Thầy Lục được chồng tôi dẫn đi quanh nhà, ông đi từ phòng khách ra phòng bếp, sau đó lên tầng lầu cuối cùng mới vòng ra ngoài vườn hồng, đến đây ông nhìn anh Năm làm vườn đang tưới cây thì quay qua hỏi chồng tôi:
- -Vườn hồng này của ai? Chồng tôi trả lời:
- - của mẹ tôi, là người phụ nữ lúc nãy.
Thầy Lục nghe xong thì lại nhìn xung quanh, sau đó tiến thẳng về hồ cá, đột ngột thầy dừng chân lại, nhăn trán, nhíu mày, đưa bàn tay ra và dùng ngón tay cái bấm vào các đốt tay của mình.
Thầy hỏi tiếp:
- - nơi này trước có một nữ nhân chết tại đây đúng không?
Chồng tôi lắc đầu:
- -Không, tôi chưa từng nghe chuyện này.
- -Có thể là cậu không được biết, nếu có thể, cậu hãy xác minh việc này ngay, vì nơi này âm khí rất nặng, mà là loại oán khí của giận dữ, oán hận rất sâu. Phải giải ngay, nếu không hậu quả khó lường.
Nghe thôi mà đã thấy sợ, vậy người chết là ai, sao chồng tôi lại không biết?
Không lẽ là chị Ái Nhi, không đúng, chị Ái Nhi không tự tử ở đây, vậy còn người phụ nữ nào khác, hay là bên trong có ẩn tình gì nữa?
Tiếp sau đó, thầy Lục lại đi ra đến vườn bưởi, thầy chỉ đi vào vườn bưởi đúng ba bước thì đã dừng lại, đôi mắt thầy cứ đảo tròn nhìn xung quanh một lượt, bỗng một luồng gió thổi đến, làm những hoa bưởi bay theo cơn gió thơm nồng nàn trắng xoá.
Mà nói đến đây mới thấy kì lạ thường hoa bưởi chỉ nở một mùa vào tháng ba, và kết thúc rất nhanh sau đó, nhưng bây giờ trái mùa, hoa bưởi lại nở rộ trắng xoá khắp vườn.
- -Được rồi, cậu đưa tôi về đi. Hôm khác tôi sẽ đến.
Hình như thầy Lục có điều gì khó nói, trong đáy mắt dấy lên những lập lờ không tiện giải trình ở đây, chồng tôi cũng ngay lập tức hiểu ý, lái xe đưa thầy Lục về. Tôi cũng đi theo anh để vào thăm bà nhỏ ở bệnh viện luôn, tôi còn định bụng đêm nay ở lại với bà nhỏ cho ba chồng về nghỉ ngơi, ban ngày ông đi làm, đêm lại vào với bà nhỏ.
Khi chiếc ô tô chuyển bánh rời khỏi nhà chồng, chồng tôi là người trực tiếp lái, tôi ngồi ở hàng ghế phụ, còn thầy Lục ngồi ở ghế sau, khi đã đi được một đoạn, chồng tôi mới hỏi thầy rằng:
- -Thầy thấy như thế nào ạ.
Thầy Lục khuôn mặt hồng hào, nhưng mái tóc đã bạc trắng, thầy lại vuốt lấy chùm râu của mình, thong thả trả lời:
- -Nhà cậu có quỷ.
Trời đất.
- -có quỷ? Thật.. Thật hả thầy?
Tôi không kìm được sự kinh ngạc liền quay lại ihỏi, thầy Lục khoan thai gật đầu:
- -Quỷ nữ? Đã thành ngạ quỷ, nhưng chưa biết thuộc loại quỷ nào. Quỷ chia thành nhiều loại, ăn nhiều thứ khác nhau, có loại ăn trái cây, loại ăn thịt sống, có loại ăn nhau thai, ăn tử thi, có loại thích uống máu tươi, nhiều lắm, nhưng đặc điểm chung là ngạ quỷ luôn luôn đói khát, và chúng sẽ mạnh nhất vào 3 ngày 14 15 16 hàng tháng, khi ấy âm dương giao hòa, loài quỷ cũng manh động hơn.
Chồng tôi hỏi:
- -Vậy con mẹ ruột tôi, bà ấy có phải bị bùa ngải hay do nguyên nhân nào khác không hả thầy?
- -Cậu đưa tôi vào bệnh viện đi, tôi muốn nhìn trực tiếp sắc mặt bà ấy.
- -Vâng.
Thầy Lục nhìn sang tôi, nói:
- -Cô gái, cô sinh ngày mấy?
- -Dạ con sinh 15 tháng 7 âm lịch ạ
- -Cô tuổi gì?
- -Con tuổi hổ.
- -Còn cậu Thắng, tuổi gì, ngày tháng sinh bao nhiêu?
Chồng tôi trả lời:
- -Tôi tuổi hợi, sinh 15 tháng 8 âm lịch.
Thầy Lục bấm bấm ngón tay khẽ nói:
- -Dần Thân Tỵ Hợi tứ hành xung nhưng lại sinh vào tháng đẹp nên không quá khắc, tuy nhiên hai tuổi này không được tốt lắm, để giải quyết chuyện này xong tôi sẽ xem một quẻ cho hai người.
- -Dạ con cảm ơn thầy ạ.
Thầy Lục cười hiền:
- -Không có gì, mặt cô gái rất sáng, ngũ quan tốt, có số vượng phu ích tử, tuy nhiên con gái tuổi Dần sẽ lận đận một chút.
Chồng tôi đang lái xe lại chen vào:
- -Cô ấy rất hậu đậu thầy ạ.
- -Nè nè.. Ai hậu đậu, tôi nấu ăn ngon thế kia mà anh chê à, có tin tôi không nấu nữa không?
- -Thế thì cô mất lương. OK.
- -Anh…
Thầy Lục ngồi sau vuốt râu cười khì khì khen vợ chồng tôi đáng yêu, nhưng tôi chả thấy đáng yêu gì cả, đó là thầy ấy không biết tật xấu của anh ta, ăn quả táo thừa cũng bắt tôi ăn cho hết, uống nửa cốc cam cũng bắt tôi uống hết phần còn lại, anh ta muốn thanh long xong không muốn ăn hạt, bắt tôi lấy tăm lấy ra từng hạt, gần ba mươi tuổi đầu còn bắt vợ cài cúc áo, bắt vợ kỳ lưng, có ai đáng yêu như vậy đâu chứ, đó là đáng ghét rồi.
____
Chiếc xe dừng lại ở bệnh viện Sài Gòn, sau khi gửi xe, chồng tôi dẫn tôi với thầy Lục lên phòng bà nhỏ tôi đang nằm. Đáng ra tôi định sáng đi sớm nhưng bà lớn cứ bắt tôi làm nọ làm kia đến khi chồng tôi về tôi mới được rảnh tay mà đi với anh.
Bà nhỏ nằm ở khoa ngoại, phòng ốc sạch sẽ, con Mận đang gọt trái cây, còn ba chồng tôi thì đút cháo cho bà ăn.
- -Á, cậu mợ Ba vào kìa ông bà ơi.
Sau màn chào hỏi, chồng tôi biểu con Mận đi mua chút đồ cho anh, hình như anh không muốn nó nghe chuyện, tôi cũng lấy làm lạ vì chồng tôi không tin tưởng bé Mận, bản thân tôi thì thấy nó rất tốt với tôi dù cái miệng nó cũng ghê gớm lắm, mà thôi, chồng tôi là người có suy tính, anh làm vậy chắc có chủ đích, tốt nhất tôi không nên chen vào.
Thầy Lục quan sát bà nhỏ rất kỹ, hỏi những triệu chứng bà đang gặp phải, rồi bảo bà nhỏ xòe hai bàn tay ra trước mặt cho thầy xem. Thầy Lục xem qua một hồi mới thở dài, vuốt chùm râu trắng phếu, rồi nói:
- -Bệnh tật gì, bị người ta yểm bùa rồi.
Ba chồng tôi sốt sắng hỏi:
- -Bị yểm bùa là sao, mong thầy nói rõ hơn.
- - theo những gì tôi quan sát nãy giờ, cộng thêm những gì thấy được ở nhà, tôi khẳng định bà đây bị người khác yểm bùa khiến người mệt mỏi không có sức sống, lại đau nhức nôn mửa, mà đặc biệt là nôn ra máu đen, nghiêm trọng hơn là nôn ra côn trùng, có phải không?
Ba chồng tôi gật đầu lia lịa:
- -Đúng, đúng là như vậy, bà ấy nôn ra máu đen và con gì tôi không rõ, nhưng nó nhỏ xíu, bò lúc nhúc. Lạ là bác sĩ siêu âm ổ bụng không có gì cả.
Thầy Lục cười khà khà:
- -Đây là chuyện tâm linh, tất nhiên bác sĩ tìm không ra bệnh rồi.
- - Vậy bây giờ chúng tôi phải làm sao?
- - ông cứ đưa bà về nhà, nghỉ ngơi đi, ba ngày sau tôi sẽ đến. À, trước khi về nhà, cô gái này hãy đi ra vườn hồng hái chín búp hoa hồng, chín hoa bưởi, và dùng nước dưới hồ cá đun sôi lên, hòa vào nhau, sau đó hất mạnh ra ngoài đường lớn.
Chồng tôi lên tiếng hỏi:
- -Phải là vợ tôi mới được ạ?
- -Đúng vậy, phải là cô gái này, cô ấy tuổi Dần, sức mạnh của hổ sẽ phát hết huy lực… tạm thời như vậy đi, ba hôm nữa tôi sẽ đến. Giờ tôi xin phép.
Chồng tôi đưa thầy Lục về, còn tôi thì ở lại bệnh viện đợi anh quay lại đón, vì lúc nãy tôi có nói muốn ở lại thì ba chồng tôi không đồng ý, ông muốn ở lại chăm bà nhỏ, vừa nói ông vừa nhìn bà bằng ánh mắt âu yếm, tôi có muốn ở lại cũng không được.
Tôi ngồi kế bên, cầm tay bà nhỏ, Bà nhỏ xanh xao quá, mới mấy hôm mà người gầy rộc đi trông thấy, ai mà yểm bùa đúng là tàn ác quá đi. Và dĩ nhiên, người tình nghi lúc này chẳng ai khác chính là bà lớn, nếu lần này mà đúng là bà ấy làm, tôi chắc bà lớn sẽ không yên với ba chồng tôi đâu. Kiểu gì cũng lên bờ xuống ruộng một phen chứ giỡn.
Vì có ba chồng tôi với bé Mận ở đây nên bà nhỏ không tiện hỏi nhiều, chỉ hỏi đại khái mấy câu thông thường thôi. Đến tầm một tiếng sau chồng tôi đi vào, anh với ba chồng tôi ra ngoài nói chuyện gì đó, chỉ còn tôi với bà nhỏ và con bé Mận, nó vội hỏi tôi:
- -Mợ. Bữa nay bà lớn sao rồi, bà ấy có biểu hiện gì không?
- -Không.. Bà ấy bình thường thôi..
- - Con nhớ lại con còn ám ảnh nè mợ, trời ơi, ghê chết đi được.
- -Thôi đi.. Lo chăm cho bà nhỏ đi, đừng có nhiều chuyện.
- -Con biết rồi..
___
Sáng sớm hôm sau, trước khi đi làm, chồng tôi đưa tôi ra vườn bưởi để hái chín hoa bưởi, ra hái chín búp hồng và lấy một ít nước ngoài hồ cá, hôm nay không khí trong lành, chim chóc cũng ùa về nhiều, ngoài hồ cá cũng không khiến tôi sởn gai ốc nữa, lạ thật.
Đúng là kì bí.
Bà lớn biết chuyện bà nhỏ về người cũng không tỏ ra biểu cảm gì, cứ bình thường như không có chuyện gì, hiển nhiên mà ăn uống. Mụ Tâm hôm nay cũng không đi đâu, hình như đã lấy được bằng thạc sĩ rồi hay sao ấy, nghe nói còn định làm tiệc ăn mừng nữa mà. Tôi chả quan tâm, đối với loại người như mụ Tâm không dây vào là chuyện tốt.
Sau khi bà lớn về phòng, mụ Tâm cũng xách đít đi theo bà lớn, anh Thịnh đi làm, chỉ còn tôi dưới nhà thì tôi mới đem ba món thầy Lục nói đem đi nấu như lời thầy đã dặn, nước sôi lên tôi đổ tất cả vào cái tô vừa vặn rồi mới đem ra ngoài cổng, hất mạnh ra đường,sau đấy thì dọn dẹp như chưa có chuyện gì xảy ra cả, xong xuôi tôi tìm chị Tím, bảo chị ấy quét dọn phòng bà nhỏ cho sạch sẽ để hôm nay bà về nhà.
Đến 3 giờ chiều bà nhỏ về tới, bọn tôi gồm dì Hồng và chị Tím đã đứng sẵn ngoài cổng để đón, ba dìu bà nhỏ về phòng, mọi người thì xách đồ, tôi đi theo lên phòng bà nhỏ, thoáng thấy bóng mụ Tâm, vừa bước vào, mụ Tâm đã sà vào gần bà nhỏ, hỏi thăm ngay:
- - Dì, dì khỏe nhiều chưa ạ, cả tuần nay con bận để lấy bằng thạc sĩ nên không thể vào thăm dì được, nhưng hôm nào con cũng hỏi em Nhi tình hình của dì, và dặn em Nhi chuyển lời đến dì nhanh khỏe, không biết em Nhi có nói lại không ạ?
Trời đất thiên địa ơi, coi ăn nói chưa kìa, bộ không sợ thụt lưỡi hay sao á, vãi cả hỏi thăm nữa đấy, công nhận mụ Tâm xạo thiệt á chèn. Nghe mà cười trong bụng.
Bà nhỏ cười nhẹ:
- -có, Nhi có nói lại, dì cảm ơn con nghe.
- -Dạ.. Giờ trong người dì thấy như thế nào rồi ạ? Đêm qua con nói với anh Thịnh vô thăm dì mà nghe chú Thắng nói dì được xuất viện nên từ sớm con đã kêu chị Tím dọn phòng dì sạch sẽ, chút nữa sẽ nấu nhiều món ngon mừng dì được xuất viện. Dì có muốn ăn gì không để con nói dì Hồng chuẩn bị.
Bà nhỏ tôi gật đầu:
- -Cảm ơn con. Dì ăn gì cũng được, miệng vẫn còn nhạt.
- -Vậy ạ.. Vậy để con xuống coi nấu nướng phụ dì Hồng, hôm nay mình ăn mừng dì xuất viện, con thì lấy được bằng thạc sĩ, song hỷ dì ạ.
- -Ừm.. Con đi đi..
Mụ Tâm rời đi, bước ngang còn nhếch môi cười đểu với tôi nữa chứ. Thấy mắc buồn nôn à.
Ba chồng tôi ở đây một chút rồi về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, mấy hôm nay ông cũng mệt rồi nên bà nhỏ bảo ông về phòng lớn để ngủ một giấc cho khỏe lại. Trong này cuối cùng chỉ còn tôi và bà nhỏ, tôi mới đóng cửa lại, hỏi bà nhỏ chuyện thầy Lục đã nói:
- -Mẹ.. Thầy nói nhà mình trước có một nữ nhân chết oan, có không mẹ.
Bà nhỏ lắc đầu:
- -Làm gì có. Mẹ ở đây mấy chục năm rồi, không có chuyện đó đâu?
- -Dạ.. Nhưng thầy khẳng định là chết ở hồ cá nữa đó mẹ, chắc chắn người chết là một người nữ mà hồi con bị té dưới hồ, con cũng thấy một người nữ, nhưng theo mẹ nói đó là chị Ái Nhi.
- -Ái Nhi là nó tự tử ở nhà nó, không phải ở đây con ạ.
Kì lạ nhỉ, không lẽ là thầy Lục đoán sai.
- - Dạ. Mẹ nghỉ ngơi đi, có gì mẹ gọi con.
Tôi vừa bước mấy bước thì bà nhỏ gọi:
- -Mà khoan đã Nhi, trước mẹ có biết một người giúp việc nhà này bỏ đi, nhưng là bị đuổi vì không chồng mà chửa chứ không phải là chết chóc gì cả.
Tôi vội quay lại giường hỏi tiếp:
- -Chuyện như nào hả mẹ?
- -Chuyện này lâu lắm rồi, lúc mẹ còn chưa sinh thằng Thắng, khi ấy mẹ vừa về mấy hôm thì có một chị giúp việc bị ông bà nội con đuổi đi vì có chửa hoang. Từ đấy đến giờ mẹ không gặp lại chị ấy nữa, nhưng mẹ không nghĩ là chị ấy đâu. Vì chị ấy đâu liên quan gì đến nhà mình.
- -Vậy không biết dì đó có thai với ai à mẹ?
Bà nhỏ lắc đầu:
- -Chị ấy không chịu nói. Mà hồi xưa thì con biết còn khắt khe lắm, đâu tân tiến như bây giờ, việc không chồng mà chửa được coi như là một tội lớn. Nên bắt buộc chị ấy phải bị đuổi đi. À, lúc đó thì bà lớn cũng đang mang bầu thằng Thịnh. Việc xảy ra lâu rồi, mẹ chỉ nhớ như vậy thôi.
Hazz đúng là phức tạp quá.. Việc nó dồn việc kia..
____
Buổi cơm tối diễn ra trong không khí vui vẻ, mừng mụ Tâm được thạc sĩ nên có cả rượu trên bàn ăn, mụ ấy cười không khép mồm lại, cứ nói suốt.
Bà lớn thì cũng chẳng có động tỉnh gì, chỉ ăn uống bình thường, cũng hỏi han bà nhỏ qua loa vài câu chứ không nhiệt tình cho lắm, mà kiếp chồng chung muôn đời làm sao mà hòa thuận cho được chứ.
Đang ăn uống anh Thịnh mới nói:
- -Sẵn ăn mừng hôm nay dì được xuất viện, vợ con thì lấy được bằng thạc sĩ mà cô ấy ao ước nên con cũng muốn bàn với ba mẹ để vợ con vào công ty mình làm việc, hiện tại vẫn đang thiếu nhân sự.
Ba chồng tôi cũng không có ý kiến gì về việc này nên ưng thuận ngay, bà lớn mới đặt ly rượu xuống và hỏi:
- -Tất nhiên Tâm phải vào công ty mình làm, còn phụ con quản lý công ty nữa chứ, công ty thì nhiều việc, hai đứa phải cố gắng nhé.
Ủa, rồi chồng tôi đâu ta, sao không nghe bà lớn nhắc đến nhỉ?
Như chợt nhớ, bà lớn mới chuyển giọng mà nhắc đến chồng tôi:
- -À còn Thắng nữa, mới vào công ty không tránh khỏi sai sót, nhớ phải học hỏi anh Thịnh nhiều hơn, không biết cái gì thì hỏi, anh Thịnh nhiều kinh nghiệm, con phải chịu khó học hỏi nhiều một chút. Đừng chủ quan và bốc đồng như bình thường đấy.
Đúng là khác máu tanh lòng, lúc nào cũng tâng bốc anh Thịnh lên tận mây xanh, còn dìm chồng tôi xuống tận địa ngục, tôi tức quá phản bác ngay:
- -Dạ mẹ yên tâm, con thấy chồng con làm việc rất tốt, hôm nào về anh ấy cũng ôm laptop giải quyết công việc tồn đọng, mà hình như vừa rồi còn ký được hợp đồng mà đáng ra bên kia họ đòi hủy đấy ạ.
Bà lớn lườm mắt:
- -Cô có làm đâu mà biết, nói linh ta linh tinh.
- -Con ngủ chung với chồng con hàng ngày mà mẹ, đêm nào cũng thức đến khuya đấy ba ạ, mà hợp đồng với công ty gì anh nhỉ, cái gì mà thời trang Trẻ em phải không (chồng tôi gật đầu) đấy, ký được hợp đồng với công ty khác giữa thời buổi kinh tế khó khăn đâu phải chuyện dễ con thấy chồng con giỏi lắm.
Ba chồng tôi liền hỏi chồng tôi:
- -Thật hả Thắng, con ký được với bên Thời Trang Trẻ Em à?
Chồng tôi gật đầu:
- -Vâng.. Vừa ký mấy hôm trước.
Ba chồng tôi tròn mắt như thể không tin nổi, ông gác đũa lên chén hỏi tiếp:
- - Con làm sao mà họ đồng ý hay vậy, chẳng phải họ đã từ chối rồi sao?
Chồng tôi gương mặt điềm nhiên, không cảm xúc nhiều, trả lời:
- - Con sửa lại bản hợp đồng, có một số điều không hợp lý, lại thêm chính sách họ đưa ra tuy nhìn vào không mấy lợi cho chúng ta nhưng nếu được hợp tác với họ thì lại khác, tên tuổi công ty sẽ vươn xa hơn, lúc ấy lợi nhuận sẽ tăng vọt.
Ba chồng tôi gật gù, có lời khen ngợi, tuy nhiên bà lớn lại sợ hay sao ấy, liền chen vào:
- -coi như con may mắn đó.
Vãi.. Anh Thịnh thì khen không ngớt, còn chồng tôi thì là do may mắn tôi tức anh ách đến khi về phòng còn khó chịu.
Chồng tôi hỏi:
- -Mặt cô làm sao đấy?
Tôi tức,, đập tay xuống giường:
- -Tôi tức bà lớn ghê, sao bà ấy cứ dìm anh xuống vậy?
Chồng tôi cười:
- -Mặc kệ bà ấy, cô quan tâm làm gì, không sợ bà ấy bay qua hút máu cô à.
- -nè.. K đùa nha. Vô duyên.
- -Sợ à..?
- -Không sợ. Tôi không thích đùa kiểu đấy. Tránh ra.
Tôi đẩy Thắng sang một bên rồi hùng hổ đi vào nhà tắm để thay bộ đồ ngủ, nhưng mà, cái tên chồng kì quặc của tôi đã nhanh tay chụp lấy tay tôi lại, đẩy tôi nằm xuống giường, rồi nhanh như thoắt phủ cả thân người cao to kia lên người của tôi, dùng ngón tay thon dài mà lướt trên mặt tôi như cơn gió lướt trên mặt hồ, tuy không gợn sóng nhưng vẫn làm tôi vô cùng khó chịu:
- -Anh làm cái gì vậy, xuống nhanh lên.
- -Không xuống đấy..
Ơ? Anh ta lại lên cơn gì nữa đây?
- -Nè tên Thắng kia, tôi đang muốn..
Chẳng kịp nói hết câu tên ngang ngược kia đã cắt ngang:
- -Tôi biết, tôi chiều cô mà, không cần vội như thế đâu vợ?
Cái gì, anh ta là đang xuyên tạc câu nói của tôi một cách trắng trợn như vậy, rõ ràng. rõ ràng..
- -Ừm ừm…
Tôi bị ai đó mút mạnh cánh môi, bị ai đó dùng tay giữ khuôn mặt lại, rồi ngang ngược đưa chiếc lưỡi sâu vào bên trong khoang miệng, tôi ú ớ vì bị tấn công bất ngờ và dồn dập, bất ngờ vì sự mạnh mẽ nhưng say sưa của chồng mình, chiếc lưỡi anh thăm dò từng nơi trong khoang miệng, không quên mút hai cánh môi như đang tận hưởng một que kẹo ngọt ngào, chả biết tự bao giờ tôi đã quàng tay lên cổ anh đáp lại, đôi mắt cũng nhắm chặt cuồng nhiệt hôn sâu, lúc này thân dưới của anh đã bành trướng, cọ vào hang nguyệt của tôi đầy khiêu khích, cái nóng từ thân nhiệt tỏa ra nhưng không làm tôi khó chịu, mà trái lại, cảm giác này thật khó giãi bày, nó hưng phấn, thích thú nữa.
Anh đưa tay vào bầu ngực, xoa nhẹ nhàng, những thao tác như chất xúc tác, tác động vào dây thần kinh khiến tôi sung sướng và đê mê điên dại. Miệng vô thức rên lên. Thắng cắn nhẹ vào dái tai tôi, rồi lả lướt lên vành tai nóng bức, anh rỉ vào tai tôi:
- -gọi tên tôi đi!!
Chẳng còn xấu hổ, tôi như cỗ máy làm theo lời anh bảo, gọi tên anh hổn hển:
- -Thắng… Thắng..
Chồng tôi thật khiến tôi muốn nổ tung, anh dịch chuyển sang tai bên kia, đưa cái lưỡi ướt át ngao du từ vành tai xuống xương hàm, lại đi xuống xương quai xanh, còn cánh tay kia đã trượt dài xuống vùng kín của tôi tự lúc nào mà du ngoạn, anh lại nói khe khẽ, giọng nói khàn khàn:
- - Nhìn tôi này, em Có yêu tôi không?
Tôi từ từ mở mắt nhìn anh, khuôn mặt anh đẹp không góc chết, ánh mắt si mê làm tôi chỉ muốn chìm trong biển tình ấy, khuôn miệng không còn tự chủ, toi2khẽ trả lời:
- -Em… có..!!
Khóe môi anh cong lên nụ cười tuyệt đẹp, cúi xuống định hôn tôi, nhưng một cơn gió từ đâu thổi mạnh, làm tấm rèm cửa sổ bay lên cao, ngoài kia một gương mặt đầy căm phẫn đang nhìn tôi bằng ánh mắt tứa máu.. Hai cánh tay cào vào cửa kính, máu, máu chảy xuống rất nhiều… tôi sợ quá vội hét lên, đẩy chồng mình xuống:
- -Á….
- -Vườn hồng này của ai? Chồng tôi trả lời:
- - của mẹ tôi, là người phụ nữ lúc nãy.
Thầy Lục nghe xong thì lại nhìn xung quanh, sau đó tiến thẳng về hồ cá, đột ngột thầy dừng chân lại, nhăn trán, nhíu mày, đưa bàn tay ra và dùng ngón tay cái bấm vào các đốt tay của mình.
Thầy hỏi tiếp:
- - nơi này trước có một nữ nhân chết tại đây đúng không?
Chồng tôi lắc đầu:
- -Không, tôi chưa từng nghe chuyện này.
- -Có thể là cậu không được biết, nếu có thể, cậu hãy xác minh việc này ngay, vì nơi này âm khí rất nặng, mà là loại oán khí của giận dữ, oán hận rất sâu. Phải giải ngay, nếu không hậu quả khó lường.
Nghe thôi mà đã thấy sợ, vậy người chết là ai, sao chồng tôi lại không biết?
Không lẽ là chị Ái Nhi, không đúng, chị Ái Nhi không tự tử ở đây, vậy còn người phụ nữ nào khác, hay là bên trong có ẩn tình gì nữa?
Tiếp sau đó, thầy Lục lại đi ra đến vườn bưởi, thầy chỉ đi vào vườn bưởi đúng ba bước thì đã dừng lại, đôi mắt thầy cứ đảo tròn nhìn xung quanh một lượt, bỗng một luồng gió thổi đến, làm những hoa bưởi bay theo cơn gió thơm nồng nàn trắng xoá.
Mà nói đến đây mới thấy kì lạ thường hoa bưởi chỉ nở một mùa vào tháng ba, và kết thúc rất nhanh sau đó, nhưng bây giờ trái mùa, hoa bưởi lại nở rộ trắng xoá khắp vườn.
- -Được rồi, cậu đưa tôi về đi. Hôm khác tôi sẽ đến.
Hình như thầy Lục có điều gì khó nói, trong đáy mắt dấy lên những lập lờ không tiện giải trình ở đây, chồng tôi cũng ngay lập tức hiểu ý, lái xe đưa thầy Lục về. Tôi cũng đi theo anh để vào thăm bà nhỏ ở bệnh viện luôn, tôi còn định bụng đêm nay ở lại với bà nhỏ cho ba chồng về nghỉ ngơi, ban ngày ông đi làm, đêm lại vào với bà nhỏ.
Khi chiếc ô tô chuyển bánh rời khỏi nhà chồng, chồng tôi là người trực tiếp lái, tôi ngồi ở hàng ghế phụ, còn thầy Lục ngồi ở ghế sau, khi đã đi được một đoạn, chồng tôi mới hỏi thầy rằng:
- -Thầy thấy như thế nào ạ.
Thầy Lục khuôn mặt hồng hào, nhưng mái tóc đã bạc trắng, thầy lại vuốt lấy chùm râu của mình, thong thả trả lời:
- -Nhà cậu có quỷ.
Trời đất.
- -có quỷ? Thật.. Thật hả thầy?
Tôi không kìm được sự kinh ngạc liền quay lại ihỏi, thầy Lục khoan thai gật đầu:
- -Quỷ nữ? Đã thành ngạ quỷ, nhưng chưa biết thuộc loại quỷ nào. Quỷ chia thành nhiều loại, ăn nhiều thứ khác nhau, có loại ăn trái cây, loại ăn thịt sống, có loại ăn nhau thai, ăn tử thi, có loại thích uống máu tươi, nhiều lắm, nhưng đặc điểm chung là ngạ quỷ luôn luôn đói khát, và chúng sẽ mạnh nhất vào 3 ngày 14 15 16 hàng tháng, khi ấy âm dương giao hòa, loài quỷ cũng manh động hơn.
Chồng tôi hỏi:
- -Vậy con mẹ ruột tôi, bà ấy có phải bị bùa ngải hay do nguyên nhân nào khác không hả thầy?
- -Cậu đưa tôi vào bệnh viện đi, tôi muốn nhìn trực tiếp sắc mặt bà ấy.
- -Vâng.
Thầy Lục nhìn sang tôi, nói:
- -Cô gái, cô sinh ngày mấy?
- -Dạ con sinh 15 tháng 7 âm lịch ạ
- -Cô tuổi gì?
- -Con tuổi hổ.
- -Còn cậu Thắng, tuổi gì, ngày tháng sinh bao nhiêu?
Chồng tôi trả lời:
- -Tôi tuổi hợi, sinh 15 tháng 8 âm lịch.
Thầy Lục bấm bấm ngón tay khẽ nói:
- -Dần Thân Tỵ Hợi tứ hành xung nhưng lại sinh vào tháng đẹp nên không quá khắc, tuy nhiên hai tuổi này không được tốt lắm, để giải quyết chuyện này xong tôi sẽ xem một quẻ cho hai người.
- -Dạ con cảm ơn thầy ạ.
Thầy Lục cười hiền:
- -Không có gì, mặt cô gái rất sáng, ngũ quan tốt, có số vượng phu ích tử, tuy nhiên con gái tuổi Dần sẽ lận đận một chút.
Chồng tôi đang lái xe lại chen vào:
- -Cô ấy rất hậu đậu thầy ạ.
- -Nè nè.. Ai hậu đậu, tôi nấu ăn ngon thế kia mà anh chê à, có tin tôi không nấu nữa không?
- -Thế thì cô mất lương. OK.
- -Anh…
Thầy Lục ngồi sau vuốt râu cười khì khì khen vợ chồng tôi đáng yêu, nhưng tôi chả thấy đáng yêu gì cả, đó là thầy ấy không biết tật xấu của anh ta, ăn quả táo thừa cũng bắt tôi ăn cho hết, uống nửa cốc cam cũng bắt tôi uống hết phần còn lại, anh ta muốn thanh long xong không muốn ăn hạt, bắt tôi lấy tăm lấy ra từng hạt, gần ba mươi tuổi đầu còn bắt vợ cài cúc áo, bắt vợ kỳ lưng, có ai đáng yêu như vậy đâu chứ, đó là đáng ghét rồi.
____
Chiếc xe dừng lại ở bệnh viện Sài Gòn, sau khi gửi xe, chồng tôi dẫn tôi với thầy Lục lên phòng bà nhỏ tôi đang nằm. Đáng ra tôi định sáng đi sớm nhưng bà lớn cứ bắt tôi làm nọ làm kia đến khi chồng tôi về tôi mới được rảnh tay mà đi với anh.
Bà nhỏ nằm ở khoa ngoại, phòng ốc sạch sẽ, con Mận đang gọt trái cây, còn ba chồng tôi thì đút cháo cho bà ăn.
- -Á, cậu mợ Ba vào kìa ông bà ơi.
Sau màn chào hỏi, chồng tôi biểu con Mận đi mua chút đồ cho anh, hình như anh không muốn nó nghe chuyện, tôi cũng lấy làm lạ vì chồng tôi không tin tưởng bé Mận, bản thân tôi thì thấy nó rất tốt với tôi dù cái miệng nó cũng ghê gớm lắm, mà thôi, chồng tôi là người có suy tính, anh làm vậy chắc có chủ đích, tốt nhất tôi không nên chen vào.
Thầy Lục quan sát bà nhỏ rất kỹ, hỏi những triệu chứng bà đang gặp phải, rồi bảo bà nhỏ xòe hai bàn tay ra trước mặt cho thầy xem. Thầy Lục xem qua một hồi mới thở dài, vuốt chùm râu trắng phếu, rồi nói:
- -Bệnh tật gì, bị người ta yểm bùa rồi.
Ba chồng tôi sốt sắng hỏi:
- -Bị yểm bùa là sao, mong thầy nói rõ hơn.
- - theo những gì tôi quan sát nãy giờ, cộng thêm những gì thấy được ở nhà, tôi khẳng định bà đây bị người khác yểm bùa khiến người mệt mỏi không có sức sống, lại đau nhức nôn mửa, mà đặc biệt là nôn ra máu đen, nghiêm trọng hơn là nôn ra côn trùng, có phải không?
Ba chồng tôi gật đầu lia lịa:
- -Đúng, đúng là như vậy, bà ấy nôn ra máu đen và con gì tôi không rõ, nhưng nó nhỏ xíu, bò lúc nhúc. Lạ là bác sĩ siêu âm ổ bụng không có gì cả.
Thầy Lục cười khà khà:
- -Đây là chuyện tâm linh, tất nhiên bác sĩ tìm không ra bệnh rồi.
- - Vậy bây giờ chúng tôi phải làm sao?
- - ông cứ đưa bà về nhà, nghỉ ngơi đi, ba ngày sau tôi sẽ đến. À, trước khi về nhà, cô gái này hãy đi ra vườn hồng hái chín búp hoa hồng, chín hoa bưởi, và dùng nước dưới hồ cá đun sôi lên, hòa vào nhau, sau đó hất mạnh ra ngoài đường lớn.
Chồng tôi lên tiếng hỏi:
- -Phải là vợ tôi mới được ạ?
- -Đúng vậy, phải là cô gái này, cô ấy tuổi Dần, sức mạnh của hổ sẽ phát hết huy lực… tạm thời như vậy đi, ba hôm nữa tôi sẽ đến. Giờ tôi xin phép.
Chồng tôi đưa thầy Lục về, còn tôi thì ở lại bệnh viện đợi anh quay lại đón, vì lúc nãy tôi có nói muốn ở lại thì ba chồng tôi không đồng ý, ông muốn ở lại chăm bà nhỏ, vừa nói ông vừa nhìn bà bằng ánh mắt âu yếm, tôi có muốn ở lại cũng không được.
Tôi ngồi kế bên, cầm tay bà nhỏ, Bà nhỏ xanh xao quá, mới mấy hôm mà người gầy rộc đi trông thấy, ai mà yểm bùa đúng là tàn ác quá đi. Và dĩ nhiên, người tình nghi lúc này chẳng ai khác chính là bà lớn, nếu lần này mà đúng là bà ấy làm, tôi chắc bà lớn sẽ không yên với ba chồng tôi đâu. Kiểu gì cũng lên bờ xuống ruộng một phen chứ giỡn.
Vì có ba chồng tôi với bé Mận ở đây nên bà nhỏ không tiện hỏi nhiều, chỉ hỏi đại khái mấy câu thông thường thôi. Đến tầm một tiếng sau chồng tôi đi vào, anh với ba chồng tôi ra ngoài nói chuyện gì đó, chỉ còn tôi với bà nhỏ và con bé Mận, nó vội hỏi tôi:
- -Mợ. Bữa nay bà lớn sao rồi, bà ấy có biểu hiện gì không?
- -Không.. Bà ấy bình thường thôi..
- - Con nhớ lại con còn ám ảnh nè mợ, trời ơi, ghê chết đi được.
- -Thôi đi.. Lo chăm cho bà nhỏ đi, đừng có nhiều chuyện.
- -Con biết rồi..
___
Sáng sớm hôm sau, trước khi đi làm, chồng tôi đưa tôi ra vườn bưởi để hái chín hoa bưởi, ra hái chín búp hồng và lấy một ít nước ngoài hồ cá, hôm nay không khí trong lành, chim chóc cũng ùa về nhiều, ngoài hồ cá cũng không khiến tôi sởn gai ốc nữa, lạ thật.
Đúng là kì bí.
Bà lớn biết chuyện bà nhỏ về người cũng không tỏ ra biểu cảm gì, cứ bình thường như không có chuyện gì, hiển nhiên mà ăn uống. Mụ Tâm hôm nay cũng không đi đâu, hình như đã lấy được bằng thạc sĩ rồi hay sao ấy, nghe nói còn định làm tiệc ăn mừng nữa mà. Tôi chả quan tâm, đối với loại người như mụ Tâm không dây vào là chuyện tốt.
Sau khi bà lớn về phòng, mụ Tâm cũng xách đít đi theo bà lớn, anh Thịnh đi làm, chỉ còn tôi dưới nhà thì tôi mới đem ba món thầy Lục nói đem đi nấu như lời thầy đã dặn, nước sôi lên tôi đổ tất cả vào cái tô vừa vặn rồi mới đem ra ngoài cổng, hất mạnh ra đường,sau đấy thì dọn dẹp như chưa có chuyện gì xảy ra cả, xong xuôi tôi tìm chị Tím, bảo chị ấy quét dọn phòng bà nhỏ cho sạch sẽ để hôm nay bà về nhà.
Đến 3 giờ chiều bà nhỏ về tới, bọn tôi gồm dì Hồng và chị Tím đã đứng sẵn ngoài cổng để đón, ba dìu bà nhỏ về phòng, mọi người thì xách đồ, tôi đi theo lên phòng bà nhỏ, thoáng thấy bóng mụ Tâm, vừa bước vào, mụ Tâm đã sà vào gần bà nhỏ, hỏi thăm ngay:
- - Dì, dì khỏe nhiều chưa ạ, cả tuần nay con bận để lấy bằng thạc sĩ nên không thể vào thăm dì được, nhưng hôm nào con cũng hỏi em Nhi tình hình của dì, và dặn em Nhi chuyển lời đến dì nhanh khỏe, không biết em Nhi có nói lại không ạ?
Trời đất thiên địa ơi, coi ăn nói chưa kìa, bộ không sợ thụt lưỡi hay sao á, vãi cả hỏi thăm nữa đấy, công nhận mụ Tâm xạo thiệt á chèn. Nghe mà cười trong bụng.
Bà nhỏ cười nhẹ:
- -có, Nhi có nói lại, dì cảm ơn con nghe.
- -Dạ.. Giờ trong người dì thấy như thế nào rồi ạ? Đêm qua con nói với anh Thịnh vô thăm dì mà nghe chú Thắng nói dì được xuất viện nên từ sớm con đã kêu chị Tím dọn phòng dì sạch sẽ, chút nữa sẽ nấu nhiều món ngon mừng dì được xuất viện. Dì có muốn ăn gì không để con nói dì Hồng chuẩn bị.
Bà nhỏ tôi gật đầu:
- -Cảm ơn con. Dì ăn gì cũng được, miệng vẫn còn nhạt.
- -Vậy ạ.. Vậy để con xuống coi nấu nướng phụ dì Hồng, hôm nay mình ăn mừng dì xuất viện, con thì lấy được bằng thạc sĩ, song hỷ dì ạ.
- -Ừm.. Con đi đi..
Mụ Tâm rời đi, bước ngang còn nhếch môi cười đểu với tôi nữa chứ. Thấy mắc buồn nôn à.
Ba chồng tôi ở đây một chút rồi về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, mấy hôm nay ông cũng mệt rồi nên bà nhỏ bảo ông về phòng lớn để ngủ một giấc cho khỏe lại. Trong này cuối cùng chỉ còn tôi và bà nhỏ, tôi mới đóng cửa lại, hỏi bà nhỏ chuyện thầy Lục đã nói:
- -Mẹ.. Thầy nói nhà mình trước có một nữ nhân chết oan, có không mẹ.
Bà nhỏ lắc đầu:
- -Làm gì có. Mẹ ở đây mấy chục năm rồi, không có chuyện đó đâu?
- -Dạ.. Nhưng thầy khẳng định là chết ở hồ cá nữa đó mẹ, chắc chắn người chết là một người nữ mà hồi con bị té dưới hồ, con cũng thấy một người nữ, nhưng theo mẹ nói đó là chị Ái Nhi.
- -Ái Nhi là nó tự tử ở nhà nó, không phải ở đây con ạ.
Kì lạ nhỉ, không lẽ là thầy Lục đoán sai.
- - Dạ. Mẹ nghỉ ngơi đi, có gì mẹ gọi con.
Tôi vừa bước mấy bước thì bà nhỏ gọi:
- -Mà khoan đã Nhi, trước mẹ có biết một người giúp việc nhà này bỏ đi, nhưng là bị đuổi vì không chồng mà chửa chứ không phải là chết chóc gì cả.
Tôi vội quay lại giường hỏi tiếp:
- -Chuyện như nào hả mẹ?
- -Chuyện này lâu lắm rồi, lúc mẹ còn chưa sinh thằng Thắng, khi ấy mẹ vừa về mấy hôm thì có một chị giúp việc bị ông bà nội con đuổi đi vì có chửa hoang. Từ đấy đến giờ mẹ không gặp lại chị ấy nữa, nhưng mẹ không nghĩ là chị ấy đâu. Vì chị ấy đâu liên quan gì đến nhà mình.
- -Vậy không biết dì đó có thai với ai à mẹ?
Bà nhỏ lắc đầu:
- -Chị ấy không chịu nói. Mà hồi xưa thì con biết còn khắt khe lắm, đâu tân tiến như bây giờ, việc không chồng mà chửa được coi như là một tội lớn. Nên bắt buộc chị ấy phải bị đuổi đi. À, lúc đó thì bà lớn cũng đang mang bầu thằng Thịnh. Việc xảy ra lâu rồi, mẹ chỉ nhớ như vậy thôi.
Hazz đúng là phức tạp quá.. Việc nó dồn việc kia..
____
Buổi cơm tối diễn ra trong không khí vui vẻ, mừng mụ Tâm được thạc sĩ nên có cả rượu trên bàn ăn, mụ ấy cười không khép mồm lại, cứ nói suốt.
Bà lớn thì cũng chẳng có động tỉnh gì, chỉ ăn uống bình thường, cũng hỏi han bà nhỏ qua loa vài câu chứ không nhiệt tình cho lắm, mà kiếp chồng chung muôn đời làm sao mà hòa thuận cho được chứ.
Đang ăn uống anh Thịnh mới nói:
- -Sẵn ăn mừng hôm nay dì được xuất viện, vợ con thì lấy được bằng thạc sĩ mà cô ấy ao ước nên con cũng muốn bàn với ba mẹ để vợ con vào công ty mình làm việc, hiện tại vẫn đang thiếu nhân sự.
Ba chồng tôi cũng không có ý kiến gì về việc này nên ưng thuận ngay, bà lớn mới đặt ly rượu xuống và hỏi:
- -Tất nhiên Tâm phải vào công ty mình làm, còn phụ con quản lý công ty nữa chứ, công ty thì nhiều việc, hai đứa phải cố gắng nhé.
Ủa, rồi chồng tôi đâu ta, sao không nghe bà lớn nhắc đến nhỉ?
Như chợt nhớ, bà lớn mới chuyển giọng mà nhắc đến chồng tôi:
- -À còn Thắng nữa, mới vào công ty không tránh khỏi sai sót, nhớ phải học hỏi anh Thịnh nhiều hơn, không biết cái gì thì hỏi, anh Thịnh nhiều kinh nghiệm, con phải chịu khó học hỏi nhiều một chút. Đừng chủ quan và bốc đồng như bình thường đấy.
Đúng là khác máu tanh lòng, lúc nào cũng tâng bốc anh Thịnh lên tận mây xanh, còn dìm chồng tôi xuống tận địa ngục, tôi tức quá phản bác ngay:
- -Dạ mẹ yên tâm, con thấy chồng con làm việc rất tốt, hôm nào về anh ấy cũng ôm laptop giải quyết công việc tồn đọng, mà hình như vừa rồi còn ký được hợp đồng mà đáng ra bên kia họ đòi hủy đấy ạ.
Bà lớn lườm mắt:
- -Cô có làm đâu mà biết, nói linh ta linh tinh.
- -Con ngủ chung với chồng con hàng ngày mà mẹ, đêm nào cũng thức đến khuya đấy ba ạ, mà hợp đồng với công ty gì anh nhỉ, cái gì mà thời trang Trẻ em phải không (chồng tôi gật đầu) đấy, ký được hợp đồng với công ty khác giữa thời buổi kinh tế khó khăn đâu phải chuyện dễ con thấy chồng con giỏi lắm.
Ba chồng tôi liền hỏi chồng tôi:
- -Thật hả Thắng, con ký được với bên Thời Trang Trẻ Em à?
Chồng tôi gật đầu:
- -Vâng.. Vừa ký mấy hôm trước.
Ba chồng tôi tròn mắt như thể không tin nổi, ông gác đũa lên chén hỏi tiếp:
- - Con làm sao mà họ đồng ý hay vậy, chẳng phải họ đã từ chối rồi sao?
Chồng tôi gương mặt điềm nhiên, không cảm xúc nhiều, trả lời:
- - Con sửa lại bản hợp đồng, có một số điều không hợp lý, lại thêm chính sách họ đưa ra tuy nhìn vào không mấy lợi cho chúng ta nhưng nếu được hợp tác với họ thì lại khác, tên tuổi công ty sẽ vươn xa hơn, lúc ấy lợi nhuận sẽ tăng vọt.
Ba chồng tôi gật gù, có lời khen ngợi, tuy nhiên bà lớn lại sợ hay sao ấy, liền chen vào:
- -coi như con may mắn đó.
Vãi.. Anh Thịnh thì khen không ngớt, còn chồng tôi thì là do may mắn tôi tức anh ách đến khi về phòng còn khó chịu.
Chồng tôi hỏi:
- -Mặt cô làm sao đấy?
Tôi tức,, đập tay xuống giường:
- -Tôi tức bà lớn ghê, sao bà ấy cứ dìm anh xuống vậy?
Chồng tôi cười:
- -Mặc kệ bà ấy, cô quan tâm làm gì, không sợ bà ấy bay qua hút máu cô à.
- -nè.. K đùa nha. Vô duyên.
- -Sợ à..?
- -Không sợ. Tôi không thích đùa kiểu đấy. Tránh ra.
Tôi đẩy Thắng sang một bên rồi hùng hổ đi vào nhà tắm để thay bộ đồ ngủ, nhưng mà, cái tên chồng kì quặc của tôi đã nhanh tay chụp lấy tay tôi lại, đẩy tôi nằm xuống giường, rồi nhanh như thoắt phủ cả thân người cao to kia lên người của tôi, dùng ngón tay thon dài mà lướt trên mặt tôi như cơn gió lướt trên mặt hồ, tuy không gợn sóng nhưng vẫn làm tôi vô cùng khó chịu:
- -Anh làm cái gì vậy, xuống nhanh lên.
- -Không xuống đấy..
Ơ? Anh ta lại lên cơn gì nữa đây?
- -Nè tên Thắng kia, tôi đang muốn..
Chẳng kịp nói hết câu tên ngang ngược kia đã cắt ngang:
- -Tôi biết, tôi chiều cô mà, không cần vội như thế đâu vợ?
Cái gì, anh ta là đang xuyên tạc câu nói của tôi một cách trắng trợn như vậy, rõ ràng. rõ ràng..
- -Ừm ừm…
Tôi bị ai đó mút mạnh cánh môi, bị ai đó dùng tay giữ khuôn mặt lại, rồi ngang ngược đưa chiếc lưỡi sâu vào bên trong khoang miệng, tôi ú ớ vì bị tấn công bất ngờ và dồn dập, bất ngờ vì sự mạnh mẽ nhưng say sưa của chồng mình, chiếc lưỡi anh thăm dò từng nơi trong khoang miệng, không quên mút hai cánh môi như đang tận hưởng một que kẹo ngọt ngào, chả biết tự bao giờ tôi đã quàng tay lên cổ anh đáp lại, đôi mắt cũng nhắm chặt cuồng nhiệt hôn sâu, lúc này thân dưới của anh đã bành trướng, cọ vào hang nguyệt của tôi đầy khiêu khích, cái nóng từ thân nhiệt tỏa ra nhưng không làm tôi khó chịu, mà trái lại, cảm giác này thật khó giãi bày, nó hưng phấn, thích thú nữa.
Anh đưa tay vào bầu ngực, xoa nhẹ nhàng, những thao tác như chất xúc tác, tác động vào dây thần kinh khiến tôi sung sướng và đê mê điên dại. Miệng vô thức rên lên. Thắng cắn nhẹ vào dái tai tôi, rồi lả lướt lên vành tai nóng bức, anh rỉ vào tai tôi:
- -gọi tên tôi đi!!
Chẳng còn xấu hổ, tôi như cỗ máy làm theo lời anh bảo, gọi tên anh hổn hển:
- -Thắng… Thắng..
Chồng tôi thật khiến tôi muốn nổ tung, anh dịch chuyển sang tai bên kia, đưa cái lưỡi ướt át ngao du từ vành tai xuống xương hàm, lại đi xuống xương quai xanh, còn cánh tay kia đã trượt dài xuống vùng kín của tôi tự lúc nào mà du ngoạn, anh lại nói khe khẽ, giọng nói khàn khàn:
- - Nhìn tôi này, em Có yêu tôi không?
Tôi từ từ mở mắt nhìn anh, khuôn mặt anh đẹp không góc chết, ánh mắt si mê làm tôi chỉ muốn chìm trong biển tình ấy, khuôn miệng không còn tự chủ, toi2khẽ trả lời:
- -Em… có..!!
Khóe môi anh cong lên nụ cười tuyệt đẹp, cúi xuống định hôn tôi, nhưng một cơn gió từ đâu thổi mạnh, làm tấm rèm cửa sổ bay lên cao, ngoài kia một gương mặt đầy căm phẫn đang nhìn tôi bằng ánh mắt tứa máu.. Hai cánh tay cào vào cửa kính, máu, máu chảy xuống rất nhiều… tôi sợ quá vội hét lên, đẩy chồng mình xuống:
- -Á….
Danh sách chương