Tần Mục Ca đi đến trước mặt mấy người kia, hơi cúi đầu xem xét một lần, trước mặt mọi người chậm rãi nói: "Mấy người các ngươi nghe đây, kế mẫu sau lưng ta mưu đồ đoạt đồ cưới của ta, theo tính tình của ta căn bản chẳng muốn cứu các ngươi,đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, về sau nếu còn muốn đến viện của ta đánh người hay chú ý đến đồ trong viện của ta, ta tuyệt đối không cứu lần nữa! Ta Tần Mục Ca nói được sẽ làm được!"
Thật ra sao mình lại có thể không biết đây toàn bộ là kế mẫu kia sau lưng chống đỡ chứ? Chỉ ngại đối phương là chủ mẫu Tần phủ, mình là vãn bối, tạm thời cảnh cáo bà ta lần đầu, lần sau mình mới không dễ nói chuyện như thế này! Tất cả nha hoàn, ma ma đều trố mắt nhìn nhau, không nói gì, tình cảnh cực kỳ an tĩnh.
Tần Mục Ca nhỏ giọng nói mấy câu với Nghênh Xuân, đối phương trả lời rồi đi.
Sau đó Tần Mục Ca xoay người nói với cô cô bên cạnh: "Rất đúng dịp, bệnh này ta có thể trị, nhưng nếu có lần sau ta liền không thể ra sức rồi. Nghênh Xuân đi sắc thuốc, lập tức cầm qua đây. Ngươi kêu người đi đến bấm vào huyệt dũng tuyền năm ngàn lần, có thể nhiều nhưng không thể thiếu, uống dược rồi sẽ tỉnh..."
Giao phó xong, Tần Mục Ca mắt không nhìn, xoay người trở lại viện của mình.
Cô cô này thấy Tần Mục Ca rời đi, vội vàng đi tới viện Tần phu nhân bẩm báo tất cả các sự việc ở đây cho đối phương.
Tần phu nhân nghe bẩm báo, đáy mắt u ám càng phát ra rõ ràng, đối phương nói xong, bà ta lạnh nhạt nói: "Cái này rõ ràng chính là nha đầu chết tiệt kia giở trò, nhưng là nàng rốt cuộc làm cái gì, ngay cả thầy y cũng không biết? Ngay dưới mí mắt của ta nàng khi nào học được bổn sự như vậy, vậy mà lại biết những thứ này?"
"Mẫu thân, hiện tại Tần Mục Ca lại càng đắc ý, không biết nàng dùng biện pháp gì mà ổn định được tình hình bệnh dịch, khiến đại tướng quân vốn không ưa nàng lần này dường như cũng có vài phần kính trọng với nàng, Tam điện hạ lại càng coi trọng nàng rồi! Lòng bàn tay Tần Vũ Phỉ nắm chặt khăn gấm hướng tới Tần phu nhân phát ra oán trách, "Con hồ ly tinh này nhất định mượn chuyện này xoay người, trước đó tính kế đại tướng quân bị đuổi ra khỏi nhà, lần này có thể thừa dịp cơ hội này tái hợp lại hay không?"
Lời vừa nói ra, Tần Phương Phỉ bên cạnh vẫn không nói sững người lại, đặt ly trà ở trên bàn, thờ ơ nhìn về phía Tần phu nhân.
Tần phu nhân lắc đầu: "Nha đầu chết tiệt này thiết kế hoán đổi Triệu Hiểu Uyển nữ nhân trong lòng Hiên Viên Triệt, chỉ bằng điểm này, Hiên Viên Triệt cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng, bằng không thì, sự kiện hồng hạnh vượt tường đã chứng minh nàng trong sạch rồi, đối phương nên có ý bày tỏ, đây đối phương vẫn cứ trầm mặc, rõ ràng sẽ không quay đầu. Nha đầu chết tiệt này chắc cũng sẽ hiểu, ta lo lắng nàng dời mục tiêu..."
"Nàng dám có ý đồ với tam điện hạ, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng!" Âm thanh Tần Vũ Phỉ lập tức cắt ngang Tần phu nhân.
Tần phu nhân cau mày nhìn nữ nhi bảo bối của mình, ra hiệu nàng không nên kích động, sau đó ngồi xuống, bưng trà xanh lên hớp một ngụm, tầm mắt chuyển đến người Tần Phương Phỉ nói: "Phương Phỉ, ngươi thấy nên làm như thế nào?"
Tần Phương Phỉ nhàn nhạt cười một tiếng, trả lời: "Không phải là không có khả năng này, người nào cũng biết trong tất cả các hoàng tử Tam điện hạ công tư rõ ràng nhất, phẩm chất tốt, các hoàng tử khác mới không theo kịp. Tần Mục Ca ở bên cạnh hắn lại càng nhìn rõ điểm này. Nữ nhi cho rằng muốn kéo nàng xuống làm nàng phân tâm, chỉ có thể khiến danh dự của nàng một lần nữa xấu đi, trở thành thối tha, phàm là gia đình danh giá đều để ý đến danh dự, trước đó có cái mũ hồng hạnh vượt tường vốn là không tệ, chỉ tiếc bị nàng lật trở mình..."
"Chúng ta không thể làm gì khác hơn là cho nàng một cái xú danh vang dội," Tần phu nhân nói tới chỗ này, cười nhạt, để ly trà xuống, "Vi nương biết trong lòng ngươi vẫn có đại tướng quân, chỉ là bị Tần Mục Ca kia đoạt trước, Vũ Phỉ đối với Tam điện hạ vẫn một mực thương nhớ, nhưng là hai người kia hiện tại đều có liên quan với Tần Mục Ca, nếu không muốn cho nàng chen vào, chúng ta chỉ có đồng tâm hiệp lực đánh ngã nàng, không cho nàng trở mình, như vậy cho dù là ngươi hay Vũ Phỉ đều có cơ hội..."
Tần Phương Phỉ bị Tần phu nhân nói trúng tâm sự, chỉ là trên mặt không có biến hóa, chỉ nhàn nhạt nói: "Mẫu thân tốn nhiều tâm tư, Phương Phỉ sẽ không quên công ơn nuôi dưỡng của mẫu thân..."
"Tốt, hiện tại chúng ta nghĩ một chút xem sách lược như thế nào vẹn toàn mới được..."Tần phu nhân nói xong, hạ thấp giọng, khóe mắt lộ ra ánh sáng rét lạnh.
Tần Phương Phỉ và Tần Vũ Phỉ nghe, không ngừng gật đầu.
Thật ra sao mình lại có thể không biết đây toàn bộ là kế mẫu kia sau lưng chống đỡ chứ? Chỉ ngại đối phương là chủ mẫu Tần phủ, mình là vãn bối, tạm thời cảnh cáo bà ta lần đầu, lần sau mình mới không dễ nói chuyện như thế này! Tất cả nha hoàn, ma ma đều trố mắt nhìn nhau, không nói gì, tình cảnh cực kỳ an tĩnh.
Tần Mục Ca nhỏ giọng nói mấy câu với Nghênh Xuân, đối phương trả lời rồi đi.
Sau đó Tần Mục Ca xoay người nói với cô cô bên cạnh: "Rất đúng dịp, bệnh này ta có thể trị, nhưng nếu có lần sau ta liền không thể ra sức rồi. Nghênh Xuân đi sắc thuốc, lập tức cầm qua đây. Ngươi kêu người đi đến bấm vào huyệt dũng tuyền năm ngàn lần, có thể nhiều nhưng không thể thiếu, uống dược rồi sẽ tỉnh..."
Giao phó xong, Tần Mục Ca mắt không nhìn, xoay người trở lại viện của mình.
Cô cô này thấy Tần Mục Ca rời đi, vội vàng đi tới viện Tần phu nhân bẩm báo tất cả các sự việc ở đây cho đối phương.
Tần phu nhân nghe bẩm báo, đáy mắt u ám càng phát ra rõ ràng, đối phương nói xong, bà ta lạnh nhạt nói: "Cái này rõ ràng chính là nha đầu chết tiệt kia giở trò, nhưng là nàng rốt cuộc làm cái gì, ngay cả thầy y cũng không biết? Ngay dưới mí mắt của ta nàng khi nào học được bổn sự như vậy, vậy mà lại biết những thứ này?"
"Mẫu thân, hiện tại Tần Mục Ca lại càng đắc ý, không biết nàng dùng biện pháp gì mà ổn định được tình hình bệnh dịch, khiến đại tướng quân vốn không ưa nàng lần này dường như cũng có vài phần kính trọng với nàng, Tam điện hạ lại càng coi trọng nàng rồi! Lòng bàn tay Tần Vũ Phỉ nắm chặt khăn gấm hướng tới Tần phu nhân phát ra oán trách, "Con hồ ly tinh này nhất định mượn chuyện này xoay người, trước đó tính kế đại tướng quân bị đuổi ra khỏi nhà, lần này có thể thừa dịp cơ hội này tái hợp lại hay không?"
Lời vừa nói ra, Tần Phương Phỉ bên cạnh vẫn không nói sững người lại, đặt ly trà ở trên bàn, thờ ơ nhìn về phía Tần phu nhân.
Tần phu nhân lắc đầu: "Nha đầu chết tiệt này thiết kế hoán đổi Triệu Hiểu Uyển nữ nhân trong lòng Hiên Viên Triệt, chỉ bằng điểm này, Hiên Viên Triệt cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng, bằng không thì, sự kiện hồng hạnh vượt tường đã chứng minh nàng trong sạch rồi, đối phương nên có ý bày tỏ, đây đối phương vẫn cứ trầm mặc, rõ ràng sẽ không quay đầu. Nha đầu chết tiệt này chắc cũng sẽ hiểu, ta lo lắng nàng dời mục tiêu..."
"Nàng dám có ý đồ với tam điện hạ, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng!" Âm thanh Tần Vũ Phỉ lập tức cắt ngang Tần phu nhân.
Tần phu nhân cau mày nhìn nữ nhi bảo bối của mình, ra hiệu nàng không nên kích động, sau đó ngồi xuống, bưng trà xanh lên hớp một ngụm, tầm mắt chuyển đến người Tần Phương Phỉ nói: "Phương Phỉ, ngươi thấy nên làm như thế nào?"
Tần Phương Phỉ nhàn nhạt cười một tiếng, trả lời: "Không phải là không có khả năng này, người nào cũng biết trong tất cả các hoàng tử Tam điện hạ công tư rõ ràng nhất, phẩm chất tốt, các hoàng tử khác mới không theo kịp. Tần Mục Ca ở bên cạnh hắn lại càng nhìn rõ điểm này. Nữ nhi cho rằng muốn kéo nàng xuống làm nàng phân tâm, chỉ có thể khiến danh dự của nàng một lần nữa xấu đi, trở thành thối tha, phàm là gia đình danh giá đều để ý đến danh dự, trước đó có cái mũ hồng hạnh vượt tường vốn là không tệ, chỉ tiếc bị nàng lật trở mình..."
"Chúng ta không thể làm gì khác hơn là cho nàng một cái xú danh vang dội," Tần phu nhân nói tới chỗ này, cười nhạt, để ly trà xuống, "Vi nương biết trong lòng ngươi vẫn có đại tướng quân, chỉ là bị Tần Mục Ca kia đoạt trước, Vũ Phỉ đối với Tam điện hạ vẫn một mực thương nhớ, nhưng là hai người kia hiện tại đều có liên quan với Tần Mục Ca, nếu không muốn cho nàng chen vào, chúng ta chỉ có đồng tâm hiệp lực đánh ngã nàng, không cho nàng trở mình, như vậy cho dù là ngươi hay Vũ Phỉ đều có cơ hội..."
Tần Phương Phỉ bị Tần phu nhân nói trúng tâm sự, chỉ là trên mặt không có biến hóa, chỉ nhàn nhạt nói: "Mẫu thân tốn nhiều tâm tư, Phương Phỉ sẽ không quên công ơn nuôi dưỡng của mẫu thân..."
"Tốt, hiện tại chúng ta nghĩ một chút xem sách lược như thế nào vẹn toàn mới được..."Tần phu nhân nói xong, hạ thấp giọng, khóe mắt lộ ra ánh sáng rét lạnh.
Tần Phương Phỉ và Tần Vũ Phỉ nghe, không ngừng gật đầu.
Danh sách chương