Đêm xuân khổ đoản, từ nay về sau quân vương không tảo triều.

Một câu nói kia, dùng để miêu tả hiện tại Mạc quốc quân vương là thích hợp nhất.

Ôn hương noãn ngọc tuy không có, bất quá công tử mi mục như họa trong hậu cung ngược lại có một người. Hậu cung từ lúc có người, Mạc Dật thậm chí không để ý mọi người phản đối, trực tiếp lập Lam công tử thành vương hậu.

Nhìn cách Mạc Dật dung túng sủng ái Ngô Trăn Suất, ngắn ngủn mấy ngày, Mạc quốc cao thấp trong ngoài đều nghi ngờ, quốc vương của bọn họ bị Lam công tử của địch quốc mê muội thật sự mờ áp.

Hậu cung cao thấp, chưa từng có ai thấy qua dáng vẻ vui sướng của Hoàng thượng như lúc này. Nghe nói, từ khi đem Lam công tử về cung, hoàng thượng một tấc cũng không rời, thật sự sủng ái tân hậu.

Mà đại thần trong triều lại phiền muộn không thôi, bọn họ chỉ muốn đình chiến, cho nên mới đồng ý hòa thân. Cũng không phải là để địch quốc đưa người đến mê hoặc hoàng thượng bỏ mặc đại điện hoang phế mà!



Còn người trở thành yêu cơ mê hoặc quân vương Mạc quốc đến mức thần hồn điên đảo, Lam công tử Ngô Trăn Suất kia, lúc này đang biếng nhác nằm dài trên tháp đọc sách.

Mạc Dật đem tấu chương dọn bên tẩm điện, lúc này cũng đang đoan đoan chính chính ngồi sau án thư, phê chuẩn cật lực, lâu lâu ngưng lại nhìn hắn một cái, đôi khi đứng dậy bước qua ôm lấy một cái.

Ánh dương sáng ngời xuyên qua khung cửa in hoạ tiết xuống nền phòng, thời tiết ấm áp này, Ngô Trăn Suất chỉ mặc đơn giản nội y đơn bạc, sau đó khoác cẩm bào mỏng manh, viền ống tay áo thêu tinh xảo mỹ lệ, đủ để thấy này xiêm y hao tâm tổn trí thế nào.

Năm ngón tay hắn thon dài lật nhẹ trang sách, dưới bóng nắng lại càng thấy tinh tế xinh đẹp hơn. Mạc Dật vừa mới nhìn qua đã bất giác nhìn đến ngây ngốc. Tâm can khó nhịn, y đành buông thủ bút, đứng dậy đi đến bên Ngô Trăn Suất, nghiêng người ôm lấy đối phương.

“Kỳ…”

“Tấu chương phê xong?” Thấy cái tên này lại giở trò, Ngô Trăn Suất miễn cưỡng nhướng mày nhìn y. Nhưng hắn không biết, cái nhìn đó có bao nhiêu hấp dẫn.

“Vẫn chưa …” Mạc Dật thầm giật mình, cổ họng khô khan, không nhịn được cúi đầu hôn xuống, còn hàm hồ hứa hẹn, “Ngày mai làm tiếp cũng được…”

Ngô Trăn Suất tức giận đến xem thường, thật uổng công mấy người kia nói hắn lam nhan hoạ quốc, rõ ràng là quân vương của bọn họ tự mình “phát tình” thường xuyên, hắn mới đúng là người giúp y chuyên chính đó biết không.

Ngô Trăn Suất lựa chọn quên đi chi tiết người khiến quân vương “phát tình” có thể là ai…

Mạc Dật ngậm lấy cánh môi của đối phương, ma sát, mút vào lại đùa nghịch buông tha, tiếng thở dốc dần dần ồ ồ, lửa nóng ái muội trong phòng bắt đầu dâng cao khiến hạ nhân bên ngoài cũng phải đỏ mặt.

Cảm giác tê dại vui sướng cứ đến rồi đi, còn mang theo một chút đau đớn. Ngô Trăn Suất không thích ứng được mãnh liệt như vậy bèn nhíu mày, “… Đủ rồi, buông ra.”

Mạc Dật lại đang động tình, đột nhiên bị gọi tỉnh, nhất thời sắc mặt đều nhanh đỏ lên. Chỉ là thấy Ngô Trăn Suất không vui y dù lưu luyến vẫn phải buông hắn ra, nhìn cánh môi như hoa của đối phương vì bị cắn mút mà đỏ ửng cùng bóng nước, Mạc Dật nhịn không được lại cúi xuống hôn tiếp.

Ngô Trăn Suất đẩy người đang bám dính như keo vào hắn ra, hắn chỉ cảm thấy môi của mình giống như bị tàn phá bèn liếc Mạc Dật một cái, người này mới ngoan ngoãn ngồi qua một bên.

Ngô Trăn Suất lúc này mới hướng về bên ngoài, thản nhiên gọi: “Người tới.”

Vài tiểu thái giám lập tức tiến vào quỳ xuống, động tác thật chuẩn, cũng không dám ngẩng đầu nhìn lên nửa phần.

“Đem số tấu chương còn lại đến ngự thư phòng.”

Ngô Trăn Suất vừa dứt lời, các tiểu thái giám liền làm theo. Thật sự bọn họ còn không đợi lệnh của hoàng thượng ha? … Ha hả, mệnh lệnh của tân hậu, đến cả hoàng thượng cũng không dám chậm trễ. Bọn họ mà chậm trễ hay là mở miệng một câu, chỉ sợ trong nháy mắt đã bị hoàng thượng chém đầu!

Mà Mạc Dật vừa mới bị đẩy ra còn cảm thấy uỷ khuất, lúc này đã lập tức vui đến nhướng chân mày, “Kỳ muốn nghỉ ngơi sao? Cũng đã muộn rồi, ta cho người đi chuẩn bị nước tắm…”

Mọi người nhìn sắc trời sáng ngời ngoài cửa sổ: … Hoàng thượng, ngài cớ gì còn muốn sáng hơn cả mặt trời, chói mù mắt chó của chúng tiểu nhân chứ?

Ngô Trăn Suất liếc mắt nhìn y, thản nhiên nói: “Ta ngủ trưa, ngươi đến ngự thư phòng phê duyệt tấu chương đi.”

Nụ cười của Mạc Dật liền cứng đờ, nhìn đối phương thờ ơ, y đành ủ rũ, “Cũng được, Kỳ ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ nhanh xử lý xong.”

“Phê xong cũng không cần lại đây.”

Một câu nói nhẹ nhàng này làm Mạc Dật đang còn mi phi sắc vũ liền suy sụp ngay, “Kỳ…”

Ngô Trăn Suất nhếch môi mỉm cười, “Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi.”

Lại thấy giả bộ đáng thương cũng không làm cho đối phương nguôi giận, Mạc Dật chỉ còn cách ủ rũ đi qua ngự thư phòng, trong lòng lại thầm tính toán buổi tối dùng cách gì để Kỳ cho y ngủ chung.

Mấy ngày nay đều ôm ngủ Kỳ, tuy rằng không thể làm gì, nhưng vẫn đủ làm hắn cảm thấy mỹ mãn.

Sau khi Mạc Dật bị đuổi đi, chán chường lết bước đến ngự thư phòng. Mà các thái giám cung nữ chung quanh cũng chỉ cúi đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh, trong cả cung điện này, cũng chỉ có tân hậu mới có thể làm thế với bệ hạ mà thôi.



Bên này, Ngô Trăn Suất không biết ngủ đã bao lâu, khi hắn tỉnh lại, trời đã về chiều, sắc trời mờ nhạt ngoài cửa sổ đã dần buông.

Thanh tỉnh chút, hắn mới chống đỡ thân thể, lại phát hiện bên giường không biết từ lúc nào đã có thân ảnh đứng đó trong ráng chiều.

Ngô Trăn Suất cảm thấy kinh hãi, bất động thanh sắc mở miệng, “Ai?”

“Công chúa, người tỉnh.” Thanh âm nữ nhân du dương lên tiếng.

“Cẩm Tú?” Ngô Trăn Suất có chút kinh ngạc, lập tức đứng dậy nhìn xem ngoài cửa xác định không có ai mới đóng cửa quay lại, “Ngươi làm sao vào được nơi này? Mau trở về.”

“Ta đã an bài tốt cho Hoa ma ma, về sau chỉ ở bên cạnh ngươi, bảo hộ ngươi.” Cẩm Tú nhìn chằm chằm vào hắn, đáy mắt nhu hòa.

Ngô Trăn Suất cảm thấy chính mình thật sự không cần bảo hộ, hơn nữa… Hắn kỳ thật còn chưa nghĩ ra cách để thu hồi số liệu trên người Mạc Dật mà.

Nhưng mà hắn còn chưa nói gì, Cẩm Tú đã tự mình trả lời, “Công chúa, ngươi nếu muốn đối phó Tiêu Chiến, chỉ có Mạc Dật là không đủ, hơn nữa, cứ như vậy, ngươi nhất định cũng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên, để ta ở bên cạnh ngươi bảo hộ đi.”

Ngô Trăn Suất cảm thấy thiếu chút nữa là quên cái lý do báo thù mình bịa ra rồi. Quả nhiên không muốn người biết tốt nhất đừng làm mà →→

“Công chúa?” Thấy Ngô Trăn Suất không nói lời nào, Cẩm Tú không khỏi nghĩ rằng có thể nàng nhắc lại chuyện cũ đã khiến hắn thương tâm, có chút bất an tới gần nghiêng người nửa quỳ trước mặt Ngô Trăn Suất.

Ngô Trăn Suất phục hồi lại tinh thần, thấy Cẩm Tú vậy mà cũng có lúc bất an, trấn an cười cười, đưa tay vỗ về bờ vai của nàng, “Ta không sao…”

Hắn nói còn chưa nói xong, cửa liền bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra.

Ngô Trăn Suất cùng Cẩm Tú bị kinh động, đưa mắt nhìn đi qua, thấy người tiến vào một thân hắc kim long bào, khuôn mặt tuấn lãng lúc này sắc mặt xanh mét, không phải là Mạc Dật thì còn có thể là ai!

Mạc Dật vốn dĩ vừa phê xong tấu chương, đang hưng phấn chạy đến tẩm điện, khuôn mặt vui vẻ của y sau khi thấy tình hình trong điện liền biến thành khó nhìn.

Kỳ lãnh đạm như thế mà lại cười với nữ nhân, hơn nữa động tác của hai người còn thân cận như vậy.

Y vừa cảm thấy phẫn nộ lại mười phần kinh hoảng, thừa dịp hai người chưa kịp thấy đã chạy đến kéo Ngô Trăn Suất giấu ra sau lưng.

Đồng thời, giọng nói âm trầm cùng lửa giận bừng bừng vang lên, “Động thủ!”

Vừa dứt lời, không biết ám vệ từ chỗ nào hiện thân nhanh chóng ra tay công kích Cẩm Tú.

“Kỳ, ngươi không sao chứ.” Mạc Dật không chút nào vì động tĩnh bên kia mà bị ảnh hưởng, vẫn chuyên chú nhìn người trước mắt.

Ngô Trăn Suất nhìn Cẩm Tú bị vây đánh, nhíu mày hét lên, “Dừng tay.”

Động tác của ám vệ không khỏi nhất tề dừng lại, mà Mạc Dật nguyên bản áp lực lửa giận lại bởi vì Ngô Trăn Suất lo lắng cho người khác mà nháy mắt bị bùng lên!

Y giương mắt, tầm mắt dừng trên người nữ hắc y thân thủ mạnh mẽ, thần sắc lãnh lệ ra lệnh, “Giết nàng.”

Đám ảnh vệ lại ra tay.

Ngô Trăn Suất nhìn tình hình, trán đã nổi gân xanh, quay đầu nhìn y, cắn răng nói: “Ngươi đang làm cái gì?”

Mạc Dật nắm chặt cổ tay hắn, cố chấp nói thẳng: “Tiêu diệt tình địch.”

Câu trả lời này làm Ngô Trăn Suất kinh ngạc há to miệng, vốn dĩ hắn đang tức giận liền dở khóc dở cười, một lúc sau vẫn là bất đắc dĩ thở dài, đỡ trán nói: “Ngươi ghen lung tung cái gì? Nàng là thị nữ trước kia của ta, Cẩm Tú.”

Đây là đang giải thích? Tâm tình Mạc Dật lại tốt hơn rồi.

Thừa dịp Mạc Dật ngây ngốc, Ngô Trăn Suất trực tiếp quát mấy người đang đánh nhau: “Đều dừng tay cho ta!”

Lần này vừa dứt lời, mọi người đều thật sự ngừng lại.

Cẩm Tú tự nhiên tuân mệnh, mà nhóm ám vệ này, Mạc Dật đã sớm đã phân phó, mệnh lệnh vương hậu cùng y đều phải tuân theo.

Thấy mọi người ngừng lại, Ngô Trăn Suất coi như vừa lòng, hắn trực tiếp vẫy lui ám vệ, thấy Cẩm Tú không bị thương mới nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó kéo Cẩm Tú qua nói với Mạc Dật, “Cẩm Tú đối với ta trung thành và tận tâm.”

Mạc Dật sững sờ một lát, nhớ lại, không phải là nữ nhân cùng Tiêu Chiến lén lút ngáng chân y hay sao. Như vậy thì… Cái chuyện này, y càng không vui, nữ nhân này rõ ràng là coi trọng Kỳ nhà y mà!

Nhất là Kỳ còn đối với nàng rất tốt, Mạc Dật đành ăn dấm: “Kỳ, thị nữ này của ngươi cũng đã đến tuổi lập gia đình, không bằng ta tại triều đình giúp nàng chọn một phu quân tốt…”

Bên này Ngô Trăn Suất còn chưa nói xong, Cẩm Tú đã híp mắt, lạnh lùng lên tiếng: “Không cần làm phiền Mạc quốc vương suy nghĩ, ta chỉ sẽ đi theo bên người điện hạ.”

Mạc Dật bị nghẹn một chút, cong cong môi, cười như không cười: ” Bên người Kỳ đã có dư thị nữ rồi.”

Hai người nhất tề đem tầm mắt chuyển về Ngô Trăn Suất.

Ngô Trăn Suất đứng ở giữa hai người cảm thấy như bị nước lạnh dội qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện