Chung Tình - Chương 71: Phiên ngoại thế giới thứ 3
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Vào năm thứ hai mươi Ngôn Cảnh Tắc trở thành Thạch Thành Anh, thời điểm hắn 38 tuổi, danh dương tứ hải.
Lúc này, quốc gia hắn đã là đệ nhất thế giới, không e ngại bất luận tổ chức nào, thành tựu của hắn cũng đã được công khai hoàn toàn.
Hôm nay là sinh nhật hắn, vô số truyền thông vào tối 8 giờ phát nội dung tương quan về hắn, chúc hắn sinh nhật vui vẻ.
Trong lúc nhất thời, cơ hồ toàn bộ hot search, trang đầu đều là hắn, đều đang chúc hắn sinh nhật vui vẻ.
“Thạch Thành Anh là ai?” Vấn đề này cơ hồ nháy mắt thổi quét khắp cả nước, nơi nơi đều có người đang hỏi, đang tra.
Sau đó mọi người vừa tra……
Lập tức liền tra được nhân sinh trải qua của Thạch Thành Anh, còn có các loại phát minh vĩ đại.
"Đậu móa! Thạch Thành Anh này cũng quá trâu bò rồi!"
"Nhiều kĩ thuật bảo mật như vậy hóa ra đều là anh ta phát minh à!"
"Mấy kĩ thuật đó tui đều nhìn không có hiểu…."
"Tôi biết cậu ta lâu rồi, cậu ta trong nghề rất có tiếng, có được rất nhiều độc quyền, nhưng tôi vẫn luôn không biết hóa ra cậu ta trâu dữ vậy……”
"Tôi cũng biết chú này nè, trên sách giáo khoa của tôi có tên chú ấy, nhưng tôi tra không được tư liệu, còn tưởng là một ông cụ nữa…."
"Tôi có xem qua luận văn của ổng, cũng tưởng là một ông cụ…."
"Giáo sư của tụi tui đều rất tôn sùng anh ý, còn nói muốn làm học sinh của ảnh, lưc này phát hiện mình còn lớn hơn ảnh hai mươi tuổi, đang buồn bực nè!"
"Thạch Thành Anh là cổ đông công ty tụi tôi nha, tôi biết cậu ta lâu rồi, thật không nghĩ tới cậu ta mạnh như vậy……”
"Hóa ra anh ta rất có danh tiếng sao? Trước kia chưa từng nghe nói qua……”
"Ảnh đẹp trai quá đi! Đã 38 rồi nhiều nhiều nhất 30 thôi!”
“Nghiên cứu ra nhiều thứ như vậy, vậy mà ổng còn chưa bị trọc!”
……
Ngôn Cảnh Tắc sờ soạng một phen đầu tóc của mình, cảm thấy mình không trọc rất là bình thường, hắn luôn luôn làm việc và nghỉ ngơi kết hợp, sao có thể trọc đầu được!
Nhưng lần ăn sinh nhật này của hắn….
Thật không tệ!
Ngôn Cảnh Tắc cầm điện thoại, xem các loại bình luận trên mạng, nhìn thấy có người nghi ngờ mình, bèn report.
Hắn vô cùng vui sướng, Tô Mặc Tu lại hơi ngốc ra.
Y biết Thạch Thành Anh rất thông minh, mấy năm nay nghiên cứu ra rất nhiều thứ, nhưng Thạch Thành Anh đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày, hở một tí là nghỉ ngơi suốt một hai tháng, sau đó chạy đến văn phòng y làm ổ làm trợ lý cho y, y vẫn luôn cho rằng người này đối với nghiên cứu khoa học không để bụng cho lắm, thành quả ra đời cũng chính là những cái mà y đã biết.
Đương nhiên, mặc dù thành quả của Thạch Thành Anh chỉ có những cái đó, cũng đã là người xuất sắc!
Kết quả…… Thạch Thành Anh thế mà nghiên cứu ra nhiều thứ như vậy?!
"Trên đó nói, đều là sự thật ư?!" Tô Mặc Tu hỏi Ngôn Cảnh Tắc.
“Đương nhiên là sự thật.” Ngôn Cảnh Tắc đáp.
"Sao anh lại không biết?"
"Cái đó….
Em chính là cho anh một niềm vui bất ngờ thôi." Ngôn Cảnh Tắc vô tội mà chớp chớp mắt.
Tô Mặc Tu không làm nghiên cứu khoa học, đối với khối nghiên cứu kia không hiểu biết lắm, rất nhiều thứ hắn nói Tô Mặc Tu cũng nghe không hiểu, nên hắn liền không nói.
Sau đó nữa…..
Hắn liền cảm thấy, để Tô Mặc Tu kinh ngạc một chút cũng khá tốt.
“Cưng ơi, hiện tại anh có cảm thấy em đặc biệt trâu không? Một người trâu như vậy, còn chưa thành niên đã bị anh trói định, có phải rất tự hào hay không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Tô Mặc Tu thấy bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc cợt nhả, kiểu gì cũng giận không nổi.
Những việc này Ngôn Cảnh Tắc gạt y, nói không chừng là phía trên yêu cầu bảo mật…… Nhéo nhéo mặt Ngôn Cảnh Tắc, Tô Mặc Tu nói: “Em làm cái trận thế lớn như vậy làm gì?"
Toàn mạng internet cùng nhau chúc mừng sinh nhật, chắc chắn là đã được người trước mắt này đồng ý rồi.
"Em muốn trở thành một danh nhân." Ngôn Cảnh Tắc cười nói.
Tuy nguyên chủ rất dễ dàng thỏa mãn, nhưng hắn không ngại vượt mức hoàn thành nhiệm vụ của nguyên chủ.
“Được rồi.” Tô Mặc Tu không hoài nghi, bản thân Thạch Thành Anh rất tự luyến thích khoe ra, làm ra chuyện như vậy, y một chút cũng không ngoài ý muốn.
Ở trong lòng y, người trước mắt này vẫn luôn không có tiết tháo gì.
Bọn họ đang nói, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, ngay sau đó, giọng nói Chử nữ sĩ vang lên: “Thành Anh, Thành Anh, trên mạng nói đều là sự thật hở con?”
“Mẹ, là thật đó.” Ngôn Cảnh Tắc đứng dậy mở cửa.
Chử nữ sĩ hít sâu một hơi, mặt đầy kích động: “Này thật là…… Thật là……” Này thật sự quá có mặt mũi!
Chử nữ sĩ cảm thấy trên mặt mình như có ánh sáng, ánh sáng kia như một mặt trời nhỏ, chiếu sáng toàn bộ xung quanh.
Chử nữ sĩ như vậy, cha Tô tất nhiên cũng không ngoại lệ, liên tục nói tốt lắm giỏi lắm.
Tô gia một mảnh hoan thanh tiếu ngữ, căn bản không ai tới mất hứng —— Chử Khải Vũ đã dọn ra ngoài, rất ít khi trở về.
Mười năm trước, sau khi tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường W, Chử Khải Vũ đã dọn ra khỏi Tô gia.
Chuyện đời trước lưu lại dấu vết quá sâu trên linh hồn gã, gã không thể tha thứ cho chính mình.
Hồi tưởng nhân sinh đời trước đời này cộng lại hai mươi năm hoang đường, gã còn cảm thấy thẹn với người nhà, cũng khó có thể lại cùng người nhà thân mật khăng khít.
Cuối cùng gã lựa chọn dọn ra ngoài, sống cuộc sống của một người thường.
Gã cầm văn bằng đại học chuyên khoa, làm một phần công việc bình thường, kiếm tiền nuôi sống chính mình, làm tâm linh mình có thể yên lặng.
Cha Tô và Chử nữ sĩ đối với việc này không quá vừa lòng, muốn nói chuyện với con trai nhỏ, nhưng Chử Khải Vũ không chịu nói, bọn họ chỉ có thể từ bỏ, tùy ý Chử Khải Vũ muốn làm gì thì làm, chỉ ngóng trông gã đừng trái pháp luật phạm tội.
Kỳ thật, nhiều năm như vậy qua đi, cảm tình của bọn họ dành cho Chử Khải Vũ cũng bị tiêu hao đi rất nhiều.
Nếu Chử Khải Vũ đề ra yêu cầu với bọn họ, bọn họ sẽ thỏa mãn, nhưng muốn bọn họ lấy mặt nóng đi dán mông lạnh Chử Khải Vũ, thời điểm Chử Khải Vũ khinh thường bọn họ trợ giúp mà bọn họ lại năm lần bảy lượt dán lên, bọn họ cũng làm không được.
Tuổi lớn, sau khi nghĩ thông rồi, bọn họ cảm thấy con trai ruột như Chử Khải Vũ còn không tri kỷ bằng đối tượng của con trai nhỏ là Thạch Thành Anh!
Hiện giờ Thạch Thành Anh còn có tiền đồ như vậy, bọn họ càng vui vẻ.
Bên kia, cha Thạch mẹ Thạch cũng thấy được tin tức trên mạng, tự hào lại tự hào, cuối cùng lại đều biến mất, trong lòng một mảnh lạnh lẽo.
Cha Thạch cuối cùng vẫn là phá sản, nhưng không nghiêm trọng giống đời trước, trên tay còn để lại chút tài chính.
Nhưng ông muốn trở mình, cầm tài chính này đi làm đầu tư, rốt cuộc vẫn là đem tiền tiêu sạch sẽ.
Sau khi không còn tiền, ông lại đến nhà mẹ Thạch, cọ ăn cọ uống.
Mẹ Thạch không đuổi người đi, sau đó hai người cứ như vậy bắt đầu cuộc sống tra tấn lẫn nhau.
Lúc này bọn họ liền chỉ trích lẫn nhau lên.
Mẹ Thạch trách chồng bỏ bê con, mới làm Thạch Thành Anh ly tâm với bọn họ, cha Thạch cảm thấy có vấn đề đều tại mẹ Thạch, là mẹ Thạch quản quá nghiêm, mới khiến Thạch Thành Anh không để ý bọn họ nữa.
Thật ra, con trai bọn họ cũng không phải không để ý bọn họ.
Mỗi tháng, con trai bọn họ đều sẽ cho bọn họ một số tiền, cũng đủ để bọn họ chi tiêu sinh hoạt, chỉ là….
không trở lại thăm bọn họ.
Cố tình, sau khi bọn họ tuổi lớn rồi chỉ hy vọng con cái có thể trở về thăm mình.
"Tôi cũng là muốn tốt cho nó thôi, nếu không phải tôi quản, thành tích nó sao có thể tốt như vậy……” mẹ Thạch nức nở lau nước mắt.
“Sau đó nó không cho bà quản nữa, thành tích càng tốt, còn có bản lĩnh như vậy!” cha Thạch nói, “Bà không thấy trong mấy video nói sau? Quản con cái không thể quản quá nghiêm, bằng không con cái dễ dàng xảy ra vấn đề tâm lý!”
“Ông căn bản mặc kệ, còn có mặt mũi nói tôi!” mẹ Thạch nổi giận.
“Nếu không phải bà cả ngày quản cái này quản cái kia, quản đến tôi khó chịu, tôi sẽ chạy ra ngoài chắc?”
“Nếu ông đàng hoàng, tôi sẽ quản ông sao?"
Hai người đã hơn 60 tuổi, lại cự cãi lên.
Trong tiểu khu cần trường đại học, Thiệu Thẩm Dương đang ngồi với con gái luyện đàn dương cầm.
Khi anh còn nhỏ không có cơ hội học dương cầm hội họa ca hát khiêu vũ linh tinh, sau khi có con rồi, liền hận không thể cho con gái học hết tất cả….
Sau đó vợ anh lại nhắc nhở, anh mới ý thức được phương pháp giáo dục con cái của mình có vấn đề.
Anh nhìn một vài sách phương diện tâm lý học giáo dục, cuối cùng không buộc con học quá nhiều thứ nữa, chỉ chọn dương cầm mà con thích, bảo con kiên trì học.
Thậm chí vì để con kiên trì, Thiệu Thẩm Dương đi theo từ đầu tới đuôi cùng nhau học, hai cha con mỗi ngày đều luyện dương cầm một giờ.
Thiệu Thẩm Dương biết cha mẹ anh có vài chỗ không đúng, nhưng rốt cuộc anh vẫn chịu cha mẹ ảnh hưởng, chẳng hạn như anh luôn khắc chế không được mà coi trọng con gái, cảm thấy con gái so với chính mình càng quan trọng.
May mắn, anh sẽ khắc chế bản thân mình, không đến mức ảnh hưởng đến con.
Đang luyện, vợ Thiệu Thẩm Dương lại đây: “Lão Thiệu! Anh mau xem! Đây có phải bạn học cũ của anh không?"
Vợ Thiệu Thẩm Dương cầm điện thoại đi tới, Thiệu Thẩm Dương liếc mắt một cái liền nhận ra Thạch Thành Anh trên đó: “Là cậu ấy, làm sao vậy?”
“Chính anh xem đi, bạn học này của anh thật sự quá lợi hại.” vợ Thiệu Thẩm Dương nói.
Thiệu Thẩm Dương kéo kéo xem, cười rộ lên: “Anh biết mà, cậu ấy so với anh lợi hại hơn nhiều!”
Bên kia, Tôn Bân Bân cũng thấy được tin tức trên mạng: “Đù ma! Thạch Thành Anh chính là đại lão nha! Hắn là đại lão rồi, còn cần bối cảnh gì chứ……”
Hiện tại y đã suy nghĩ cẩn thận, lúc Thạch Thành Anh học lớp 12, xác thật không có bối cảnh gì.
Nhưng Thạch Thành Anh sau này, chính hắn đã thành “Bối cảnh”.
Người ấy à, vẫn là phải dựa vào chính mình.
Tôn Bân Bân nghĩ như vậy, lại nhìn con trai mình mới lớp một mà phải thi cử liên tục mà phát sầu.
Thằng bé ngốc này có thể dựa vào chính mình trở nên nổi bật sao? Bằng thành tích này chỉ có thể gặm theo người cha là mình đi?
Sầu hết người!
Chử Khải Vũ đương nhiên cũng thấy được tin tức che trời lấp đất.
Trước khi trọng sinh gã đã hai mươi tám tuổi, trọng sinh sau lại sống hai mươi năm, nhưng cho tới bây giờ mới cảm thấy mình trưởng thành.
Mấy năm nay gã nhìn một ít sách, càng thêm cảm thấy trước kia gã khốn nạn.
Còn có đời trước của gã……
Bởi vì gã, Thạch Thành Anh thành một phế vật, quốc gia tổn thất bao nhiêu?
May mắn gã đã trọng sinh.
Tuy rằng gã chẳng làm nên trò trống gì, nhưng ít nhất, Thạch Thành Anh, Thiệu Thẩm Dương, Tôn Bân Bân bọn họ, đều có nhân sinh càng tốt.
Ngay cả trường W đều phát triển tốt hơn đời trước rất nhiều.
Tầm mắt một lần nữa trở lại Tô gia.
Tô Mặc Tu nhận được điện thoại của bạn tốt Colin, Colin ở trong điện thoại thét chói tai: “A a a a a! Tô Mặc Tu! Người đàn ông của anh quá mạnh luôn! Vận khí của anh sao lại tốt như vậy! Thế mà sớm dự định một người đàn ông tốt thế chứ!”
“Ánh mắt anh luôn luôn rất tốt mà.” Tô Mặc Tu nói, từ nhỏ vận khí y đã tốt, đối tượng nhất kiến chung tình càng là hoàn mỹ!
Y cảm thấy nhân sinh của mình đã không có gì tiếc nuối.
Không, y vẫn là có một chút chuyện phải chú ý!
Tuổi tác y lớn hơn Thạch Thành Anh nhiều, nhất định phải bảo dưỡng thật tốt mới được!
Tô Mặc Tu hàn huyên với Colin hồi lâu, chủ yếu là Colin nói.
Colin nói rất nhiều, nhưng Tô Mặc Tu một chút cũng không nề phiền —— y vui lòng nghe Colin khen Thạch Thành Anh!
Cuối cùng cũng nói xong, Tô Mặc Tu quay đầu, thì thấy Ngôn Cảnh Tắc đang bận rộn trước máy tính.
“Em đang làm gì đó?” Tô Mặc Tu thò lại gần xem.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn máy tính chằm chằm không chớp mắt: “Em đang hóng tin nóng!” Mấy năm nay, Tô Mặc Tu ở trên mạng vẫn luôn rất có danh tiếng, thường xuyên bị người lôi ra tới để chứng minh tổng tài cũng có người đẹp trai.
Nói cái gì kim cương vương lão ngũ*, người đàn ông độc thân hoàng kim linh tinh, mọi người càng sẽ không bỏ qua y.
(*Kim cương vương lão ngũ: người đàn ông hội tụ 5 tiêu chí:
1.Có nhiều tiền, có sự nghiệp; kế thừa tài sản của gia đình.
2.
Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.
3.
Có bằng cao học hoặc học cao học ở nước ngoài.
4.
Có khả năng giải quyết vấn đề, tích cực tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.
5.
Không nói ra những việc quan trọng, ẩn mình tránh thị phi của thế giới xung quanh.)
Bởi vì như vậy, trên mạng sẽ có người kêu Tô Mặc Tu là ông xã, còn có người tỏ vẻ, lúc mình viết văn tổng tài, tưởng tượng ra tổng tài chính là Tô Mặc Tu.
A, giờ là lúc để người ta biết, Tô Mặc Tu là của hắn!
Lúc này, Tô Mặc Tu cũng đã thấy rõ ràng thứ trên máy tính của Ngôn Cảnh Tắc —— Ngôn Cảnh Tắc mở ra mấy trang web, đang đăng ảnh chụp lên bài viết.
Chẳng hạn như giờ phút này, Ngôn Cảnh Tắc đang biên tập một bài viết.
Người viết bài chính là "nhân viên Tô thị", tiêu đề bài viết là: "Tôi quen biết Thạch Thành Anh! Biết một bí mật lớn của anh ta!"
Còn nội dung bài viết lại là: “A a a a! Thạch Thành Anh tui quen nè! Anh ấy với lão tổng Tô thị tụi tui là một đôi á! Tui thường hay nhìn thấy anh ấy với lão tổng ra vào có đôi!"
Sau đó còn đính kèm mấy ảnh chụp của y và Thạch Thành Anh gì đó.
Tô Mặc Tu: “……”
Tô Mặc Tu trơ mắt mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc gửi bài viết, lập tức mở ra một trang web khác trang, tiếp tục đăng bài viết na ná như vậy.
Nhìn trong chốc lát, điện thoại Tô Mặc Tu vang lên, y tiếp điện thoại, liền bộ phận xã giao trong công ty mình nói chuyện: “Tô tổng, có người ở trên mạng lấy thân phận nhân viên công ty chúng ta, đăng ảnh của ngài và Thạch tiên sinh, việc này muốn xử lý như thế nào? Muốn xóa bài không ạ?”
Tô Mặc Tu còn chưa nói lời nào, Ngôn Cảnh Tắc liền nhìn lại đây.
Tô Mặc Tu ho nhẹ một tiếng, nói với người đầu kia điện thoại: “Cô tìm người hỗ trợ tăng độ hot, lại dùng official weibo chứng thực một chút đi.”
Nhất định phải mau chóng để người ta biết, Thạch Thành Anh là của y!
Hết chương 71..
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Vào năm thứ hai mươi Ngôn Cảnh Tắc trở thành Thạch Thành Anh, thời điểm hắn 38 tuổi, danh dương tứ hải.
Lúc này, quốc gia hắn đã là đệ nhất thế giới, không e ngại bất luận tổ chức nào, thành tựu của hắn cũng đã được công khai hoàn toàn.
Hôm nay là sinh nhật hắn, vô số truyền thông vào tối 8 giờ phát nội dung tương quan về hắn, chúc hắn sinh nhật vui vẻ.
Trong lúc nhất thời, cơ hồ toàn bộ hot search, trang đầu đều là hắn, đều đang chúc hắn sinh nhật vui vẻ.
“Thạch Thành Anh là ai?” Vấn đề này cơ hồ nháy mắt thổi quét khắp cả nước, nơi nơi đều có người đang hỏi, đang tra.
Sau đó mọi người vừa tra……
Lập tức liền tra được nhân sinh trải qua của Thạch Thành Anh, còn có các loại phát minh vĩ đại.
"Đậu móa! Thạch Thành Anh này cũng quá trâu bò rồi!"
"Nhiều kĩ thuật bảo mật như vậy hóa ra đều là anh ta phát minh à!"
"Mấy kĩ thuật đó tui đều nhìn không có hiểu…."
"Tôi biết cậu ta lâu rồi, cậu ta trong nghề rất có tiếng, có được rất nhiều độc quyền, nhưng tôi vẫn luôn không biết hóa ra cậu ta trâu dữ vậy……”
"Tôi cũng biết chú này nè, trên sách giáo khoa của tôi có tên chú ấy, nhưng tôi tra không được tư liệu, còn tưởng là một ông cụ nữa…."
"Tôi có xem qua luận văn của ổng, cũng tưởng là một ông cụ…."
"Giáo sư của tụi tui đều rất tôn sùng anh ý, còn nói muốn làm học sinh của ảnh, lưc này phát hiện mình còn lớn hơn ảnh hai mươi tuổi, đang buồn bực nè!"
"Thạch Thành Anh là cổ đông công ty tụi tôi nha, tôi biết cậu ta lâu rồi, thật không nghĩ tới cậu ta mạnh như vậy……”
"Hóa ra anh ta rất có danh tiếng sao? Trước kia chưa từng nghe nói qua……”
"Ảnh đẹp trai quá đi! Đã 38 rồi nhiều nhiều nhất 30 thôi!”
“Nghiên cứu ra nhiều thứ như vậy, vậy mà ổng còn chưa bị trọc!”
……
Ngôn Cảnh Tắc sờ soạng một phen đầu tóc của mình, cảm thấy mình không trọc rất là bình thường, hắn luôn luôn làm việc và nghỉ ngơi kết hợp, sao có thể trọc đầu được!
Nhưng lần ăn sinh nhật này của hắn….
Thật không tệ!
Ngôn Cảnh Tắc cầm điện thoại, xem các loại bình luận trên mạng, nhìn thấy có người nghi ngờ mình, bèn report.
Hắn vô cùng vui sướng, Tô Mặc Tu lại hơi ngốc ra.
Y biết Thạch Thành Anh rất thông minh, mấy năm nay nghiên cứu ra rất nhiều thứ, nhưng Thạch Thành Anh đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày, hở một tí là nghỉ ngơi suốt một hai tháng, sau đó chạy đến văn phòng y làm ổ làm trợ lý cho y, y vẫn luôn cho rằng người này đối với nghiên cứu khoa học không để bụng cho lắm, thành quả ra đời cũng chính là những cái mà y đã biết.
Đương nhiên, mặc dù thành quả của Thạch Thành Anh chỉ có những cái đó, cũng đã là người xuất sắc!
Kết quả…… Thạch Thành Anh thế mà nghiên cứu ra nhiều thứ như vậy?!
"Trên đó nói, đều là sự thật ư?!" Tô Mặc Tu hỏi Ngôn Cảnh Tắc.
“Đương nhiên là sự thật.” Ngôn Cảnh Tắc đáp.
"Sao anh lại không biết?"
"Cái đó….
Em chính là cho anh một niềm vui bất ngờ thôi." Ngôn Cảnh Tắc vô tội mà chớp chớp mắt.
Tô Mặc Tu không làm nghiên cứu khoa học, đối với khối nghiên cứu kia không hiểu biết lắm, rất nhiều thứ hắn nói Tô Mặc Tu cũng nghe không hiểu, nên hắn liền không nói.
Sau đó nữa…..
Hắn liền cảm thấy, để Tô Mặc Tu kinh ngạc một chút cũng khá tốt.
“Cưng ơi, hiện tại anh có cảm thấy em đặc biệt trâu không? Một người trâu như vậy, còn chưa thành niên đã bị anh trói định, có phải rất tự hào hay không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Tô Mặc Tu thấy bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc cợt nhả, kiểu gì cũng giận không nổi.
Những việc này Ngôn Cảnh Tắc gạt y, nói không chừng là phía trên yêu cầu bảo mật…… Nhéo nhéo mặt Ngôn Cảnh Tắc, Tô Mặc Tu nói: “Em làm cái trận thế lớn như vậy làm gì?"
Toàn mạng internet cùng nhau chúc mừng sinh nhật, chắc chắn là đã được người trước mắt này đồng ý rồi.
"Em muốn trở thành một danh nhân." Ngôn Cảnh Tắc cười nói.
Tuy nguyên chủ rất dễ dàng thỏa mãn, nhưng hắn không ngại vượt mức hoàn thành nhiệm vụ của nguyên chủ.
“Được rồi.” Tô Mặc Tu không hoài nghi, bản thân Thạch Thành Anh rất tự luyến thích khoe ra, làm ra chuyện như vậy, y một chút cũng không ngoài ý muốn.
Ở trong lòng y, người trước mắt này vẫn luôn không có tiết tháo gì.
Bọn họ đang nói, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, ngay sau đó, giọng nói Chử nữ sĩ vang lên: “Thành Anh, Thành Anh, trên mạng nói đều là sự thật hở con?”
“Mẹ, là thật đó.” Ngôn Cảnh Tắc đứng dậy mở cửa.
Chử nữ sĩ hít sâu một hơi, mặt đầy kích động: “Này thật là…… Thật là……” Này thật sự quá có mặt mũi!
Chử nữ sĩ cảm thấy trên mặt mình như có ánh sáng, ánh sáng kia như một mặt trời nhỏ, chiếu sáng toàn bộ xung quanh.
Chử nữ sĩ như vậy, cha Tô tất nhiên cũng không ngoại lệ, liên tục nói tốt lắm giỏi lắm.
Tô gia một mảnh hoan thanh tiếu ngữ, căn bản không ai tới mất hứng —— Chử Khải Vũ đã dọn ra ngoài, rất ít khi trở về.
Mười năm trước, sau khi tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường W, Chử Khải Vũ đã dọn ra khỏi Tô gia.
Chuyện đời trước lưu lại dấu vết quá sâu trên linh hồn gã, gã không thể tha thứ cho chính mình.
Hồi tưởng nhân sinh đời trước đời này cộng lại hai mươi năm hoang đường, gã còn cảm thấy thẹn với người nhà, cũng khó có thể lại cùng người nhà thân mật khăng khít.
Cuối cùng gã lựa chọn dọn ra ngoài, sống cuộc sống của một người thường.
Gã cầm văn bằng đại học chuyên khoa, làm một phần công việc bình thường, kiếm tiền nuôi sống chính mình, làm tâm linh mình có thể yên lặng.
Cha Tô và Chử nữ sĩ đối với việc này không quá vừa lòng, muốn nói chuyện với con trai nhỏ, nhưng Chử Khải Vũ không chịu nói, bọn họ chỉ có thể từ bỏ, tùy ý Chử Khải Vũ muốn làm gì thì làm, chỉ ngóng trông gã đừng trái pháp luật phạm tội.
Kỳ thật, nhiều năm như vậy qua đi, cảm tình của bọn họ dành cho Chử Khải Vũ cũng bị tiêu hao đi rất nhiều.
Nếu Chử Khải Vũ đề ra yêu cầu với bọn họ, bọn họ sẽ thỏa mãn, nhưng muốn bọn họ lấy mặt nóng đi dán mông lạnh Chử Khải Vũ, thời điểm Chử Khải Vũ khinh thường bọn họ trợ giúp mà bọn họ lại năm lần bảy lượt dán lên, bọn họ cũng làm không được.
Tuổi lớn, sau khi nghĩ thông rồi, bọn họ cảm thấy con trai ruột như Chử Khải Vũ còn không tri kỷ bằng đối tượng của con trai nhỏ là Thạch Thành Anh!
Hiện giờ Thạch Thành Anh còn có tiền đồ như vậy, bọn họ càng vui vẻ.
Bên kia, cha Thạch mẹ Thạch cũng thấy được tin tức trên mạng, tự hào lại tự hào, cuối cùng lại đều biến mất, trong lòng một mảnh lạnh lẽo.
Cha Thạch cuối cùng vẫn là phá sản, nhưng không nghiêm trọng giống đời trước, trên tay còn để lại chút tài chính.
Nhưng ông muốn trở mình, cầm tài chính này đi làm đầu tư, rốt cuộc vẫn là đem tiền tiêu sạch sẽ.
Sau khi không còn tiền, ông lại đến nhà mẹ Thạch, cọ ăn cọ uống.
Mẹ Thạch không đuổi người đi, sau đó hai người cứ như vậy bắt đầu cuộc sống tra tấn lẫn nhau.
Lúc này bọn họ liền chỉ trích lẫn nhau lên.
Mẹ Thạch trách chồng bỏ bê con, mới làm Thạch Thành Anh ly tâm với bọn họ, cha Thạch cảm thấy có vấn đề đều tại mẹ Thạch, là mẹ Thạch quản quá nghiêm, mới khiến Thạch Thành Anh không để ý bọn họ nữa.
Thật ra, con trai bọn họ cũng không phải không để ý bọn họ.
Mỗi tháng, con trai bọn họ đều sẽ cho bọn họ một số tiền, cũng đủ để bọn họ chi tiêu sinh hoạt, chỉ là….
không trở lại thăm bọn họ.
Cố tình, sau khi bọn họ tuổi lớn rồi chỉ hy vọng con cái có thể trở về thăm mình.
"Tôi cũng là muốn tốt cho nó thôi, nếu không phải tôi quản, thành tích nó sao có thể tốt như vậy……” mẹ Thạch nức nở lau nước mắt.
“Sau đó nó không cho bà quản nữa, thành tích càng tốt, còn có bản lĩnh như vậy!” cha Thạch nói, “Bà không thấy trong mấy video nói sau? Quản con cái không thể quản quá nghiêm, bằng không con cái dễ dàng xảy ra vấn đề tâm lý!”
“Ông căn bản mặc kệ, còn có mặt mũi nói tôi!” mẹ Thạch nổi giận.
“Nếu không phải bà cả ngày quản cái này quản cái kia, quản đến tôi khó chịu, tôi sẽ chạy ra ngoài chắc?”
“Nếu ông đàng hoàng, tôi sẽ quản ông sao?"
Hai người đã hơn 60 tuổi, lại cự cãi lên.
Trong tiểu khu cần trường đại học, Thiệu Thẩm Dương đang ngồi với con gái luyện đàn dương cầm.
Khi anh còn nhỏ không có cơ hội học dương cầm hội họa ca hát khiêu vũ linh tinh, sau khi có con rồi, liền hận không thể cho con gái học hết tất cả….
Sau đó vợ anh lại nhắc nhở, anh mới ý thức được phương pháp giáo dục con cái của mình có vấn đề.
Anh nhìn một vài sách phương diện tâm lý học giáo dục, cuối cùng không buộc con học quá nhiều thứ nữa, chỉ chọn dương cầm mà con thích, bảo con kiên trì học.
Thậm chí vì để con kiên trì, Thiệu Thẩm Dương đi theo từ đầu tới đuôi cùng nhau học, hai cha con mỗi ngày đều luyện dương cầm một giờ.
Thiệu Thẩm Dương biết cha mẹ anh có vài chỗ không đúng, nhưng rốt cuộc anh vẫn chịu cha mẹ ảnh hưởng, chẳng hạn như anh luôn khắc chế không được mà coi trọng con gái, cảm thấy con gái so với chính mình càng quan trọng.
May mắn, anh sẽ khắc chế bản thân mình, không đến mức ảnh hưởng đến con.
Đang luyện, vợ Thiệu Thẩm Dương lại đây: “Lão Thiệu! Anh mau xem! Đây có phải bạn học cũ của anh không?"
Vợ Thiệu Thẩm Dương cầm điện thoại đi tới, Thiệu Thẩm Dương liếc mắt một cái liền nhận ra Thạch Thành Anh trên đó: “Là cậu ấy, làm sao vậy?”
“Chính anh xem đi, bạn học này của anh thật sự quá lợi hại.” vợ Thiệu Thẩm Dương nói.
Thiệu Thẩm Dương kéo kéo xem, cười rộ lên: “Anh biết mà, cậu ấy so với anh lợi hại hơn nhiều!”
Bên kia, Tôn Bân Bân cũng thấy được tin tức trên mạng: “Đù ma! Thạch Thành Anh chính là đại lão nha! Hắn là đại lão rồi, còn cần bối cảnh gì chứ……”
Hiện tại y đã suy nghĩ cẩn thận, lúc Thạch Thành Anh học lớp 12, xác thật không có bối cảnh gì.
Nhưng Thạch Thành Anh sau này, chính hắn đã thành “Bối cảnh”.
Người ấy à, vẫn là phải dựa vào chính mình.
Tôn Bân Bân nghĩ như vậy, lại nhìn con trai mình mới lớp một mà phải thi cử liên tục mà phát sầu.
Thằng bé ngốc này có thể dựa vào chính mình trở nên nổi bật sao? Bằng thành tích này chỉ có thể gặm theo người cha là mình đi?
Sầu hết người!
Chử Khải Vũ đương nhiên cũng thấy được tin tức che trời lấp đất.
Trước khi trọng sinh gã đã hai mươi tám tuổi, trọng sinh sau lại sống hai mươi năm, nhưng cho tới bây giờ mới cảm thấy mình trưởng thành.
Mấy năm nay gã nhìn một ít sách, càng thêm cảm thấy trước kia gã khốn nạn.
Còn có đời trước của gã……
Bởi vì gã, Thạch Thành Anh thành một phế vật, quốc gia tổn thất bao nhiêu?
May mắn gã đã trọng sinh.
Tuy rằng gã chẳng làm nên trò trống gì, nhưng ít nhất, Thạch Thành Anh, Thiệu Thẩm Dương, Tôn Bân Bân bọn họ, đều có nhân sinh càng tốt.
Ngay cả trường W đều phát triển tốt hơn đời trước rất nhiều.
Tầm mắt một lần nữa trở lại Tô gia.
Tô Mặc Tu nhận được điện thoại của bạn tốt Colin, Colin ở trong điện thoại thét chói tai: “A a a a a! Tô Mặc Tu! Người đàn ông của anh quá mạnh luôn! Vận khí của anh sao lại tốt như vậy! Thế mà sớm dự định một người đàn ông tốt thế chứ!”
“Ánh mắt anh luôn luôn rất tốt mà.” Tô Mặc Tu nói, từ nhỏ vận khí y đã tốt, đối tượng nhất kiến chung tình càng là hoàn mỹ!
Y cảm thấy nhân sinh của mình đã không có gì tiếc nuối.
Không, y vẫn là có một chút chuyện phải chú ý!
Tuổi tác y lớn hơn Thạch Thành Anh nhiều, nhất định phải bảo dưỡng thật tốt mới được!
Tô Mặc Tu hàn huyên với Colin hồi lâu, chủ yếu là Colin nói.
Colin nói rất nhiều, nhưng Tô Mặc Tu một chút cũng không nề phiền —— y vui lòng nghe Colin khen Thạch Thành Anh!
Cuối cùng cũng nói xong, Tô Mặc Tu quay đầu, thì thấy Ngôn Cảnh Tắc đang bận rộn trước máy tính.
“Em đang làm gì đó?” Tô Mặc Tu thò lại gần xem.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn máy tính chằm chằm không chớp mắt: “Em đang hóng tin nóng!” Mấy năm nay, Tô Mặc Tu ở trên mạng vẫn luôn rất có danh tiếng, thường xuyên bị người lôi ra tới để chứng minh tổng tài cũng có người đẹp trai.
Nói cái gì kim cương vương lão ngũ*, người đàn ông độc thân hoàng kim linh tinh, mọi người càng sẽ không bỏ qua y.
(*Kim cương vương lão ngũ: người đàn ông hội tụ 5 tiêu chí:
1.Có nhiều tiền, có sự nghiệp; kế thừa tài sản của gia đình.
2.
Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.
3.
Có bằng cao học hoặc học cao học ở nước ngoài.
4.
Có khả năng giải quyết vấn đề, tích cực tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.
5.
Không nói ra những việc quan trọng, ẩn mình tránh thị phi của thế giới xung quanh.)
Bởi vì như vậy, trên mạng sẽ có người kêu Tô Mặc Tu là ông xã, còn có người tỏ vẻ, lúc mình viết văn tổng tài, tưởng tượng ra tổng tài chính là Tô Mặc Tu.
A, giờ là lúc để người ta biết, Tô Mặc Tu là của hắn!
Lúc này, Tô Mặc Tu cũng đã thấy rõ ràng thứ trên máy tính của Ngôn Cảnh Tắc —— Ngôn Cảnh Tắc mở ra mấy trang web, đang đăng ảnh chụp lên bài viết.
Chẳng hạn như giờ phút này, Ngôn Cảnh Tắc đang biên tập một bài viết.
Người viết bài chính là "nhân viên Tô thị", tiêu đề bài viết là: "Tôi quen biết Thạch Thành Anh! Biết một bí mật lớn của anh ta!"
Còn nội dung bài viết lại là: “A a a a! Thạch Thành Anh tui quen nè! Anh ấy với lão tổng Tô thị tụi tui là một đôi á! Tui thường hay nhìn thấy anh ấy với lão tổng ra vào có đôi!"
Sau đó còn đính kèm mấy ảnh chụp của y và Thạch Thành Anh gì đó.
Tô Mặc Tu: “……”
Tô Mặc Tu trơ mắt mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc gửi bài viết, lập tức mở ra một trang web khác trang, tiếp tục đăng bài viết na ná như vậy.
Nhìn trong chốc lát, điện thoại Tô Mặc Tu vang lên, y tiếp điện thoại, liền bộ phận xã giao trong công ty mình nói chuyện: “Tô tổng, có người ở trên mạng lấy thân phận nhân viên công ty chúng ta, đăng ảnh của ngài và Thạch tiên sinh, việc này muốn xử lý như thế nào? Muốn xóa bài không ạ?”
Tô Mặc Tu còn chưa nói lời nào, Ngôn Cảnh Tắc liền nhìn lại đây.
Tô Mặc Tu ho nhẹ một tiếng, nói với người đầu kia điện thoại: “Cô tìm người hỗ trợ tăng độ hot, lại dùng official weibo chứng thực một chút đi.”
Nhất định phải mau chóng để người ta biết, Thạch Thành Anh là của y!
Hết chương 71..
Danh sách chương