Trong mắt những người khác, thọ yến của Tiêu Chiến lúc này đây càng long trọng, không chỉ có các tiểu quốc đến chúc mừng, mà ngay cả Mạc quốc trước đây hàng năm khai chiến vậy mà cũng tham dự.

Hơn nữa, người tới còn là Mạc quốc vương cùng tân Hoàng hậu.

Nghe nói, hết thảy đều là công lao của Hoàng Hậu. Cho nên, trong mắt những người khác, Mạc quốc hoàng thượng đã hoàn toàn bị Hoàng Hậu này mê hoặc rồi.

Mọi người cùng lúc vì Tiêu Chiến cảm thấy may mắn, chỉ cần dùng “tiểu nhân” đã thu phục được “đại đối thủ” về phương diện khác lại đối với ngườigọi là Mạc quốc Hoàng Hậu thực sự tò mò.

Không biết dung nhan thế nào mà có thể lấy thân phận nam tử làm cho Mạc Dật vì hắn thần hồn điên đảo.

Dạ tiệc, mọi người đến đã đông đủ, Mạc Dật mới mang theo Ngô Trăn Suất tiến vào, ngồi xuống vị trí đã chuẩn bị riêng cho bọn họ.

Mà người ở chỗ này, đều hữu ý vô ý liếc nhìn bọn họ trên người, âm thầm đánh giá Mạc quốc Hoàng Hậu trong truyền thuyết.

Chỉ thấy hai người đều vận hắc kim cẩm bào, vân văn kim xuyến thêu sáng rực rỡ, tinh xảo mà hoa mỹ. Đại nam nhân ngũ quan tuấn mỹ thân hình thon dài tự nhiên là Mạc Dật, người ngồi bên hơi gầy yếu, diện mạo thanh sạch tuấn tú, muốn nói hắn có bao nhiêu xinh đẹp cũng khó mà nhìn ra cho được.

Nhưng một ít lão đại thần thân phận tương đối lại phát hiện người này vô luận là diện mạo hay là cử chỉ đều có vài phần tương tự cố Mục hoàng hậu. Trong lúc nhất thời đáy lòng đã là cảnh giác mãnh liệt, lập tức thu hồi tầm mắt không dám hoa ngôn xảo ngữ.

Mạc Dật khó hiểu cười như không cười quét mắt một vòng, tính khí áp bách lập tức làm những người khác cũng dời tầm mắt.

Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người đến đông đủ, Tiêu Chiến cũng bệ vệ đi vào. Minh hoàng long bào thêm thắt uy nghiêm càng sâu, đi ngang qua Mạc Dật liền nhìn Ngô Trăn Suất một khắc, mới tiếp tục cất bước ngồi trên đài cao.

Mà Ly Hiên đi theo sau hắn cũng ngồi vào chỗ của mình, yến hội bắt đầu.

Một trận ăn uống linh đình, Ngô Trăn Suất giống như không thú vị như trước đây vẫn thế, từ cử chỉ động tác đến thần thái, đều y như Chiến vương phi năm nào.

Nhâm nhi hạt hồ đào Mạc Dật đưa qua, hắn còn đang âm thầm tính toán suy nghĩ trong lòng, không biết có thể có thắng thành phần.

Này dáng vẻ hồn nhiên mà thật không biết, nhất cử nhất động của hắn đều tác động đến tâm trí mấy vị đại nhân.

Người ở chỗ này cũng đều đã nhìn ra, Hoàng Thượng rõ ràng không yên lòng, vị Mạc quốc vương này sau khi được hòa thân liền cùng bọn họ Hoàng Thượng quan hệ không minh bạch còn chưa tính, ngay cả Ly Hiên ly Thừa tướng cũng hoảng hốt xuất là làm sao!

Tiêu Chiến cùng Ly Hiên sau khi tiễn người nọ xong đã bị lưu lại ấn tượng đủ để cho bọn họ lúc nào cũng chú ý nhất cử nhất động của hắn tại Mạc quốc, mà càng biết nhiều, cũng càng làm cho bọn họ khó hiểu bất an, thậm chí suy đoán vớ vẩn.

Khi biết Mạc Dật mang theo Hoàng Hậu đến, chính là một trận cảm xúc khó nói thành lời bắt đầu trỗi dại. Lúc này nhìn đến người, càng nói không rõ rung động trong lòng. Người nọ nhất cử nhất động, nhăn mi mỉm cười, đều cực kỳ giống người trong lòng kia.

Huống chi, Mạc Dật là loại người gì? Bọn họ không tin Mạc Dật thật sự sẽ vì một người chỉ giống hắn vài phần mà hy sinh đến nước này. Vốn dĩ có vài phần hoài nghi, hơn nữa nhìn chuyện Mạc Dật, bọn họ lại càng khẳng định thân phận người nọ.

Có thể hay không… Thật sự là hắn? Trong lòng có loại suy nghĩ này, Tiêu Chiến còn phải nhìn Mạc Dật cùng hắn bày ra đủ loại hành động thân mật, trong lòng liền là lửa giận khó hiểu cuồn cuộn —— trước kia vốn là Chiến vương phi của hắn, hiện tại là Mục hoàng hậu của hắn.

Ánh mắt lạnh lẽo, thật sự hận không thể tiến lên kéo người đến bên cạnh mình.

Mà Mạc Dật cùng Ngô Trăn Suất hai người vẫn hành động thân mật, tuyệt không để ý tới người chung quanh quan sát bọn họ, Ngô Trăn Suất nhìn chung quanh đứng đầy binh lính, thản nhiên nói: “Ngươi không hối hận sao?”

Mạc Dật nhợt nhạt mỉm cười, “Ngươi muốn làm cái gì, liền đi làm. Ta cuối cùng sẽ ở bên cạnh ngươi, cùng ngươi.”

Ngô Trăn Suất nghiêng đầu nhìn y một cái, thật lâu sau, mới mở miệng trầm thấp: “Ta đi ra ngoài hít thở không khí.”

Mạc Dật trong lòng cả kinh, không tự giác vươn tay giữ chặt hắn, “Kỳ…”

“Ngươi ở lại chỗ này, ta cùng chuyện của hắn hãy để ta tự mình xử lý.” Ngô Trăn Suất trấn định thần sắc, không dung cự tuyệt.

Mạc Dật nhìn Cẩm Tú đi theo sau hắn mới kiềm chế được ý muốn đi theo.

Mà khi Ngô Trăn Suất rời đi, Tiêu Chiến lúc nào cũng chú ý hắn liền tìm cớ ly khai yến hội.

Tiêu Chiến một đường đi theo thân ảnh kia đi đến một rừng cây, cho đến khi đối phương dừng lại.

Đáy lòng hắn như nổi trống, trầm thấp thăm dò thành tiếng, “Kỳ?”

Ngô Trăn Suất đáy lòng buồn cười, vậy mà cũng thành thật đi theo à. Hắn chậm rãi xoay người, thản nhiên nhìn người trước mắt.

Ánh mắt như vậy, làm cho Tiêu Chiến vốn dĩ chất chứa tâm sự liền xiết chặt tay. Hắn khô khốc không biết nói gì, cũng chỉ khàn khàn mở miệng, “… Thật là ngươi?”

“Là ai? Bổn cung là Mạc quốc hoàng hậu, Hoàng Thượng đừng nhận sai người.” Ngô Trăn Suất nhướng mày, lời nói mang hương vị chút trào phúng.

Thật là y…

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy tâm can đau xót, hắn là đang tự trách, hắn chưa từng có dùng loại này ánh mắt nhìn người kia. Hắn đã nghĩ vô số lần rằng nếu người kia lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, hắn sẽ nói cái gì, làm cái gì. Mà chân chính đến giờ khắc này, hắn mới phát hiện, ánh mắt lạnh lùng kia của đối phương cũng đã làm cho hắn đau lòng không biết làm sao.

“Ngươi, buổi tiễn đưa cầu thân khi đó chính là ngươi hay không… Lúc ấy, vì sao không nói cho ta?”

Hắn chỉ có thể nghe được chính mình khô khốc hỏi một câu như vậy, sau đó liền nhìn thấy đối phương như là nghe rồi cảm thấy buồn cười, cười đến không ngừng, tiếng cười thanh thúy lại làm cho người nghe thấy sợ hãi, sợ đến mức ê ẩm. Bởi vì đối phương đã nhanh cười đáp lại.

“Nói cho ngươi biết để làm gì?” Ngô Trăn Suất dần dần tới gần hắn, hai người gần đến mức Tiêu Chiến giống như có thể ngửi được hương vị thanh xuân kia, “Nói cho ngươi biết, ta là Chiến vương phi một lòng chỉ có Chiến vương sao? Hay là… Mục quốc trưởng công chúa bị Chiến vương lừa gạt, thậm chí cuối cùng sát phụ diệt quốc?”

Tiêu Chiến bị hương vị thanh tân lạnh lẽo kia làm cho say, nhưng mà từng câu từng chữ hắn cố tình nói ra lại làm cho tâm can đau đớn.

Đúng vậy, hắn làm sao sẽ không hận chính mình? Cũng không trở về được trước kia. Tuy rằng rõ ràng hiểu được, nhưng suy nghĩ bi thương như vậy, đau đớn vẫn không thể giảm bớt mảy may.

Nhìn thiếu niên lạnh lẽo âm ngoan này, hắn há miệng muốn nói cái gì, mới cảm thấy tiếng nói khô khốc không thành câu.

Ngô Trăn Suất lại trầm thấp mỉm cười, “Biết ta đến đây làm gì không?”

Tiêu Chiến nhìn người mình tâm tâm niệm niệm lại đột nhiên cười, như là ảo ảnh làm hắn hoảng hốt, ngực hắn phát đau, hắn hơi cúi đầu đã thấy Ngô Trăn Suất cầm một thanh chuỷ thủ trắng bạch như băng găm vào người mình.

“… Giết ngươi.”

Thanh âm du dương rót vào lỗ tai hắn, thẳng tắp đâm vào đáy lòng, so với chủy thủ này còn lạnh lẽo hơn, còn sắc bén hơn, làm cho hắn từng đợt đau phát run.

Nhiều năm như vậy, hắn đi từng bước một từ Chiến vương đến vị trí cửu ngũ chí tôn này, thụ đại thương tiểu thương vô số kể, nhưng chưa bao giờ đau đớn như lúc này, thậm chí đau đến mức hắn muốn rơi lệ.

Tiêu Chiến ngực cắm chủy thủ, lại như trước không tránh không né, thậm chí vươn tay ôm lấy Ngô Trăn Suất kéo vào trong ngực.

Thanh âm của chủy thủ xuyên thấu da thịt làm cho Ngô Trăn Suất nhíu mày, lập tức trên môi hắn bị một đôi môi khác bao trùm, ấm áp cùng thô lệ cường đạo.

Mà lúc này, một đạo nhân ảnh nhanh khinh thân bay ra, đánh thẳng vào Tiêu Chiến, là Cẩm Tú.

Chính là Tiêu Chiến vẫn ôm chặt lấy người trong ngực, bất vì sở động. Mà Cẩm Tú cũng tại gang tấc bị đám hắc y ám vệ đột nhiên xuất hiện đánh lui đi.

Tiêu Chiến vẫn tiếp tục, dán cánh môi, đưa vào miệng hắn một viên dược.

Ngô Trăn Suất có chút kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, hai tay ra sức muốn đẩy người này đi, Tiêu Chiến lại càng dùng sức ôm lấy.

Lúc này, một đạo kình phong từ phía sau lưng đánh úp lại, sát khí cường đại lãnh lệ làm cho Tiêu Chiến không thể không buông người trong ngực ra. Lảo đảo vài bước mới miễn cưỡng đứng thẳng, lúc này sắc mặt của hắn trắng đến dọa người.

Mạc Dật đột nhiên xuất hiện đánh lui Tiêu Chiến rồi ôm lấy thắt lưng Ngô Trăn Suất rời khỏi vòng vây.

Mà Cẩm Tú cũng nhân cơ hội phi thân đến bên Ngô Trăn Suất che chở hắn, ba người cùng binh lính Ly Hiên dẫn đến tạo thành thế cục giằng co.

Mạc Dật tới gần bên tai Ngô Trăn Suất, thấp giọng nói: “Kỳ, bọn họ sớm có chuẩn bị, lần này cần giết hắn chỉ sợ không được, chúng ta rời đi trước, sau đó sẽ nghĩ biện pháp.”

Ngô Trăn Suất có chút sững sờ, lúc này nhìn thấy Mạc Dật, sắc mặt y tái nhợt, không khỏi nhíu mày, “Ngươi không sao chứ? …”

Mạc Dật cũng chỉ là sợ hãi, cười lắc lắc đầu.

Ngô Trăn Suất rũ mắt, mở miệng nói: “Vậy là tốt rồi, chúng ta đi.”

Tiêu Chiến vừa mới nỗ lực bình ổn hô hấp lập tức mở miệng, “Đứng lại.”

“Ngươi lưu lại, ta thả bọn họ bình an rời đi.”

Lời của hắn hạ xuống, ba người lập tức bị người bao quanh. Ngô Trăn Suất tầm mắt cũng chậm rãi dừng trên người của hắn, thản nhiên nhìn hắn.

Một bên Mạc Dật nắm chặt tay Ngô Trăn Suất bỗng xiết chặt. Y nhớ cái đêm trước đây nhiều năm, cảnh tượng cũng như lúc này, mà Kỳ lại lựa chọn bước đến bên nam nhân khác, như vậy, hiện tại…

“Được, ta có thể lưu lại.” Ngô Trăn Suất thản nhiên một câu trong nháy mắt làm cho Tiêu Chiến lộ ý mừng, tâm Mạc Dật lại như rơi vào vực thẳm.

Nhưng mà giây tiếp theo, hắn nhướng nhướng mày, “Nếu ngươi xác định muốn lưu lại một cỗ thi thể.”

“Kỳ…” Mạc Dật kích động lần thứ hai nắm chặt tay hắn, hai mắt sáng quắc theo dõi hắn. Mà Tiêu Chiến sắc mặt biến bạch, “Ngươi… Thật sự một chút đều không suy xét sao…”

Ngô Trăn Suất khóe miệng tươi cười có chút trào phúng, “Tiêu Chiến, ngươi đến tột cùng đang suy nghĩ gì? Sát phụ diệt quốc cừu, ta còn có thể so đo lưu lại hay không sao?”

“… Được, được rồi.” Tiêu Chiến lộ vẻ sầu thảm mỉm cười, sắc mặt càng trắng thêm vài phần.

Ngô Trăn Suất nhìn thần sắc của hắn ngược lại dần dần bình tĩnh, thậm chí lạnh nhạt, “Phụ hoàng đối với ta có công ơn nuôi dưỡng, một kiếm này, tạm thời tính hết ân tình, thù cũng báo, chúng ta liền không còn quan hệ.”

“Về phần giang sơn này, cho ngươi trị vì tốt hơn so với hắn. Nếu ngươi có thể sống sót, làm một vị hoàng đế tốt đi.”

Cuối cùng trầm ngâm trong chốc lát, Ngô Trăn Suất vân đạm phong khinh mở miệng, “Về phần chúng ta, đời đời kiếp kiếp, vĩnh bất tái kiến.”

Mỗi một chữ đều khiến Tiêu Chiến cảm thấy miệng vết thương như là bị xé rách càng đau đến khó gắng gượng, đến cuối cùng, cả người trọng thương.

Ngô Trăn Suất bỏ lại chủy thủ trong tay, có chút buồn bã xoay người rời đi, “Ta đã cho rằng ta còn hận ngươi, nguyên lai, cái gì đều không có.”

… Cái gì đều không có… Tiêu Chiến nhìn chằm chằm chủy thủ vứt trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng, tâm trong nháy mắt đã chết lặng. Hắn nguyên bản tưởng rằng giữa bọn họ, còn dư lại hận, nguyên lai, cái gì đều không có …

Ba người chuẩn bị rời đi, binh lính xúm lại tiến lên, lại bị Tiêu Chiến đưa tay vẫy lui, “Để cho bọn họ đi.”

Gian nan phun ra từng câu từng chữ, tâm như là rỏ máu.

Hắn tham lam mà cố chấp nhìn mãi thân ảnh của đối phương dần dần rời xa, một chút một chút, như khắc vào đáy lòng.

Từ nay về sau, bọn họ không còn có quan hệ.

Không yêu liền không hận, giữa bọn họ, ngay cả một chút niệm tưởng, Mục Kỳ cũng không để lại cho hắn.

Mạc Dật đi bên cạnh Ngô Trăn Suất, nhìn hắn từng bước một chậm rãi mà kiên định rời đi, cảm thấy yên ổn.

Y không khỏi quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến Ly Hiên một cái. Tiêu Chiến thần sắc trắng bệch thất hồn lạc phách, mà Ly Hiên cũng là từ đầu tới đuôi đều như chìm trong biển người hoảng hốt đứng xem.

Y đối với thiên hạ này không có một chút tưởng niệm, Tiêu Chiến chiếm được thiên hạ thì như thế nào, hắn chung quy là tự tay chặt đứt ràng buộc cùng Kỳ, này sẽ trở thành miệng vết thương trong lòng hắn, vĩnh vìễn không đóng lại, vừa chạm sẽ liền đau.

Về phần Ly Hiên, y đến tư cách đau lòng cũng còn không có.

Mạc Dật đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt vô cùng, y bước đi nhanh lên song song với Ngô Trăn Suất, sau đó như là vô tình nắm tay hắn.

Ngón tay Ngô Trăn Suất giật giật, cũng không có tránh đi, cũng liền bước theo y.

Mạc Dật không tự giác cong môi, từ nay về sau, hắn chính là người của y.



Nhìn người từ đầu đến cuối không có quay đầu lại dần dần đi xa, cho đến khi tiêu thất.

Ly Hiên cảm thấy cơn đau đớn trống rỗng này lại khốn khổ hơn tất cả, trống rỗng khốn khổ đến mức không thể nhỏ lệ.

Y yêu hắn.

Nhưng mà, y cái gì cũng không thể nói. Thậm chí hắn trở về báo thù, cũng sẽ không liếc mắt nhìn y một cái, bởi vì, y ở trong lòng hắn cái gì cũng không phải.



Trên đường chạy về Mạc quốc, Ngô Trăn Suất nghe được tin tức phong thanh, Tiêu Chiến bị thương rất nặng, may mà nhặt lại một cái mệnh, chỉ là sợ về sau khi nửa đêm thấy lạnh, tim đều sẽ đau đớn.

Mà Mạc Dật… Hắn trúng độc.

Thọ yến là nhằm vào Mạc Dật, độc dược bài trí kín kẽ không thể phát hiện, mà ngay cả hắn cùng Ngô Trăn Suất cũng trúng độc. Nhưng mà Tiêu Chiến lại đút cho hắn giải dược.

Ngô Trăn Suất nhìn Mạc Dật sắc mặt trắng bệch tựa vào trong lòng ngực của mình, nhẹ nhàng mở miệng hỏi, “Ngươi hối hận sao?” Hối hận tùy ý ta cố chấp muốn đến thọ yến của Tiêu Chiến. Rõ ràng đã biết, vìệc này với ngươi rất nguy hiểm.

“Không.” Mạc Dật cười cười, đầu mày khoé mắt đề là ôn nhu, “Không có gì có thể so sánh với ý muốn của ngươi.”

Mạc Dật nói xong liền nhìn hắn cười, đôi mắt hắc bạch phân minh, lại lấp lánh như sao trời, ý cười đáy mắt ấm áp mà sáng ngời.

Ngô Trăn Suất trở lại tổng bộ sắm vai, đưa tay xoa xoa cái trán, hắn đã thu thập toàn bộ số liệu, lập tức đi đến của văn phòng Vương Lâm.

Vương Lâm nhìn bình số liệu trước mắt, vẻ mặt mang ý cười, “Làm không tồi! Đúng là nhiệm vụ này trừ cậu ra không ai có thể hoàn thành.”

“Vậy bây giờ tiêu trừ kí ức rồi đưa lại thế giới của y?”

Vương Lâm gật đầu, bổ sung nói: “Bất quá, thế giới của y cũng có vấn đề, không còn như trước.”

“Cái gì?” Ngô Trăn Suất nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì?”

“Cậu còn nhớ cái thế giới đồng nhân Mạc Dật cậu đang diễn không?”

Ngô Trăn Suất gật đầu, dừng một chút, như là nhớ tới điều gì đột nhiên mở miệng nói: “Ý của cô đó không phải là đồng nhân thế giới Mạc Dật mà chính là thế giới của Mạc Dật bị biến chuyển sao?”

Vương Lâm vẻ mặt bất đắc dĩ cười, “Đúng là như vậy, thời điểm đó, số liệu của Mạc Dật tiêu tán đi theo cậu rời khỏi thế giới kia, cả một thế giới thiếu chút nữa hỏng mất. May mà nhân vật chính trong thế giới đồng nhân không cẩn thận chạy đến thay thế Mạc Dật, nếu không chúng ta cũng sẽ không phát hiện ra sự khác lạ này.” Nói đến đây Vương Lâm nhịn không được buồn cười, “Không ngờ là như vậy cũng xét cho cậu đậu được.”

Ngô Trăn Suất giật giật khóe miệng… Nói cách khác, chuyện thực tập khi đó của hắn hoàn toàn do sai sót mới được chấm đậu hay sao?

“Được rồi, chuyện đó bỏ qua đi, vậy hiện tại y làm như thế nào?” Ngô Trăn Suất che mặt cắt ngang lời Vương Lâm nói.

Vương Lâm hai tay đỡ trán, “Chỉ có thể đưa y đến đồng nhân thế giới, dù sao cũng là thế giới của Mạc Dật…”

Tuy rằng thật sự cảm thấy vẫn có điều bất thường, bất quá Ngô Trăn Suất cũng nghĩ không ra cách khác tốt hơn, chỉ có thể gật đầu.

“Cho dù thế giới này không giống trước, nhưng vẫn sẽ có vài trục trặc cùng vài chi tiết liên quan, đến lúc đó, ngươi ở đó thêm vài ngày, chờ số liệu của y hoàn toàn dung hợp với đồng nhân thế giới rồi hẵng trở lại.”

Ngô Trăn Suất đồng ý, hắn nhớ rõ thân phận của mình tại thế giới kia chính là đồng nhân Mạc Dật, như vậy, “Thân phận mới của hắn là…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện