Lúc đó bạn thân đã bị chấn động vì câu nói kia của chú. Đây là kiểu âm thanh như nào, vừa cưng chìu lại mang theo cả mệnh lệnh.
Đừng nói thanh niên không có quan hệ gì với chú, ngữ điệu như này cũng quá tình sắc đi.
Đây không phải câu dẫn thì là cái gì! Chú đỡ thanh niên để cậu nằm xuống giường. Hắn đắp chăn cho cậu, sau đó nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, cậu nhớ chăm sóc nó thật cẩn thận.”
Bạn thân ngẩn người. Cậu ta còn tưởng rằng dù thế nào đi nữa thì chú cũng không để cho hai người họ ngủ chung phòng đâu, ai ngờ lại yên tâm mà giao người.
Chú còn làm ra vẻ trưởng bối nghiêm túc mà đưa cho bạn thân một tấm danh thiếp: “Có chuyện gì thì cứ liên hệ với tôi, dù sao tôi cũng phải thay cha nó trông coi nó.”
Bạn thân nhìn tấm danh thiếp kia, là tổng giám đốc của một công ty nổi tiếng, vô cùng giàu có.
Bạn thân nhận danh thiếp, lại lần nữa ám muội mỉm cười: “Cháu sẽ chăm sóc cậu ấy thật cẩn thận.” Cậu ta nhấn mạnh vào hai chữ chăm sóc, nhưng mà dường như chú nghe không hiểu, còn nói: “Vậy thì tôi yên tâm rồi, đã làm phiền cậu.”
Chú đi ra ngoài, bạn thân ở đằng sau cuống lên, lại lo lắng không biết lúc nãy mình có bỏ sức quá nhiều không. Nếu chú thật sự không có hứng thú với thanh niên thì làm thế nào bây giờ.
Lúc này chú lại xoay người lại, vẻ mặt của bạn thân sáng lên.
Chú nhìn thấy tất cả nét mặt của bạn thân, hắn nói: “Không cần tiễn đâu.”
Bạn thân: “…” Bỗng nhiên muốn nghiến răng nghiến lợi.
Trước khi cậu ta đóng cửa lại thì nhìn thấy chú lấy di động ra, nhận điện thoại. Người đàn ông đó không cố ý che giấu âm thanh, hắn dùng một loại ngữ khí hoàn toàn khác với lúc nói chuyện với cậu ta để đáp lại đầu dây bên kia.
Đó là hững hờ, và cả thái độ cứng rắn nữa, bảo người đó ở dưới lầu chờ hắn.
Có lẽ người kia uất ức, nói gì đó.
Chú lấy hộp thuốc lá ra, nhẹ nhàng quơ quơ, nở nụ cười: “Ngoan.”
Bạn thân đóng kín cửa lại. Trái tim nhỏ của cậu ta đập thình thịch, đúng là đã bị chú già trêu chọc, đồng thời cũng hết sức lo lắng cho thanh niên.
Ông chú đẹp trai này mới nhìn đã biết là có đẳng cấp rất cao. Thanh niên ở trước mặt người ta cứ như nghé con mới sinh, chưa kịp nhảy nhót đã trở thành xâu thịt nướng.
Cậu ta quay đầu lại định rót cho xâu thịt ma men kia một cốc nước để thanh tỉnh rồi tiếp tục khuyên nhủ. Mới yêu đã thích trúng loại hình này, đúng là đại sự không ổn.
Mà đối tượng cậu ta đang lo lắng lại ngồi dậy trên giường từ lâu, ráng hồng do say trên mặt còn chưa tản đi, nhưng ánh mắt lại rất tỉnh táo.
Bạn thân yên lặng. Thanh niên vén chăn lên, đi vào buồng tắm.
Bạn thân bỗng tỉnh ngộ: “Quả nhiên là mày không say! Má! Còn giả vờ như thật!”
Thanh niên như cười như không, trên khuôn mặt ửng hồng càng để lộ nét hấp dẫn kiều diễm không thuộc về mình, khiến bạn thân nhìn mà choáng váng.
Thanh niên nói: “Say thật thì khó coi lắm, tao sẽ không để mình say thật đâu.” Cậu suy nghĩ một chút rồi nói với bạn thân: “Hắn là hắn phải biết tao không say.”
Bạn thân chậc chậc chậc: “Hai người bọn mày toàn là ảnh đế!” Cậu ta lại hỏi: “Sao mày biết được hắn biết mày không say?”
Thanh niên như thẹn thùng mà liếm liếm miệng: “Lúc nãy hắn cởi quần thay tao, tao run dữ dội hơn, còn cứng nữa.”
Đừng nói thanh niên không có quan hệ gì với chú, ngữ điệu như này cũng quá tình sắc đi.
Đây không phải câu dẫn thì là cái gì! Chú đỡ thanh niên để cậu nằm xuống giường. Hắn đắp chăn cho cậu, sau đó nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, cậu nhớ chăm sóc nó thật cẩn thận.”
Bạn thân ngẩn người. Cậu ta còn tưởng rằng dù thế nào đi nữa thì chú cũng không để cho hai người họ ngủ chung phòng đâu, ai ngờ lại yên tâm mà giao người.
Chú còn làm ra vẻ trưởng bối nghiêm túc mà đưa cho bạn thân một tấm danh thiếp: “Có chuyện gì thì cứ liên hệ với tôi, dù sao tôi cũng phải thay cha nó trông coi nó.”
Bạn thân nhìn tấm danh thiếp kia, là tổng giám đốc của một công ty nổi tiếng, vô cùng giàu có.
Bạn thân nhận danh thiếp, lại lần nữa ám muội mỉm cười: “Cháu sẽ chăm sóc cậu ấy thật cẩn thận.” Cậu ta nhấn mạnh vào hai chữ chăm sóc, nhưng mà dường như chú nghe không hiểu, còn nói: “Vậy thì tôi yên tâm rồi, đã làm phiền cậu.”
Chú đi ra ngoài, bạn thân ở đằng sau cuống lên, lại lo lắng không biết lúc nãy mình có bỏ sức quá nhiều không. Nếu chú thật sự không có hứng thú với thanh niên thì làm thế nào bây giờ.
Lúc này chú lại xoay người lại, vẻ mặt của bạn thân sáng lên.
Chú nhìn thấy tất cả nét mặt của bạn thân, hắn nói: “Không cần tiễn đâu.”
Bạn thân: “…” Bỗng nhiên muốn nghiến răng nghiến lợi.
Trước khi cậu ta đóng cửa lại thì nhìn thấy chú lấy di động ra, nhận điện thoại. Người đàn ông đó không cố ý che giấu âm thanh, hắn dùng một loại ngữ khí hoàn toàn khác với lúc nói chuyện với cậu ta để đáp lại đầu dây bên kia.
Đó là hững hờ, và cả thái độ cứng rắn nữa, bảo người đó ở dưới lầu chờ hắn.
Có lẽ người kia uất ức, nói gì đó.
Chú lấy hộp thuốc lá ra, nhẹ nhàng quơ quơ, nở nụ cười: “Ngoan.”
Bạn thân đóng kín cửa lại. Trái tim nhỏ của cậu ta đập thình thịch, đúng là đã bị chú già trêu chọc, đồng thời cũng hết sức lo lắng cho thanh niên.
Ông chú đẹp trai này mới nhìn đã biết là có đẳng cấp rất cao. Thanh niên ở trước mặt người ta cứ như nghé con mới sinh, chưa kịp nhảy nhót đã trở thành xâu thịt nướng.
Cậu ta quay đầu lại định rót cho xâu thịt ma men kia một cốc nước để thanh tỉnh rồi tiếp tục khuyên nhủ. Mới yêu đã thích trúng loại hình này, đúng là đại sự không ổn.
Mà đối tượng cậu ta đang lo lắng lại ngồi dậy trên giường từ lâu, ráng hồng do say trên mặt còn chưa tản đi, nhưng ánh mắt lại rất tỉnh táo.
Bạn thân yên lặng. Thanh niên vén chăn lên, đi vào buồng tắm.
Bạn thân bỗng tỉnh ngộ: “Quả nhiên là mày không say! Má! Còn giả vờ như thật!”
Thanh niên như cười như không, trên khuôn mặt ửng hồng càng để lộ nét hấp dẫn kiều diễm không thuộc về mình, khiến bạn thân nhìn mà choáng váng.
Thanh niên nói: “Say thật thì khó coi lắm, tao sẽ không để mình say thật đâu.” Cậu suy nghĩ một chút rồi nói với bạn thân: “Hắn là hắn phải biết tao không say.”
Bạn thân chậc chậc chậc: “Hai người bọn mày toàn là ảnh đế!” Cậu ta lại hỏi: “Sao mày biết được hắn biết mày không say?”
Thanh niên như thẹn thùng mà liếm liếm miệng: “Lúc nãy hắn cởi quần thay tao, tao run dữ dội hơn, còn cứng nữa.”
Danh sách chương