“Ngô xử lý công việc.” Thẩm Lâu khẽ gật đầu.
Ngô Triệu Dương mặc cẩm bào Chung gia màu trắng, chỉ là cổ áo không dệt lông Bạch hổ.
Sau khi Chung Trường Dạ qua đời, mặc dù có Thẩm Kỳ Duệ trấn đài, Tây Vực vẫn loạn tùng phèo. Chung Tùy Phong vô năng chỉ có thể dựa vào thuộc thần có tài năng, Ngô Triệu Dương vốn rất được Chung Trường Dạ để ý, lập tức bộc lộ tài năng. Năm ngoái được phong làm tổng quản lý các mối quan hệ nội Hầu, tương đương với thừa tướng Tây Vực.
“Tại hạ mắt vụng về, không biết vị tiểu công tử này là?” Ngô Triệu Dương lễ nghi chu đáo chuyển hướng nhìn Lâm Tín, bởi vì quanh năm mang nét cười, khóe mắt đã có nếp nhăn sâu, tạo cảm giác dễ thân.
“Đồ đệ Chu Nhị thúc.” Thẩm Lâu giới thiệu sơ lược, không nhắc đến tên Lâm Tín.
“Hóa ra là cao đồ nhị gia, thất kính thất kính.” Ngô Triệu Dương chắp tay làm lễ, không vì Lâm Tín tuổi còn nhỏ mà coi thường hắn.
Ánh mắt Lâm Tín rơi trên ngọc bội bên hông Ngô Vạn Hộ. Tiên giả xuất thân quý tộc, ngọc bội thường khắc hoa văn gia tộc. Không có hoa văn gia tộc, cũng là cát tường như ý, song ngư. Ngọc bội người này, lại là một miếng bánh hoa quế.
Một khối ngay ngắn chỉnh tề, trên mặt có chút tỳ vết, nhìn như là trên bánh hoa quế thiếu mấy cánh hoa.
Người này xem ra thật thú vị, Lâm Tín đuôi lông mày hơi nhíu, dùng phong thái chủ nhân mời Ngô Triệu Dương vào. Quay đầu lại xem xe ngựa, chỉ có vài tên thị vệ bình thường, không có thân ảnh Chung Lục.
Rượu Đồ Mi cũng không cần đích thân Quốc công đưa, lúc trước Chung Trường Dạ đến đây, là vì muốn cải thiện tình cảm cùng Chu Nhan Cải. Chung Lục làm chó điên của Chung Trường Dạ, tự nhiên là chủ nhân tới chỗ nào, hắn tới chỗ đó.
“Sư phụ, ta gặp cái người truy sát Triệu thúc thúc.” Lâm Tín tuổi nhỏ chưa biết ngự kiếm, chạy một mạch đến bên người sư phụ, chưa tỉnh táo lại, chợt thấy sau lưng lạnh toát. Đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Chung Lục đứng ở ngoài cửa sổ, dùng ánh mắt chó săn nhìn con mồi theo dõi hắn.
“Diệc Tiêu, đây là đồ đệ ngươi?” Chung Trường Dạ đi tới, mắt ưng hơi đổi, rơi vào trên người Lâm Tín sắc mặt trắng bệch.
“Đúng vậy, Tín Nhi, đây là Chung thế bá.” Chu Tinh Ly cười hì hì xoa đầu Lâm Tín, ra hiệu hắn chào hỏi.
Lâm Tín gắt gao nhìn chằm chằm Chung Trường Dạ, “Tham kiến Chung thế bá.”
“Ánh mắt này, khiến Cô nhớ tới một người, ” mày kiếm cau lại, Chung Trường Dạ nâng Lâm Tín đang hành lễ dậy, “Cô có hai nhi tử tuổi xấp xỉ ngươi, cực kì nghịch ngợm, sau lễ Đồ Mi, theo Cô đến Mạc Quy Sơn chơi đi?”
Vốn là lời trưởng bối mời tiểu bối bình thường, vào tai Lâm Tín trong lại tựa câu thần chú, khiến hắn cả người đều căng thẳng.
“Mạc Quy Sơn chim không thèm ị, ai muốn đi, ” Chu Tinh Ly ghét bỏ mà xua tay, “Ngươi lần trước nợ ta Lộc Ly, khi nào trả?”
“Cô nợ ngươi Lộc Ly khi nào?” Chung Trường Dạ đối với Chu Diệc Tiêu quấy nhiễu lĩnh giáo thâm hậu, không muốn cùng hắn nhiều lời, quay người rời đi.
Chu Tinh Ly hùng hổ gắt một cái, lôi Lâm Tín tới Lương điện.
“Ca, sau lễ Đồ Mi ta trở về một chuyến, ngươi giúp ta trông hài tử.” Chủ Tỉnh Lỵ đến gần, đoạt rượu trong tay Chu Nhan Cải.
“Cút!” Chu Nhan Cải cho hắn một cái tát.
“Meo!” Tinh phu nhân ngồi trên tay vịn răm rắp học theo mà nhảy tới đánh hắn.
Chu Tinh Ly ôm đầu lộn mèo tại chỗ tháo chạy, cười hì hì đứng lên, “Lần này chắc chắn, trước khi ta tới, đừng để bị kẻ khác lừa gạt, đặc biệt là họ Chung.”
“Sư phụ?” Lâm Tín nghi hoặc mà nhìn về phía sư phụ.
“Tiểu tử ngốc, ta đánh không lại Chung Trường Dạ, nhưng sư bá ngươi có thể. Ngoan ngoãn ở Vừa Đọc cung, chờ kiếm đúc tốt hãy trở về.” Có linh kiếm bản mệnh, đánh không lại Chung Lục có thể chạy, cũng không cần quá lo lắng sợ hãi.
Mới chia lìa hai ngày, Mò Ngư dính máu đột nhiên bay đến Vừa Đọc cung.
Máu, trên Nhạn Khâu đâu đâu cũng có máu. Một cước nhảy xuống, giày hồng mỏng từ Chu gia, lập tức bị dòng máu ngâm ngập. Nhấc chân, dính rất nhiều bọt thịt.
Vải trắng như tiền giấy nát bét, vương vãi đâu đâu cũng có, cùng bùn đất máu thịt kia quấn quýt lấy nhau, không nhìn ra nguyên trạng.
“Sư phụ!” Lâm Tín bước nhanh qua vùng đất chết này, tìm kiếm trong đống đổ nát thê lương, “Chu Diệc Tiêu! Chu Tinh Ly!”
“Tín Nhi…” Tiếng kêu khản đặc yếu ớt, từ bụi cỏ xơ xác vang lên.
Tay không đẩy đá vụn ra, Chu Tinh Ly đang dựa trên đống đá lộn xộn, Giáng Hồng giao tiêu nhìn so với ngày xưa dày nặng rất nhiều, Lộc Ly giữa trán cũng không biết rơi tới nơi nào, chỉ còn một mảnh dây xích vàng nhạt trống rỗng treo trên đầu.
“Tín Nhi, ” Chu Tinh Ly mở mắt ra, sắc mặt bình tĩnh, gân xanh trên cổ lại từng chiếc hằn lên, âm thanh như gió trong rương truyền tới, “Giết ta… Nhanh…”
Hai tay thon dài queo quắt vặn vẹo, khó khăn chạm vào Xuân Ngấn kiếm bên người.
Lâm Tín nhặt Xuân Ngấn lên, nắm chặt tay sư phụ, nỗ lực độ linh lực cho hắn, lại như đá chìm đáy biển. Linh mạch đoạn tuyệt, sinh cơ hoàn toàn không có, còn có thứ gì đó rần rật chạy trong ngân mạch.
“Đây là tà vật hủy diệt Tiên đạo, ” Chu Tinh Ly run rẩy hít một hơi, hoàn chỉnh mà nói ra câu nói này, “Tín Nhi, ta sắp không chịu được nữa, giết ta!”
Gân xanh trên cổ càng nở càng chặt, Chu Tinh Ly lộ ra vẻ đau đớn khó nhịn.
“Không… Sư phụ… A…” Lâm Tín trong mơ giãy dụa, ra một đầu mồ hôi lạnh.
“Tín Tín, Tín Tín!” Thẩm Lâu lay hắn.
Đột nhiên mở mắt ra, máu đỏ dần tan, trên đỉnh đầu có màn mỏng, bên tai là tiếng mưa ào ào. Khí trời nóng bức, nơi mát mẻ trong Vừa Đọc cung chính là Lương điện, không có nào trưởng bối xung quanh, Lâm Tín chơi xấu ngủ luôn ở nơi này, còn lôi kéo Thẩm Lâu cùng hắn. Giương mắt, liền có thể nhìn thấy sư phụ trong phòng đá.
Sắp đến thời gian sư phụ gặp chuyện, hắn như người điên phát bệnh, nhìn thấy cửa đá đóng chặt mới có thể an tâm chốc lát.
“Thấy ác mộng?” Thẩm Lâu một tay đỡ bên người hắn, ánh mắt sáng trong vắt nhìn hắn, không giống như bị đánh thức, mà như vẫn luôn không ngủ.
Lâm Tín nhìn hắn, bờ môi run rẩy, tựa hồ muốn nói cái gì. Đột nhiên vươn mình, đâm đầu tiến vào trong lồng ngực Thẩm Lâu, hai tay ôm thật chặt hắn, giọng khàn khàn: “Thẩm Thanh Khuyết, đừng tốt với ta như vậy.”
Thẩm Lâu cứng một chút, trong nháy mắt ngỡ như Lâm Tín nhìn thấu hắn trọng sinh, “Làm sao vậy?”
Hít một hơi thật sâu, hương cây cỏ nhàn nhạt trên người Thẩm Thanh Khuyết, luôn có thể xua tan mù mịt. Kiếp trước tất cả mọi người đều nói hắn là ác ma thí sư, chỉ có Thẩm Lâu hỏi qua hắn, có phải có điều gì khổ tâm hay không.
Hắn lại như một kẻ trong sa mạc, thương tích khắp người sắp khát khô cổ mà chết. Thẩm Thanh Khuyết chính là hồ sâu không thấy đáy, biết rõ nhảy xuống sẽ chết đuối, hắn vẫn là nghĩa vô phản cố [1] bò về hướng đó, dù cho vì thế mà mất mạng.
[1] vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại
Lâm Tín không trả lời, chỉ ôm chặt hắn.
“Vút ——” nhẹ nhàng tiếng xé gió, Thẩm Lâu ôm Lâm Tín trong nháy mắt trở mình, giơ hai ngón tay kẹp lấy tiểu kiếm long lanh.
“Mò ngư!” Lâm Tín đoạt lấy tiểu kiếm kiểm tra, mặt sau khắc chữ “Trùng”, là Tiễn Trọng phát tới, Nhạn Khâu xảy ra chuyện rồi.
Chung Trường Dạ đã chết, Nhạn Khâu sao còn có thể có chuyện? Lâm Tín đầu ngón tay một mảnh lạnh lẽo, nắm thật chặt tiểu kiếm đang nỗ lực tháo chạy về luyện khí phòng, “Ta muốn hồi Nhạn Khâu, lập tức, lập tức.”
Thẩm Lâu nhanh chóng đứng dậy mặc y phục, nhìn sắc trời đã nổi lên sắc trắng bạc, “Có muốn gọi sư phụ ngươi một tiếng không…”
“Không được!” Lâm Tín đột nhiên cao giọng, siết chặt tay Thẩm Lâu, “Tuyệt đối không thể để cho sư phụ biết, một chữ đều không thể!”
Ngô Triệu Dương mặc cẩm bào Chung gia màu trắng, chỉ là cổ áo không dệt lông Bạch hổ.
Sau khi Chung Trường Dạ qua đời, mặc dù có Thẩm Kỳ Duệ trấn đài, Tây Vực vẫn loạn tùng phèo. Chung Tùy Phong vô năng chỉ có thể dựa vào thuộc thần có tài năng, Ngô Triệu Dương vốn rất được Chung Trường Dạ để ý, lập tức bộc lộ tài năng. Năm ngoái được phong làm tổng quản lý các mối quan hệ nội Hầu, tương đương với thừa tướng Tây Vực.
“Tại hạ mắt vụng về, không biết vị tiểu công tử này là?” Ngô Triệu Dương lễ nghi chu đáo chuyển hướng nhìn Lâm Tín, bởi vì quanh năm mang nét cười, khóe mắt đã có nếp nhăn sâu, tạo cảm giác dễ thân.
“Đồ đệ Chu Nhị thúc.” Thẩm Lâu giới thiệu sơ lược, không nhắc đến tên Lâm Tín.
“Hóa ra là cao đồ nhị gia, thất kính thất kính.” Ngô Triệu Dương chắp tay làm lễ, không vì Lâm Tín tuổi còn nhỏ mà coi thường hắn.
Ánh mắt Lâm Tín rơi trên ngọc bội bên hông Ngô Vạn Hộ. Tiên giả xuất thân quý tộc, ngọc bội thường khắc hoa văn gia tộc. Không có hoa văn gia tộc, cũng là cát tường như ý, song ngư. Ngọc bội người này, lại là một miếng bánh hoa quế.
Một khối ngay ngắn chỉnh tề, trên mặt có chút tỳ vết, nhìn như là trên bánh hoa quế thiếu mấy cánh hoa.
Người này xem ra thật thú vị, Lâm Tín đuôi lông mày hơi nhíu, dùng phong thái chủ nhân mời Ngô Triệu Dương vào. Quay đầu lại xem xe ngựa, chỉ có vài tên thị vệ bình thường, không có thân ảnh Chung Lục.
Rượu Đồ Mi cũng không cần đích thân Quốc công đưa, lúc trước Chung Trường Dạ đến đây, là vì muốn cải thiện tình cảm cùng Chu Nhan Cải. Chung Lục làm chó điên của Chung Trường Dạ, tự nhiên là chủ nhân tới chỗ nào, hắn tới chỗ đó.
“Sư phụ, ta gặp cái người truy sát Triệu thúc thúc.” Lâm Tín tuổi nhỏ chưa biết ngự kiếm, chạy một mạch đến bên người sư phụ, chưa tỉnh táo lại, chợt thấy sau lưng lạnh toát. Đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Chung Lục đứng ở ngoài cửa sổ, dùng ánh mắt chó săn nhìn con mồi theo dõi hắn.
“Diệc Tiêu, đây là đồ đệ ngươi?” Chung Trường Dạ đi tới, mắt ưng hơi đổi, rơi vào trên người Lâm Tín sắc mặt trắng bệch.
“Đúng vậy, Tín Nhi, đây là Chung thế bá.” Chu Tinh Ly cười hì hì xoa đầu Lâm Tín, ra hiệu hắn chào hỏi.
Lâm Tín gắt gao nhìn chằm chằm Chung Trường Dạ, “Tham kiến Chung thế bá.”
“Ánh mắt này, khiến Cô nhớ tới một người, ” mày kiếm cau lại, Chung Trường Dạ nâng Lâm Tín đang hành lễ dậy, “Cô có hai nhi tử tuổi xấp xỉ ngươi, cực kì nghịch ngợm, sau lễ Đồ Mi, theo Cô đến Mạc Quy Sơn chơi đi?”
Vốn là lời trưởng bối mời tiểu bối bình thường, vào tai Lâm Tín trong lại tựa câu thần chú, khiến hắn cả người đều căng thẳng.
“Mạc Quy Sơn chim không thèm ị, ai muốn đi, ” Chu Tinh Ly ghét bỏ mà xua tay, “Ngươi lần trước nợ ta Lộc Ly, khi nào trả?”
“Cô nợ ngươi Lộc Ly khi nào?” Chung Trường Dạ đối với Chu Diệc Tiêu quấy nhiễu lĩnh giáo thâm hậu, không muốn cùng hắn nhiều lời, quay người rời đi.
Chu Tinh Ly hùng hổ gắt một cái, lôi Lâm Tín tới Lương điện.
“Ca, sau lễ Đồ Mi ta trở về một chuyến, ngươi giúp ta trông hài tử.” Chủ Tỉnh Lỵ đến gần, đoạt rượu trong tay Chu Nhan Cải.
“Cút!” Chu Nhan Cải cho hắn một cái tát.
“Meo!” Tinh phu nhân ngồi trên tay vịn răm rắp học theo mà nhảy tới đánh hắn.
Chu Tinh Ly ôm đầu lộn mèo tại chỗ tháo chạy, cười hì hì đứng lên, “Lần này chắc chắn, trước khi ta tới, đừng để bị kẻ khác lừa gạt, đặc biệt là họ Chung.”
“Sư phụ?” Lâm Tín nghi hoặc mà nhìn về phía sư phụ.
“Tiểu tử ngốc, ta đánh không lại Chung Trường Dạ, nhưng sư bá ngươi có thể. Ngoan ngoãn ở Vừa Đọc cung, chờ kiếm đúc tốt hãy trở về.” Có linh kiếm bản mệnh, đánh không lại Chung Lục có thể chạy, cũng không cần quá lo lắng sợ hãi.
Mới chia lìa hai ngày, Mò Ngư dính máu đột nhiên bay đến Vừa Đọc cung.
Máu, trên Nhạn Khâu đâu đâu cũng có máu. Một cước nhảy xuống, giày hồng mỏng từ Chu gia, lập tức bị dòng máu ngâm ngập. Nhấc chân, dính rất nhiều bọt thịt.
Vải trắng như tiền giấy nát bét, vương vãi đâu đâu cũng có, cùng bùn đất máu thịt kia quấn quýt lấy nhau, không nhìn ra nguyên trạng.
“Sư phụ!” Lâm Tín bước nhanh qua vùng đất chết này, tìm kiếm trong đống đổ nát thê lương, “Chu Diệc Tiêu! Chu Tinh Ly!”
“Tín Nhi…” Tiếng kêu khản đặc yếu ớt, từ bụi cỏ xơ xác vang lên.
Tay không đẩy đá vụn ra, Chu Tinh Ly đang dựa trên đống đá lộn xộn, Giáng Hồng giao tiêu nhìn so với ngày xưa dày nặng rất nhiều, Lộc Ly giữa trán cũng không biết rơi tới nơi nào, chỉ còn một mảnh dây xích vàng nhạt trống rỗng treo trên đầu.
“Tín Nhi, ” Chu Tinh Ly mở mắt ra, sắc mặt bình tĩnh, gân xanh trên cổ lại từng chiếc hằn lên, âm thanh như gió trong rương truyền tới, “Giết ta… Nhanh…”
Hai tay thon dài queo quắt vặn vẹo, khó khăn chạm vào Xuân Ngấn kiếm bên người.
Lâm Tín nhặt Xuân Ngấn lên, nắm chặt tay sư phụ, nỗ lực độ linh lực cho hắn, lại như đá chìm đáy biển. Linh mạch đoạn tuyệt, sinh cơ hoàn toàn không có, còn có thứ gì đó rần rật chạy trong ngân mạch.
“Đây là tà vật hủy diệt Tiên đạo, ” Chu Tinh Ly run rẩy hít một hơi, hoàn chỉnh mà nói ra câu nói này, “Tín Nhi, ta sắp không chịu được nữa, giết ta!”
Gân xanh trên cổ càng nở càng chặt, Chu Tinh Ly lộ ra vẻ đau đớn khó nhịn.
“Không… Sư phụ… A…” Lâm Tín trong mơ giãy dụa, ra một đầu mồ hôi lạnh.
“Tín Tín, Tín Tín!” Thẩm Lâu lay hắn.
Đột nhiên mở mắt ra, máu đỏ dần tan, trên đỉnh đầu có màn mỏng, bên tai là tiếng mưa ào ào. Khí trời nóng bức, nơi mát mẻ trong Vừa Đọc cung chính là Lương điện, không có nào trưởng bối xung quanh, Lâm Tín chơi xấu ngủ luôn ở nơi này, còn lôi kéo Thẩm Lâu cùng hắn. Giương mắt, liền có thể nhìn thấy sư phụ trong phòng đá.
Sắp đến thời gian sư phụ gặp chuyện, hắn như người điên phát bệnh, nhìn thấy cửa đá đóng chặt mới có thể an tâm chốc lát.
“Thấy ác mộng?” Thẩm Lâu một tay đỡ bên người hắn, ánh mắt sáng trong vắt nhìn hắn, không giống như bị đánh thức, mà như vẫn luôn không ngủ.
Lâm Tín nhìn hắn, bờ môi run rẩy, tựa hồ muốn nói cái gì. Đột nhiên vươn mình, đâm đầu tiến vào trong lồng ngực Thẩm Lâu, hai tay ôm thật chặt hắn, giọng khàn khàn: “Thẩm Thanh Khuyết, đừng tốt với ta như vậy.”
Thẩm Lâu cứng một chút, trong nháy mắt ngỡ như Lâm Tín nhìn thấu hắn trọng sinh, “Làm sao vậy?”
Hít một hơi thật sâu, hương cây cỏ nhàn nhạt trên người Thẩm Thanh Khuyết, luôn có thể xua tan mù mịt. Kiếp trước tất cả mọi người đều nói hắn là ác ma thí sư, chỉ có Thẩm Lâu hỏi qua hắn, có phải có điều gì khổ tâm hay không.
Hắn lại như một kẻ trong sa mạc, thương tích khắp người sắp khát khô cổ mà chết. Thẩm Thanh Khuyết chính là hồ sâu không thấy đáy, biết rõ nhảy xuống sẽ chết đuối, hắn vẫn là nghĩa vô phản cố [1] bò về hướng đó, dù cho vì thế mà mất mạng.
[1] vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại
Lâm Tín không trả lời, chỉ ôm chặt hắn.
“Vút ——” nhẹ nhàng tiếng xé gió, Thẩm Lâu ôm Lâm Tín trong nháy mắt trở mình, giơ hai ngón tay kẹp lấy tiểu kiếm long lanh.
“Mò ngư!” Lâm Tín đoạt lấy tiểu kiếm kiểm tra, mặt sau khắc chữ “Trùng”, là Tiễn Trọng phát tới, Nhạn Khâu xảy ra chuyện rồi.
Chung Trường Dạ đã chết, Nhạn Khâu sao còn có thể có chuyện? Lâm Tín đầu ngón tay một mảnh lạnh lẽo, nắm thật chặt tiểu kiếm đang nỗ lực tháo chạy về luyện khí phòng, “Ta muốn hồi Nhạn Khâu, lập tức, lập tức.”
Thẩm Lâu nhanh chóng đứng dậy mặc y phục, nhìn sắc trời đã nổi lên sắc trắng bạc, “Có muốn gọi sư phụ ngươi một tiếng không…”
“Không được!” Lâm Tín đột nhiên cao giọng, siết chặt tay Thẩm Lâu, “Tuyệt đối không thể để cho sư phụ biết, một chữ đều không thể!”
Danh sách chương