Cơ hồ trong một đêm, khắp ngõ nhỏ phố lớn trong kinh thành đều truyền một tin đồn. Nói là Hộ Bộ Thượng Thư Lý đại nhân ngại bần yêu phú, muốn chia rẽ đôi uyên ương, đệ nhất tài tử kinh thành Lý Minh Doãn một lòng giữ trọn lời thề hẹn, không cầu nhà vợ giàu có, chỉ cầu hạnh phúc vợ chồng dù bần hàn khổ cực, ý chí kiên trung sắt đá, thật là một người nghĩa khí...

Có nữ nhân nào không khát vọng nhận được một tình yêu vừa oanh oanh liệt liệt lại vừa cảm động như thế? Có nữ nhân nào không hi vọng nam nhân tương lai mình được gả có thể toàn tâm toàn ý với mình như vậy?

Trong truyền thuyết, Lý Minh Doãn thỏa mãn những ảo tưởng đối với tình yêu của các nữ nhân, làm cho các nàng không chịu nổi thực tế tàn khốc là tại sao con người tuyệt mỹ ấy lại không tới trước cuộc đời các nàng, hận mình không gặp được người như thế.

Lý Minh Doãn quả thực là vị tình thánh hoàn mỹ, có tài có mạo có tình có nghĩa nhất đời này. Kết quả là, những nữ nhân này vừa ôm sự hâm mộ ghen tỵ lại vừa quay sang oán trách nam nhân bên mình, đêm đêm bên gối không ngừng vang tiếng nức nở...

Kết quả là, những vị đại gia kia bắt đầu lâm vào thống khổ. Kết quả là, ngày nào sau khi kết thúc lâm triều cũng có một vài viên quan tìm Lý Kính Hiền, dùng giọng khẩn cầu tha thiết nhất nói: "Lý đại nhân, xin nhanh chóng giải quyết chuyện nhị công tử nhà ngài, bằng không cuộc sống của chúng tôi thảm lắm..."

Khóe miệng Lý Kính Hiền co giật, cười khan hai tiếng, trong lòng tự nhủ: Chuyện nhà ta liên quan gì các ngươi? Kết quả là, chiều nào Ngụy đại nhân cũng đi gặp tứ hoàng tử.

Ngụy đại nhân nói: "Điện hạ, hôm nay chuyện Lý gia xôn xao thiên hạ, liên đới ta cũng thành trò cười cho mọi người, không còn mặt mũi nào ra ngoài gặp mọi người."

Tứ hoàng tử lạnh nhạt nói: "Ngụy đại nhân bình tĩnh chớ nóng, Lý Minh Doãn là một nhân tài hiếm có, bỏ qua như vậy, chẳng phải đáng tiếc?"

Ngụy đại nhân oán thầm: người nào không biết Lý Minh Doãn là một nhân tài. Nhưng cũng không thể để danh tiếng khuê nữ nhà ta bị chà đạp như vậy.

Tứ hoàng tử tựa hồ hiểu rõ rồi tâm sự của hắn, nói: "Ngụy đại nhân hôm nay cưỡi hổ khó xuống, người nào trong kinh thành cũng biết Ngụy gia các người muốn nghị hôn cùng Lý gia, nếu như được chuyện, tất cả đều vui vẻ, nếu không thành... thua thiệt này chỉ có mình Ngụy gia ngươi."

Trời rất nóng nhưng Ngụy đại nhân lại cảm thấy lạnh sống lưng, rùng mình một cái. "Cho nên, ta khuyên Ngụy đại nhân hay là lùi một bước, biển rộng trời cao."

Tứ hoàng tử ý vị thâm trường mà nói. Ngụy đại nhân không giải thích được, mới vừa rồi còn nói không thể buông tha, giờ lại muốn hắn lùi một bước, rốt cuộc tứ hoàng tử có ý gì?

"Theo ta thấy, Lý Minh Doãn đối với cô gái nông thôn kia chẳng qua chỉ là có lòng cảm kích, một lòng muốn báo đáp, cũng không phải là tình sâu nghĩa đậm gì, không bằng ngươi đáp ứng để cho hắn nạp thôn phụ kia làm thiếp, để chuyện hôn sự lắng xuống, khi chuyện được giải quyết rồi sẽ tìm lý do đuổi cô gái nông thôn kia đi, chẳng phải là tiện lợi hơn sao?" Tứ hoàng tử đưa ra chủ ý.

Ngụy đại nhân buồn bực nghĩ, xem ra cũng chỉ có thể như vậy, tạm thời đành để Tử Huyên chịu chút ủy khuất vậy, so với không được gì còn đỡ hơn. "Nhưng mà... Điện hạ, hôm nay Lý đại nhân quan hệ thân thiết với Đinh đại nhân, theo hạ quan biết, Lý đại nhân cùng thái tử... tựa hồ quan hệ rất thân..."

Ngụy đại nhân muốn nói lại thôi, bất quá nghĩ là nên nhắc nhở tứ điện hạ, lần này tâm ý người không rõ, có phải nên suy nghĩ lại kế hoạch chăng.

Tứ hoàng tử bỗng nhiên nở nụ cười: "Ngụy đại nhân a Ngụy đại nhân, chẳng lẽ đến giờ ngươi còn cho là ta muốn có Lý đại nhân sao?"

Ngụy đại nhân nghi hoặc nhìn tứ hoàng tử. Tứ hoàng tử hơi nghiêng người về phía hắn, ý vị thâm trường nói: "Thi hương sắp tới, rất nhiều người coi trọng Lý Minh Doãn, việc hắn lọt vào nhóm ba người giỏi nhất là chuyện đương nhiên, hơn nữa, ngươi đừng quên, Lý Minh Doãn có có hai vị hảo huynh đệ, đều là những kẻ tài giỏi hơn người, hôm nay long thể phụ hoàng còn khỏe mạnh, ta chờ nên suy nghĩ thế nào để có được nhân tài thay phụ hoàng phân ưu giải nạn."

Ngụy đại nhân bừng tỉnh đại ngộ, thì ra tứ hoàng tử không lòng dạ nào mượn hơi Lý đại nhân, mục tiêu chính của tứ hoàng tử là Lý Minh Doãn cùng hai người huynh đệ bên cạnh... "Thứ cho hạ quan ngu dốt, hạ quan đã hiểu, hết thảy xin làm theo ý điện hạ."

Dư luận xôn xao là vậy nhưng Chuế Vân Hiên vẫn yên tĩnh không tiếng động, kể từ khi Lý Minh Doãn bị giảm lỏng nơi này, không thấy gào thét cũng không có tiếng đồ vật đổ vỡ, cả ngày hắn cầm sách hăng say đọc, bộ dạng chăm chú nghiêm túc, tựa hồ không quan tâm tới những ầm ĩ bên ngoài, an tĩnh tới mức bất an. Dĩ nhiên, đây là vẻ bên ngoài bọn hạ nhân nhìn được, chân thực nội tâm Lý Minh Doãn thế nào bọn họ không biết được.

Thật sự Lý Minh Doãn không để ý gì sao? Đáp án nhất định là không phải. Đã bảy ngày rồi, chuyện bên ngoài có phát triển như hắn dự đoán không? Lâm Lan ở phủ Tĩnh Bá Hầu có thuận lợi không? Vấn đề an toàn của Lâm Lan không đáng lo lắm, cho dù phủ Tĩnh Bá Hầu không thể che chở cho nàng thì vẫn còn Diệp gia cùng Trần Tử Dụ nghĩ biện pháp bảo vệ nàng, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được lo lắng.

Lý Minh Doãn cầm cây quạt lên, từ từ mở ra, nhìn rừng trúc trên mặt quạt, khóe miệng không kìm được khẽ nhếch lên, ánh mắt ôn nhu như nhớ lại thói quen cãi cọ với nàng khi còn ở trên thuyền, thói quen vẫn cầm cuốn sách che mặt khi nghỉ ngơi để có thể đảo mắt nhìn thân ảnh nàng chuẩn bị dược liệu, thậm chí là mùi thơm của thảo dược...

Nghĩ tới mấy ngày nay phải bỏ những thói quen ấy, thật sự là khó chịu, xem ra, thói quen là một điều thật đáng sợ.

Trong Lý phủ, cách Chuế Vân Hiên xa xa có một tòa tiểu lâu nhỏ, một thân ảnh xinh đẹp đang đứng bên cửa sổ, hai hàng lông mày dài cau lại, đôi mắt trong vắt như nước lẳng lặng nhìn về gác mái cong nơi xa. Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, khoảng thời gian tốt đẹp trước kia cuối cùng cũng hóa thành bọt nước không còn lại gì, rốt cục nàng cũng đi vào Lý gia, nhưng vĩnh viễn không cách nào đến gần người kia. Phía trước cửa sổ treo một cái lồng chim họa mi, mày ngài lại nhíu lại tựa như tố nỗi lòng đau khổ...

"Lục Ỷ... Đem lồng chim này đi nơi khác đi." Đinh Nhược Nghiên không nhịn được phân phó.

Nha hoàn được gọi Lục Ỷ kia vội vã thả đồ thêu thùa trong tay xuống đi tới gỡ lồng chim, định đi rồi lại quay lại nhỏ giọng khuyên nhủ: "Đại thiếu phu nhân, nơi này ánh nắng mặt trời chói mắt, hay là vào nhà..."

Đinh Nhược Nghiên không nhịn được thở dài một cái, ánh mặt trời chói chang như thế sao không thể sưởi ấm lòng nàng, trước mắt nàng không còn con đường phía trước. "Lục Ỷ, ngươi lăn ra đây cho ta..." một tiếng động lớn khiến Đinh Nhược Nghiên chấn động, lồng chim trong tay Lục Ỷ cũng rơi mạnh xuống đất khiến đôi chim kêu loạn xạ.

Một đạo thân ảnh như gió lốc vọt đi vào, Đinh Nhược Nghiên lập tức tiến lên một bước chắn trước mặt Lục Ỷ, nàng trầm mặt, lạnh lùng nhìn con người quen thuộc với ánh mắt xa lạ: "Sao anh không lo đọc sách, chạy tới nơi này nổi khùng lên vì cái gì?"

Sớm có hạ nhân chạy đi bẩm báo phu nhân. Mắt Lý Minh Tắc đỏ vằn lên, tầm mắt lướt qua Đinh Nhược Nghiên sau đó rơi trên ngươi Lục Ỷ, hận ý trong mắt nồng đậm, hắn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ nói: "Nàng tránh ra!"

"Không được, có chuyện gì thì anh nói với tôi, không được gây chuyện với nha hoàn." Đinh Nhược Nghiên không nhường bước.

Mặc dù cơn tức giận của Lý Minh Tắc đã tới cực điểm nhưng đầu óc hắn vẫn còn một tia thanh tỉnh, hắn có thể ầm ĩ cùng nàng, có thể chiến tranh lạnh với nàng nhưng không thể động thủ, nếu không đừng nói là Đinh đại nhân không tha cho hắn, ngay cả cha mẹ cũng không tha cho hắn.

"Nàng hỏi Lục Ỷ đi, xem nó đã làm ra chuyện tốt gì." Lý Minh Tắc cả giận nói.

Đinh Nhược Nghiên lạnh lùng nói: "Lục Ỷ cả ngày đi theo tôi, không ra khỏi cổng một bước, em ấy có thể làm chuyện tốt gì?"

Lý Minh Tắc hầm hừ qua lại hai bước nói: "Bích Như đắc tội gì với nàng? Nàng nói gì khiến mẹ bán nàng ấy."

Đinh Nhược Nghiên cười lạnh, quả nhiên là hướng về nàng. "Bích Như bị bán cũng đã mấy ngày, sao giờ mới nhớ ra tìm tôi tính sổ?"

Đinh Nhược Nghiên châm chọc nói: "Hay là anh tính toán lén mua lại cô ta, an trí bên ngoài, kết quả không mua được nên lúc này mới tức giận?"

Lý Minh Tắc bị vạch trần, xấu hổ quát: "Đúng thế thì sao? Vợ chồng nhà người ta ân ân ái ái, gần gũi thân thiết, nhưng nàng thì sao? Cả ngày mặt lạnh như băng, giống như kiếp trước ta thiếu nợ nàng vậy, đừng nói là ân ân ái ái, ngay cả nói với ta một câu cũng khó khăn, ta là nam nhân, một nam nhân bình thường, không phải hòa thượng, nàng muốn ta làm sao bây giờ?"

Đinh Nhược Nghiên nghe hắn không e dè trước mặt hạ nhân nói những lời này, xấu hổ đứng lên: "Không ai quản anh thích ai cả, bán Bích Như là chủ ý của mẹ, không liên quan đến tôi."

Lục Ỷ sợ hãi nói: "Đại thiếu gia, thật sự không phải chủ ý của đại thiếu phu nhân đâu, đại thiếu phu nhân không hề nhắc tới chuyện này với ai."

Lý Minh Tắc nhìn gương mặt tức giận của Đinh Nhược Nghiên, càng tức giận càng rạng rỡ động lòng người, hơi thở hổn hển phập phồng, cổ áo theo đó mà lên xuống, da thịt mềm mại như tuyết, không khỏi kích thích giác quan của hắn, hồi tưởng lại đêm động phòng hoa chúc khiến bụng hắn không khỏi dâng lên một luồng khí nóng, khát vọng như hồng thủy xông tới, cuốn đi lý trí của hắn...

Hắn hận nàng lạnh lùng, hận vẻ đẹp của nàng, hận nàng đã từng có tin đồn với Lý Minh Doãn, hận nàng hết thảy, chỉ vì, hắn thích nàng như vậy, từ lần đầu tiên nghe được tên của nàng đã không khỏi thích nàng...

Hắn nhìn chằm chằm vào người hắn vừa yêu vừa hận kia, lạnh giọng quát: "Lục Ỷ, cút."

Lục Ỷ nhìn đại thiếu gia thịnh nộ, nào dám rời đại thiếu phu nhân đi, vội quỳ phịch xuống, cầu khẩn: "Đại thiếu gia, chuyện Bích Như thật sự không phải do đại thiếu phu nhân nói, nếu đại thiếu gia có giận xin trách phạt nô tỳ, xin đại thiếu gia đừng tức giận với đại thiếu phu nhân."

"Ta kêu ngươi cút, có nghe thấy không. " Lý Minh Tắc hét lớn một tiếng.

"Lục Ỷ, em không cần để ý kẻ điên này." Đinh Nhược Nghiên không cam lòng yếu thế nói, mượn nha hoàn tới đây gây chuyện, nếu lần này chịu nhịn, sau này chẳng phải hắn lại thêm càn rỡ?

Lục Ỷ rơi nước mắt: "Đại thiếu gia, xin ngài bớt giận."

Lý Minh Tắc tiến lên một bước, đẩy Đinh Nhược Nghiên ra, Đinh Nhược Nghiên bị hắn đẩy một cái lảo đảo đụng phải cạnh bàn, mặt trắng bệch. Lý Minh Tắc nắm lấy tóc Lục Ỷ đẩy nàng ra khỏi cửa, đóng sầm cửa lại, cài then chắc chắn, không để ý Lục Ỷ ở ngoài vừa gõ cửa vừa khóc nháo, xoay người lại, từng bước tiến tới gần Đinh Nhược Nghiên. Mắt hắn lóe hàn quang, mang theo dục vọng. Đinh

Nhược Nghiên ý thức được hắn muốn làm gì, nhất thời nắm chặt cổ áo, kinh hoàng lui về sau: "Anh... anh muốn làm gì..."

Lý Minh Tắc oán hận nói: "Làm cái gì? Nàng là thê tử của ta, nàng nói ta muốn làm cái gì? Đinh Nhược Nghiên, nàng là thê tử của ta, từ nay về sau, thân thể của nàng cùng lòng dạ của nàng đều chỉ có thể thuộc về ta..."

Đinh Nhược Nghiên hoảng hốt lắc đầu: "Anh không được hồ đồ, tôi sẽ nói với mẹ."

Lý Minh Tắc cười lạnh, phẫn hận quá độ cộng thêm khát vọng mãnh liệt khiến dung mạo vốn tuấn mỹ của hắn trở nên vặn vẹo, nụ cười trở nên dữ tợn đáng sợ: "Ta ước gì nàng đi nói đi, để cho mọi người biết, Đinh Nhược Nghiên nàng là người như thế nào, ta cũng không cần phải chịu đựng nỗi uất ức nữa."

Vừa nói, hắn bước nhanh đến phía trước, bắt được Đinh Nhược Nghiên, hung hăng đẩy nàng lên giường, nhào tới xé rách vạt áo của nàng.

"Không muốn, không muốn... Lý Minh Tắc, anh là tên khốn kiếp..." Đinh Nhược Nghiên gào khóc, giãy dụa, nhưng không cách nào đẩy được người phía trên thân mình.

Một tay Lý Minh Tắc vững vàng khống chế hai tay của nàng lên đỉnh đầu, một tay xé tan quần trong của nàng, đem thứ nóng rực kia nhắm vào vùng đất ấm áp hắn đã khát vọng bấy lâu, hắn thở hổn hển bên tai nàng, giọng lạc đi: "Đúng, ta chính là tên khốn kiếp, thật bất hạnh, nàng gả cho tên khốn kiếp này..." Vừa nói hắn vừa đẩy mạnh hông, hung hăng đi vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện