Edit: Khang Vy

Hồi cấp ba, Dụ Lạc Ngâm làm lớp trưởng, là ‘lãnh đạo’ trước mắt các bạn học, cũng là minh chứng rõ nhất của bốn chữ ‘con cưng của trời’.

Lời anh nói ra luôn khiến người ta tin phục, dù là trước kia hay bây giờ.

Mọi người nhìn khuôn mặt đã trầm xuống của Dụ Lạc Ngâm, nói chuyện cũng không khách khí chút nào, trong lòng rùng mình theo bản năng, vội vàng đi chỗ khác không dám đứng đây quấy rầy nữa, hi hi ha ha tới bên cạnh chuẩn bị nướng đồ.

Trong mắt Thịnh Sơ Nhiễm còn chực chờ muốn khóc, không tình nguyện cũng bị cô gái bên cạnh kéo đi.

Trong lúc nhất thời, góc nhỏ chật chội ban nãy cũng chỉ còn lại vài người bọn họ.

Bạch Tầm Âm nhéo tay A Mạc ý bảo cô ấy đi trước, sau đó mới nghiêng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn Dụ Lạc Ngâm, “Cảm ơn.”

Dụ Lạc Ngâm nhướn mày, “Cảm ơn cái gì.”

“Vừa rồi…” Bạch Tầm Âm mím môi, má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, “Đám ô hợp kia.”

Nếu không có nhân vật ‘uy quyền’ như Dụ Lạc Ngâm giúp đỡ, có lẽ Thịnh Sơ Nhiễm vẫn còn tiếp tục lợi dụng dư luận làm phiền cô.

Không hổ là người có văn hoá, hình dung đám người hóng hớt kia văn nghệ như vậy.

Dụ Lạc Ngâm buồn cười nhìn Bạch Tầm Âm, phát hiện đã qua sáu năm, vậy mà cô gái nhỏ vẫn gian tà như vậy.

Bất giác, không khí giữa hai người cũng không còn vẻ căng thẳng như những lần gặp mặt trước nữa.

Dụ Lạc Ngâm hơi ghé sát cô, thấp giọng hỏi, “Vừa rồi, hết giận chưa?”

Anh biết trong lòng Bạch Tầm Âm vẫn còn một cái gai trong lòng với Thịnh Sơ Nhiễm, nói đúng ra thì không phải khúc mắc – mà là không buông bỏ được khoảng thời gian tăm tối thời niên thiếu của mình.

Mỗi một người từng bị bạo lực học đường, đêm khuya tỉnh giấc khỏi ác mộng đều có ý định phản kích người bạo lực mình.

Thịnh Sơ Nhiễm là người khởi xướng mà còn không sợ chết tìm tới đây, may là cô gái nhỏ không phải thánh mẫu, dứt khoát chọn không tha thứ.

“Ừm.” Bạch Tầm Âm cười, thành thật nói, “Còn rất vừa lòng nữa.”

Đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ nghẹn khuất nhưng vẫn phải giả bộ là bạch liên hoa của Thịnh Sơ Nhiễm trước mặt mọi người – cô cũng chẳng phải là thánh mẫu Maria, cô chỉ trung thành với cảm xúc chân thật nhất của mình.

Tầng hai Ngọc Lâu Xuân xếp mấy cái bàn lại thành vòng tròn lớn, bên trên là bàn nướng, mọi người vây quanh nhau ăn uống náo nhiệt.

Quá ba tuần rượu, cả đám lại nhao nhao lên muốn chơi trò chơi.

“Chỉ ăn không thôi không vui chút nào cả đúng không? Chúng ta chơi chút gì đó đi!” Có người dùng đũa gõ mặt bàn phát ra tiếng kêu chói tai, vô cùng rõ ràng, “Đánh bài uống rượu, xúc xắc, nói thật mạo hiểm, chọn đê!”

Mọi người nghe xong lại ồn ào không thôi, suýt thì lật tung nóc nhà.



Bạch Tầm Âm yên lặng cắn xiên nướng, lông mày khẽ nhíu lại.

Đương nhiên cô không thích cảnh tượng ồn ào thế này.

Dụ Lạc Ngâm ngồi cách cô hai ghế nhưng cũng có thể phát hiện ra sự không vui trên mặt cô, đưa chân đạp Lục Dã ở bên cạnh.

Lục Dã nhận được ‘tín hiệu’ của anh, đành phải đứng ra ngăn chặn đám điên này, “Đừng ồn nữa mấy thằng này… chọn nói thật mạo hiểm là được rồi!”

Cho dù là họp lớp hay sự kiện gì thì đây cũng là trò ‘giải trí’ thường thấy.

Đơn giản dễ hiểu, lại rất kích thích, tất cả mọi người đều có thể tham gia.

Rất nhanh đã có bạn học tìm được một chai bia rỗng đặt ở giữa bàn tròn, quy tắc rất đơn giản, mọi người thay nhau xoay chai bia, đầu chai chỉ tới chỗ ai thì người đó phải làm theo yêu cầu của người xoay bia.

Nếu người cầm chai không muốn nói thật hay không muốn chơi trò mạo hiểm, vậy thì phạt rượu.

“Đm.” Kết quả, A Mạc là người đầu tiên ‘trúng chiêu’, cô phẫn nộ nhìn về phía bạn học xoay chai bia, đôi mắt trừng lớn, “Vận may lớn quá đấy!”

Bạn học nam vô tội chớp mắt, “Chị Mạc, không trách tôi được, tôi cũng chỉ tuỳ tiện quay thôi mà!”

Thật ra, đây là lần đầu tiên Bạch Tầm Âm tham gia buổi tụ tập như thế nào,c x là lần đầu tiên thấy nhiều người chơi trò này, nhìn thấy A Mạc ‘trúng thưởng’, cô lập tức tò mò chống tay xuống cằm tập trung nhìn.

Nghe thấy A Mạc bất đắc dĩ thở dài, “Vậy chọn nói thật.”

“Được thôi.” Ý xấu trong lòng bạn nam kia rất nhiều, tròng mắt chuyển động, “Chị Mạc, nói thật đi, bước thân mật nhất mà cậu với bạn trai làm là bước nào rồi?”



Mọi người ngồi đây đều đã là người trưởng thành 24-25 tuổi, Bạch Tầm Âm đoán bọn họ cũng chẳng ‘ngây thơ’ như hồi cấp ba, nhưng nghe được câu hỏi này vẫn không khỏi sửng sốt một chút.

Dù sao cũng là trước mắt bao nhiêu người, Bạch Tầm Âm không khỏi phẫn nộ thay A Mạc.

Nhưng những người xung quanh lại không hề ‘bảo thủ’ như Bạch Tầm Âm, đều cảm thấy không có gì cả, hứng thú chờ đợi A Mạc trả lời.

A Mạc nhấp một ngụm rượu, tay nhỏ dưới bàn đặt lên mu bàn tay của Thịnh Văn, bình tĩnh nói, “Bà đây đơn thuần lắm, mới hôn nhau thôi.”

Câu trả lời này khiến mọi người la ó.

Xã hội hiện đại, nam nữ trưởng thành mà còn tồn tại sự ‘ngây thơ’ thế sao? Mọi người đều không tin, nhưng A Mạc đã nói vậy rồi cũng không thể tiếp tục truy hỏi, đành phải chuyển sang người tiếp theo.

Chơi được một lúc, Bạch Tầm Âm bắt đầu cảm thấy hết hứng thú.

Bọn họ không tin đáp án của A Mạc, chỉ tin tưởng đáp án trong lòng mình, đúng là buồn cười.

Loại tiệc tùng và trò chơi tự xưng là dành cho ‘người trưởg thành’ này đúng là nhàm chán.

Bạch Tầm Âm đã ăn no, tựa vào ghế lạnh nhạt nhìn bàn tiệc náo nhiệt, muốn tìm cơ hội bỏ chạy lấy người.

Chỉ là không khéo, chai bia xoay về phía cô.

Không khí yên tĩnh trong vài giây.

Bạn học không cẩn thận xoay chai trúng Bạch Tầm Âm cũng gãi đầu không biết làm sao.

Bởi vì cảm giác ‘tương phản’ hôm nay Bạch Tầm Âm mang lại cho mọi người quá mãnh liệt, đống lý luận vật lý khiến bọn họ không hiểu, còn có sự đối chọi gay gắt ‘hùng hổ đáng sợ’ với Thịnh Sơ Nhiễm cũng khiến bọn họ cảm thấy mình không nên chọc tới cô.

Bạn học kia cảm thấy mình thật xui xẻo, vất vả lắm mới tới lượt cô ấy xoay chai, vậy mà lại trúng Bạch Tầm Âm khiến cô ấy không biết hỏi gì, cũng không biết nên đưa ra yêu cầu gì.

Mà Bạch Tầm Âm cũng đã xem bọn họ chơi khá lâu, cũng hiểu rõ quy tắc của trò chơi này, cô đành phải yên lặng buông túi xuống, từ bỏ ý định muốn đi về, chủ động mở miệng, “Cái đó, tôi chọn nói thật.”

Đây cũng coi như bậc thang đi xuống, mọi người lại bắt đầu thì thầm nói nhỏ.

Bạn học kia khẽ thở phào một hơi, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tầm Âm dường như toả sáng dưới ánh đèn, lại nhớ tới chuyện cô vừa là hoa khôi vừa là học sinh giỏi… nhất thời, một ý tưởng hóng hớt hiện lên trong đầu cô bạn học.

Cô ấy cũng muốn biết, đoá hoa kiêu ngạo lạnh lùng này đã từng bị người nào ‘hái’ chưa.

Vì thế, bạn học ho nhẹ một tiếng, hỏi cùng một câu giống với A Mạc vừa bị hỏi.

Bạch Tầm Âm không khỏi ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía Dụ Lạc Ngâm.

Chỉ thấy mắt anh lộ rõ ý cười, đang cầm cốc giấy dùng một lần uống nước, cũng đang nhìn cô chằm chằm.

— Bước thân mật nhất với người đàn ông của cậu là bước nào? Thật ra, vấn đề này đối với Bạch Tầm Âm mà nói rất dễ trả lời, cô đã 24 tuổi rồi cũng chỉ có một người bạn trai là Dụ Lạc Ngâm.

Giữa hai người, chuyện thân mật nhất cũng chỉ là hôn lên mặt, đơn thuần như một trang giấy trắng.

Nhưng tầm mắt lại đối diện với dáng vẻ trừng mắt đợi câu trả lời từ mình của Thịnh Sơ Nhiễm, bỗng nhiên Bạch Tầm Âm không muốn nói.

Cô cũng không muốn nói chuyện riêng tư của mình cho người khác nghe, mặc dù sự ‘riêng tư’ này cũng không liên quan lắm.

“Không muốn nói.” Bạch Tầm Âm đưa tay muốn lấy ly rượu trên bàn, “Tôi chịu phạt rượu vậy.”

“Ôi trời, sao lại không muốn nói thế?”

“Đợi chút, phạt rượu cần phải uống cả chai đấy?”



Người xung quanh thấy cô không nói, chắc chắn có cái gì giấu, mồm năm miệng mười ồn ào muốn hóng chuyện.

Bạch Tầm Âm cười, tính bướng bỉnh nổi lên, bình tĩnh nhìn đám người kia, “Vậy vừa hay, tôi chưa từng uống cả chai bao giờ.”

Thật ra, cô không biết uống.

Ngay khi ngón tay vừa chạm tới chai bia, một bàn tay thon dài đã ‘đoạt’ đi mất.

Bạch Tầm Âm có chút ngoài ý muốn quay đầu, phát hiện không biết Dụ Lạc Ngâm đã đứng dậy từ khi nào, đưa tay đoạt lấy chai bia vốn nên thuộc về Bạch Tầm Âm, mặt không biểu cảm nói, “Tôi uống giúp cô ấy.”



Không ai dám ho he nửa lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dụ Lạc Ngâm phạt rượu thay Bạch Tầm Âm.

Trời sinh khí chất trên người anh đã cao quý, ngay cả khu tu cả chai bia thô tục thì trông cũng rất nho nhã, tay áo vén tới khuỷu tay, uống sạch một chai bia, hoàn toàn không vương vãi ra giống những người đàn ông khác.

Chỉ là, uống sạch một chai bia như vậy vẫn khiến anh không khỏi nhíu mày.

“Anh Dụ.” Bạn học vừa đưa ra câu hỏi với Bạch Tầm Âm hiếu kỳ không thôi, dò hỏi, “Sao lại cậu lại uống rượu giúp Bạch Tầm Âm thế?”

“Xum xoe đấy.” Dụ Lạc Ngâm liếc một cái, mặt không biểu cảm cười lạnh, “Cậu không nhìn ra sao?”



Từ đó đến rất lâu về sau, trong nhóm chat của lớp đều lưu truyền sự tích ‘xum xoe của Dụ Lạc Ngâm’ – theo đuổi vợ cũng phải quang minh chính đại như vậy, không sợ gì cả.

Lúc Bạch Tầm Âm bị A Mạc kéo ngồi xuống, cảm thấy bên tai mình đã nóng bừng.

Cô không nhịn được nhìn về phía Dụ Lạc Ngâm giữa đám người, thật sự muốn hỏi anh tính làm gì?

Chỉ là, chờ tới khi buổi liên hoan kết thúc, cô cũng không có cơ hội.

Bởi vì, Dụ Lạc Ngâm… uống say rồi.

Bạch Tầm Âm không ngờ tửu lượng của Dụ Lạc Ngâm lại ‘kém’ tới vậy.

Anh không uống nhiều, ba chai bia đã say, khuôn mặt luôn trắng nõn trở nên đỏ ửng, ánh mắt mê ly.

“Ừm, ha ha.” Lúc Lê Uyên đỡ anh ra, có chút xấu hổ nói, “Anh Dụ học y, bình thường không uống bia rượu gì cả, cho nên…”

Xem như là một cái cớ hợp lý cho tửu lượng của Dụ Lạc Ngâm.

“Ôi trời ơi, mệt chết mất.” Sau khi Lê Uyên nhét Dụ Lạc Ngâm vào xe thì đưa chìa khoá cho Bạch Tầm Âm, “Bạn học Bạch, phiền cậu đưa anh Dụ về nhà nhé, địa chỉ tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu.”

Vừa rồi bọn họ đã thêm lại wechat.

Bạch Tầm Âm chần chừ nhìn cậu ta, “Tôi đưa về sao?”

“Đúng vậy, bọn tôi đều uống rượu cả mà.” Lê Uyên đưa ra cái cớ hợp lý, “A Mạc đưa bọn tôi về rồi, đương nhiên chỉ có thể giao anh Dụ cho cậu thôi.”

Không hiểu sao lại phải gánh vác ‘trọng trách’ này, Bạch Tầm Âm nhíu mày do dự.

Mà A Mạc nghe nói vậy cũng không yên tâm, “Hay là tớ đưa Dụ Lạc Ngâm về, cậu đưa bọn họ về?”

Cô ấy sợ Bạch Tầm Âm và Dụ Lạc Ngâm mà ở riêng với nhau thì sẽ gặp chuyện mất.

“Làm ơn đi bà cô của tôi ơi, cậu làm loạn gì đấy?” Lê Uyên suýt chút nữa tức hộc máu, bi phẫn chỉ đám người say xỉn bên kia, “Cậu không đưa bạn trai Thịnh Văn của cậu về còn tới đây hóng chuyện làm gì, đi đi đi!”

Nói xong vội kéo A Mạc đi.

Lúc này, lòng dạ muốn tạo cơ hội cho bọn họ ở riêng chỉ thiếu mỗi nước viết lên mặt đám người Lê Uyên.

Bạch Tầm Âm nhìn bóng dáng rời đi của bọn họ, có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn chọn lên xe.

Dù thế nào, Dụ Lạc Ngâm say là sự thật, đang nhắm mắt yên tĩnh nghỉ ngơi bên ghế phụ cũng là sự thật.

Trước đó ở bệnh viện anh cũng đã giúp đỡ mình, cô cũng không thể bỏ mặc anh, chuyện nhỏ như đưa anh về nhà cũng không làm được.

Sau khi Bạch Tầm Âm lên xe, Lê Uyên cũng gửi địa chỉ cho cô, vừa định cắm chìa khoá khởi động xe lại nghe thấy người bên cạnh nghẹn ngào lẩm bẩm, “Khát…”

Người uống rượu xong sẽ khát, nhưng mà trong xe này… không có nước mà.

Bạch Tầm Âm tìm một vòng không có kết quả, nghiêng đầu thấy Dụ Lạc Ngâm nhắm chặt mắt kéo cà vạt của mình, dáng vẻ cau mày khó chịu, do dự hỏi, “Anh có để ý tôi uống rồi không?”

Bây giờ trong túi cô chỉ có một chai nước, nhưng nước này cô đã uống rồi.

Kết quả đương nhiên không có được câu trả lời của Dụ Lạc Ngâm, dường như anh thật sự rất khát, đầu lưỡi liếm môi.

Bạch Tầm Âm suy nghĩ một chút, vẫn quyết định lấy chai nước mình chưa uống được bao nhiêu kia ra, mở nắp chai ghé sát lại gần tự mình ‘đút’ Dụ Lạc Ngâm uống.

Chỉ là, Bạch Tầm Âm chưa phục vụ người khác bao giờ, đương nhiên không thể tinh tế, Dụ Lạc Ngâm mới uống được vài ngụm đã sặc.

Anh nhíu mày ho nhẹ, bàn tay Bạch Tầm Âm khẽ run lên, nước bị tràn ra người anh.

Bạch Tầm Âm, “…”

Dụ Lạc Ngâm bị sự lạnh lẽo của nước làm tỉnh, hơi nhíu mày mở to mắt, tựa như sương mù đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt vừa trắng lại vừa nhỏ của Bạch Tầm Âm mà anh ngày đêm tơ tưởng gần trong gang tấc.

Tình nhân trong mộng.

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện