Sau phút lặng im, trong đám người liên tiếp phát ra tiếng thở nhẹ.

Lâm Tín xuống đài, nhóm gia tử thế gia vây quanh dưới đài luận võ tự giác nhường đường, hệt như cảnh mọi người gặp hắn kiếp trước. Đơn giản nâng cằm, một tay đem Ngu Uyên trả lại Thẩm Lâu, tư thái vô cùng hung hăng.

Thẩm Lâu tiếp kiếm, đã thấy Lâm Tín hướng y nhanh hạ mắt, sau đó trong nháy mắt khôi phục tư thái khinh bỉ cao ngạo, nhìn khá là buồn cười.

Thái tử nhìn bước chân Chu Kháng loạng choạng, thật thất vọng. Trên đường hồi cung, nói với Hoàng Đế, “Nhi thần vốn định tiến cử Chu Kháng phổ biến luật Cát Lộc, ai ngờ hắn ngay cả thiếu niên vừa vấn tóc cũng đánh không lại.”

Phong Trác Dịch nghe vậy cười rộ lên, “Cũng không phải Chu Kháng không được, là Lâm Tín quá lợi hại. Chu Tinh Ly quả thật có bản lĩnh, ta nên khiêm tốn thỉnh giáo hắn.”

“Nhi thần hiểu rõ.” Thái tử gật đầu đáp lại, lông mày vẫn không giãn ra.

“Chu Kháng cũng là một nhân tài, hãy châm chước đi.” Nguyên Sóc Đế vén rèm xe lên, nhìn Phong Trọng và Lâm Tín song song cưỡi ngựa, lại nhìn Thẩm Lâu bị gia tử thế gia vây quanh, suy tư.

Nhàn Trì săn bắn kết thúc, sau khi hồi cung luận công ban thưởng.

Thẩm Lâu đứng đầu, theo lệ phong thưởng không ít, mặt khác lại thưởng nhiều dược liệu quý hiếm, cho y bổ thân thể. Mọi người cơ hồ đều đã quên Thẩm Thế tử thể yếu nhiều bệnh, lúc này mới nhớ tới, vốn định mời Thẩm Lâu uống rượu liền ngừng hết.

“Lục Hoàng tử tài năng, có thể làm được việc lớn, hôm nay lấy chữ, gọi Cửu Oanh đi.” Phong Trác Dịch tự tay viết tên chữ, Phong Trọng hai tay tiếp nhận, quỳ tạ ơn phụ hoàng.

Đã lấy chữ, liền phong Vương.

“Hoàng đệ phong thần tuấn lãng, con người tao nhã, hay lấy chữ Anh làm hiệu.” Thái tử cười kiến nghị.

Lâm Tín đứng một bên nghe, không nhịn được mắt trợn trắng. Hoàng tử phong Vương, thụ trọng dụng đại thể thường lấy mấy chữ như “Hiền” “Trung” “Liêm”, hoặc chí ít cũng lấy mấy chữ may mắn “Thụy” “An”, Anh Vương tính nói thế nào? Anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng sao? Vừa nghe đã biết là đồ trang trí.

Phong Trọng thật cao hứng tiếp nhận phong hào này, ít ngày nữa cử hành đại điển phong Vương. Còn việc phong Hầu cho Lâm Tín, Hoàng Đế dường như đã quên, không đề cập tới, chỉ khen thưởng hắn đánh thắng Chu Kháng.

“Bất Phụ tuổi còn nhỏ, đã có thể thắng Võ Trạng nguyên, quả nhiên thiếu niên không thể lường được.” Hoàng đế lưu lại mình Lâm Tín, hỏi hắn thường ngày học gì.

“Học mỗi thứ một chút, nhưng chẳng học tinh thông thứ gì, ” Lâm Tín trả lời qua loa, chợt thấy như có gai sau lưng, tựa có người dùng mắt dao đâm hắn, bất động chốc lát, đột nhiên quay đầu, đối đầu với thị vệ Chu Kháng đứng trong góc nhỏ, cười lạnh nói, “Chu thị vệ, tựa hồ đối với thần có chút bất mãn.”

“Hả?” Hoàng Đế thuận nhìn sang, thấy Chu Kháng đã quỳ xuống.

“Thuộc hạ không dám.” Chu Kháng ngữ khí đông cứng nói.

“Thiên chi kiêu tử, đột nhiên một ngày bị người đánh bại, giận cũng bình thường.” Lâm Tín âm dương quái khí cố ý chọc giận hắn, ngày ấy tại bãi săn, nếu không phải Phong Trác Dịch lệnh không cho giết người, Ngu Uyên Tà Dương kiếm đã sớm chém tới cổ Chu Kháng.

Cuối đời trước, Phong Trọng bị giam trên núi, bị Chu Kháng dằn vặt không ít, cuối cùng thời điểm bị đẩy ra chiến trường, hắn thậm chí đã không còn linh mạch.

Chu Kháng cúi đầu không nói lời nào, nắm đấm trên đất, siết đến căng cứng.

“Bướng bỉnh, ” Hoàng Đế bất đắc dĩ cười cười, xua tay cho Chu Kháng ra ngoài, “Mẫu thân ngươi là người phàm, Lâm gia kết luận ngươi không có linh mạch, không ngờ lại là kỳ tài trăm năm hiếm có.”

“Hoàng Thượng từng gặp mẫu thân ta?” Lâm Tín tò mò hỏi.

“Từng gặp, là một nữ tử rất thú vị…” Đối với ký ức về phụ mẫu, Lâm Tín đã rất mơ hồ, thời điểm ở Triệu gia hàng đêm gào khóc còn có thể mơ tới, sau đó bị Triệu Đại thiếu trói ném trên núi tuyết đông một đêm, đến mộng cũng không thấy.

Tình cờ đôi lần nghe vài lời từ miệng Chu Tinh Ly, cũng là đôi câu thành văn. Khi sư phụ đã mất, hắn ở trong cung ngơ ngơ ngác ngác hơn nửa năm, Hoàng Đế mỗi ngày ghé vào lỗ tai hắn nói nhiều nhất.

Từ đại điện đi ra, thấy Chu Kháng nhìn thẳng, đứng trên thềm ngọc thượng, Lâm Tín chắp tay sau lưng đi tới, từ dưới ngước lên nhìn hắn, “Chu thị vệ có gì bất mãn, không ngại nói thẳng, thua không phục không phải khí độ Võ Trạng nguyên.”

“Tiểu Hầu gia có bí bảo Chu gia hộ thân, thuộc hạ tự thẹn không sánh nổi.” Chu Kháng cắn răng, không hề che giấu chút phẫn nộ nào. Hắn là con của Thiên hộ, dù cho thiên tư cực cao, nhưng tài nguyên vẫn rất ít. Bây giờ thật vất vả mới có cơ hội thăng làm Vạn hộ, lại bị công tử bột dùng bí bảo làm hỏng.

“Bí bảo?” Lâm Tín nhíu mày, nghĩ người nọ cảm giác được hồn lực suy yếu, cho là hắn dùng linh khí Chu Nhan Cải cấp để gian lận, “Ngươi cũng quá đề cao mình rồi, đối phó với ngươi, không cần dùng bí bảo.”

Phất tay áo rời đi, từng bước từng bước đi hết chín chín tám mươi mốt bậc thềm ngọc, Lâm Tín quay đầu lại nhìn cung điện xanh vàng rực rỡ, nhìn đường nét kim giáp thị vệ lạnh lẽo cứng rắn, tâm trạng hơi trầm xuống.

Ngoại trừ những người xuất thân thấp hèn này, các văn thần võ tướng vẫn bị đại quý tộc ức hiếp, cũng là lúc Chước Lộc lệnh ban hành. Hắn không làm, còn nhiều người như Chu Kháng vì Hoàng Đế bán mạng.

“Tiểu Hầu gia! Tiểu Hầu gia dừng chân!” Đại thái giám bên người Hoàng Đế thân thể tròn vo chạy tới, cúi đầu hành lễ, “Hoàng Thượng lệnh nô đem ban thưởng cho ngài đưa đến Đông cung.”

“Ừm.” Lâm Tín cũng không khách khí, mặc thái giám ra hiệu cung nhân phía sau nâng ban thưởng đuổi tới, tự mình bồi Lâm Tín chậm rãi đi.

“Hoàng Thượng đối với ngài thật tâm thương yêu, ở đây có mấy thứ cực kỳ hiếm lạ, dạo trước Thái tử đòi, Hoàng Thượng đều không cam lòng ban đấy.” Thái giám dẻo mồm, một đường khen chủ nhân nhà mình.

Trên đường về cung, thấy một chiếc xe gỗ cũ nát, mang thứ gì ra ngoài. Một hạt kim sáng loè loè từ trên xe ba gác gỗ rơi xuống, nện lên tảng đá xanh trên đất, phát ra tiếng đinh đương lanh lảnh.

Xe đẩy hơi ngừng lại, Lâm Tín nhanh nhạy hơn nhặt vật kia lên, chính là một hạt kim qua tử, mặt bên khắc chữ “Chu” nhỏ.

Xốc lên chiếu cói che kín, trên xe ba gác gỗ nằm một thi thể nữ tử trẻ tuổi, hẳn nhiên vừa chết không lâu, khuôn mặt vẫn tươi sống. Thiếu nữ mặc cung y, chính là cô nương ngày ấy trên đường gặp gỡ chỉ đường cho Lâm Tín. Tiểu cung nữ tay hơi cuộn tròn, kim qua tử đại khái chính từ trong khe hở bàn tay tràn đầy vết thương xanh tím rơi xuống.

“Ai, đáng thương, này là từ đâu chuyển ra?” Đại thái giám hỏi mấy tiểu thái giám đẩy xe.

“Cẩm Xuyên quán.” Tiểu thái giám co rúm lại liếc mắt nhìn hướng Cẩm Xuyên quán, tiếp tục đẩy xe đi.

Cẩm Xuyên quán, là nơi gia tử thế gia tham gia Nhàn Trì săn bắn cư trú, ngoại trừ Thẩm Lâu và huynh đệ Chung gia thân phận cao quý ngụ tại Đông cung, còn lại đều trụ ở bên kia. Tiểu cung nữ tuổi trẻ mỹ mạo, chết trong Cẩm Xuyên quán, lặng yên xử lý không một tiếng động, xảy ra chuyện gì không cần nói cũng biết.

Lâm Tín lạnh mặt, siết chặt viên kim qua tử kia không nói lời nào.

“Người phàm nô chết là chết, Hoàng gia cũng hết cách, Hầu gia không nên tức giận.” Đại thái giám nhanh chóng mở lời an ủi.

Lâm Tín liếc qua, sát ý lạnh lẽo âm trầm khiến bọn thái giám cung nhân kém điểm sợ ngã ngồi dưới đất, “Bọn ngươi tự đi.” Dứt lời, hướng phía ngược lại Đông cung đi tới.

“Ai, tiểu Hầu gia!” Thái giám không có cách nào, đành lẻ loi dẫn đám cung nhân tự tới Đông cung, gặp Thẩm Lâu đứng ở cửa cung chờ Lâm Tín.

“Lâm tiểu Hầu gia đâu?” Thẩm Lâu nhíu mày.

Tàng Thư Các Hoàng gia, xây hình tháp, thư tịch từ cổ chí kim, tầng tầng lớp lớp chồng chất trong tháp. Lâm Tín tìm nửa canh giờ, mới thấy Chu Tinh Ly trong góc kết mạng nhện.

“Sao thế này?” Chu Tinh Ly từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, mang theo một trận khói bụi, dùng đầu ngón tay dính đầy tro bụi chọc mũi Lâm Tín, “Ai bắt nạt ngươi?”

Lâm Tín vỗ bỏ bàn tay bẩn thỉu của Chu Tinh Ly, ngửa đầu nhìn hắn, “Sư phụ, nếu như có một việc, làm sẽ khiến mình thân bại danh liệt, không làm lại khiến thiên hạ rơi vào hỗn loạn, phải làm thế nào?”

Tiến lên bản thân hủy diệt sạch, lùi về sau thiên hạ náo loạn. Phật có thể liều mình, nhưng Lâm Tín chỉ là tục nhân.

“Người sống một đời, mà cầu một câu không thẹn với lương tâm, nên làm thế nào, kỳ thực ngươi đã nghĩ xong.” Nụ cười trên mặt Chu Tinh Ly từ từ nhạt đi, hiếm khi trả lời một câu đứng đắn.

Lâm Tín cúi đầu, không nói lời nào.

Chu Tinh Ly xem xong sách tiện tay vứt trả lại giá, nghiêng đầu nhìn đồ đệ nhà mình, đột nhiên cười rộ lên, “Ha ha ha ha! Sư phụ vừa rồi có phải đặc biệt tiên phong đạo cốt? “…”

“Lừa ngươi, tiểu tử ngốc, ” Chu Tinh Ly lôi đồ đệ, ra khỏi Tàng Thư Các tràn đầy tro bụi, bứt nhánh cỏ xanh ngậm lên miệng, “Nào có cái gì không thẹn với lương tâm, ta cho ngươi biết, người sống một đời, quan trọng nhất là sống được tự tại, khi còn sống quan tâm tên tuổi sau này làm gì. Thân bại danh liệt cũng tốt, thiên hạ náo loạn cũng được, cùng lắm ta đi đoán mệnh kiếm cơm, sợ gì chết đói.”

Lâm Tín yên lặng nhìn Chu Tinh Ly, có sư phụ như vậy… sợ gì không học cái xấu.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Lâu Lâu: Lão bà ta khi nào trở về?

Sư phụ: Gấp làm gì? Sư đồ ta đang tiến hành giáo dục tư tưởng phẩm đức trọng yếu

Lâu Lâu: Đương nhiên gấp, ta còn việc phải dạy hắn?

Sư phụ: Việc gì?

Lâu Lâu: LOL

Sư phụ: Đó là cái gì?

Tín Tín: Chính là huynh đệ tốt cùng tuốt oa tuốt ~(≧▽≦)/~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện