
"Thật không?" Kiều Vân Tịch mong đợi nhìn Lâm Lan.
Lâm Lan cười, dùng sức gật đầu: "Cho nên, phu nhân xin cứ yên tâm."
Cơn đau bụng sinh lại tới, lần này so ra còn dữ dội hơn mấy lần trước, được an ủi, Kiều Vân Tịch bớt hoảng sợ hơn rất nhiều.
"Hít thở đi, cứ như vậy, đi từ từ nào... Không sao cả, đau bụng là bởi vì đứa bé cũng đang cố gắng, bé cũng muốn mau chóng đi ra, cho nên phu nhân nên bình tĩnh phối hợp với bé." Lâm Lan kiên nhẫn chỉ đạo.
Đi một lúc, Lâm Lan đỡ Kiều Vân Tịch nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó lại đi, tới tới lui lui mất hơn một canh giờ. Trong phủ Tĩnh Bá Hầu đèn đóm sáng rực, tâm trạng ai nấy đều căng thẳng, mong đợi nghe được một tiếng khóc nỉ non.
Lúc này Tĩnh Bá Hầu Chu Tín không còn ở ngoài cửa phòng sinh chầu chực nữa, bởi vì Lý Minh Doãn tới cửa rồi, Lý phu nhân đỡ đẻ cho phu nhân mình, hắn không thể để Lý Minh Doãn tới mà không tiếp, lại không tiện gọi Lý Minh Doãn theo hắn đứng bên ngoài phòng sinh chờ chực, cho nên, sai người mời Lý Minh Doãn tới sảnh lớn.
"Sau khi Lý phu nhân đi vào, vẫn chưa có thanh âm gì." Chu Tín có chút buồn bực nói.
Lý Minh Doãn cau mày, trong mắt lộ ra lo lắng bất an, thật ra thì trong lòng hắn đã bất an từ lúc ở nhà, tuy nói Lâm Lan y thuật cao minh nhưng việc đỡ đẻ này, hình như nàng mới chỉ đỡ đẻ một lần cho tỷ tỷ của Ngân Liễu, nàng có thể làm được không?
Tuy nhiên hắn không tiện nói ra trước mặt Hầu gia, đành cười nhạt nói: "Hầu gia nên thả lỏng tinh thần, nghe vợ ta nói, tình hình của Hầu phu nhân rất ổn, mẫu tử bình an."
Danh sách chương