Lý Minh Doãn mang Lâm Lan tới tửu lâu "Dật Hương cư" nổi tiếng nhất kinh thành để dùng món ngon.

Lâm Lan đã ngang ngang bụng, nhìn thấy một bàn nhiều đồ ăn, không khỏi ai oán nói: "Quá lãng phí, có người vừa nói là muốn cần kiệm, không thể kiêu sa an nhàn, hóa ra nói một đằng làm một nẻo."

Lý Minh Doãn liếc nàng một cái: "Kia là có bọn họ, ở đây không có ai."

Lâm Lan cười giảo hoạt, nháy mắt: "Ý của anh nói là, tôi đi theo anh không phải chịu trà xanh cơm nhạt hả?"

Ánh mắt Lý Minh Doãn ôn nhu, đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Nhưng nếu tương lai tôi chỉ có hai bàn tay trắng, cô sẽ nguyện ý theo tôi trà xanh cơm nhạt chứ?"

Lâm Lan cau mày, suy nghĩ một chút nói: "Làm sao anh chỉ có hai bàn tay trắng? Cho dù anh rời Lý gia đi thì không phải còn có Diệp gia sao? Diệp gia có nhiều tiền như vậy, không đến nỗi để cháu ngoại của mình nghèo rớt mồng tơi chứ, hơn nữa, chữ của anh đẹp thế, tùy tiện viết chữ cầm đi bán cũng có thể sống an ổn qua ngày rồi."

Lý Minh Doãn cười khổ một cái, chỉ đồ ăn trên bàn: "Nhanh ăn đi, chúng ta còn phải đi phủ Hoài Hóa Tướng quân."

Nhiều đồ ăn như vậy không thể nào ăn hết, lại không muốn bỏ phí, Lâm Lan gọi tiểu nhị gọi lại, ý mang về nhà cho đám Ngân Liễu nếm thử một chút. Tiểu nhị kinh ngạc nhìn nàng, khách tới Dật Hương cư ăn cơm chưa ai gói lại đem về.

"Lý công tử, gói lại thật hả?"

Mặt Lý Minh Doãn đen sì.

Lâm Lan dương dương tự đắc nói đầy lý lẽ: "Lãng phí lương thực là một điều đáng xấu hổ, quý trọng lương thực mới là người có phẩm chất tốt."

Lý Minh Doãn dở khóc dở cười, phân phó tiểu nhị: "Gói lại.", lần này thì hay rồi, chưa tới ngày mai, chỉ e rằng khắp kinh thành này sẽ biết Lý Minh Doãn hắn tới Dật Hương cư ăn cơm còn gói đem về.

Không lâu sau, Lâm Lan ôm gói lớn gói nhỏ, mặt mày hớn hở ra khỏi Dật Hương cư, mà Lý Minh Doãn thì cúi đầu đi ở phía trước, không ai biết sắc mặt hắn lúc này thế nào.

Ngồi trên xe ngựa, Lâm Lan nhớ tới một chuyện, rầu rĩ hỏi Lý Minh Doãn: "Nếu phu nhân Tướng quân hỏi, sao lâu như vậy mới đưa thư tới, tôi nên trả lời làm sao? Không thể nói là đã quên mất chứ."

Lý Minh Doãn không để tâm chuyện nàng hỏi, ý như là... chuyện đơn giản thế còn hỏi hắn ư? "Nói thật." Lâm Lan ngượng ngùng: "Rất ngại..."

"Cô yên tâm, phu nhân Tướng quân sẽ không trách cô."

"Làm sao anh biết?" Lâm Lan vội hỏi.

Khóe miệng Lý Minh Doãn cong lên, hắn cười nói: "Chỉ cần phu nhân Tướng quân biết cô chính là nhị thiếu phu nhân Lý gia nổi danh kinh thành thì phu nhân nhất định sẽ không trách cô."

Lâm Lan có chút giận dỗi. Nàng thừa nhận hắn nói đúng, nàng bị cha mẹ chồng ghét bỏ, thiếu chút nữa cô gái nông thôn nàng đây không được vào cửa Lý gia, chuyện này ai ai cũng biết, phu nhân Tướng quân biết chuyện chắc cũng không đành lòng trách nàng. Đến phủ Hoài Hóa Tướng quân, Văn Sơn vào đưa thiếp, nói rõ mục đích đến.

Lâm Lan nhìn trước cổng treo tấm biển "Lâm phủ" thì cười nói: "Nếu là phủ nhà tôi thì hay."

Lý Minh Doãn lắc đầu cười cười: "Nếu là phủ nhà cô thì tốt, mụ phù thủy nhất định buồn bực sinh bệnh nặng mất."

Lâm Lan khinh thường lên tiếng: "Bổn cô nương cho dù gia cảnh nghèo khó, không có nhà mẹ làm chỗ dựa, nhưng sẽ làm cho bà ta tức tối, không có bệnh cũng sẽ làm cho bà ta có bệnh."

Phu nhân Hoài Hóa Tướng quân Phùng Thục Mẫn nghe nói người đến là nhị công tử cùng nhị thiếu phu nhân Lý gia gần đây rất nổi danh kinh thành thì kinh ngạc, mình có quan hệ với những người trong "truyền thuyết" này từ khi nào nhỉ?

Nghe xong biết là tỷ tỷ nhờ đưa tin tới thì vội vàng cho người mời vào.

"Lý công tử, Lý phu nhân, mời ngồi." Phùng Thục Mẫn nhiệt tình mời khách ngồi và gọi nha hoàn dâng trà.

Lâm Lan nghe theo gợi ý của Lý Minh Doãn, xin nhận tội trước: "Lâm phu nhân, thật sự xin lỗi, vốn định tới thật sớm đưa thư cho phu nhân, nhưng là sau khi tới kinh thành gặp chút việc khó, nhất thời không thể phân thân, kính xin phu nhân tha lỗi." Lâm Lan vừa nói vừa trình thư lên.

Phùng Thục Mẫn tỏ vẻ hiểu lý lẽ: "Lý phu nhân nói gì vậy, phu nhân không ngại xa xôi mang thư tỷ tỷ tới cho ta, ta nên cám ơn phu nhân mới phải."

Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn không hẹn nhìn nhau. Một lời này... bị hắn nhìn trúng. Một lời này... đó là tự nhiên. Một lời này... nhìn hắn đắc ý kìa.

Nhất thời cau mày nhìn Minh Doãn. Dừng một chút, Phùng Thục Mẫn hỏi: "Xin hỏi Lý công tử, Lý phu nhân, hai vị cùng tỷ tỷ là..."

Lâm Lan vội nói: "Mấy tháng trước, chúng ta đi ngang qua Tô Châu, ngẫu nhiên gặp phu nhân tri phủ, phu nhân biết chúng ta muốn tới kinh thành nên nhờ đưa thư giùm."

Lâm Lan không đề cập tới chuyện xem bệnh cho phu nhân tri phủ, tránh cho người ta lo lắng.

Phùng Thục Mẫn gật đầu, cười khẽ nói: "Cũng đã lâu ta chưa gặp tỷ tỷ, không biết tỷ tỷ có khỏe không?"

"Phu nhân tri phủ vẫn mạnh khỏe." Lâm Lan trả lời, thầm nghĩ, cho dù từng không tốt nhưng hiện tại đã ổn thỏa.

Phùng Thục Mẫn nóng lòng nhìn phong thư, xin lỗi nói: "Kính xin hai vị ngồi chờ, cho ta xem thư trước một chút... Đã lâu không có thư nhà..."

Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn tỏ vẻ hiểu ý. Không bao lâu, Phùng Thục Mẫn đi ra, mắt đỏ hồng, hiển nhiên là đã khóc.

Tiếng nói có chút nghẹn ngào: "Để cho hai vị chê cười." Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn nhất tề gật đầu, lần nữa tỏ vẻ hiểu.

Phùng Thục Mẫn lấy lại tinh thần, nói: "Cảm ơn hai vị đã đưa thư của tỷ tỷ tới, Lý phu nhân, sau này hãy năng tới đây chơi, xưa này nhà ta vốn cũng vắng, tỷ tỷ nói phu nhân là người vô cùng tốt."

Lâm Lan không biết trong thư phu nhân tri phủ đã nói gì, nhưng nhất định là có mấy câu hữu ích cho nàng. Hôm nay nàng ở kinh thành không người thân quen, trừ Kiều Vân Tịch thì không quen biết ai, nếu phu nhân Tướng quân có ý giao hảo, nàng tự nhiên vui lòng. Liền cười nói: "Vậy sau này ta xin thường xuyên tới quấy rầy."

Bởi vì Lý Minh Doãn còn phải về đọc sách nên Lâm Lan không có ý chiếm quá nhiều thời gian của hắn, hàn huyên mấy câu liền đứng dậy cáo từ. Phùng Thục Mẫn tự mình đưa bọn họ xuất phủ, lại dặn dò lần nữa, Lâm Lan rảnh thì tới phủ chơi. Đưa mắt nhìn xe ngựa rời đi, Phùng Thục Mẫn thờ dài, thì ra tỷ tỷ bệnh đã hơn nửa năm, thiếu chút không trị được, nàng thì không biết tin tức gì về tỷ tỷ, không nghĩ tới, tỷ tỷ phải chịu khổ sở như vậy, lòng không khỏi đau xót. May mắn gặp được Lý phu nhân này, có đôi bàn tay kỳ diệu đã chữa khỏi bệnh cho tỷ tỷ.

Trước kia nghe tin đồn trong kinh thành, nàng cũng cảm động trước thâm tình trọng nghĩa của Lý Minh Doãn, đối với Lâm Lan cũng có đồng tình, nhưng đồng thời cũng không giải thích được, đường đường là Lý công tử của Hộ Bộ Thượng Thư, nhân tài kiệt xuất, sao lại tình sâu nghĩa nặng với một cô gái nông thôn như vậy? Hiện tại nàng đã hiểu, vị Lý phu nhân này xứng đáng được như thế, là người thẳng thắn, đối diện với em gái người nàng cứu mạng không hề nói nửa chữ ân huệ, có lẽ là sợ nàng lo lắng. Một con người hết sức thiện lương, làm phúc không cần báo đáp, đáng giá để kết thâm giao.

Về đến trong nhà, Lý Minh Doãn đi tới thư phòng đọc sách, Lâm Lan đi trao đổi với Chu mama về hạ nhân trong Lạc Hà trai, trừ người mang từ Diệp gia tới, phải nắm rõ lý lịch những người khác, bao gồm vào phủ khi nào, vào bằng cách nào, biểu hiện thường ngày ra sao, trong nhà còn có những ai.

Mặc dù Lý Minh Doãn nói người trong Lạc Hà trai đều tin tưởng được nhưng Lâm Lan không nghĩ như vậy, dù sao Minh Doãn rời nhà cũng nhiều năm, ai ai cũng có thể thay đổi, tốt nhất là biết rõ ràng. Lạc Hà trai là căn cứ địa của nàng, là đại bản doanh của nàng, nàng phải đảm bảo nơi này thuần khiết sạch sẽ, tránh sinh ra phiền toái không cần thiết. Chu mama rất đồng ý Lâm Lan làm như vậy, cẩn thận không thừa, chỉ sợ bất cẩn thì đắm thuyền lúc nào không hay. Cho nên, rất nhanh chóng, Chu mama cầm lý lịch mọi người qua.

Lâm Lan cho bọn người Ngân Liễu lui ra, chỉ lưu lại Chu mama, sau đó tỉ mỉ xem xét, không bỏ qua bất kỳ ai.

Chu mama nhìn bộ dạng cẩn thận của nàng, đối với Lâm Lan càng thêm tán tưởng, ánh mắt lão phu nhân quả nhiên chưa bao giờ sai, ban đầu lão phu nhân liếc mắt đã nhìn thấy Lý tiểu nhân là không thể nhờ vả, hết lời khuyên tiểu thư, đáng tiếc tiểu thư bị mê muội, một câu cũng không nghe lọt, nếu chịu nghe nửa lời khuyên của lão phu nhân thì đã không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, để cho Minh Doãn thiếu gia gặp khó khăn. Bất quá lão phu nhân đã đánh giá thấp Lâm Lan, Lâm Lan lợi hại hơn so với họ đã dự đoán, tâm tư kín đáo, thủ đoạn lợi hại, dựa vào hành động nhắc ghi sai phạm của Điền mama lại cũng đã thể hiện rõ sự khôn ngoan.

Nhìn Lâm Lan lật xong tờ cuối cùng, Chu mama nhỏ giọng hỏi: "Nhị thiếu phu nhân, có cảm thấy người nào không ổn không?"

Lâm Lan nghĩ ngợi một lúc lâu, mở ra một tờ, chỉ vào hai cái tên: "Hai người này, mama trông chừng cẩn thận."

Chu mama nhìn hai cái tên kia, có chút khó hiểu: "Tại sao vậy?"

"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, cẩn thận một chút thì tốt hơn, ta nghĩ, nhị thiếu gia sắp phải thi Hương, nếu đỗ đạt, người nào sẽ mất hứng nhất? Nhất định là phu nhân, cho nên, ta cảm thấy bà ta nhất định sẽ giở thủ đoạn khiến nhị thiếu gia không thi được, chúng ta phải đề phòng một chút." Lâm Lan trầm ngâm nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện