Phía bên này Lâm Lan cùng Phùng Thục Mẫn chơi đùa với đứa bé, phía bên ngoài khách quý lại tới, Kiều Vân Tịch vội vàng đi nghênh đón, phút chốc không khí trong sảnh tăng vọt. Lâm Lan nhìn qua, thấy cả đám người vây quanh một cái đầu mang mũ Kim Phượng lấp lánh, Kiều Vân Tịch nhìn thấy người này sắc mặt thân mật hơn hẳn, các phu nhân khác đồng loạt thi lễ

"Đây là Tề vương phi, nhà mẹ đẻ họ Chương. " Phùng Thục Mẫn giới thiệu.

Ánh mắt Lâm Lan rơi trên người một thiếu nữ đứng cạnh Tam Hoàng phi, một thân xiêm y xanh ngọc thêu chỉ vàng, phía dưới tán váy hoa màu xanh lá mạ, tóc mai buông nhẹ nhàng, phía sau búi lỏng cài trâm phượng, thân thể yểu điệu thon dài, lông mày lá liễu, mắt tựa thu thủy, thanh lệ, khí chất trầm tĩnh...

Nàng chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, mắt nhìn thẳng, khẽ mỉm cười, không hề phô trương mà vẫn mỹ lệ, khiến người ta không thể dời mắt, Lâm Lan thầm khen: Cái gọi là khí chất mỹ nữ cũng chỉ như thế này mà thôi.

"Đây là tiểu thư như ai vậy?" Lâm Lan tò mò hỏi.

Phùng Thục Mẫn cười nói: "Nàng nha... Nàng là cháu ngoại Bùi Thái Phó, thiên kim Đại học sĩ Hàn Lâm viện – Bùi Chỉ Thiến."

Bùi Chỉ Thiến, danh này hình như đã nghe qua ở đâu, Lâm Lan vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc nhớ ra, lúc ở Phong An, Trần Tử Dụ đã từng nhắc tới cái tên này.

"Đến đây, ta giới thiệu mọi người." Kiều Vân Tịch dẫn Tề Vương phi Chương thị hướng bên Lâm Lan. Lâm Lan nhanh chóng trao đứa trẻ cho bà vú.

"Đây chính là người ta đã đề cập với Vương phi – Lý phu nhân." Kiều Vân Tịch cười giới thiệu.

Lâm Lan đoan trang hành lễ. Tề Vương phi tinh tế đánh giá vị Lý phu nhân này, nhìn nàng mặc dù không phải là tuyệt sắc nhưng da thịt trắng nõn mịn màng, mi thanh mục tú, đôi mắt to tròn linh động, nhìn rất vừa mắt. Lại nhìn tư thái hành lễ của nàng, uyển chuyển như nước chảy mây trôi, không để lộ vẻ làm bộ, quan trọng nhất, trượng phu của nàng bây giờ là Trạng nguyên, là đối thủ quan trọng mà Thái tử cùng Tề vương quan tâm,

Tề vương phi làm ra vẻ rất thích Lâm Lan, tiến lên một bước cầm tay Lâm Lan cười nói: "Hôm nay có thể gặp Lý phu nhân rồi, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, giờ ta mới hiểu được, Trạng nguyên lang tài hoa cái thế, ánh mắt chọn vợ cũng là bậc cao nhân."

Tán dương trước mặt nhiều người như vậy, Lâm Lan không khỏi đỏ mặt. "Vương phi chê cười rồi." Lâm Lan cười nói.

Tề Vương phi nhìn Kiều Vân Tịch một chút nói: "Không nghĩ tới có người còn trẻ tuổi mà y thuật cao minh như vậy, nhìn Lý phu nhân điều trị cho phu nhân Hầu gia, nhìn nàng bây giờ như thiếu nữ xuân xanh."

Kiều Vân Tịch cũng cười nói: "Vương phi là khen ta hay chê cười ta đây?"

Tề Vương phi nhìn nàng một cái: "Soi gương đi, chẳng phải sẽ biết sao?"

Mọi người nở nụ cười. Lâm Lan phát hiện ánh mắt Bùi Chỉ Thiến vẫn ôn nhu lẳng lặng đánh giá nàng, nàng không khỏi thu lại ánh hìn, đối phương hình như đã biết, khẽ cười cười.

Chỉ chốc lát sau, nha hoàn tới hỏi: "Tiệc đã chuẩn bị xong, đã nên khai tiệc chưa ạ?"

Kiều Vân Tịch nhìn ra sắc trời, liền nói: "Khai tiệc."

Bữa tiệc được bày ở trên một tòa tiểu lâu vườn sau, toàn bộ cửa sổ hướng Nam đều mở ra, đối diện bày một sân khấu, bất quá giờ phút này trên sân khấu chưa có động tĩnh gì. Kiều Vân Tịch an bài Lâm Lan ngồi ở chủ bàn, Lâm Lan liên tục từ chối, ngồi ở bàn này không phải Vương phi thì là phu nhân quan to trong triều, nàng là gì đây, chỉ là thê tử một tiểu quan lục phẩm, ngồi cùng những người này, nói chuyện ăn cơm không tiện, dĩ nhiên, nếu Tề Vương phi ngồi ở đây, nàng vẫn sẽ đi, Minh Doãn nói với nàng, Tề vương cũng chính là Tam Hoàng tử, là người ủng hộ đảng Thái tử, Tề vương phi nhiệt tình với nàng chắc chắn không vì bản thân nàng, vì thế tự biết thân biết phận vẫn hơn.

Kiều Vân Tịch không lay chuyển được nàng, không thể làm gì khác hơn là an bài nàng ở bàn phẩm cấp kém hơn, Lâm Lan vừa mới ngồi xuống, cảm giác được sự nóng rực phía sau lưng, quay đầu lại xem, chỉ thấy bàn phía sau mình đều là tiểu thư, ánh mắt của mọi người đồng loạt rơi trên người nàng, trong đó có Bùi Chỉ Thiến, loại ánh mắt này, không chỉ có tò mò tìm tòi nghiên cứu, còn có hờ hững khinh thường, thống hận địch ý...

Được rồi nàng thừa nhận nàng là hiện thân của cô bé lọ lem, đủ sức hấp dẫn sự tò mò cùng đố kị của mọi người, nhưng mọi người cũng không nên tò mò tới loại trình độ này chứ, bỗng dưng Lâm Lan lại nghĩ tới, Trần Tử Dụ từng đề cập, Lý Minh Doãn ở kinh thành rất được các khuê nữ hoan nghênh, cảm tình của những vị tiểu thư này cũng chính là người ái mộ Minh Doãn?

Lâm Lan hướng các nàng cười ngọt ngào, sau đó quay người lại, lưng thẳng, ngực ưỡn, học bộ dạng của Minh Doãn, ưu nhã bưng chén trà trước mặt lên, ưu nhã khẽ nhấp một ngụm, các người thích nhìn thì nhìn cho đã mắt đi. Sân khấu đối diện vẫn chưa diễn, đoán chừng sau khi ăn xong mới giải trí, có người nói muốn tửu lệnh, mọi người cùng kêu hưởng ứng.

Lâm Lan đảo mắt một vòng, liền phát hiện có mấy vị phu nhân rất nhanh mượn cớ chuồn đi, nhưng nàng thật tò mò, cổ nhân chơi tửu lệnh như thế nào, liền ngồi lại nghe nhìn một chút, muốn chuồn đi cũng chưa muộn mà. Kiều Vân Tịch nói: "Hành lệnh cũng phải có một hành lệnh quan, ai thích hợp?"

Tề Vương phi nói: "Để cho Chỉ Thiến đi." Lập tức có người bên cạnh phản đối nói: "Không được không được, nha đầu Bùi gia đầy bụng thi thư, nếu xuất cả thi thư đó ra, chịu không nổi."

Bùi Chỉ Thiến đứng dậy cười nói: "Chẳng bằng các phu nhân chơi đoán*, để tỷ muội chúng ta chơi đùa một chút."

(* Chơi đoán: một trò chơi, thường dùng làm tửu lệnh, lấy hạt dưa, hạt sen hoặc các con cờ đen trắng nắm trong lòng bàn tay, để người khác đoán chẳn lẻ, số lượng hoặc màu sắc, người đoán trúng thì thắng)

Tề vương phi cười nói: "Cũng tốt, các cô nương thường ngày thích ngâm thi tác đối, chúng ta không mấy khi động vào thứ này, uổng công cân não, các ngươi chơi đi."

Bùi Chỉ Thiến lại nói: "Lý phu nhân cùng chơi nhé."

Lâm Lan ngơ ngác một chút, nhưng ngay sau đó cười nói: "Ta không được đâu."

"Lý phu nhân là phu nhân Trạng nguyên, ca từ thi phú khẳng định không nói chơi, xin đừng khiêm nhường." Một vị tiểu thư bên cạnh cười nói.

Kiều Vân Tịch có lòng vì Lâm Lan giải vây, cười nói: "Lý phu nhân cùng chúng ta chơi đoán đi."

Bùi Chỉ Thiến chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Lan, đợi chờ câu trả lời của nàng. Lâm Lan cười nói: "Các vị chơi trước, ta nhìn xem, nếu biết rồi, xin vào chơi."

Bùi Chỉ Thiến cười nói: "Rất đơn giản, phu nhân nhất định sẽ hiểu."

Ngay sau đó tuyên bố tửu lệnh: "Hôm nay không thi, chúng ta chỉ chơi chữ, không đoán được phạt một chén rượu."

Lập tức có nha đầu đưa một cái chén tới, tiểu thư ngồi cạnh Bùi Chỉ Thiến nói: "Cái này quá nhỏ, đổi chén lớn."

Trong lòng Lâm Lan khẽ lo lắng, những tiểu thư này không phải là tìm cách đối phó nàng sao. Nha hoàn đổi chén lớn tới, Bùi Chỉ Thiến mỉm cười nói: "Ta tới trước, Có Thủy đọc là Thanh, không Thủy cũng đọc Thanh, bỏ Thủy bên cạnh Thanh, thêm Nhật thành chữ Tình. Bên Tây mưa xuống, bên Đông nắng, tuy nói vô tình lại có tình."*

(* 2 câu cuối là thơ trong bài Trúc Tri Từ – Lưu Vũ Tích)

Mọi người vỗ tay bảo hay. Bùi Chỉ Thiến mỉm cười, nâng chén nhẹ nhấp một hớp.

Lâm Lan yên lặng, cái này thoạt nhìn cũng không phải là rất khó. "Đến phiên Trang tỷ tỷ rồi."

Một vị tiểu thư mặt nhỏ dài đứng dậy nhỏ nhẹ:

"Có Thủy đọc là Tương,

không Thủy cũng đọc Tương.

Bỏ Thủy bên cạnh Tương,

thêm Vũ thành chữ Sương.

Tự xúc tuyết trước cửa nhà, đừng quan tâm đến sương trên mái nhà người khác."

Mọi người trầm trồ khen ngợi. "Đến Ngụy tỷ tỷ rồi."

Hôm nay Lâm Lan đối với họ Ngụy đặc biệt nhảy cảm, lúc trước nghe một vị Ngụy phu nhân nói bậy về mình, giờ lại đâu ra một vị Ngụy tiểu thư nữa, Lâm Lan không khỏi nhìn chăm chú, vị tiểu thư này xương gò má cao, thần sắc ngạo mạn, có mấy phần giống Ngụy phu nhân kia.

Chỉ nghe cô ta đọc:

"Có Thủy đọc là Khê,

không Thủy cũng đọc Khê,

bỏ Thủy bên cạnh Khê,

thêm Điểu là chữ Kê.

Gà núi bên nước biếc, không dám đọ bộ lông."*

(* Thu Phố Ca – Lý Bạch thật ra đoạn đầu của cô này không xuôi lắm, vì chữ Kê không phải ghép bởi chữ Khê và chữ Điểu)

Nói xong cô ta khiêu khích liếc Lâm Lan một cái. Sắc mặt Kiều Vân Tịch trầm xuống, vị thiên kim Ngụy gia này quá kiêu ngạo rồi, dám trắng trợn giễu cợt Lâm Lan, dùng trò chơi của mọi người để trả thù cá nhân. Kiều Vân Tịch định mở miệng, Tề Vương phi liền đè xuống tay nàng, khẽ lắc đầu. Tề Vương phi muốn xem Lâm Lan ứng đối như thế nào.

