Tuyết trong rừng tùng, Lâm Tín đem Thẩm Lâu đặt trên cây khô, chặn chân gặm cắn bờ môi y.
Thẩm Lâu ôm eo hắn, “Làm sao vậy?” Bộ dáng đói bụng đến phát cuống, như thể thường ngày không cho hắn hôn vậy.
“Đem đời trước thiếu bù đắp lại.” Đèn hươu con treo ngọn cây, ánh sáng xa xôi chiếu xuống lông mày Lâm Tín nhập nhoạng lúc vơi lúc đầy, tản mát ra đau đớn khó giải thích nổi.
Thẩm Lâu cúi đầu, hôn cặp môi mềm mại ấm áp, hai tay ôm lấy Lâm Tín, dùng sức siết chặt trong lồng ngực.
“Thẩm Thanh Khuyết, ta cầu ngươi một chuyện, ” Lâm Tín cọ bờ môi Thẩm Lâu, “Đời này sống lâu hơn ta, được không?” Tất cả mọi người đi trước hắn, phụ mẫu, sư phụ, Phong Trọng. Chỉ có Thẩm Lâu thương hắn nhất, sống lâu hơn hắn.
Thẩm Lâu không trả lời, trực tiếp đem Lâm Tín ôm ngang, nhảy lên Ngu Uyên bay về Phong Tân.
“Làm gì?” Lâm Tín liếm liếm môi.
“Bổ hồn.” Thẩm Lâu thả người trên giường, nhét Hoàng Tuyền Châu vào trong tay Lâm Tín. Qua năm là y đến quan, nếu hồn còn không trọn vẹn sẽ không chịu nổi linh lực đột nhiên tăng mạnh, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.
Hoàng Tuyền Châu xoay vòng trong tay, Lâm Tín cắn răng, đẩy Thẩm Lâu ngã trên giường, chính mình cưỡi giữa eo y. Không biết nên cảm động Thẩm Lâu nói được làm được, hay nên buồn bực y không rõ phong tình.
“Trong này, còn lại một hồn sói và một hồn hồ ly. Đều là thú dữ, nên chuẩn bị trước, ” Lâm Tín sắc mặt nghiêm túc nói, “Vạn nhất ngươi thú tính quá độ đem ta làm, thì sao giờ?”
Thẩm Lâu lẽ ra còn có chút bận tâm, nhất thời dở khóc dở cười, “Thú tính quá độ là loại thú tính này?” Lời tuy nói vậy, vẫn đứng dậy lấy ra một hộp ngọc nhỏ.
Hoàng Tuyền Châu nhốt sinh hồn, không nhận nổi hồn nào là sói hồn nào là hồ ly, chỉ có thể nhắm chọn bừa mà bổ. Lâm Tín ôm Thẩm Lâu, chịu đựng từng trận đau đớn, đã đến canh năm.
“Còn đau không?” Lâm Tín lau mồ hôi trán cho y, tò mò nhìn đôi mắt đen kịt kia, muốn biết lần này hồn bổ là hồn gì.
Thẩm Lâu đột nhiên vươn mình, đem Lâm Tín đặt dưới thân, cắn một cái trên cổ hắn. Con ngươi màu đen dần dần có thần thái, lộ ra vài phần hung hãn khát máu.
“A…” Lâm Tín kinh hô thành tiếng, cắn này thật quá đau, khẳng định trầy da, “Thẩm Thanh Khuyết, ngươi tỉnh lại đi, ta không phải thịt, không thể ăn, a!” Hắn muốn, không phải là loại thú tính quá độ này.
Đang nói chuyện, liền bị cắn cái nữa.
“Tín Tín.” Thẩm Lâu chôn ở cổ hắn thở hổn hển, liếm liếm dấu răng mang máu. Là hồn Tuyết Nguyệt lang, y lúc này cực kỳ muốn cắn người.
“A…” Nơi bị liếm, vừa đau vừa ngứa, Lâm Tín hừ nhẹ một tiếng, hai chân kẹp lấy thắt lưng Thẩm Lâu, ôm y gặm cắn trở lại.
Hai người ở trên giường, ngươi cắn ta một cái, ta gặm ngươi một cái, cắn cắn một hồi chẳng mấy chốc liền thay đổi vị.
Thẩm Lâu bù đắp hồn sói trở nên cuồng dã hơn thường ngày rất nhiều, cũng không hỏi mấy câu như “Có được không” “Có đau không”, trực tiếp xé ra xiêm y muốn đi vào.
Lâm Tín sợ đến rụt lại, bị Thẩm Lâu cầm cổ chân kéo ra.
“Đau!” Lâm Tín thấm ra nước mắt.
“Đã dùng rất nhiều mỡ.” Thẩm Lâu có chút nóng nảy, lại không dám lộn xộn.
“Thân thể này, là lần đầu tiên!” Lâm Tín cắn môi, cơ thể nỗ lực thả lỏng, vẫn đau đến đầy đầu mồ hôi lạnh.
Thẩm Lâu ôm lấy hắn, từ đuôi lông mày khóe mắt, tiếp tục hôn đến cổ. Thân thể trong lòng dần dần mềm mại, cắn lỗ tai hắn hừ nhẹ một câu, “Động đi.”
Bản năng hồn sói không kiểm soát được, Thẩm Lâu vẫn không nhịn được muốn cắn người. Trong phòng ấm áp như xuân, ngoại trừ tiếng thở dốc khiến người mặt đỏ tim đập, còn thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu thảm thiết, nghe thật quái dị.
Hai người thấm đẫm vong tình không chú ý tới, chân trời đã nổi lên sắc trắng vàng, mặt trời mọc thì mọi người, dần dần tỉnh lại.
“Oành!” Cửa phòng ngủ bị một cước đá văng, gió lạnh cuốn theo tuyết gào thét ùa vào, Thẩm Kỳ Duệ mặt như sương lạnh đứng ở cửa, Hoàng Các và Tử Xu đầy mặt sầu khổ quỳ trên đất.
Tình hình trong phòng liếc mắt một cái là rõ mồn một, Thẩm Lâu đang thoả mãn mà rửa mặt mặc xiêm y, Lâm Tín thì vết thương đầy người mà nằm lỳ trên giường, nhìn dường như muốn tắt thở.
“Phụ thân!” Thẩm Lâu cả kinh, lập tức kéo chăn vây lấy Lâm Tín. Lâm Tín hơi chột dạ, sao mới vừa ngủ, đã bị cha người ta bắt gian tại trận? “Tín Nhi! Chuyện gì xảy ra?” Chu Tinh Ly theo sau Thẩm Kỳ Duệ, bước nhanh chạy đến trước giường xem Lâm Tín, mở chăn ra nhìn thấy Lâm Tín đầy người vết máu bầm, nhất thời đen mặt.
“Nha nha…” Lâm Tín chớp mắt mấy cái, đột nhiên khóc lên, một bộ chịu oan ức lớn bằng trời, “Ta hôm qua cho hắn bổ hồn, ai biết, ai biết… A a a…”
“Súc sinh, nhìn chuyện tốt ngươi làm!” Thẩm Kỳ Duệ thế nào cũng không ngờ, nhi tử nhà mình từ nhỏ đến lớn quy củ, lại làm ra loại chuyện khác người này. Người này còn không phải ai khác, mà là Cát Lộc Hầu!
“Thẩm Kỳ Duệ, ngươi nói bây giờ làm sao đây.” Chu Tinh Ly nắm chặt Xuân Ngấn kiếm bên hông, khóe mắt rủ xuống hiếm thấy không còn ý cười.
Huyền Quốc công tức giận, giận dữ khiển trách thằng con nhà mình một trận, bắt y ngày mai lập tức đi Bắc Mạc đánh trận, không cho dây dưa Lâm Tín nữa.
“Không được!” Lâm Tín lập tức giãy nảy, “Hắn chiếm thân thể ta, phải thú ta xuất giá!”
“Đúng vậy, ngủ đã ngủ sạch rồi, còn vứt không? Thẩm gia các ngươi phải phụ trách!” Chu Tinh Ly phụ họa theo, nói xong chợt thấy không đúng, giơ tay đập sau gáy Lâm Tín một cái, “Tiểu tử thúi, ngươi một đại nam nhân, còn có thể cùng hắn kết hôn à?”
“Thú.” Thẩm Lâu nhìn Lâm Tín hướng y nháy mắt, khẽ mỉm cười.
Không quản gia phụ phát hỏa, Thẩm Lâu vẫn thản nhiên như trước, tự mình chăm sóc Lâm Tín, thanh tẩy bôi thuốc cho hắn, dỗ hắn ngủ. Sau đó, mới mời phụ thân đến phòng chính, nói chuyện một phen.
Đối với biến cố bất thình lình, Thẩm gia chủ nhất thời khó có thể tiếp thu. Đợi Thẩm Lâu bù đắp cái hồn cuối cùng, liền phái y tới chiến trường xa xôi, không cho trở về. Chu Tinh Ly thì lại lôi đồ đệ không tiền đồ nhà mình, trở về kinh thành.
“Ngươi thật dự định cùng Thẩm gia tiểu tử kia sống hết đời?” Chu Tinh Ly lôi lỗ tai lắc lắc Lâm Tín, muốn nghe xem trong đầu hắn có phải úng nước rồi không.
“Ừm.” Lâm Tín cúi đầu thưởng thức hươu con Tinh Hồ Thạch, lông mày cau lại. Vừa ngủ xong đã bị tách ra, có một loại sầu oán khi ngày thứ hai sau đêm tân hôn, vị hôn phu bị sai đi chinh phạt nghĩa vụ quân sự. Nếu không phải Thẩm Lâu nói, muốn đi Bắc Mạc giúp hắn tìm tro tàn của phụ mẫu, hắn sợ sẽ lập tức trở mặt tại chỗ với Thẩm Kỳ Duệ.
Đồ đệ của mình mình hiểu rõ, hắn nếu không nguyện ý, mười Thẩm Lâu cũng không làm gì được hắn. Chu Tinh Ly đau đầu mà xoa xoa thái dương, thế nhân đều nói Chu Diệc Tiêu hắn ngang ngạnh bất trị [1], không ngờ còn dạy được đồ đệ trò giỏi hơn thầy, không những muốn tạo phản soán vị, bây giờ còn muốn cùng nam nhân kết hôn.
[1] nguyên tác là “ly kinh phản đạo”: vi phạm, rời xa với chuẩn mực phong kiến và giáo điều, chống đối, trái nguyên tắc, phản loạn, gần gần với đại nghịch bất đạo nữa.
“Sư bá ngươi mà biết, nhất định đánh chết ta.” Chu Tinh Ly cực kỳ phiền muộn.
Đang nói, hai người đã vào tới cửa cung. Vài quan văn đi tới, thấy hai người lập tức khom mình hành lễ.
“Hầu gia, đã lâu không gặp.” La Thị Quân vẫn một thân bố nghệ, đi theo trong đám quan văn, hiển nhiên đã được Nguyên Sóc Đế chấp thuận cùng vào triều. Còn chưa tới kỳ thi Xuân, có thể vào triều thảo luận chính sự, vị thuộc thần người phàm của Vọng Đình Hầu này, cũng coi như một trong đám đầu não của Đại Dung.
Các quan văn đều biết hắn được sủng ái, không dám đắc tội.
Lâm Tín không muốn nhiều lời với hắn, trực tiếp đi qua, chợt nghe tiếng La Thị Quân kinh ngạc thốt lên, “Tiên sinh!”
Lời này chắc chắn không phải nói với Lâm Tín, mà là với Chu Tinh Ly. La Thị Quân vô cùng kích động, kéo ống tay áo Giáng Hồng của Chu Tinh Ly, “Tiên sinh, không biết ngài còn nhớ ta không, bảy năm trước ở Lạc xuyên, ngài coi số mạng cho ta.”
Người được Chu Tinh Ly coi số mạng hơi bị nhiều, sao nhớ nổi người này.
“Bồng Lai có đường, một chốc sai hận.” La Thị Quân gằn từng chữ đọc lên.
Gia cảnh hắn làm kinh doanh nhỏ, ở quê cũng coi như phú hộ. Khi còn bé từng có Tiên giả nói hắn có linh mạch, sau đó lại nói sờ lộn, khiến hắn hoài nghi kế mẫu giở trò quỷ. Ngẫu nhiên gặp Chu Tinh Ly, một câu đánh thức hắn, tuy buông xuống oán hận với kế mẫu, nhưng đối với việc mình không thể đi theo con đường thành tiên vẫn luôn canh cánh trong lòng, phát thệ phải nổi bật hơn mọi người.
“Hóa ra là ngươi.” Lâm Tín nhìn kỹ La Thị Quân, năm đó thanh niên áo gấm ấy, bây giờ dáng dấp hoàn toàn thay đổi, trở nên nóng vội, không chừa bất kỳ thủ đoạn nào.
Vốn tưởng rằng trận “tha hương ngộ cố tri [2]” này hí xướng rồi thôi, không ngờ ngày thứ hai La Thị Quân tìm tới cửa, muốn Chu Tinh Ly giúp hắn tiến cử.
[2] nơi quê người gặp được bạn cũ
“Thái sư, chúng ta cũng coi như có duyên. Hoàng Thượng đã đồng ý phong quan cho ta, chỉ cần qua kỳ thi Xuân là được, ta nghĩ mời ngài thay ta tiến cử người hiền tài.” La Thị Quân được Hoàng Đế tán thành, cả người đều có sức lực, trong lời nói cũng học xong làn điệu Đại Dung, giống như dành cho Chu Tinh Ly cơ hội này không khác gì ban thưởng.
“Ai, phân có thể ăn bậy, người thân không thể nhận xằng, hai ta không có duyên phận gì.” Chu Tinh Ly liên tục xua tay, nghiêm túc nói.
Không ngờ Chu Tinh Ly từ chối thẳng thắn như vậy, La Thị Quân mặt đỏ bừng, nói lung tung hai câu liền phất tay áo rời đi.
“Chậc, xem ra Vọng Đình Hầu không cần hắn nữa.” Lâm Tín dựa vào hành lang, nhìn bóng lưng La Thị Quân hơi lọm khọm, dù sao cũng là thanh niên tuấn kiệt tình cờ gặp gỡ trong thành nhỏ ở Lạc Xuyên. Người thấp cổ bé họng không có chỗ dựa, sẽ bị bẻ đi xương sống.
“Còn không phải tại ngươi, to hơn cả Vọng Đình Hầu gia, khiến hắn ném chủ nhân.” Phong Trọng mặc thường phục thân vương, chậm rãi đi tới, ngay lúc Lâm Tín mở miệng định mắng hắn, nhét vào một khối điểm tâm. “Vừa ra lò, nếm thử.”
Lâm Tín bĩu môi, “Nghe việc xấu ngươi làm cũng khá lắm, Hoàng Thượng thưởng ngươi?”
“Ai, đừng nói nữa.” Phong Trọng khổ não lắc đầu.
Đầu Xuân Băng Hà phương Bắc vỡ đê, mấy quận nguy ngập trong nước lũ, triều đình phái người giúp nạn. Băng Hà khai hóa, trời rét lạnh, đây không khác gì việc khổ sai. Nhóm quan lại quen sống trong nhung lụa đùn đẩy lẫn nhau, cuối cùng rơi xuống trên đầu người hiền lành là Anh Vương đây. Phong Trọng học hỗn tạp, hiểu thuỷ lợi, hiểu nông canh, còn hiểu chút y thuật. Chỉ huy các tu sĩ cố đê tu đập, cản cày bừa vụ Xuân để lo liệu nước lũ, dàn xếp bách tính trước.
Việc xấu này làm thực sự hoàn mỹ, Nguyên Sóc Đế mặt rồng vô cùng vui vẻ, trên triều tán dương Anh Vương, cũng giao cả việc thi Xuân cho hắn lo liệu.
Lần này ngược lại chọc Thái tử đỏ ngầu hốc mắt, gần đây nhiều lần tìm hắn gây sự.
Thi Xuân trọng yếu bao nhiêu, không cần phải nói. Trong triều đã có vài lời bóng gió, lời rằng Hoàng Đế trọng dụng Anh Vương như thế, là muốn thay Thái tử. Dù sao Anh Vương thân cận với Cát Lộc Hầu quyền khuynh triều dã [3] như vậy, nếu Thái tử đăng cơ, e là không khống chế nổi Cát Lộc Hầu.
[3] trong tay nắm quyền hành to lớn
“Ào ào ào!” Thái tử lật đổ kỷ trà trước mặt, cốc trà sứ thượng hạng màu xanh thẫm nát đầy đất, “Trùng tu Lộc Tê Đài? Phụ hoàng là xem Cát Lộc Hầu thành con ruột nuôi đi!”
“Điện hạ, nói cẩn thận.” Quan Đông cung nhanh chóng khuyên lơn. Bây giờ Chung Hữu Ngọc trở lại làm Quốc công, không ai ở bên người Thái tử đùa cợt pha trò, cuộc sống của bọn họ càng trở nên không dễ chịu.
Thái tử chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng. Chẳng ai nghĩ tới, Lâm Tín tuổi còn trẻ lại làm việc xấu hoàn mỹ như vậy, một lần thu cống gọt đi hai mươi mấy huyện, vượt xa mong muốn của Nguyên Sóc Đế.
Lộc Tê Đài là đất phong trước đây ban thưởng cho Lâm Tranh Hàn, lâu năm không tu sửa, không thể ở được. Lần này, Phong Trác Dịch vì thưởng Lâm Tín, người ấn theo quy chế hành cung trùng tu Lộc Tê Đài. Nói là quy chế hành cung, kỳ thực diện tích ốc xá Lộc Tê Đài chưa tới một phần ba hành cung, không phí nhiều tiền như vậy.
Nhưng dù vậy, này cũng đủ để cho triều thần hiểu rõ Cát Lộc Hầu được sủng ái đến mức nào. Chưa kể lúc Hầu phủ trong kinh khánh thành, cho Lâm Tín không ít hậu lễ.
“Kế sách Diệt Lang, có thể sớm tiến hành.” Thái tử xem tin tức trong tay, trầm giọng nói.
Cát Lộc Hầu phủ.
Lâm Tín ngồi trên băng đá giữa đình viện, cầm miếng vải đay nhỏ thong thả lau chùi Dương Cốc kiếm. Trong sân hơn mười nữ tử mỹ mạo đứng chỉnh tề, quay mặt về phía Cát Lộc Hầu giết người như ngóe trong truyền thuyết, run lẩy bẩy, không dám thở mạnh.
“Hầu gia, đây đều là mỹ nhân mà Liệt Hầu các nơi, đại thần trong triều đưa tới, người xem…” Quản gia do Hoàng Đế ban, qua năm mới tới, không nắm chắc được tính nết Lâm Hầu gia.
“Bán.” Lâm Tín không ngẩng đầu lên, nói.
“Bán, bán?” Quản gia không thể tin lặp lại một lần, quay đầu nhìn dãy nữ tử, người nào người nấy như hoa như ngọc, kiều diễm ướt át, Hầu gia cam lòng bán? Lúc trước ở cung yến, Lâm Tín cùng vũ cơ kia đầu mày cuối mắt, khiến mọi người cho là hắn yêu thích sắc đẹp, liền đưa đến rất nhiều.
Lau chùi thân kiếm xong, Lâm Tín giơ tay, một kiếm chém bàn đá thành hai nửa, thổi thổi bụi trên thân kiếm, “Mọi việc, đừng để ta nói tới lần thứ hai.”
“Dạ.” Quản gia sợ chảy mồ hôi ròng ròng, vội vã điều người.
“Ta nhớ, Chu gia chúng ta tu không phải phật đạo đi?” Trong hậu viện, Chu Tinh Ly đang ngồi xổm dưới gốc cây kiểm đồ, thấy Lâm Tín tới, cố ý than thở.
“Tu đạo không gần nữ sắc. Sư bá thích mèo, ngươi thích sách, ta thích nam nhân, như vậy thôi.” Lâm Tín nghiêm trang nói, lấy mấy quyển sách cổ từ trong rương châu báu ném cho sư phụ.
Chu Tinh Ly lập tức quên mất việc dạy dỗ đồ đệ, tiếp được sách yêu thích không buông tay mà lật mở.
“Đây là cái gì?” Lâm Tín dựa vào cây khô, cúi đầu xem lá bùa Chu Tinh Ly đặt dưới đáy cục đá.
“Đừng nhúc nhích!” Chu Tinh Ly nhanh chóng bắt tay hắn, dùng linh lực bao vây lấy ngón tay, bốc đạo bùa kia lên. Ngạnh chất biến thành màu đen, như giấy bằng da dê, mặt trên vẽ đầy bùa chú đỏ tươi, ở giữa có một hạt châu trắng y hệt mắt người không ngừng chuyển động.
“Phệ Linh!” Lâm Tín chỉ cảm thấy huyết dịch cả người xông hết lên đỉnh đầu, nháy mắt nổ tung. Đẩy Chu Tinh Ly ra, sử dụng kiếm tiêm ném bùa chú kia ra xa mấy trượng, bắt lấy mạch cổ tay sư phụ kiểm tra.
“Ngươi nhận ra?” Chu Tinh Ly thấy thần sắc đồ đệ khác lạ, cũng không dám nói muốn cầm về chơi.
“Một khi bị Phệ Linh vào cơ thể, thì linh mạch sẽ bị hủy diệt sạch, không thuốc nào chữa được, hơn nữa còn truyền nhiễm!” Thấy Chu Tinh Ly không bị nhiễm, Lâm Tín thoáng thở phào nhẹ nhõm, “Vật này ở đâu ra?”
“Ở Bắc Mạc… tiện.” Chu Tinh Ly sức lực không đủ mà nói.
Tiện, chính là mượn gió bẻ măng trộm được. Lâm Tín đau đầu nhìn sư phụ, cực kỳ muốn đánh hắn một trận, “Chu Tinh Ly, ngươi đã đáp ứng ta cái gì ngươi còn nhớ không?”
Thực sự là nuông chiều đồ đệ đến hỏng rồi, mỗi ngày đều mang tên họ mà gọi sư phụ. Chu Tinh Ly giương mắt trừng hắn, lại phát hiện Lâm Tín kích động đến mù quáng, “Được được, đáp ứng ngươi sư phụ nhất định làm được, tuyệt đối sống so với vương bát còn dài hơn. Nếu vật này hại người, ta thì càng phải tìm ra biện pháp phá giải, nếu ngày nào đó xui xẻo trúng, chẳng phải chỉ có thể mở mắt chờ chết.”
Nói tới nói lui, vẫn là muốn chơi.
Lâm Tín: “…”
Cỏ mọc én bay, trên đại mạc tuyết đã ngừng. Một người một ngựa rong ruổi trên thảo nguyên phủ lớp tuyết đọng vừa tan.
“Tướng quân, Đại Vu sai ta chuyển cho ngài.” Trên sườn núi, nữ tử thân mang y bào phù thủy ngăn cản đường đi của hắn, đưa tới một cái sừng trâu ống toàn thân đen kịt.
Trong mắt Ôn Thạch Lan loé ra một tia chán ghét, “Lấy về, không cần.”
“Tướng quân, đây cũng là ý của Khả Hãn. Khả Hãn hi vọng Tướng quân có thể mang tin tốt trở về, ” nữ tử cố chấp đưa sừng trâu ống tới, “Thẩm gia tiểu hắc xà, mọc cánh, đang bay về hướng Bắc Thiên Sơn, Tướng quân cần phải nắm chặt.”
Chim diều hâu xẹt qua chân trời, lấp một bóng ma trên gương mặt cương nghị của Ôn Thạch Lan. Giơ tay nhận sừng trâu, không nói một lời xoay người lên ngựa, nhanh chóng đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
( bài Chu gia đều không gần nữ sắc)
Tinh phu nhân: Mọi người đều là người Chu gia, các ngươi nói xem thích cái gì, bản tọa tâm tình tốt sẽ thưởng cho các ngươi
Sư bá: Mèo mèo mèo mèo
Sư phụ: Sách sách sách sách
Tín Tín: Lâu Lâu Lâu Lâu
Trùng Trùng: Đùi gà đùi gà
Lâu Lâu: Tín Tín Tín Tín
Thẩm Lâu ôm eo hắn, “Làm sao vậy?” Bộ dáng đói bụng đến phát cuống, như thể thường ngày không cho hắn hôn vậy.
“Đem đời trước thiếu bù đắp lại.” Đèn hươu con treo ngọn cây, ánh sáng xa xôi chiếu xuống lông mày Lâm Tín nhập nhoạng lúc vơi lúc đầy, tản mát ra đau đớn khó giải thích nổi.
Thẩm Lâu cúi đầu, hôn cặp môi mềm mại ấm áp, hai tay ôm lấy Lâm Tín, dùng sức siết chặt trong lồng ngực.
“Thẩm Thanh Khuyết, ta cầu ngươi một chuyện, ” Lâm Tín cọ bờ môi Thẩm Lâu, “Đời này sống lâu hơn ta, được không?” Tất cả mọi người đi trước hắn, phụ mẫu, sư phụ, Phong Trọng. Chỉ có Thẩm Lâu thương hắn nhất, sống lâu hơn hắn.
Thẩm Lâu không trả lời, trực tiếp đem Lâm Tín ôm ngang, nhảy lên Ngu Uyên bay về Phong Tân.
“Làm gì?” Lâm Tín liếm liếm môi.
“Bổ hồn.” Thẩm Lâu thả người trên giường, nhét Hoàng Tuyền Châu vào trong tay Lâm Tín. Qua năm là y đến quan, nếu hồn còn không trọn vẹn sẽ không chịu nổi linh lực đột nhiên tăng mạnh, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.
Hoàng Tuyền Châu xoay vòng trong tay, Lâm Tín cắn răng, đẩy Thẩm Lâu ngã trên giường, chính mình cưỡi giữa eo y. Không biết nên cảm động Thẩm Lâu nói được làm được, hay nên buồn bực y không rõ phong tình.
“Trong này, còn lại một hồn sói và một hồn hồ ly. Đều là thú dữ, nên chuẩn bị trước, ” Lâm Tín sắc mặt nghiêm túc nói, “Vạn nhất ngươi thú tính quá độ đem ta làm, thì sao giờ?”
Thẩm Lâu lẽ ra còn có chút bận tâm, nhất thời dở khóc dở cười, “Thú tính quá độ là loại thú tính này?” Lời tuy nói vậy, vẫn đứng dậy lấy ra một hộp ngọc nhỏ.
Hoàng Tuyền Châu nhốt sinh hồn, không nhận nổi hồn nào là sói hồn nào là hồ ly, chỉ có thể nhắm chọn bừa mà bổ. Lâm Tín ôm Thẩm Lâu, chịu đựng từng trận đau đớn, đã đến canh năm.
“Còn đau không?” Lâm Tín lau mồ hôi trán cho y, tò mò nhìn đôi mắt đen kịt kia, muốn biết lần này hồn bổ là hồn gì.
Thẩm Lâu đột nhiên vươn mình, đem Lâm Tín đặt dưới thân, cắn một cái trên cổ hắn. Con ngươi màu đen dần dần có thần thái, lộ ra vài phần hung hãn khát máu.
“A…” Lâm Tín kinh hô thành tiếng, cắn này thật quá đau, khẳng định trầy da, “Thẩm Thanh Khuyết, ngươi tỉnh lại đi, ta không phải thịt, không thể ăn, a!” Hắn muốn, không phải là loại thú tính quá độ này.
Đang nói chuyện, liền bị cắn cái nữa.
“Tín Tín.” Thẩm Lâu chôn ở cổ hắn thở hổn hển, liếm liếm dấu răng mang máu. Là hồn Tuyết Nguyệt lang, y lúc này cực kỳ muốn cắn người.
“A…” Nơi bị liếm, vừa đau vừa ngứa, Lâm Tín hừ nhẹ một tiếng, hai chân kẹp lấy thắt lưng Thẩm Lâu, ôm y gặm cắn trở lại.
Hai người ở trên giường, ngươi cắn ta một cái, ta gặm ngươi một cái, cắn cắn một hồi chẳng mấy chốc liền thay đổi vị.
Thẩm Lâu bù đắp hồn sói trở nên cuồng dã hơn thường ngày rất nhiều, cũng không hỏi mấy câu như “Có được không” “Có đau không”, trực tiếp xé ra xiêm y muốn đi vào.
Lâm Tín sợ đến rụt lại, bị Thẩm Lâu cầm cổ chân kéo ra.
“Đau!” Lâm Tín thấm ra nước mắt.
“Đã dùng rất nhiều mỡ.” Thẩm Lâu có chút nóng nảy, lại không dám lộn xộn.
“Thân thể này, là lần đầu tiên!” Lâm Tín cắn môi, cơ thể nỗ lực thả lỏng, vẫn đau đến đầy đầu mồ hôi lạnh.
Thẩm Lâu ôm lấy hắn, từ đuôi lông mày khóe mắt, tiếp tục hôn đến cổ. Thân thể trong lòng dần dần mềm mại, cắn lỗ tai hắn hừ nhẹ một câu, “Động đi.”
Bản năng hồn sói không kiểm soát được, Thẩm Lâu vẫn không nhịn được muốn cắn người. Trong phòng ấm áp như xuân, ngoại trừ tiếng thở dốc khiến người mặt đỏ tim đập, còn thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu thảm thiết, nghe thật quái dị.
Hai người thấm đẫm vong tình không chú ý tới, chân trời đã nổi lên sắc trắng vàng, mặt trời mọc thì mọi người, dần dần tỉnh lại.
“Oành!” Cửa phòng ngủ bị một cước đá văng, gió lạnh cuốn theo tuyết gào thét ùa vào, Thẩm Kỳ Duệ mặt như sương lạnh đứng ở cửa, Hoàng Các và Tử Xu đầy mặt sầu khổ quỳ trên đất.
Tình hình trong phòng liếc mắt một cái là rõ mồn một, Thẩm Lâu đang thoả mãn mà rửa mặt mặc xiêm y, Lâm Tín thì vết thương đầy người mà nằm lỳ trên giường, nhìn dường như muốn tắt thở.
“Phụ thân!” Thẩm Lâu cả kinh, lập tức kéo chăn vây lấy Lâm Tín. Lâm Tín hơi chột dạ, sao mới vừa ngủ, đã bị cha người ta bắt gian tại trận? “Tín Nhi! Chuyện gì xảy ra?” Chu Tinh Ly theo sau Thẩm Kỳ Duệ, bước nhanh chạy đến trước giường xem Lâm Tín, mở chăn ra nhìn thấy Lâm Tín đầy người vết máu bầm, nhất thời đen mặt.
“Nha nha…” Lâm Tín chớp mắt mấy cái, đột nhiên khóc lên, một bộ chịu oan ức lớn bằng trời, “Ta hôm qua cho hắn bổ hồn, ai biết, ai biết… A a a…”
“Súc sinh, nhìn chuyện tốt ngươi làm!” Thẩm Kỳ Duệ thế nào cũng không ngờ, nhi tử nhà mình từ nhỏ đến lớn quy củ, lại làm ra loại chuyện khác người này. Người này còn không phải ai khác, mà là Cát Lộc Hầu!
“Thẩm Kỳ Duệ, ngươi nói bây giờ làm sao đây.” Chu Tinh Ly nắm chặt Xuân Ngấn kiếm bên hông, khóe mắt rủ xuống hiếm thấy không còn ý cười.
Huyền Quốc công tức giận, giận dữ khiển trách thằng con nhà mình một trận, bắt y ngày mai lập tức đi Bắc Mạc đánh trận, không cho dây dưa Lâm Tín nữa.
“Không được!” Lâm Tín lập tức giãy nảy, “Hắn chiếm thân thể ta, phải thú ta xuất giá!”
“Đúng vậy, ngủ đã ngủ sạch rồi, còn vứt không? Thẩm gia các ngươi phải phụ trách!” Chu Tinh Ly phụ họa theo, nói xong chợt thấy không đúng, giơ tay đập sau gáy Lâm Tín một cái, “Tiểu tử thúi, ngươi một đại nam nhân, còn có thể cùng hắn kết hôn à?”
“Thú.” Thẩm Lâu nhìn Lâm Tín hướng y nháy mắt, khẽ mỉm cười.
Không quản gia phụ phát hỏa, Thẩm Lâu vẫn thản nhiên như trước, tự mình chăm sóc Lâm Tín, thanh tẩy bôi thuốc cho hắn, dỗ hắn ngủ. Sau đó, mới mời phụ thân đến phòng chính, nói chuyện một phen.
Đối với biến cố bất thình lình, Thẩm gia chủ nhất thời khó có thể tiếp thu. Đợi Thẩm Lâu bù đắp cái hồn cuối cùng, liền phái y tới chiến trường xa xôi, không cho trở về. Chu Tinh Ly thì lại lôi đồ đệ không tiền đồ nhà mình, trở về kinh thành.
“Ngươi thật dự định cùng Thẩm gia tiểu tử kia sống hết đời?” Chu Tinh Ly lôi lỗ tai lắc lắc Lâm Tín, muốn nghe xem trong đầu hắn có phải úng nước rồi không.
“Ừm.” Lâm Tín cúi đầu thưởng thức hươu con Tinh Hồ Thạch, lông mày cau lại. Vừa ngủ xong đã bị tách ra, có một loại sầu oán khi ngày thứ hai sau đêm tân hôn, vị hôn phu bị sai đi chinh phạt nghĩa vụ quân sự. Nếu không phải Thẩm Lâu nói, muốn đi Bắc Mạc giúp hắn tìm tro tàn của phụ mẫu, hắn sợ sẽ lập tức trở mặt tại chỗ với Thẩm Kỳ Duệ.
Đồ đệ của mình mình hiểu rõ, hắn nếu không nguyện ý, mười Thẩm Lâu cũng không làm gì được hắn. Chu Tinh Ly đau đầu mà xoa xoa thái dương, thế nhân đều nói Chu Diệc Tiêu hắn ngang ngạnh bất trị [1], không ngờ còn dạy được đồ đệ trò giỏi hơn thầy, không những muốn tạo phản soán vị, bây giờ còn muốn cùng nam nhân kết hôn.
[1] nguyên tác là “ly kinh phản đạo”: vi phạm, rời xa với chuẩn mực phong kiến và giáo điều, chống đối, trái nguyên tắc, phản loạn, gần gần với đại nghịch bất đạo nữa.
“Sư bá ngươi mà biết, nhất định đánh chết ta.” Chu Tinh Ly cực kỳ phiền muộn.
Đang nói, hai người đã vào tới cửa cung. Vài quan văn đi tới, thấy hai người lập tức khom mình hành lễ.
“Hầu gia, đã lâu không gặp.” La Thị Quân vẫn một thân bố nghệ, đi theo trong đám quan văn, hiển nhiên đã được Nguyên Sóc Đế chấp thuận cùng vào triều. Còn chưa tới kỳ thi Xuân, có thể vào triều thảo luận chính sự, vị thuộc thần người phàm của Vọng Đình Hầu này, cũng coi như một trong đám đầu não của Đại Dung.
Các quan văn đều biết hắn được sủng ái, không dám đắc tội.
Lâm Tín không muốn nhiều lời với hắn, trực tiếp đi qua, chợt nghe tiếng La Thị Quân kinh ngạc thốt lên, “Tiên sinh!”
Lời này chắc chắn không phải nói với Lâm Tín, mà là với Chu Tinh Ly. La Thị Quân vô cùng kích động, kéo ống tay áo Giáng Hồng của Chu Tinh Ly, “Tiên sinh, không biết ngài còn nhớ ta không, bảy năm trước ở Lạc xuyên, ngài coi số mạng cho ta.”
Người được Chu Tinh Ly coi số mạng hơi bị nhiều, sao nhớ nổi người này.
“Bồng Lai có đường, một chốc sai hận.” La Thị Quân gằn từng chữ đọc lên.
Gia cảnh hắn làm kinh doanh nhỏ, ở quê cũng coi như phú hộ. Khi còn bé từng có Tiên giả nói hắn có linh mạch, sau đó lại nói sờ lộn, khiến hắn hoài nghi kế mẫu giở trò quỷ. Ngẫu nhiên gặp Chu Tinh Ly, một câu đánh thức hắn, tuy buông xuống oán hận với kế mẫu, nhưng đối với việc mình không thể đi theo con đường thành tiên vẫn luôn canh cánh trong lòng, phát thệ phải nổi bật hơn mọi người.
“Hóa ra là ngươi.” Lâm Tín nhìn kỹ La Thị Quân, năm đó thanh niên áo gấm ấy, bây giờ dáng dấp hoàn toàn thay đổi, trở nên nóng vội, không chừa bất kỳ thủ đoạn nào.
Vốn tưởng rằng trận “tha hương ngộ cố tri [2]” này hí xướng rồi thôi, không ngờ ngày thứ hai La Thị Quân tìm tới cửa, muốn Chu Tinh Ly giúp hắn tiến cử.
[2] nơi quê người gặp được bạn cũ
“Thái sư, chúng ta cũng coi như có duyên. Hoàng Thượng đã đồng ý phong quan cho ta, chỉ cần qua kỳ thi Xuân là được, ta nghĩ mời ngài thay ta tiến cử người hiền tài.” La Thị Quân được Hoàng Đế tán thành, cả người đều có sức lực, trong lời nói cũng học xong làn điệu Đại Dung, giống như dành cho Chu Tinh Ly cơ hội này không khác gì ban thưởng.
“Ai, phân có thể ăn bậy, người thân không thể nhận xằng, hai ta không có duyên phận gì.” Chu Tinh Ly liên tục xua tay, nghiêm túc nói.
Không ngờ Chu Tinh Ly từ chối thẳng thắn như vậy, La Thị Quân mặt đỏ bừng, nói lung tung hai câu liền phất tay áo rời đi.
“Chậc, xem ra Vọng Đình Hầu không cần hắn nữa.” Lâm Tín dựa vào hành lang, nhìn bóng lưng La Thị Quân hơi lọm khọm, dù sao cũng là thanh niên tuấn kiệt tình cờ gặp gỡ trong thành nhỏ ở Lạc Xuyên. Người thấp cổ bé họng không có chỗ dựa, sẽ bị bẻ đi xương sống.
“Còn không phải tại ngươi, to hơn cả Vọng Đình Hầu gia, khiến hắn ném chủ nhân.” Phong Trọng mặc thường phục thân vương, chậm rãi đi tới, ngay lúc Lâm Tín mở miệng định mắng hắn, nhét vào một khối điểm tâm. “Vừa ra lò, nếm thử.”
Lâm Tín bĩu môi, “Nghe việc xấu ngươi làm cũng khá lắm, Hoàng Thượng thưởng ngươi?”
“Ai, đừng nói nữa.” Phong Trọng khổ não lắc đầu.
Đầu Xuân Băng Hà phương Bắc vỡ đê, mấy quận nguy ngập trong nước lũ, triều đình phái người giúp nạn. Băng Hà khai hóa, trời rét lạnh, đây không khác gì việc khổ sai. Nhóm quan lại quen sống trong nhung lụa đùn đẩy lẫn nhau, cuối cùng rơi xuống trên đầu người hiền lành là Anh Vương đây. Phong Trọng học hỗn tạp, hiểu thuỷ lợi, hiểu nông canh, còn hiểu chút y thuật. Chỉ huy các tu sĩ cố đê tu đập, cản cày bừa vụ Xuân để lo liệu nước lũ, dàn xếp bách tính trước.
Việc xấu này làm thực sự hoàn mỹ, Nguyên Sóc Đế mặt rồng vô cùng vui vẻ, trên triều tán dương Anh Vương, cũng giao cả việc thi Xuân cho hắn lo liệu.
Lần này ngược lại chọc Thái tử đỏ ngầu hốc mắt, gần đây nhiều lần tìm hắn gây sự.
Thi Xuân trọng yếu bao nhiêu, không cần phải nói. Trong triều đã có vài lời bóng gió, lời rằng Hoàng Đế trọng dụng Anh Vương như thế, là muốn thay Thái tử. Dù sao Anh Vương thân cận với Cát Lộc Hầu quyền khuynh triều dã [3] như vậy, nếu Thái tử đăng cơ, e là không khống chế nổi Cát Lộc Hầu.
[3] trong tay nắm quyền hành to lớn
“Ào ào ào!” Thái tử lật đổ kỷ trà trước mặt, cốc trà sứ thượng hạng màu xanh thẫm nát đầy đất, “Trùng tu Lộc Tê Đài? Phụ hoàng là xem Cát Lộc Hầu thành con ruột nuôi đi!”
“Điện hạ, nói cẩn thận.” Quan Đông cung nhanh chóng khuyên lơn. Bây giờ Chung Hữu Ngọc trở lại làm Quốc công, không ai ở bên người Thái tử đùa cợt pha trò, cuộc sống của bọn họ càng trở nên không dễ chịu.
Thái tử chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng. Chẳng ai nghĩ tới, Lâm Tín tuổi còn trẻ lại làm việc xấu hoàn mỹ như vậy, một lần thu cống gọt đi hai mươi mấy huyện, vượt xa mong muốn của Nguyên Sóc Đế.
Lộc Tê Đài là đất phong trước đây ban thưởng cho Lâm Tranh Hàn, lâu năm không tu sửa, không thể ở được. Lần này, Phong Trác Dịch vì thưởng Lâm Tín, người ấn theo quy chế hành cung trùng tu Lộc Tê Đài. Nói là quy chế hành cung, kỳ thực diện tích ốc xá Lộc Tê Đài chưa tới một phần ba hành cung, không phí nhiều tiền như vậy.
Nhưng dù vậy, này cũng đủ để cho triều thần hiểu rõ Cát Lộc Hầu được sủng ái đến mức nào. Chưa kể lúc Hầu phủ trong kinh khánh thành, cho Lâm Tín không ít hậu lễ.
“Kế sách Diệt Lang, có thể sớm tiến hành.” Thái tử xem tin tức trong tay, trầm giọng nói.
Cát Lộc Hầu phủ.
Lâm Tín ngồi trên băng đá giữa đình viện, cầm miếng vải đay nhỏ thong thả lau chùi Dương Cốc kiếm. Trong sân hơn mười nữ tử mỹ mạo đứng chỉnh tề, quay mặt về phía Cát Lộc Hầu giết người như ngóe trong truyền thuyết, run lẩy bẩy, không dám thở mạnh.
“Hầu gia, đây đều là mỹ nhân mà Liệt Hầu các nơi, đại thần trong triều đưa tới, người xem…” Quản gia do Hoàng Đế ban, qua năm mới tới, không nắm chắc được tính nết Lâm Hầu gia.
“Bán.” Lâm Tín không ngẩng đầu lên, nói.
“Bán, bán?” Quản gia không thể tin lặp lại một lần, quay đầu nhìn dãy nữ tử, người nào người nấy như hoa như ngọc, kiều diễm ướt át, Hầu gia cam lòng bán? Lúc trước ở cung yến, Lâm Tín cùng vũ cơ kia đầu mày cuối mắt, khiến mọi người cho là hắn yêu thích sắc đẹp, liền đưa đến rất nhiều.
Lau chùi thân kiếm xong, Lâm Tín giơ tay, một kiếm chém bàn đá thành hai nửa, thổi thổi bụi trên thân kiếm, “Mọi việc, đừng để ta nói tới lần thứ hai.”
“Dạ.” Quản gia sợ chảy mồ hôi ròng ròng, vội vã điều người.
“Ta nhớ, Chu gia chúng ta tu không phải phật đạo đi?” Trong hậu viện, Chu Tinh Ly đang ngồi xổm dưới gốc cây kiểm đồ, thấy Lâm Tín tới, cố ý than thở.
“Tu đạo không gần nữ sắc. Sư bá thích mèo, ngươi thích sách, ta thích nam nhân, như vậy thôi.” Lâm Tín nghiêm trang nói, lấy mấy quyển sách cổ từ trong rương châu báu ném cho sư phụ.
Chu Tinh Ly lập tức quên mất việc dạy dỗ đồ đệ, tiếp được sách yêu thích không buông tay mà lật mở.
“Đây là cái gì?” Lâm Tín dựa vào cây khô, cúi đầu xem lá bùa Chu Tinh Ly đặt dưới đáy cục đá.
“Đừng nhúc nhích!” Chu Tinh Ly nhanh chóng bắt tay hắn, dùng linh lực bao vây lấy ngón tay, bốc đạo bùa kia lên. Ngạnh chất biến thành màu đen, như giấy bằng da dê, mặt trên vẽ đầy bùa chú đỏ tươi, ở giữa có một hạt châu trắng y hệt mắt người không ngừng chuyển động.
“Phệ Linh!” Lâm Tín chỉ cảm thấy huyết dịch cả người xông hết lên đỉnh đầu, nháy mắt nổ tung. Đẩy Chu Tinh Ly ra, sử dụng kiếm tiêm ném bùa chú kia ra xa mấy trượng, bắt lấy mạch cổ tay sư phụ kiểm tra.
“Ngươi nhận ra?” Chu Tinh Ly thấy thần sắc đồ đệ khác lạ, cũng không dám nói muốn cầm về chơi.
“Một khi bị Phệ Linh vào cơ thể, thì linh mạch sẽ bị hủy diệt sạch, không thuốc nào chữa được, hơn nữa còn truyền nhiễm!” Thấy Chu Tinh Ly không bị nhiễm, Lâm Tín thoáng thở phào nhẹ nhõm, “Vật này ở đâu ra?”
“Ở Bắc Mạc… tiện.” Chu Tinh Ly sức lực không đủ mà nói.
Tiện, chính là mượn gió bẻ măng trộm được. Lâm Tín đau đầu nhìn sư phụ, cực kỳ muốn đánh hắn một trận, “Chu Tinh Ly, ngươi đã đáp ứng ta cái gì ngươi còn nhớ không?”
Thực sự là nuông chiều đồ đệ đến hỏng rồi, mỗi ngày đều mang tên họ mà gọi sư phụ. Chu Tinh Ly giương mắt trừng hắn, lại phát hiện Lâm Tín kích động đến mù quáng, “Được được, đáp ứng ngươi sư phụ nhất định làm được, tuyệt đối sống so với vương bát còn dài hơn. Nếu vật này hại người, ta thì càng phải tìm ra biện pháp phá giải, nếu ngày nào đó xui xẻo trúng, chẳng phải chỉ có thể mở mắt chờ chết.”
Nói tới nói lui, vẫn là muốn chơi.
Lâm Tín: “…”
Cỏ mọc én bay, trên đại mạc tuyết đã ngừng. Một người một ngựa rong ruổi trên thảo nguyên phủ lớp tuyết đọng vừa tan.
“Tướng quân, Đại Vu sai ta chuyển cho ngài.” Trên sườn núi, nữ tử thân mang y bào phù thủy ngăn cản đường đi của hắn, đưa tới một cái sừng trâu ống toàn thân đen kịt.
Trong mắt Ôn Thạch Lan loé ra một tia chán ghét, “Lấy về, không cần.”
“Tướng quân, đây cũng là ý của Khả Hãn. Khả Hãn hi vọng Tướng quân có thể mang tin tốt trở về, ” nữ tử cố chấp đưa sừng trâu ống tới, “Thẩm gia tiểu hắc xà, mọc cánh, đang bay về hướng Bắc Thiên Sơn, Tướng quân cần phải nắm chặt.”
Chim diều hâu xẹt qua chân trời, lấp một bóng ma trên gương mặt cương nghị của Ôn Thạch Lan. Giơ tay nhận sừng trâu, không nói một lời xoay người lên ngựa, nhanh chóng đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
( bài Chu gia đều không gần nữ sắc)
Tinh phu nhân: Mọi người đều là người Chu gia, các ngươi nói xem thích cái gì, bản tọa tâm tình tốt sẽ thưởng cho các ngươi
Sư bá: Mèo mèo mèo mèo
Sư phụ: Sách sách sách sách
Tín Tín: Lâu Lâu Lâu Lâu
Trùng Trùng: Đùi gà đùi gà
Lâu Lâu: Tín Tín Tín Tín
Danh sách chương