Lâm Tín nhíu mày, “Thanh Khuyết, ngươi nói bọn họ từ nhỏ muốn bắt nương ta tế thiên, bây giờ lại muốn máu ta, liệu có phải…”

“Không phải!” Thẩm Lâu không chút do dự mà đánh gãy lời hắn, kéo người ôm trong lồng ngực, “Nếu máu ngươi hữu dụng, thì máu Ô Lạc Lan Hạ Nhược càng hữu dụng, hà tất bỏ gần cầu xa tới bắt ngươi.”

Lâm Tín ngửa mặt, nhe răng cười: “Vậy đoán chừng là lấy máu nghiệm hồn, nếu là nhi tử thánh nữ, phải giữ thân thể đồng trinh mới có thể tế thiên. Ngươi phá thánh tử đồng trinh, phỏng chừng cũng phải cùng bị thiêu chết.”

Đang nghiêm túc nói chuyện đột nhiên thay đổi, Thẩm Lâu đến gần cùng hắn đối mũi, “Cô là chính nhân quân tử, tuyệt sẽ không làm chuyện vấy bẩn thánh tử như vậy.”

Không hổ là tấm gương Thẩm gia thẳng như tùng trong tuyết, lời này nói ra mặt không đỏ thở không gấp, một thân chính khí. Lâm Tín hơi nghiêng đầu, cọ mũi y tìm cặp môi mỏng, “Chậc, hôm nay mới nhìn ra, ngươi hóa ra là ngụy quân tử. Nói thật đi, danh tiếng Huyền Vương điện hạ đời trước, có phải do mua danh chuộc tiếng không?”

Thẩm Lâu cười mà không nói, ngậm môi Lâm Tín nhẹ nhàng gặm cắn.

Lâm Tín tiến tay vào trong vạt áo Thẩm Lâu, sờ soạng lung tung, không ngờ mò tới một tờ giấy, không đợi Thẩm Lâu ngăn cản liền lấy ra mở ra xem, “Chậc, trên người Quốc Công gia giấu cái gì? Hẳn là liên quan tới…”

Lời trêu chọc nói được phân nửa ngậm trong cổ họng, đây là tờ giấy Lâm Tín gởi cho Thẩm Lâu —— lối vẽ tỉ mỉ vẽ Đông Cung đồ.

Thẩm Lâu mắt mang ý cười mà nhìn hắn.

“Khục…” Lâm Tín vo viên tờ giấy kia ném qua một bên, “Quân doanh trọng địa, xem thứ này không tốt… A…”

Đang nói chuyện, bỗng nhiên bị Thẩm Lâu đặt dưới thân.

“Ai, ngươi có biết không, Hoàng Thượng là trúng Phệ Linh.” Lâm Tín nỗ lực đổi chủ đề.

“Hả?” Thẩm Lâu nhíu mày, quả thực ngừng lại, hắn chỉ biết Thái tử dùng thủ đoạn gì đó giam lỏng Hoàng Đế, không biết việc này còn liên quan tới Phệ Linh.

“Người do Thái tử an bài, Phong Chương chắc chắn có lui tới cùng người Man. Ngươi nói, bọn họ tại sao đáp ứng nhau?” Đời trước không có chuyện này, khi đó Nguyên Sóc Đế là ốm chết.

“Có lẽ hồi người Man vào cung, ” Thẩm Lâu vừa cởi xiêm ý hắn vừa nói, “Phong Trọng lộ hết sắc bén, Thái tử có chút cuống lên. Nhưng bọn họ câu kết thế nào?”

Lâm Tín bị lột áo ngoài, lộ ra da thịt trắng nõn, không cam lòng yếu thế mà vươn tay xả ngoại bào nguyên soái, “Bên người Thái tử có thể có người nào mà kiếp trước không có, hoặc là sớm thân cận cùng người nào?”

Tay Thẩm Lâu nhào nặn đột nhiên dùng sức: “Thái tử sớm nạp Chu thị!” Chu thị, chỉ là muội muội của ngự tiền thị vệ Chu Kháng, gọi Chu Lương Đệ. Năm đó là Chu Kháng lên chức thống lĩnh Kim Ngô vệ, Thái tử mới nạp Chu thị, bây giờ Chu Kháng chưa thăng chức, đã phong Lương viện tứ phẩm.

“A… Nhẹ chút!” Lâm Tín nhấc chân đá y, bị y bắt được mắt cá chân.

Đang nháo, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thân vệ: “Nguyên soái, Đông tiên sinh đến……” Đông Thiệp Xuyên và tiểu thân vệ cùng tiến vào, liền nhìn thấy trên bản đồ rộng lớn, chiếu hai bóng người.

Đông Thiệp Xuyên là gia thần Thẩm gia, lần này làm văn thần theo quân, phụ trách lương thảo, an bài Lộc Ly, bình thường đều trực tiếp tiến vào trướng nguyên soái thương thảo.

Giờ khắc này, cùng tiểu thân vệ, cứng đờ tại chỗ.

Thẩm Lâu thả Lâm Tín ra, đơn giản chỉnh lại xiêm y liền đi ra, vô cùng bình thản mà ngồi trên soái vị, “Chuyện gì?”

Đông tiên sinh trộm liếc mắt một cái, thấy bộ dáng Quốc Công không giống như bị quấy rầy chuyện tốt, tâm trạng nghi hoặc, cũng không dám nhiều lời, mang theo ngữ điệu trầm bồng du dương đặc trưng của hắn nói tới chính sự, “Hầu gia đưa Lộc Ly tới, chỉ đủ chúng ta chống đỡ ba ngày. Lương thảo thuộc hạ đã hỏi mượn tạm phong thần, nhưng cũng chỉ đủ sinh hoạt cho quân Thẩm gia, chống đỡ thêm quân triều đình còn rất khó khăn.”

Nhánh quân đội này, phần nhỏ là quân Thẩm gia, phần lớn là quân triều đình. Bắc Vực không nuôi nổi nhiều tướng sĩ như vậy, bằng không đã sớm đánh tới vương trướng Ô Lạc Lan Hạ Nhược rồi.

Sổ sách y vừa đã xem qua, quả thực chống đỡ không được bao lâu, Thẩm Lâu trầm ngâm chốc lát nói: “Ý chỉ rút quân rất nhanh có lẽ sẽ trở lại, quân triều đình…”

“Nếu hiện tại đổi đường đi Đại Dung Cần Vương, có thể chịu đựng được?” Lâm Tín khoác áo ngoài, từ phía sau đi ra.

Đông tiên sinh lập tức cúi đầu không dám nhìn nhiều, lấy từ sau lưng ra bàn tính nhỏ, lạch cạch gảy một hồi, “Nếu ngày mai khởi hành, chỉ sợ cũng chỉ có thể đi tới Hàm Cốc quan. Trừ phi một đường đánh cướp, đến Hàm Cốc quan mở kho lúa Lạc Dương, tiện đường đoạt Lộc Ly của Yến Sơn Hầu gia.”

Thẩm Lâu bật cười, “Quân triều đình, không thể theo chúng ta đánh Đại Dung.” Mặc dù có hổ phù trong tay, nhưng quân triều đình cũng có tướng lĩnh của từng đội, nếu nhìn ra Thẩm gia muốn mưu nghịch, rất có thể sẽ khai chiến ngược lại cùng Bắc Vực.

Đại Dung, Hoàng thành.

Chung Hữu Ngọc lúc trước nhận được chiếu lệnh của Thái tử, lệnh hắn và Chung Vô Mặc mang binh vào kinh hộ giá. Hắn không để đệ đệ đến, một mình đơn độc vào kinh, phụ tá Thái tử giám quốc, ổn định Đại Dung.

“Nghênh Phong a, Cô bây giờ chỉ tín nhiệm ngươi, ” trong ngự hoa viên, Phong Chương phiền muộn lôi kéo tay Chung Hữu Ngọc, uể oải không chịu nổi nói, “Phụ hoàng đột nhiên lâm bệnh, Bắc Vực không nghe hiệu lệnh, Nam Vực chỉ có phản tâm, Đông Vực lại không thể trông cậy nổi, Cô chỉ có ngươi.”

Chung Hữu Ngọc nhìn Thái tử như vậy, lập tức quỳ một chân trên đất, “Thần và Thái tử từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhờ Điện hạ trông nom mới có ngày hôm nay, nguyện vì Điện hạ bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, dù chết cũng không chối từ.”

“Được được được, ” Phong Chương thở dài một cái, “Thanh Khuyết cũng là huynh đệ tốt của ta, hắn bây giờ không chịu rút quân, nhất định đang giận. Cô sao không muốn đánh tới Vương đình chứ, nhưng bây giờ nội loạn rối tung lên, Chư Hầu tứ phương rục rịch, thực tại không kéo dài được, đại quân nhất định phải trở về. Ngươi thay Cô đi một chuyến, nếu hắn vẫn không nghe, thì đừng trách Cô không niệm tình cũ, luận phản quốc mà xử!”

“Rõ.” Chung Hữu Ngọc sắc mặt nghiêm nghị, hai tay tiếp nhận ý chỉ Thái tử tự viết, khom người xin cáo lui.

Vừa ra tới tiền viện, gặp một nữ tử thân mang áo bào đen đội đấu bồng bước tới trước mặt. Nữ tử nhìn thấy hắn, hơi cúi người hành bán lễ, màn đấu bồng nghiêng, lộ ra gương mặt không quá xinh đẹp.

“Đây là trắc phi của Thái tử, Chu Lương Viện.” Cung nữ bên người giới thiệu.

Chung Hữu Ngọc đáp lễ, nhịn không được nhìn nữ tử kia thêm vài lần, luôn cảm thấy đấu bồng đen này có chút quen mắt. Đi tiếp vài bước, bừng tỉnh nhớ lại, hoa văn trên đấu bồng này, y hệt hoa văn trên thân thể người Man bên người thúc thúc khi chết.

Một luồng cảm giác lạnh toát ập xuống đầu, Chung Hữu Ngọc mượn cớ mắc đại tiện, bỏ lại cung nhân tuỳ tùng, leo tường lần nữa tiến vào ngự hoa viên, trốn sau hòn non bộ. Vừa đứng vững, liền nghe đến tiếng Chu Lương Viện nói với Thái tử: “Mẫu thân Cát Lộc Hầu là thánh nữ, máu Cát Lộc Hầu có thể giải độc Phệ Linh. Chỉ cần Hoàng Đế uống một bát máu của hắn, thì bách bệnh tiêu hết, cho nên điện hạ nhất định phải khống chế được Cát Lộc Hầu. Tốt nhất nên triệu hắn hồi cung nhốt lại.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

( bài máu Tín Tín đến tột cùng có ích lợi gì)

Đại Vu: Máu của hắn để nguyền rủa, có thể vẽ bùa

Chu thị: Máu của hắn là linh đan, uống giải bách độc

Trùng Trùng: Máu của hắn ngọt, có thể làm đậu phụ máu

Lâu Lâu: Máu của hắn lẫn vào thứ màu trắng… Trách ta quá thô lỗ

Tín Tín: Các ngươi được rồi a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện