Ngón tay của anh dừng lại chỗ có vết răng in sâu còn mới, ửng đỏ,hình dạng rất rõ ràng như hôm nay mới bị cắn trên làn da trắng nõn nà, trơn mịn như ngọc của Cố Phi Yên.
Ngọc bích có tỳ vết.
Bị ai cắn, không nói cũng biết!
Hơi thở bỗng nặng nề, Chiến Mặc Thần hai con mắt nổi lên những mạch máu đỏ.
Anh mạnh mẽ đẩy Cố Phi Yên, như ném đi túi rác vậy, lồng ngực lên xuống mạnh mẽ, sự khinh thường trong ánh mắt của anh tựa như lưỡi dao nhọn hoắt.
“Kịch liệt đến trình độ đấy, xem ra các người hôm nay đã làm không ít lần!” lời nói căm phẫn. Anh nhìn chằm chằm vào Cố Phi Yên, “Cố Phi Yên, người đàn ông nào cũng lên được người cô, cô có biết từ ‘nhục nhã’viết như nào không?! Cô không biết phản kháng sao?”
Chỉ cần cô tìm anh, anh nhất định liều lĩnh đi cứu cô, tuyệt đối không ở đây đợi chờ một đêm.
Anh đợi cô nhưng cô lại lên giường với người đàn ông khác!
“……” Cố Phi Yên lùi về phía sau vài bước,bình tĩnhlau môi, “Oh,… tôi đọc ít sách, không phải rất rõ ràng rồi sao?”
Cô nhìn vào vết răng trên cánh tay, ánh mắt chớp qua vẻ đành chịu.
Đây là vết Du Diễm Phong cắn.
Thằng quỷ ấy, đánh quyền không lại cô, chẳng có chút phong độ gì hướng cánh tay cô mà chào hỏi, cũng không biết hắn tuổi chó hay tuổi rắn nữa. Vết cắn này không nhẹ, mặc dù không có chảy máu nhưng vết răng vẫn in sâu lại.
Tuy nhiên những chuyện này cũng không cần phải giải thích với Chiến Mặc Thần, mặc dù không biết sao hắn tức giận, nhưng để hắn tức chết như này cũng tốt!
“Làm sao, vẫn còn nhớ lại cảm giác đã làm với Du Diễm Phong?”
Ánh mắt mập mờ nhìn Cố Phi Yên, sự phẫn nộ trong lòng càng mạnh mẽ, chịu không được nói mỉa mai.
“Tôi nghĩ lại hay không, có liên quan đến anh? Anh ta trẻ hơn anh, thể lực tốt hơn anh, chơi vui hơn anh, tôi không nhớ lại cảm giác làm cùng anh ta, lẽ nào lại nhớ lại cảm giác làm cùng anh sao?” làm cho Chiến Mặc Thần kích động đến tím mặt, Cố Phi Yên vui sướng trong lòng, “ Nếu như nói xong rồi, tôi đi tắm, anh cứ tự nhiên!”
Đá bay đôi giầy cao gót, vứt túi xách lên ghế sô pha, mái tóc dài đến eo của cô được búi gọn lên sau gáy, chuẩn bị đi tắm rồi đi ngủ.
Chiến Mặc Thần không nói lời nào đứng trước cửa, giống như một bức tượng đứng đến khi sông cạn đá mòn.
Thích đứng thì cứ đứng.
Cô lườm anh một cái rồi mặc kệ anh, cầm quần áo bước vào nhà tắm.
Đến khi tắm xong bước ra ngoài, Cố Phi Yên ngâm nga theo lời bài hát, lau mái tóc, chuẩn bị đi vào phòng ăn lấy cốc nước, uống xong lên giường ngủ một giấc mỹ mãn. Bước đến một nửa thì bị va vào thân ảnh cao lớn.
Vừa ngẩng đầu lên, Chiến Mặc Thần vẫn lặng lẽ đứng đó, con mắt nhìn cô chằm chằm, làm cô giật mình.
“Anh vẫn chưa đi sao?” Cố Phi Yên dừng lau tóc, chỉ tay vào chiếc đồng hồ treo trên tường, “Thời gian không còn sớm nữa, những câu hỏi của anh tôi đều trả lời rồi, anh vẫn còn đứng đó làm gì? Đứng bất động, đây là cách anh nghĩ ra giả quỷ dọa tôi để trả thù phải không?”
Đừng nói nữa, cô thật sự rất sợ quỷ.
Sắc mặt còn khó coi hơn Chiến Mặc Thần, cô rất vui vẻ, thư thái như vừa được trả miếng một cách âm thầm nhất.
Trước cô để ý rất nhiều, giờ thì hoàn toàn không.
Chiến Mặc Thần lặng lẽ nhắm mắt lại, âm thanh trầm ấm, “Cố Phi Yên, cô rốt cuộc muốn biến tôi thành cái gì?”
“Còn gì nữa sao, anh rể.?
“Cô vẫn quá đáng vậy sao?”
“Tôi sao mà quá đáng cơ?” Cố Phi Yên đứng trước tủ lạnh, lấy ra chai nước, ngửa cổ lên uống ngụm giải khát rồi nói, “Nói đi, anh rốt cuộc muốn như thế nào, cứ đứng ở đấy không chịu đi, không lẽ anh muốn ngủ với tôi?”
“Đừng nói linh tinh…”
“Không phải sao? Cũng được thôi, coi như vậy đi, tôi cũng chỉ có thể nói tôi vô ý quá, hôm nay bị Du Diễm Phong làm đi làm lại hư quá rồi, tôi thật sự không còn sức lực làm thêm lần nữa.” nói xong, Cố Phi Yên cười sảng khoái, chớp chớp mắt, lời nói đầy ác ý, “Nếu anh rể muốn, hay là ngày mai hãy quay lại đây vậy? Đúng rồi, anh nhớ mang theo hộp đấy nhé, dụng cụ đầy đủ. Oh, lần trước chúng ta làm đã không dùng áo mưa, anh có biết tôi muốn dùng loại nào không?”
“Cố Phi Yên….!” Chiến Mặc Thần khuôn mặt phẫn nộ, trầm giọng xuống, “Cô thật sự muốn tự xỉ nhục mình sao?”
“Tôi tại sao phải xỉ nhục mình, chẳng phải là anh đã xỉ nhục tôi sao?” có người nói thật sự rất mệt rồi. Nhìn cô không thuận mắt thì biến đi, tự cho rằng mình là môn thần chắc!
Cố Phi Yên thần sắc lạnh lùng, thu lại nụ cười, cầm cốc nước đi vào phòng ngủ.
Đi chưa được hai bước, bàn tay của cô đã bị giữ chặt lại.
Một lực mạnh mẽ kéo tay cô, vẫn đang còn bàng hoàng, chiếc cốc trên tay rơi xuống đất vỡ tan, âm thanh choang một tiếng, cô ngã vào lòng của người đàn ông ấy, bị anh nhanh chóng giữ chặt lại.
Một nụ hôn bất ngờ lại đến, hoàn toàn không có sự báo trước gì cả, pha lẫn sự phẫn nộ tột cùng.
Là tự ý xâm lược cô, cũng là tự anh bù đắp cho mình.
Cố Phi Yên quay đầu tránh né, cứ thế đánh vào người anh, “Chiến Mặc Thần, anh là đồ khốn nạn, thả tôi ra!”
Khuôn mặt cô ửng đỏ, giống như con thú nhỏ không phục, vùng vẫy đấu tranh kháng cự, vậy mà Chiến Mặc Thần con ngươi vẫn trầm lặng, khuôn mặt lạnh như băng, thế nào cũng không thể buông tay, kiềm chế cơn thịnh nộ cả tối nay đến lúc này anh không thể tự điều khiển được mình nữa, ngay cả anh cũng đang bị ngập chìm trong đó.
Anh thở nặng nề, cúi đầu xuống, phủ kín đôi môi đang nói loạn xạ ấy.
“Chiến Mặc Thần, anh đi chết đi!”
“Thả tôi ra…. Uhm… không muốn..!”
Chiếc áo ngủ mỏng manh đã bị xé ra, bàn tay nóng bỏng của người nam nhân bao phủ lên làn da mịn màng, leo lên vòng eo thon thả, mềm mại của cô để lên tới đỉnh, nhào nặn, đè cô xuống, nhiệt độ nóng bỏng đến kinh ngạc làm cho con tim cô hoảng loạn.
Cô cắn chặt môi, vẫn không thể chịu được hét lên, kích thích động tác của người nam nhân đó càng dùng lực mạnh hơn.
“Tắm rồi sao?” để tôi xem xem, chỗ đó của cô có rửa sạch sẽ không!” Anh khàn thấp giọng, tựa như gió bụi từ viên nham thạch cuộn lên.
Ngón tay vén lớp quần áo vướng víu trên người ra, đâm sâu vào âm đ*o khô ráo của cô, động tác bất ngờ này, còn có cả đau nhói, làm cho Cố Phi Yên càng thêm phản kháng kịch liệt, nước mắt lăn trên đôi má ửng hồng của cô, hét đến khản giọng, “Chiến Mặc Thần, anh điên rồi, anh lại có thể đối xử với tôi vậy sao!”
Chiến Mặc Thần cũng tự cảm thấy mình điên thật rồi.
Anh không biết là do quá phẫn nộ mà điên lên, hay chỉ bởi vì trong lòng anh không còn cách nào giải tỏa khát vọng mà điên lên.
Anh chỉ biết rằng, thuận theo bản năng của mình, ức hiếp nữ nhân trước mặt.
Ngón tay kích thích mạnh, không chạm bất cứ thứ gì, ngoại trừ chỗ khô ráo đấy, tuy nhiên chỗ khô ráo ấy cũng dần dần ẩm ướt lên, bao lấy ngón tay dài của anh, làm cho dòng máu chảy trong cơ thể anh dâng trào lên dữ dội.
Chiếm hữu cô ấy!
Con ngươi sâu thẳm đen kịt xuất hiện các tia máu, Chiến Mặc Thần cởi đai thắt lưng ra, nghe theo khát vọng sâu lắng nhất trong nội tâm, đem cái cứng rắn nhất của mình đâm sâu vào trong chỗ mềm mại ẩm ướt của Cố Phi Yên.
“Ahhhh!....” Cố Phi Yên hét lên một tiếng, không kìm lòng nổi nắm chặt tay.
Chưa kịp chuẩn bị gì, đã bị mở ra một cách tàn nhẫn, lần trước bởi vì có thuốc mà ý thức mơ hồ, nhiều chi tiết vẫn nhớ nhưng không rõ, lần đầu tiên, cô cảm thấy đau rõ ràng nhất đủ để xé nát cô.
Cở thể, linh hồn, đều có.
Cố Phi Yên cuối cùng biết sợ hãi.
Cô hối hận rồi, không nên dùng những lời đó kích động Chiến Mặc Thần, cô một lần sảng khoái, nhưng hậu quả ngay cả cô cũng không lường trước được.
“Chiến Mặc Thần, anh là đồ khốn nạn, tôi với anh ta không làm chuyện gì cả, không có! Anh bỏ tôi ra, ahhhhhhh….” Lại một tiếng hét đau đớn, hai má trắng hồng của Cố Phi Yên nhợt nhạt giống như tờ giấy, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, âm thanh của cô có sức vô lực, “Anh cút đi, tôi ghét anh, tôi…thật sự ghét anh…”
“Tôi biết cô không có, nhưng…. Đây là cô ép tôi!”
Anh cúi đầu cắn lấy môi Cố Phi Yên, Chiến Mặc Thần khàn giọng, ẩn chứa sự bướng bỉnh và điên cuồng mà chính anh cũng không thể hiểu nổi.
Cô đã thả một con dã thú, phải nhận hậu quả bị nó chiếm giữ lại, không phải sao?
Ngọc bích có tỳ vết.
Bị ai cắn, không nói cũng biết!
Hơi thở bỗng nặng nề, Chiến Mặc Thần hai con mắt nổi lên những mạch máu đỏ.
Anh mạnh mẽ đẩy Cố Phi Yên, như ném đi túi rác vậy, lồng ngực lên xuống mạnh mẽ, sự khinh thường trong ánh mắt của anh tựa như lưỡi dao nhọn hoắt.
“Kịch liệt đến trình độ đấy, xem ra các người hôm nay đã làm không ít lần!” lời nói căm phẫn. Anh nhìn chằm chằm vào Cố Phi Yên, “Cố Phi Yên, người đàn ông nào cũng lên được người cô, cô có biết từ ‘nhục nhã’viết như nào không?! Cô không biết phản kháng sao?”
Chỉ cần cô tìm anh, anh nhất định liều lĩnh đi cứu cô, tuyệt đối không ở đây đợi chờ một đêm.
Anh đợi cô nhưng cô lại lên giường với người đàn ông khác!
“……” Cố Phi Yên lùi về phía sau vài bước,bình tĩnhlau môi, “Oh,… tôi đọc ít sách, không phải rất rõ ràng rồi sao?”
Cô nhìn vào vết răng trên cánh tay, ánh mắt chớp qua vẻ đành chịu.
Đây là vết Du Diễm Phong cắn.
Thằng quỷ ấy, đánh quyền không lại cô, chẳng có chút phong độ gì hướng cánh tay cô mà chào hỏi, cũng không biết hắn tuổi chó hay tuổi rắn nữa. Vết cắn này không nhẹ, mặc dù không có chảy máu nhưng vết răng vẫn in sâu lại.
Tuy nhiên những chuyện này cũng không cần phải giải thích với Chiến Mặc Thần, mặc dù không biết sao hắn tức giận, nhưng để hắn tức chết như này cũng tốt!
“Làm sao, vẫn còn nhớ lại cảm giác đã làm với Du Diễm Phong?”
Ánh mắt mập mờ nhìn Cố Phi Yên, sự phẫn nộ trong lòng càng mạnh mẽ, chịu không được nói mỉa mai.
“Tôi nghĩ lại hay không, có liên quan đến anh? Anh ta trẻ hơn anh, thể lực tốt hơn anh, chơi vui hơn anh, tôi không nhớ lại cảm giác làm cùng anh ta, lẽ nào lại nhớ lại cảm giác làm cùng anh sao?” làm cho Chiến Mặc Thần kích động đến tím mặt, Cố Phi Yên vui sướng trong lòng, “ Nếu như nói xong rồi, tôi đi tắm, anh cứ tự nhiên!”
Đá bay đôi giầy cao gót, vứt túi xách lên ghế sô pha, mái tóc dài đến eo của cô được búi gọn lên sau gáy, chuẩn bị đi tắm rồi đi ngủ.
Chiến Mặc Thần không nói lời nào đứng trước cửa, giống như một bức tượng đứng đến khi sông cạn đá mòn.
Thích đứng thì cứ đứng.
Cô lườm anh một cái rồi mặc kệ anh, cầm quần áo bước vào nhà tắm.
Đến khi tắm xong bước ra ngoài, Cố Phi Yên ngâm nga theo lời bài hát, lau mái tóc, chuẩn bị đi vào phòng ăn lấy cốc nước, uống xong lên giường ngủ một giấc mỹ mãn. Bước đến một nửa thì bị va vào thân ảnh cao lớn.
Vừa ngẩng đầu lên, Chiến Mặc Thần vẫn lặng lẽ đứng đó, con mắt nhìn cô chằm chằm, làm cô giật mình.
“Anh vẫn chưa đi sao?” Cố Phi Yên dừng lau tóc, chỉ tay vào chiếc đồng hồ treo trên tường, “Thời gian không còn sớm nữa, những câu hỏi của anh tôi đều trả lời rồi, anh vẫn còn đứng đó làm gì? Đứng bất động, đây là cách anh nghĩ ra giả quỷ dọa tôi để trả thù phải không?”
Đừng nói nữa, cô thật sự rất sợ quỷ.
Sắc mặt còn khó coi hơn Chiến Mặc Thần, cô rất vui vẻ, thư thái như vừa được trả miếng một cách âm thầm nhất.
Trước cô để ý rất nhiều, giờ thì hoàn toàn không.
Chiến Mặc Thần lặng lẽ nhắm mắt lại, âm thanh trầm ấm, “Cố Phi Yên, cô rốt cuộc muốn biến tôi thành cái gì?”
“Còn gì nữa sao, anh rể.?
“Cô vẫn quá đáng vậy sao?”
“Tôi sao mà quá đáng cơ?” Cố Phi Yên đứng trước tủ lạnh, lấy ra chai nước, ngửa cổ lên uống ngụm giải khát rồi nói, “Nói đi, anh rốt cuộc muốn như thế nào, cứ đứng ở đấy không chịu đi, không lẽ anh muốn ngủ với tôi?”
“Đừng nói linh tinh…”
“Không phải sao? Cũng được thôi, coi như vậy đi, tôi cũng chỉ có thể nói tôi vô ý quá, hôm nay bị Du Diễm Phong làm đi làm lại hư quá rồi, tôi thật sự không còn sức lực làm thêm lần nữa.” nói xong, Cố Phi Yên cười sảng khoái, chớp chớp mắt, lời nói đầy ác ý, “Nếu anh rể muốn, hay là ngày mai hãy quay lại đây vậy? Đúng rồi, anh nhớ mang theo hộp đấy nhé, dụng cụ đầy đủ. Oh, lần trước chúng ta làm đã không dùng áo mưa, anh có biết tôi muốn dùng loại nào không?”
“Cố Phi Yên….!” Chiến Mặc Thần khuôn mặt phẫn nộ, trầm giọng xuống, “Cô thật sự muốn tự xỉ nhục mình sao?”
“Tôi tại sao phải xỉ nhục mình, chẳng phải là anh đã xỉ nhục tôi sao?” có người nói thật sự rất mệt rồi. Nhìn cô không thuận mắt thì biến đi, tự cho rằng mình là môn thần chắc!
Cố Phi Yên thần sắc lạnh lùng, thu lại nụ cười, cầm cốc nước đi vào phòng ngủ.
Đi chưa được hai bước, bàn tay của cô đã bị giữ chặt lại.
Một lực mạnh mẽ kéo tay cô, vẫn đang còn bàng hoàng, chiếc cốc trên tay rơi xuống đất vỡ tan, âm thanh choang một tiếng, cô ngã vào lòng của người đàn ông ấy, bị anh nhanh chóng giữ chặt lại.
Một nụ hôn bất ngờ lại đến, hoàn toàn không có sự báo trước gì cả, pha lẫn sự phẫn nộ tột cùng.
Là tự ý xâm lược cô, cũng là tự anh bù đắp cho mình.
Cố Phi Yên quay đầu tránh né, cứ thế đánh vào người anh, “Chiến Mặc Thần, anh là đồ khốn nạn, thả tôi ra!”
Khuôn mặt cô ửng đỏ, giống như con thú nhỏ không phục, vùng vẫy đấu tranh kháng cự, vậy mà Chiến Mặc Thần con ngươi vẫn trầm lặng, khuôn mặt lạnh như băng, thế nào cũng không thể buông tay, kiềm chế cơn thịnh nộ cả tối nay đến lúc này anh không thể tự điều khiển được mình nữa, ngay cả anh cũng đang bị ngập chìm trong đó.
Anh thở nặng nề, cúi đầu xuống, phủ kín đôi môi đang nói loạn xạ ấy.
“Chiến Mặc Thần, anh đi chết đi!”
“Thả tôi ra…. Uhm… không muốn..!”
Chiếc áo ngủ mỏng manh đã bị xé ra, bàn tay nóng bỏng của người nam nhân bao phủ lên làn da mịn màng, leo lên vòng eo thon thả, mềm mại của cô để lên tới đỉnh, nhào nặn, đè cô xuống, nhiệt độ nóng bỏng đến kinh ngạc làm cho con tim cô hoảng loạn.
Cô cắn chặt môi, vẫn không thể chịu được hét lên, kích thích động tác của người nam nhân đó càng dùng lực mạnh hơn.
“Tắm rồi sao?” để tôi xem xem, chỗ đó của cô có rửa sạch sẽ không!” Anh khàn thấp giọng, tựa như gió bụi từ viên nham thạch cuộn lên.
Ngón tay vén lớp quần áo vướng víu trên người ra, đâm sâu vào âm đ*o khô ráo của cô, động tác bất ngờ này, còn có cả đau nhói, làm cho Cố Phi Yên càng thêm phản kháng kịch liệt, nước mắt lăn trên đôi má ửng hồng của cô, hét đến khản giọng, “Chiến Mặc Thần, anh điên rồi, anh lại có thể đối xử với tôi vậy sao!”
Chiến Mặc Thần cũng tự cảm thấy mình điên thật rồi.
Anh không biết là do quá phẫn nộ mà điên lên, hay chỉ bởi vì trong lòng anh không còn cách nào giải tỏa khát vọng mà điên lên.
Anh chỉ biết rằng, thuận theo bản năng của mình, ức hiếp nữ nhân trước mặt.
Ngón tay kích thích mạnh, không chạm bất cứ thứ gì, ngoại trừ chỗ khô ráo đấy, tuy nhiên chỗ khô ráo ấy cũng dần dần ẩm ướt lên, bao lấy ngón tay dài của anh, làm cho dòng máu chảy trong cơ thể anh dâng trào lên dữ dội.
Chiếm hữu cô ấy!
Con ngươi sâu thẳm đen kịt xuất hiện các tia máu, Chiến Mặc Thần cởi đai thắt lưng ra, nghe theo khát vọng sâu lắng nhất trong nội tâm, đem cái cứng rắn nhất của mình đâm sâu vào trong chỗ mềm mại ẩm ướt của Cố Phi Yên.
“Ahhhh!....” Cố Phi Yên hét lên một tiếng, không kìm lòng nổi nắm chặt tay.
Chưa kịp chuẩn bị gì, đã bị mở ra một cách tàn nhẫn, lần trước bởi vì có thuốc mà ý thức mơ hồ, nhiều chi tiết vẫn nhớ nhưng không rõ, lần đầu tiên, cô cảm thấy đau rõ ràng nhất đủ để xé nát cô.
Cở thể, linh hồn, đều có.
Cố Phi Yên cuối cùng biết sợ hãi.
Cô hối hận rồi, không nên dùng những lời đó kích động Chiến Mặc Thần, cô một lần sảng khoái, nhưng hậu quả ngay cả cô cũng không lường trước được.
“Chiến Mặc Thần, anh là đồ khốn nạn, tôi với anh ta không làm chuyện gì cả, không có! Anh bỏ tôi ra, ahhhhhhh….” Lại một tiếng hét đau đớn, hai má trắng hồng của Cố Phi Yên nhợt nhạt giống như tờ giấy, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, âm thanh của cô có sức vô lực, “Anh cút đi, tôi ghét anh, tôi…thật sự ghét anh…”
“Tôi biết cô không có, nhưng…. Đây là cô ép tôi!”
Anh cúi đầu cắn lấy môi Cố Phi Yên, Chiến Mặc Thần khàn giọng, ẩn chứa sự bướng bỉnh và điên cuồng mà chính anh cũng không thể hiểu nổi.
Cô đã thả một con dã thú, phải nhận hậu quả bị nó chiếm giữ lại, không phải sao?
Danh sách chương