Lâm Lan dĩ nhiên nghe ra ý châm chọc của Ngụy tiểu thư, cười cười, chậm rãi nói:

"Có Mộc đọc là Kiều,

không Mộc cũng đọc Kiều,

bỏ Mộc bên cạnh Kiều,

thêm Nữ lại thành Kiều.

Vốn được cưng chiều rồi, cần gì quá kiêu ngạo."

Kiều Vân Tịch nghe xong, tâm tình bình ổn lại, xem ra Lâm Lan cũng không dễ chơi đâu.

Sắc mặt Ngụy Tử Huyên lúc đỏ lúc trắng, vẻ mặt không khác gì mẫu thân mình vừa xong, nghĩ nghĩ một chút lại nói:

"Có Mộc đọc là Tài (nguyên),

không Mộc cũng đọc Tài (năng).

Bỏ Mộc bên cạnh Tài,

thêm Bối thành chữ (tiền) Tài.

Xin hỏi phu nhân, yêu Tài (nguyên) hay (tiền) Tài?"

Lâm Lan ra vẻ kinh ngạc ồ lên một tiếng, hỏi Bùi Chỉ Thiến: "Có hợp với hành lệnh sao?"

Bùi Chỉ Thiến khẽ mỉm cười: "Tử Huyên, cô trái lệnh rồi, phạt một chén."

Mặt Ngụy Tử Huyên đỏ lên, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Lan, bướng bỉnh nói: "Chén này ta nhận phạt, bất quá kính xin Lý phu nhân đối lại một câu."

Lâm Lan lạnh nhạt mỉm cười, chậm rãi đọc:

"Có Mộc đọc là Tào,

không Mộc cũng đọc Tào.

Bỏ Mộc bên cạnh Tào,

thêm Mễ là chữ Tao.

Tài tử sánh với giai nhân, ai quan tâm có người phá rối."

Ngụy Tử Huyên tức thiếu chút nữa đứng không vững, ai biết cô gái nông thôn miệng lưỡi bén nhọn như thế này, cô ta như bị tu hú chiếm tổ, mất thể hiện trước mặt nhiều người như thế.

Lâm Lan nhìn cô ta bị chọc tức đến nghẹn, xem thường bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, cho cô tức chết đi, dám coi thường Lâm Lan ta như thế à. Hôm nay nhân cơ hội này gõ gõ đầu những thiên kim tiểu thư đang ôm ảo mộng với Lý Minh Doãn cho tới tỉnh mộng thì thôi, có Lâm Lan ta ở đây, các cô định âm mưu gì cũng đừng hòng được, tới một người đuổi một người, không sợ rước lấy nhục thì cứ vậy mà phóng tới.

"Quả nhiên là phu nhân Trạng nguyên, tài trí nhanh nhạy, ta thật cam bái hạ phong, nào, chúng ta kính phu nhân Trạng nguyên một chén." Bùi Chỉ Thiến tới giải vây.

Lâm Lan cười ha ha nói: "Không dám nhận, kính xin Ngụy tiểu thư chịu rượu phạt trước."

Ngụy Tử Huyên hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Lan một cái, tức giận cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch. Các tiểu thư cùng bàn đều dùng ánh mắt tỏ ý đáng thương nhìn cô ta, điều này làm cho Ngụy Tử Huyên vốn kiêu ngạo cảm thấy khó chịu, trong lòng thầm mắng bát đại tổ tông Lâm Lan một phen. Bùi Chỉ Thiến bưng chén rượu như có điều suy nghĩ, cười nhạt, thong dong nhìn Lâm Lan, nhớ tới câu nói vừa rồi của Tề Vương phi, ánh mắt của Lý Minh Doãn quả nhiên độc đáo.

Tề Vương phi nhẹ nhàng nói: "Vị này Lý phu nhân không đơn giản a."

Kiều Vân Tịch cười nhẹ nói: "Đó là tự nhiên."

Tề Vương phi lại nói: "Nàng ta rất hợp tính ta, hôm nào, phu nhân mang nàng tới nhà ta ngồi một chút."

Kiều Vân Tịch cười khẽ gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện