Tần Mục Ca đi ở sau cùng, nàng mới vừa nói một câu với Lãnh Thanh Phong, Thác Bạt Hiên (mình nghĩ là Hiên Viên Triệt, nhưng cv và bản tiếng trung ghi thế???) ở đằng trước bỗng nhiên dừng lại khẽ nói: “Tần tư thư, thân thể ngươi vừa khoẻ chút, một lát nghĩ ngơi thật tốt …” Lời nói của hắn rất bình thường, nhưng an ủi trong đôi mắt cũng rất rõ ràng, giọng nói lại càng dịu dàng.

Tần Mục Ca nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu.

Dường như lời nói như thế không hề ít, nhưng lại tìm không được manh mối.

Lúc này, Mộ Dung Đóa Đóa thoáng hiện lên vẻ xin lỗi, từ phía trước trở lại kéo tay Tần Mục Ca.

Thác Bạt Hiên vừa thấy nàng ta tới đây, trực tiếp xoay người đi về phía trước đi lướt qua Mộ Dung Đóa Đóa, không nhìn nàng ta nhiều nửa ánh mắt, cũng không nói lời gì.

Mùi hương thơm mát của hắn lướt qua chóp mũi của Mộ Dung Đóa Đóa, nháy mắt lại biến mất, như con người hắn, khiến cho nàng ta không bắt được.

Mộ Dung Đóa Đóa lập tức trở nên buồn bã tiu nghỉu, mất mác trong mắt không thể kiềm chế biểu hiện ra ngoài.

Trong lòng Tần Mục Ca biết rõ hành động vừa rồi của Thất công chúa, chẳng qua nàng cũng không nói rõ, chỉ nhàn nhạt cười nói: “Công chúa, có mấy ngày không thấy, vẫn khoẻ chứ?”

Mộ Dung Đóa Đóa đối mặt với tầm mắt đối phương, chậm rãi nói: “Thật xin lỗi, Tần Mục Ca, vừa rồi ta có chút không lựa lời nói…”

“Thôi, ngươi cũng là vô tâm (không muốn), ta không dám cũng sẽ không trách ngươi, Thất công chúa.”

Mộ Dung Đóa Đóa thấy vẻ mặt Tần Mục Ca bình tĩnh, dường như không có mất hứng, nhưng cũng có thể cảm thấy giọng nói xa cách. Nàng ta khó chịu bĩu môi, lại nói: “Ta chọc ngươi tức giận, ta xúc động nhất thời…”

Tần Mục Ca kéo tay đối phương đi tới, xuống bậc thang, mỉm cười nói: “Thất công chúa, suy nghĩ của người Mục Ca hiểu, nhưng mà ta cảm thấy giữa chúng ta không có mâu thuẫn, người thích đại tướng quân, ta hiểu. Ta cũng hy vọng người hiểu suy nghĩ của ta – ta không có ý gì khác nữa với đại tướng quân, cho nên sẽ không gây trở ngại gì đến bước chân của người có ý với hắn, người có thể hiểu rõ rồi chứ?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Đóa Đóa đỏ ửng lên, không ngừng gật đầu, nàng ta ôm chặt Tần Mục Ca năn nỉ nói: “Bây giờ ngươi tha thứ cho ta đi, chúng ta vẫn là bạn tốt có được hay không?”

“Nàng có thể nói không được sao?” Lãnh Thanh Phong bỗng nhiên xen vào nói, kéo Tần Mục Ca từ bên kia, chuẩn bị kéo nàng ra khỏi tay của Mộ Dung Đóa Đóa.

Mộ Dung Đóa Đóa sớm thấy người đàn ông thanh tú mỹ lệ (xinh đẹp) này rất quan tâm tới Tần Mục Ca, nhưng mà trước không có gặp qua, mà vừa rồi bởi vì trong lúc gặp hoàng thúc và Hiên Viên Triệt thật vui mừng đã quên người này, không nghĩ tới bây giờ bỗng nhiên hắn lại chạy ra.

Thấy đối phương muốn đối phó với mình, nàng ta lập tức mất hứng, vừa gắt gao lôi kéo Tần Mục Ca, vừa tức giận nói với Lãnh Thanh Phong, “Ngươi là ai, buông tay Tần Mục Ca ra!”

“Ta khuyên ngươi hiện tại buông ra ngay cho ta, nếu không thì đừng trách ta đánh.” Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Thanh Phong như phủ băng sương, lãnh diễm (xinh đẹp lạnh lùng) bức người.

“Bản công chúa sẽ không, xem ngươi muốn như thế nào!” Mộ Dung Đóa Đóa thấy hình như đối phương không lớn tuổi hơn mình, lại vô lễ ở trước mặt mình như vậy, rất bực bội, cho nên tay của nàng càng giữ chặt cánh tay Tần Mục Ca.

Tính tình Lãnh Thanh Phong cũng ngoan cố kiêu ngạo giống vậy, thấy Mộ Dung Đóa Đóa không phân rõ phải trái như vậy, hắn bĩu môi, giữ chặt cánh tay kia của Tần Mục Ca đang muốn lại dùng lực.

“Lãnh công tử, Thất công chúa, các ngươi lại lôi kéo thì ta chỉ sợ cánh tay của ta không giữ được…” Tần Mục Ca tức giận lành lạnh nhắc nhở một câu.

Lãnh Thanh Phong như ở trong mộng mới tỉnh, nhanh chóng ngừng hành động của mình, uỷ khuất trừng mắt nhìn Mộ Dung Đóa Đóa, ngược lại nhìn Tần Mục Ca oán giận nói: “Gặp phải một nữ nhân ngốc làm ta thiếu chút nữa bị tức giận đến u mê – Này, ngươi buông tỷ tỷ!”

“Lãnh công tử, đây là Thất công chúa, hiện tại chúng ta đang ở hoàng cung.” Tần Mục Ca đã lấy tay hai người ra, sau đó hoạt động tay chân đơn giản một chút, sau đó nói với Mộ Dung Đóa Đóa và Lãnh Thanh Phong, “Các ngươi xem chúng ta nên mỗi người đi rời ra cho thoả đáng, hay là cùng nhau ngồi nói chuyện một chút cho thỏa đáng?”

“Mục Ca, ta nói chuyện nhẹ nhàng với ngươi.” Mộ Dung Đóa Đóa nói xong, liếc mắt nhìn Lãnh Thanh Phong, dụng ý rất rõ ràng, chính mình muốn nói là nữ nhân nói chuyện, hắn là nam nhân nên rời khỏi.

Ai ngờ Lãnh Thanh Phong sẽ hoàn toàn mặc kệ ám chỉ của Mộ Dung Đóa Đóa, cũng chẳng muốn có lời gì trao đổi với nàng ta, chỉ nhìn Tần Mục Ca dịu dàng nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đến bên kia ngồi một lát, đợi bọn hắn cho tiện.”

“Được rồi.” Tần Mục Ca nhìn hai người nam nữ không ai chịu nhường ai ở trước mắt mình, thầm than một tiếng, đi đến cạnh bàn gỗ dưới giàn trồng hoa ngồi xuống.

Mộ Dung Đóa Đóa cũng cùng qua, ngồi ở bên cạnh Tần Mục Ca, đến gần bên tai nàng hỏi: “Mục Ca, trên người ngươi có hình xăm hay không? – Trên cánh tay của ta có một con Khổng tước nhỏ…”

Nàng lo lắng Tần Mục Ca sẽ nghĩ nhiều, vội vàng nói bí mật nhỏ trên chính người nàng.

Đôi mắt Tần Mục Ca vừa chuyển, liếc mắt nhìn Lãnh Thanh Phong, tên kia đang ngồi đối diện, hai tay chống má ngốc manh nhìn qua.

“Không có, ta không có thứ kia.” Tần Mục Ca vừa lấy tay che kín, nhỏ giọng nói ở bên tai Mộ Dung Đóa Đóa.

Trong mắt Mộ Dung Đóa Đóa thoáng hiện ra vẻ gian xảo, gật đầu, nói khẽ: “Ta cho rằng ngươi cũng sẽ có ấn ký đặc biệt này đó…”

Tần Mục Ca cười nhẹ, chuyển đề tài.

-

Không nói đến ba người Tần Mục Ca ở trong sân hóng mát nói chuyện phiếm, chỉ nói Mộ Dung Khinh Hàn và Hiên Viên Triệt còn có Mộ Dung Huyên ba người vào thư phòng, sau khi ngồi xuống, Mộ Dung Khinh Hàn đi thẳng vào vấn đề hỏi Hiên Viên Triệt: “Tình hình kinh thành mấy ngày nay như thế nào?”

Hiên Viên Triệt ngồi nghiêm chỉnh, chậm rãi nói: “Có một số người có thể không kiềm chế được, tình hình chung trong tay chúng tay, nhưng mà chuyện chó cùng rứt giậu chúng ta vẫn nên phòng bị trước, phái người này xuôi Nam một hai ngày hẳn là có thể trở về, đến lúc đó chúng ta có thể tiến hành kế hoạch của chúng ta.”

Mộ Dung Huyên suy nghĩ chốc lát, nói: “Người này hạ độc quá mức ác độc, tình huống phụ hoàng hiện nay tuy là chuyển biến tốt đẹp, nhưng miệng không thể nói, nhìn khiến người ta đau lòng. Người hạ độc và hạ cổ lần này là một phía gây nên hay là mấy phía gây nên?”

Ánh mắt Mộ Dung Khinh Hàn tức giận sâu sắc, nhìn về phía Hiên Viên Triệt.

“Thân phận công khai của Trương đạo trưởng này là chủ sự Bạch Vân Quan núi Vô Lượng, thật ra thân phận thật sự là Đà chủ phân đà Nam Phương Trường Minh tông, cổ này đúng là hắn hạ, nhưng mà độc này cũng không phải hắn hạ…”

Hiên Viên Triệt nói tới đây dừng lại, Mộ Dung Khinh Hàn nói tiếp lời: “Lãnh Thanh Phong nói độc này nếu muốn có tác dụng, phải trộn lẫn với một loại điểm tâm (bánh ngọt)…”

Mộ Dung Huyên sửng sốt!

“Huyên nhi, vì sao ta một mình tới kinh thành, chỉ có một nguyên nhân,” Vẻ mặt Mộ Dung Khinh Hàn trở nên hết sức nghiêm túc, hắn nhìn Mộ Dung Huyên, dừng lại một chút chậm rãi nói, “Chính là, tuyệt đối không cho phép ngoại thích (họ ngoại) chuyên quyền làm hỗn loạn đất nước Mộ Dung thế gia chúng ta! Hoàng thượng cho ngươi làm giám quốc, dụng ý hết sức rõ ràng, ngươi tài năng xuất chúng, tiến lùi có độ, làm chất tử nhiều năm rèn luyện thể xác và tinh thần như vậy, biết tha thứ, biết yên tĩnh đợi thời cơ, trí tuệ mở rộng, cử hiền nạp sĩ, cho nên có ngươi gánh vác Cao Xương, hoàng thượng và hoàng thúc đều yên tâm. Ta phải báo cho người cần phải thông báo, ngày mai tổ chức hội nghị, tới trao đổi một chút chuyện cần phải bàn bạc.”

“Hoàng thúc,” Mộ Dung Huyên cảm động không có lời nào có thể diễn tả được, hắn đứng dậy vén lên vạt áo quỳ gối trước mặt Mộ Dung Khinh Hàn, trịnh trọng nói, “Điệt nhi đức hạnh nông cạn, tài năng có hạn, nhưng có thể đạt được khẳng định và bảo vệ của hoàng thượng và hoàng thúc, lòng đội ơn, không biết phải nói gì cho phải…”

“Tốt, hôm nay ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta lại phải đánh một trận.” Mộ Dung Khinh Hàn ý bảo Mộ Dung Huyên đứng lên, sau đó lại đứng lên, nói với Hiên Viên Triệt, “Đại tướng quân, cùng với ta tới hát ra một vở kịch hay!”

Hiên Viên Triệt bị tình huống trước mắt cuốn hút, lập tức đứng dậy chắp tay nói: “Ty chức chắc chắn dốc hết khả năng!”

“Tốt, hiện tại chúng ta nói đến một chút biện pháp bố phòng cụ thể.” Mộ Dung Khinh Hàn bắt tay Hiên Viên Triệt, vừa nắm Mộ Dung Huyên, vừa cười nói.

-

Ba người từ thư phòng ra ngoài, đã là buổi chiều, Hiên Viên Triệt đi ra đến trước mặt Tần Mục Ca nói: “Hôm nay sớm một chút trở về phủ, không cần ở lại lâu trong cung. Thân thể vừa khoẻ chút, nghỉ ngơi nhiều đi.”

Lại mềm mỏng nói với Lãnh Thanh Phong: “Lãnh công tử sớm một chút dẫn Tần tư thư xuất cung, ở đây nhiều người hỗn tạp, không tiện cho nàng nghỉ ngơi.”

Lãnh Thanh Phong nhìn thái độ Hiên Viên Triệt tốt hơn một chút so với trước kia, giọng nói cũng hoà hoãn, cười nhạt nói: “Đó là đương nhiên, có ta ở đây tỷ tỷ tuyệt đối an toàn.”

Lần này Hiên Viên Triệt không có khó chịu gì, cũng nhàn nhạt cười.

Mộ Dung Đóa Đóa vừa thấy Hiên Viên Triệt ra, cũng không dám tiến đến gần hắn – bộ dáng đối phương lạnh nhạt vừa rồi làm cho nàng sinh lòng sợ hãi, cho đến bây giờ lòng cũng còn sợ hãi.

Tần Mục Ca nhìn vẻ mặt của ba người cũng không giống nhau, trong lòng biết bọn họ nhất định sẽ có động tác gì, chuyện này cuối cùng phải giải quyết, không phải sao? Chẳng thế thì nhiều binh mã như vậy, mấy phương diện phức tạp như vậy, sáng, tối, thậm chí chỉ biết tăng thêm nguy hiểm cho kinh thành.

“Ta biết, các ngươi đều phải cẩn thận mới được…”

Tần Mục Ca vừa nói, Mộ Dung Huyên đã qua đây, hắn vẫn như cũ dịu dàng như nước, dặn vài câu với Tần Mục Ca, sau cùng bổ sung thêm: “Chờ chuyện mấy ngày này xong, ta dẫn ngươi ra ngoài đi dạo…”

Mộ Dung Khinh Hàn ra, vẫy tay với Mộ Dung Đóa Đóa.

Mộ Dung Đóa Đóa đúng lúc có một bậc thang xuống, liền vội vàng chạy chậm tới, kêu: “Hoàng thúc…”

“Sao? Chuyện hoàng thúc dặn ra sao rồi hả?” Hắn cười ha ha khẽ hỏi.

Mộ Dung Đóa Đóa xoay người không khỏi đã thoáng quên chuyện Tần Mục Ca, quay đầu khẽ nói: “Hoàng thúc, nàng không có hình xăm.”

“Là nàng nói như vậy?” Ý cười của Mộ Dung Khinh Hàn trở nên hơi nhạt, xa xa đánh giá Tần Mục Ca, trong mắt thoáng hiện lên một chút nghiền ngẫm.

-

Đợi đến sau khi Tần Mục Ca và Hiên Viên Triệt chia tay, cũng chia tay với Thất công chúa, sau đó đi rời khỏi hoàng cung với Lãnh Thanh Phong, ngồi lên xe ngựa trở về phủ tướng quân.

Mặc dù có Lãnh Thanh Phong làm bạn nói chuyện, nhưng dù sao trong lòng Tần Mục Ca vẫn không nỡ.

Ban đêm, nàng trằn trọc khó có thể đi vào giấc ngủ, mãi đến sau nữa đêm mới miễn cưỡng nghĩ ngơi một lát.

Trời vừa sáng, Tần Mục Ca thức dậy rửa mặt đơn giản xong thì đi tìm Hiên Viên Triệt, lại phát hiện đêm qua hắn không trở về. Nàng lập tức đi tìm Lãnh Thanh Phong, gọi hắn cùng đi hoàng cung.

Đợi lúc đến hoàng cung, người phụ trách canh phòng nói cho bọn họ đại thần văn võ đều đã tập trung tại thiên điện Kim Loan điện, bàn bạc quốc sự, Thanh Dương vương và Thái hậu chủ trì.

Bởi vì Tần Mục Ca là nữ quan bên cạnh Mộ Dung Huyên, cho nên cầm Yêu bài thuận lợi đi vào với Lãnh Thanh Phong.

Hai người thẳng đến thiên điện của Kim Loan điện, đương nhiên, thân phận của bọn họ không vào được, cho nên Lãnh Thanh Phong dẫn Tần Mục Ca tìm một góc xó xỉnh, thông qua cửa sổ mở rộng nghe trộm tình hình bên trong.

Tần Mục Ca lặng lẽ nhìn vào trong, cả đại điện một mảng người đông nghịt, màu sắc quan phục xấp xỉ gần trăm người. Đủ loại quan lại vị trí đầu não một trong số đó là Hiên Viên Triệt, hôm nay hắn mặc triều phục cổ tròn màu đỏ sậm, bên hông buộc đai lưng màu đen, mặt trên khảm nạm một loạt mỹ ngọc.

Cả người có lẽ nghiêm túc suất khí (đẹp trai) hơn so với mặc thường phục.

Lại hướng lên trên, thì xuất hiện ba hoàng tử, mặt bọn họ không chút thay đổi, mỗi người bình tĩnh đứng thẳng, đều mặc áo bào dài màu vàng riêng biệt của hoàng gia.

Ngồi trên tôn vị là hai người Thanh Dương vương và thái hậu. Hai người cũng đều là trang phục lộng lẫy tham dự.

Mà sắc mặt thái hậu đã rất không đẹp mắt rồi, có thể là tình thế gây bất lợi cho bà đi? Lúc này, Mộ Dung Khinh Hàn đang thẳng thắn mà nói.

“…Đêm qua có thích khách muốn gây bất lợi cho Tam hoàng tử, chỉ là không thực hiện được, bây giờ lại có người phách lối đến mức như thế, thật sự khiến ta nhìn không được! Vốn ta sống ở Nam Cương lâu, cuộc sống tiêu dao, không định quản những chuyện thối nát này, nhưng mà, hoàng huynh ta bị người hạ độc, tình huống hiện tại không tốt, Mộ Dung Khinh Hàn ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn, những người muốn thông qua chuyện này hưởng lợi, bổn vương chỉ muốn nói cho ngươi hai chữ, mong hão! Bây giờ đại tướng quân sẽ báo một chút chuyện tiến triển cho các vị.”

Nói tới đây, Mộ Dung Khinh Hàn giao quyền nói chuyện cho Hiên Viên Triệt.

Lãnh Thanh Phong đến gần bên tai Tần Mục Ca, nói khẽ: “Hai người kia đang diễn Song hoàng (hát bè) đi? Bọn họ nắm giữ hai phần ba quân đội Cao Xương, kinh đô và khu vực ngoại ô đã ở trong lòng bàn tay bọn họ, kinh thành càng không cần phải nói, ai có thể phản bác bọn họ?...”

“Ngươi không có nghe được sao? Đêm qua có thích khách ám sát Tam hoàng tử, có thể thấy được sẽ nắm giữ quân đội, những tên này nên hành động vẫn sẽ hành động, ta thấy nếu phủ đệ đại tướng quân không đề phòng nghiêm ngặt, bọn họ cũng dám ra tay rồi…” Đương nhiên Tần Mục Ca đứng ở bên phía Hiên Viên Triệt và Mộ Dung Huyên.

Mộ Dung Huyên thật sự là một người có thể làm hoàng đế, hai người kia không nói từ phẩm hạnh hay là trên năng lực đều có chênh lệch rất lớn với hắn.

Thêm nữa hai người kia đều có ngoại thích, cái này sẽ trở thành nỗi buồn phiền của hoàng thượng, lo lắng đất nước rơi vào trong tay của người chung quanh.

Cho nên, không nói là từ năng lực thực tế hay là nguyện vọng chủ quan của hoàng thượng, Mộ Dung Huyên không có ngoại thích là người được chọn tốt nhất của hoàng thượng, không thể nghi ngờ.

“Trương đạo sĩ kia đến từ Bạch Vân quan, hơn nữa là đà chủ một phân đà Nam Phương trường Minh Tông, cổ của Tam điện hạ và hoàng thượng đều là hắn hạ…

Hiên Viên Triệt thoáng dừng một lát, ánh mắt lướt qua thái hậu, tiếp tục nói: “Trước, nhạc công Tư Đồ Vân bị người ta hạ cổ, vây ở trong cung khổ không thể tả, về sau hắn gặp được quý nhân giúp hắn giải cổ, nhưng mà không được mấy ngày, lại có người mời Trương đạo trưởng về một lần nữa hạ cổ với Tư Đồ Vân, thủ pháp cổ đối xử lần này giống hệt với Tam điện hạ và hoàng thượng, vậy chứng minh cái gì?”

“Đại tướng quân, ngươi đang nói ai gia sao? Trương đạo trưởng là thiên sư Cao Xương, ngươi chớ quên!” Thái hậu ngồi không yên, nếu Mộ Dung Khinh Hàn không tham dự, nơi này sao lại là cảnh tượng bị động như vậy?!

“Vi thần không dám, vi thần chỉ muốn nói là, Trương đạo trưởng này đến từ Trường Minh Tông, lại hạ cổ với hoàng thượng và Tam điện hạ, vậy mà thái hậu lại phong hắn làm thiên sư, không biết là nguyên nhân gì.”

Hiên Viên Triệt đúng mực, thái độ cũng coi như là khiêm tốn, nhưng mà phải hỏi tuyệt đối không nói ít đi một câu.

Tần Mục Ca chợt phát hiện thật ra tài ăn nói của Hiên Viên Triệt cũng không tệ, chỉ là bình thường không biểu hiện mà thôi, thời điểm quan trọng lại thấy rồi.

“Ngươi…Ai gia không biết hắn là Trường Minh Tông!” Thái hậu tức giận cũng trở nên run run, sắc mặt xanh mét.

“Không biết? Mẫu hậu thật là nói đùa?” Mộ Dung Khinh Hàn cười ha ha, nhìn bà nói, “Người có biết hắn sẽ hạ cổ, cũng biết cổ thuật của hắn sinh ra từ Trường Minh Tông, sao còn cố ý muốn vu oan cho một tư thư nho nhỏ? Hắn tới trong cung đương nhiên là vâng mệnh giúp thái hậu, vậy hắn hạ cổ hoàng huynh ta, hạ cổ điệt nhi ta, có phải cũng có thể lý giải là tiếp nhận mệnh lệnh của ngươi hay không?...”

Mộ Dung Khinh Hàn rất rõ ràng không có một chút ý tôn trọng với vị thái hậu này, khoé miệng hắn trào phúng lại hết sức rõ ràng.

“Ngươi…” Sắc mặt thái hậu càng khó coi, vung ống tay áo tức giận nói: “Thanh Dương vương nói chuyện nhưng mà phải có chứng cớ!”

“Những chứng cớ này còn chưa đủ sao?” Mộ Dung Khinh Hàn liếc xéo bà một cái, chậm rãi nói, “Tên kia nhận mệnh lệnh của ngươi đến trong cung, ngươi biết hắn là người Trường Minh Tông, thái hậu, ngươi cũng không cần chối cãi.”

Sắc mặt Nhị Hoàng tử lập tức trở nên tàn nhẫn ác độc, trong lòng bàn tay nắm chặt không nhịn được nói: “Hoàng thúc đối xử với hoàng thái hậu như vậy có phải hơi quá đáng hay không?!”

Dưới đài có vài đại thần vẻ mặt cũng xanh đen, một người trong đó đứng ra cao giọng nói: “Hiện tại thái hậu nhiếp chính, sao có thể bị người khác khống chế, ngay cả vương gia cũng không thể, Thanh Dương vương ngươi nói năng lỗ mãng, chẳng lẽ muốn cướp ngôi?!”

Mộ Dung Khinh Hàn đứng lên, chỉ vào đối phương mắng: “Lão thất phu (lão già vô học ^^)! Ngươi ỷ vào mình là hoàng thân quốc thích hoành hành ngang ngược, bổn vương sớm có nghe nói! Hiện tại ngươi trước mặt các vị kiêu căng vô lễ như vậy, ta thấy ngươi đã có mưu đồ mơ tưởng đất nước Mộ Dung, sao ta có thể tha cho ngươi?! Bắt lại cho ta!”

Hiên Viên Triệt nghiêm mặt lạnh lùng vung tay lên, lập tức ngoài điện tiến vào mười thị vệ võ trang toàn bộ, bắt cựu thần kia ra ngoài!

Thái hậu vừa thấy huynh đệ mình bị áp chế đi xuống, lập tức nổi trận lôi đình, chỉ vào Mộ Dung Khinh Hàn nói: “Mộ Dung Khinh Hàn, ngươi muốn như thế nào? Hiện tại miệng hoàng thượng không thể nói, ngươi muốn nhiễu loạn kinh thành sao?”

Mộ Dung Khinh Hàn không nhanh không chậm liếc nàng một cái, thản nhiên nói: “Muốn nhiễu loạn kinh thành chính là ngươi? Hoàng huynh ta để cho Tam hoàng tử giám quốc, mục đích lại rõ ràng hết mức, ngươi thân là thái hậu trong lòng không có giang sơn xã tắc Mộ Dung, chỉ có lợi ích của mình, hiện tại cũng đến lúc ngươi tỉnh lại, ta nhận uỷ thác của hoàng huynh, xin thái hậu biệt cư Phúc Thọ cung – Thân thể Tam điện hạ đã phục hồi, hoàng thượng đã cho phép hắn tiếp tục giám quốc, lại không cần các loại nhiếp chính …”

Hiên Viên Triệt thấy Mộ Dung Khinh Hàn nói xong, lại vung tay lên.

Ngoài điện lại tiến vào mười thị vệ võ trang toàn bộ, đi đến dưới bậc thang dừng lại.

“Thái hậu, mời.” Mặt Mộ Dung Khinh Hàn không chút thay đổi, ra lệnh.

“Ai gia muốn đi gặp hoàng thượng…”

Thái hậu còn chưa nói xong, Mộ Dung Khinh Hàn lập tức ngắt lời nói: “Ngươi yên tâm, hoàng thượng sẽ tự mình đi thăm người, sẽ nói chuyện Trường Minh Tông thật tốt với người.”

Mấy cung nữ tiến vào mạnh mẽ đỡ thái hậu rời thiên điện.

Mộ Dung Khinh Hàn không để ý tới biểu hiện của Nhị Hoàng tử, bình tĩnh qua ngồi trên chỗ ngồi, nhìn một vòng chung quanh, chậm rãi nói: “Tẫn kê ti thần vốn là trái với trường tình, huống chi thủ đoạn không quang minh, mục đích không thuần lương – hiện tại chúng ta lại nói đến một chút chuyện hạ độc hoàng thượng– mời hoàng hậu tiến vào điện đi…”

Các đại thần dưới đài đều đưa mắt nhìn nhau, nhưng cũng có khá nhiều ánh mắt chứa ý nghĩ sâu xa.

Lúc này Hiên Viên Triệt cao lớn vững chãi, chậm rãi nói với mọi người: “Hôm nay Thanh Dương vương tổ chức hội nghị này, rất quan trọng với giang sơn xã tắc Cao Xương, nhưng mà cũng có người muốn gây cản trở từ bên trong – Đêm qua có thích khách muốn gây bất lợi với Tam điện hạ còn có Thanh Dương vương, còn có buổi sáng hôm nay có người sắp đặt tiếng động lớn huyên náo ở bốn cửa kinh thành, ta chỉ nghĩ muốn nói một câu khuyến cáo mọi người, chỉ cần Hiên Viên Triệt ta ở đây, những ý nghĩ xấu xa này khi chưa muộn không cần có, nếu không thì tăng thêm trò cười.”

Nhị hoàng tử Mộ Dung Thuỵ không nhịn được, hướng về Hiên Viên Triệt quát: “Ngươi đây là uy hiếp người nào? Ngươi chẳng qua là một con chó của nhà Mộ Dung chúng ta mà thôi!”

Trong điện lập tức yên tĩnh trở lại, Hiên Viên Triệt mắt lạnh nhìn về phía đối phương, thản nhiên nói: “Nhị hoàng tử, người đang nói ty chức, hay là đang nói mọi người nơi này? Theo cách nói của người, tất cả thần tử nơi này đều là chó – minh quân so sánh mình và thần tử như cá với nước, so sánh mình và dân chúng như nước với thuyền, chỉ có người mù quáng kiêu ngạo mới có thể nói ra ví dụ ngu xuẩn vừa rồi…”

“Ngươi – ngươi chẳng qua là một kẻ luyến đồng bị người đùa giỡn, cũng dám vấy bẩn thiên uy hoàng tộc, nói một chút xem, ngươi lấy lòng người nào, mới đổi lấy địa vị ngày hôm nay?!” Nhị hoàng tử cười lạnh hai tay ôm ngực, châm biếm nhìn Hiên Viên Triệt.

“Mộ Dung Thuỵ, ngươi câm mồm cho ta!” Mộ Dung Khinh Hàn lập tức thay Hiên Viên Triệt mắng trả lại, “Ngươi hẹp hòi như vậy, vốn không xứng là hoàng tử thiên gia – người đâu, trước áp giải xuống phía dưới, chờ ta nghĩ báo cáo hoàng thượng hành động việc làm của hắn để làm ra quyết định!”

“Nhưng ta cũng không có nói gì sai, Hiên Viên Triệt hắn chính là một kẻ luyến đồng…” Nhị hoàng tử bị thị vệ ba chân bốn cẳng vây chặt ra ngoài, lời nói của hắn càng ngày càng xa.

Hầu như ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Hiên Viên Triệt, trong đoạn truyền thuyết Hiên Viên Triệt trải qua này không ít người biết,t nhưng vì chiến công hiển hách của hắn, tính tình chính trực khiêm tốn, gần như cũng được mọi người quên đi, nhưng mà ngay ở vào lúc này, nhiều người nhìn trừng trừng, Mộ Dung Thuỵ không chút kiêng dè đem ra.

Ngoài điện Tần Mục Ca nghe được lời nói này của Mộ Dung Thuỵ, ngạc nhiên há hốc miệng! Hiên Viên Triệt mà lại có chuyện như vậy? Chẳng trách chỉ cần vừa nghe đến quá khứ, sắc mặt của hắn sẽ trở nên rất khó coi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện