Đi theo bản đồ vất vả cả nửa ngày, Ngô Trăn Suất lảo đảo tiến vào một gian phòng, lập tức quăng cả mình lên giường.

Mệt chết hắn, làm ơn nói lần này hắn không chọn sai chỗ nữa đi.

Đêm nay gặp Mục Ly Hi, hơn phân nửa y sẽ đi tra thân phận của hắn, về phần tra ra cái gì, còn phải xem thủ đoạn của Trầm Chi Hiên thế nào. Ngô Trăn Suất suy nghĩ trong chốc lát, không khỏi ngáp một cái, đã hơn nửa đêm, Mạc Dật còn chưa có trở lại. Hắn thời gian này mệt muốn chết, dứt khoát đá rơi hài, sau đó cọ cọ gối đầu chuẩn bị ngủ trước một giấc.



Mạc Dật bận bịu xong mới trở về, mới vừa vào cửa liền đã nhận ra một khí tức xa lạ trên giường của y, khí thế y liền tụ, vẫy tay thắp hết nến, trong phòng nháy mắt sáng ngời.

Lúc này, y nhìn về vật thể trên giường kia, đáy mắt lạnh băng.

Mạc Dật chậm rãi đến gần, một tay xốc chăn, đang chuẩn bị đá người ra bên ngoài, nhưng là, khi y nhìn thấy khuôn mặt say ngủ trên giường, trong nháy mắt sững người bất động.

Đồng tử y hơi co lại, giống như không thể tin mà trừng lớn hai mắt! Đưa tay muốn chạm đến rồi lại sợ hãi dừng lại, cố gắng bình ổn hô hấp, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm người nằm trên giường.

Hoặc có lẽ là tầm mắt lạnh như băng của Mạc Dật lại nóng rực khó hiểu làm cho hắn bất giác tỉnh dậy, nhưng hắn vẫn đang ngái ngủ, bèn quay sang nhìn y.

“Đừng quấy… Để ta ngủ…” Hắn thở dài một câu, lại lần thứ hai cuốn chăn ngủ thật say.

Mạc Dật đứng kề bên, trong đầu không khỏi nhớ lại ánh mắt mới rồi kia… Thuần túy như hồ băng, sáng ngời như ngân nguyệt.

Y vẫn như trước mắt không dời nhìn chằm chằm người trên giường, cơ hồ run rẩy đưa tay phủ lên mặt của Ngô Trăn Suất, cho đến khi đầu ngón tay chạm vào da thịt ấm áp, mới trong nháy mắt rút tay trở về, đáy mắt luôn luôn băng hàn mang theo khó hiểu kích động vui sướng.

… Thật là ngươi.



Tuy rằng bên cạnh có một người nhìn chằm chằm vào, nhưng Ngô Trăn Suất vẫn cứ yên tâm ngủ thoải mái trên giường nệm.

Ngô Trăn Suất hôm sau tỉnh lại, mới vừa ngáp một cái, nghiêng đầu liền đối diện với ánh mắt của Mạc Dật.

Y dường như cả một đêm không ngủ, một thân hắc y thẳng tắp đứng ở bên giường, con ngươi thâm thúy một cái chớp mắt cũng không dời hắn, cũng không biết nhìn đã bao lâu.

“Tỉnh? Lúc này muốn dậy chưa?” tiếng nói của Mạc Dật mang theo cảm xúc lạnh như băng lúc này tận lực mềm mại, mang theo ôn nhu khó hiểu.

Ngô Trăn Suất lại không có phản ứng, hắn nhìn chằm chằm Mạc Dật giống như có chút nghi hoặc, một lát sau mới như nhớ ra cái gì đó, lập tức trở thành ngại ngùng gãi gãi đầu, thấp thỏm mở miệng nói: “Cái kia, đây là phòng của ngươi?”

Mạc Dật gật gật đầu, thấy hắn ngồi dậy, liền vươn tay lấy y phục mới đã được người đưa đến, chuẩn bị giúp Ngô Trăn Suất mặc vào.

“Ai, ta tự mình làm.” Ngô Trăn Suất không khỏi lên tiếng.

“Để ta giúp.” Chính là Mạc Dật cũng không có ngừng tay, nhất cử nhất động thuần thục mà tri kỷ.

Ngô Trăn Suất chỉ có thể đứng đó mặc y đùa nghịch, hắn nuốt nước bọt, trên mặt có chút sợ hãi, giải thích: “Ta không phải cố ý ngủ trên giường của ngươi, ta ngày hôm qua không cẩn thận lạc đường, tìm không thấy đường trở về, cuối cùng thật sự mệt mỏi mới…” Hắn nói xong, cẩn thận nhìn y, “Ngươi là giáo chúng Nam giáo? Ngươi đừng nói cho người khác biết được không.” Nói xong, có chút khẩn trương nhìn y.

“Được.” Mạc Dật thần sắc nhu hòa, ánh mắt của y như đang nhìn trân bảo, đã mất nay lại tìm được.

Chờ Ngô Trăn Suất rửa mặt xong, Mạc Dật mở miệng nói: “Trước ăn cái gì đi.”

Ngô Trăn Suất liếc điểm tâm trên bàn không biết được chuẩn bị phong phú từ lúc nào, gian nan lắc lắc đầu, “Không, phiền toái ngươi lâu như vậy, ta phải trở về.”

Hắn nói xong dừng một chút, mới chần chờ mở miệng nói: “Ngươi có biết đám thiếu niên ngày hôm qua mới tới đang ở nơi nào không? Ta tìm không thấy đường về …”

Nghe thấy hắn là người trong đám thiếu niên kia, sắc mặt Mạc Dật trong nháy mắt ảm đạm không rõ. Y mở miệng nói: “Ngươi liền ở tại chỗ này.”

Ngô Trăn Suất lần thứ hai lắc lắc đầu, “Cám ơn ngươi, bất quá ta phải trở về, ta còn có việc phải làm.” Hắn cúi đầu nói thầm: “Còn không biết cả đêm không trở về có thể bị trừng phạt hay không.”

Nhìn bộ dạng hắn kiên quyết, Mạc Dật mềm lòng, “Ta đưa ngươi trở về, sẽ không phạt ngươi.”

Ngô Trăn Suất nghe vậy sửng sốt trong chốc lát, lập tức kinh hỉ nở nụ cười, “Thật sao, thật tốt quá! Cám ơn ngươi! Ta tên Tề Phong, ngươi tên gì?”

Nhìn ánh mắt hắn tràn đầy vui sướng sáng rỡ, Mạc Dật nhịn không được vươn tay đến vuốt ve bờ mắt của y, trong đáy mắt băng hàn đều là si mê thâm tình.

Bầu không khí ái muội nhanh chóng nóng lên.

Thiếu niên nhanh chóng đỏ mặt, lắp bắp nói: “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi đang làm gì đó?”

Thanh âm của thiếu niên làm cho Mạc Dật phục hồi lại tinh thần, y thu hồi tay, nhu hòa nói, “Đi thôi.”

“Ta là Mạc Dật.”

Tuy rằng không rõ ngươi vì sao lại biến thành Tề Phong, cũng không rõ ngươi vì sao lại không nhớ rõ những chuyện trước kia… Nhưng mà, ngươi quay lại, xuất hiện ở đây, đã là ước nguyện xa xôi nhất mà ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhận được.

Mạc Dật đưa Ngô Trăn Suất đến tiểu viện nơi các thiếu niên ở, đúng lúc trong viện đang đứng đầy người. Trừ bỏ đám thiếu niên kia, còn có một nam nhân mặc giáo phục Nam giáo.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đồng loạt đem ánh mắt dừng ở hai người vừa mới tiến tới.

Trong đám người, không biết là ai đột nhiên nói một câu, “Phong Sử đại nhân, hắn chính là Tề Phong!”

Nam nhân bị gọi là Phong Sử như là đầu lĩnh quản chế của đám thiếu niên kia, ánh mắt của hắn không khỏi dừng trên người Ngô Trăn Suất, lại ngay lập tức bị tầm mắt lạnh lùng đánh tới, trong lòng không khỏi sợ run.

Đối diện với tầm mắt lạnh như băng của Mạc Dật, đáy lòng gã run lên, lập tức tiến lên vài bước, dập đầu nói: “Giáo chủ hạ nhân Phong Sử, tham kiến Tả hộ pháp đại nhân.”

Dĩ nhiên là Mục Ly Hi phái người đến tìm hắn.

Mạc Dật thần sắc lạnh hơn, mở miệng trực tiếp có thể đông lại thành băng, “Nói cho hắn biết, đây là người của ta.”

Thần sắc người chung quanh đều biến đổi, Phong Sử sắc mặt biến trắng, Ngô Trăn Suất lại kinh ngạc nhìn thoáng qua Mạc Dật, mà các thiếu niên muôn hình muôn vẻ trong viện hoặc là không thể tin hoặc là hâm mộ ghen tị nhìn Ngô Trăn Suất.

“Tả hộ pháp đại nhân, chính là… Giáo chủ nơi đó…”

“Cút!” Mạc Dật ánh mắt phát lạnh, phất tay liền tung một chưởng.

Phong Sử nguyên bản còn muốn nói cái gì đó, lại ngay lập tức bị Mạc Dật chưởng lui ra phía sau mấy bước, khóe miệng gã chậm rãi chảy ra vết máu, cũng không dám tái nói gì, chỉ còn khom người mang mọi người rời đi.

Đợi đến khi thiếu niên trong viện đều rời đi, Mạc Dật nhìn người bên cạnh đang rủ mắt suy nghĩ, bộ dáng tất cung tất kính, thanh âm thậm chí có chút bối rối, “Làm sao vậy?”

Ngô Trăn Suất trầm mặc một hồi rồi mới mở miệng: “… Ngươi chính là Nam giáo Tả hộ pháp? Quyền lực lớn nhất nơi này?”

Mạc Dật có chút bối rối, nghĩ nghĩ rồi vẫn gật đầu, y cho rằng đối phương là sợ hãi Nam giáo giáo chủ.

“Không cần lo lắng, có ta ở đây.” y nghiêm túc nói.

Lại không nghĩ thần sắc thiếu niên trong nháy mắt càng cứng ngắc, thậm chí thấy thế nào cũng giống như là tâm sự nặng nề, cũng không muốn nói chuyện nữa.

Mạc Dật thật không có cách, bất quá y còn có chuyện phải làm, cũng chỉ có thể rời đi trước.



Chính là Ngô Trăn Suất không đợi được Mạc Dật đến đón hắn, đã bị Mục Ly Hi cho người dẫn đi trước rồi.

Ngô Trăn Suất bị Bạch Phàm túm áo khinh thân đến tẩm cung giáo chủ.

“Giáo chủ ở bên trong chờ ngươi, đi vào.” Bạch Phàm ôm kiếm mà đứng, giọng nói vô cảm, không biểu hiện ý tứ gì.

Ngô Trăn Suất xoa xoa cổ, mỗi lần bị đối đãi bạo lực như vậy, hắn đều không thể không tưởng niệm Mạc Dật.

Nhìn phòng ốc trước mặt tuy rằng hoa lệ lại có vẻ âm trầm, Ngô Trăn Suất dừng một chút, vẫn là đưa tay đẩy cửa ra đi vào.

Trong phòng bày biện đồ sứ tinh mỹ, dưới chân lót thảm nhung thật dày, trướng lụa buông rủ, khắp nơi một mảnh hồng sắc thấp thoáng thân ảnh bên trong.

Ngô Trăn Suất chậm rãi bước vào trong, đáy lòng thậm chí có chút sợ hãi.

“Giáo chủ?” Hắn đứng ở ngoài gọi, nhìn vào bóng người bên trong tựa vào đầu giường, không khỏi kêu thành tiếng.

“Vào đi.” Bên trong truyền đến một thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi.

Đậu má, không phải là Mục Ly Hi sao? Sợ cái quỷ gì! … Ngô Trăn Suất tăng thêm can đảm tìm chết, đưa tay lau bớt bụi đường trên mặt, cất bước đi vào trong.

Thực nhanh liền vào giữa phòng, hắn lúc này mới nhìn rõ đối phương. Mục Ly Hi mặc nội y đỏ tươi, sắc mặt tái nhợt ở giữa sắc đỏ càng nổi bật, càng tái nhợt không sức sống, khuôn mặt tuấn mỹ trắng bệch của y làm người ta cảm thấy có vẻ âm trầm tàn nhẫn lợi hại.

Y ôn nhu dựa vào đầu giường, ý cười khó hiểu nhìn hắn

Ngô Trăn Suất lập tức trừng lớn mắt, kinh hô: “Là ngươi? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Hắn như là nghĩ tới điều gì, môi khiếp sợ đóng mở, lắp bắp: “Ngươi, ngươi không phải là nam sủng của Nam giáo giáo chủ đi?”

Ý cười bên môi Mục Ly Hi cứng ngắc một chút, lập tức nhẹ nhẹ hít một hơi, lại cố gắng tươi cười, “Không ngờ ngươi lại thú vị như vậy, ta có chút luyến tiếc.”

Hắn đột nhiên vươn tay, kéo Ngô Trăn Suất đang đứng bên giường đến bên mình, nhìn mặt của hắn ôn nhu đánh giá cao thấp. Sau đó chậc chậc cảm thán nói: “Tề gia tiểu công tử, không ngờ rằng, mới một ngày ngươi đã có thể khiến cho Mạc Dật vì ngươi mà rõ ràng phản kháng ta… Xem ra khuôn mặt này, thật sự rất hữu dụng…”

“A?” Ngô Trăn Suất vì tư thế bất tiện mà mặt dần đỏ lên, nghe y nói tựa hồ không hiểu, trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.

“Ta là nói, khuôn mặt này đúng là hoàn hảo.” Mục Ly Hi thần sắc biến đến ôn nhu, một tay bắt lấy cằm của Ngô Trăn Suất khiến hắn không thể di động, ngón tay dài nhỏ trắng nõn lại khẽ vuốt ve gò má của hắn thật chậm rãi, “Ta thực thích.”

Ngô Trăn Suất sợ hãi trừng lớn mắt, đã nhanh bị doạ đến mức muốn tè! Ta phắc! Cái tên xà tinh có bệnh này! Dù có hoàn hảo cũng không phải mặt ngươi! Ngươi đừng nói là muốn xé mặt ta xuống nha!



Ngay lúc Ngô Trăn Suất âm thầm than khóc, hắn đột nhiên cảm thấy cổ tay của mình bị giữ chặt, lập tức một đạo chưởng phong phất qua, Mục Ly Hi kia đang giữ chặt mình lập tức bị đánh lui, còn chính mình bị ôm vào một bờ ngực dày rộng.

Rất nhanh kiểm tra qua người trong ngực một lần mà không thấy có gì trở ngại, lửa giận của Mạc Dật đang hỗn loạn mới dần dần bình ổn. Ngay lúc thủ hạ báo báo Mục Ly Hi đem người đi, y lập tức mặc kệ mọi người tại buổi thương nghị mà vội vàng đi, may mắn là hắn không có việc gì.

“Ngươi định làm cái gì, ta không quản, nhưng người này không thể động.” Mạc Dật ánh mắt lạnh như băng không chút khách khí.

“Ngươi trước kia không cho ta động thân thể hắn, hiện tại lại không cho ta động người này…” Mục Ly Hi ngồi thẳng bị chưởng phong đánh đến liền lung lay, y ho khan hai tiếng, vuốt ngực, tựa vào đầu giường, khóe môi mang theo ý cười đùa cợt nhìn Mạc Dật, nói từng chữ một: “Mạc Dật, ngươi đây là di tình biệt luyến? Cũng bởi vì khuôn mặt này của hắn?”

Lời này làm cho Ngô Trăn Suất vốn dĩ chỉ muốn tàng hình có chút kinh ngạc nhìn Mạc Dật một cái, lập tức lại cuống quít rũ mắt đứng bất động.

Tuy rằng trong lời nói của hai người này tựa hồ là đang tranh đoạt quyền sở hữu chính mình, nhưng chuyện này cũng không phải chuyện hắn có thể quyết định, hắn chỉ cần sau khi bọn họ quyết định xong, ngoan ngoãn đi theo người thắng là được.

Bất quá, hắn kỳ thật nguyện ý đi theo Mạc Dật, không nói đến số liệu trên người y, chỉ nói về độ tin cậy thì Mục Ly Hi hiện tại như xà tinh bị bệnh này khiến cho hắn vì an toàn của mình sốt ruột.

Mạc Dật cũng không đáp lời, hắn không định nói rõ cái gì, chỉ là lạnh lùng nhìn Mục Ly Hi, “Ta nói một lần cuối cùng, không nên có ý định gì với hắn. Những chuyện khác, ngươi muốn làm gì ta cũng không quản.”

Mạc Dật nói xong, liền ôm lấy Ngô Trăn Suất chuẩn bị rời đi.

“Mạc Dật! Khụ khụ…” Mục Ly Hi nhìn thấy liền nóng vội đứng dậy khỏi giường, nháy mắt khí huyết dâng lên, không ngừng phát ho. Lồng ngực của y cứ phập phồng, từng câu từng chữ cắn răng nói: “Ngươi là muốn vi phạm mệnh lệnh bản giáo chủ?”

“Ta có khi nào cần tuân lệnh?” Dừng một khắc, Mạc Dật bình bình đạm đạm lưu lại một câu. Trong nháy mắt liền vận khởi khinh công, ôm Ngô Trăn Suất ly khai nơi này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện