682.
“Cố Phi Yên, cô điên rồi!”
Chiến Mặc Thần đẩy Cố Phi Yên mạnh mẽ, nhấc tay xoa nhẹ đôi môi ẩm ướt, mắt thần chìm sâu, trên gương mặt lạnh lùng lộ rõ sự chán ghét.
Cố Phi Yên ngã trên giường, đau đớn hít ngược hơi lạnh, nhưng vẫn cười.
“Đúng vậy, tôi điên đó.” Âm thanh của cô rất nhẹ nhàng, nhẹ như làn khói vừa hòa tan đi, “Nếu tôi không điên, tại sao có thể tự mình trèo lên giường của anh rể, còn làm rất nhiều lần, là bởi vì quá thoải mái sao?”.
“Im mồm!” Chiến Mặc Thần quát to một tiếng.
Chuyện ngày hôm qua, là hắn khống muốn nghe đến nhất!
Ánh mắt mạnh mẽ bốc chốc âm u lại, hắn dang tay túm chặt cổ họng Cố Phi Yên, ánh mắt tựa mũi dao sắc nhọn đâm vào cô, “ Cô còn nói thêm câu nữa, ta cho cô sống không qua hôm nay!”
“ Khụ, khụ, khụ…”
Không khí loãng dần, sắc mặt của Cố Phi Yên đỏ lên, ho một cách kịch liệt.
Cho dù như vậy, đôi mắt đẹp của cô vẫn cười theo, không sợ hãi nhìn Chiến Mặc Thần, chậm một chút là hắn có thể giết cô, cô cũng chẳng muốn phản kháng phá vỡ chiếc lọ.
Tay không ngừng dùng lực. Trong tim Chiến Mặc Thần nảy sinh sự tàn nhẫn không thể ngăn chặn được.
Chỉ kém một chút, chiếc cổ nhỏ bé trắng nõn thực sự sẽ bị gãy, nhưng… Cố Phi Yên chấp nhận cam chịu số phận, lại làm cho hắn nhớ lại đêm qua khi bộ dạng của cô khi nằm dưới cơ thể của hắn khóc lóc cầu xin tha mạng, cổ họng la hét đến khản giọng.
Trong tim như bốc lửa, càng không thể kiềm chế được.
“ Mặc Thần, dừng lại!” âm thanh hoảng hốt, Cố Minh Châu vội vàng trèo lên giường, nhưng vừa đi được một hai bước dùng tay nhẹ nhàng áp vào lồng ngực, sắc mặt đau khổ.
“Minh Châu, em mắc bệnh đau tim, đừng quá lo lắng!” Kỳ Viễn Bạch sắc mặt lo lắng, lao đến Cố Phi Yên gào thét lên, “Cô vừa lòng chưa? Chọc tức Minh Châu, sau này cả Cố gia đều là của cô rồi, cũng chả còn ai chiếm tên tuổi đại tiểu thư Cố gia của cô rồi!”.
Chiến Mặc Thần cau mày lại.
Bây giờ là lúc để nói cái chuyện đó sao?
Kiềm chế nới lỏng bàn tay trên cổ Cố Phi Yên, hắn nhanh nhẹn mặc y phục, vội vàng bế Cố Minh Châu ra khỏi phòng, lo lắng cho Cố Minh Châu, Kỳ Viễn Bạch trừng mắt lườm Cố Phi Yên một lượt, vội vã đuổi kịp.
Căn phòng to như vậy, người nhanh chóng đi hết.
Cố Phi Yên ngã xuống giường, hô hấp mạnh, bởi vì phổi đau đến nghẹt thở chầm chậm hồi lại, trong ánh mắt cười lại giống như khói hoa tĩnh mịch. Sâu thẳm trong con ngươi dần dần lạnh lẽo, cuối cùng biến mất không thấy nữa.
Cố Minh Châu sẽ bị tức chết sao?
Tất cả mọi thứ ngày hôm nay, đều không phải nằm hết trong kế hoạch của cô ta sao?
Hôm qua, là tiệc đính hôn của cô ta với Kỳ Viễn Bạch.
Nhớ rằng Cố Minh Châu đã mỉm cười và mang theo một ly rượu trong suốt, Cố Phi Yên đã hiểu ra mọi chuyện. Để đạt được kế hoạch, ngay cả thanh mai trúc mã Chiến Mặc Thần của mình, Cố Minh Châu cũng không tiếc, quả thật rất kiên quyết!
Ngày thứ hai đính hôn đã dụ dỗ anh rể, tội danh to như vậy quả thật làm người khác khinh bỉ….. Huống hồ, Cố Minh Châu bệnh tim tái phát, đây mới là tội gốc!
Lần này, Cố gia đối diện với bố mẹ hiền hậu, sẽ có phản ứng gì đây?
Lần trước, họ đã nói cô nếu có gây ra chuyện gì xấu hộ, hơn nữa có ác ý nhằm vào Cố Minh Châu, cho dù cô là đứa con gái do họ đích thân sinh ra mà Cố Minh Châu chỉ là con nuôi, họ cũng tuyệt đối đuổi cô ra khỏi Cố gia, không để sự tồn tại của cô là vết nhơ của Cố gia.
…..
Quay trở về Cố gia, vừa bước đến phòng khách, Cố Phi Yên nghe thấy âm thanh tức giân.
“Cố Phi Yên, mày vẫn mặt dày quay về sao!”
Vừa dứt một bóng đen hướng Cố Phi Yên lao đến, cô nhanh thân tránh được, gạt tàn thuốc trên mặt đất vỡ tan thành nhiều mảnh, cùng với đó chiếc điều khiển từ xa được ném tới, tránh không kịp, va vào thái dương, đau đến khó chịu.
Cố Phi Yên nhìn vào chỗ trên chiếc sô pha, Tam Đường hội thẩm Cố Kiến Quốc và Chu Cầm Tiên, khóe môi nhếch lên mỉa mai.
Sớm đã biết, cô không có cơ hội thanh minh.
“Mày quỳ xuống cho tao!”.
“Cố Phi Yên, cô điên rồi!”
Chiến Mặc Thần đẩy Cố Phi Yên mạnh mẽ, nhấc tay xoa nhẹ đôi môi ẩm ướt, mắt thần chìm sâu, trên gương mặt lạnh lùng lộ rõ sự chán ghét.
Cố Phi Yên ngã trên giường, đau đớn hít ngược hơi lạnh, nhưng vẫn cười.
“Đúng vậy, tôi điên đó.” Âm thanh của cô rất nhẹ nhàng, nhẹ như làn khói vừa hòa tan đi, “Nếu tôi không điên, tại sao có thể tự mình trèo lên giường của anh rể, còn làm rất nhiều lần, là bởi vì quá thoải mái sao?”.
“Im mồm!” Chiến Mặc Thần quát to một tiếng.
Chuyện ngày hôm qua, là hắn khống muốn nghe đến nhất!
Ánh mắt mạnh mẽ bốc chốc âm u lại, hắn dang tay túm chặt cổ họng Cố Phi Yên, ánh mắt tựa mũi dao sắc nhọn đâm vào cô, “ Cô còn nói thêm câu nữa, ta cho cô sống không qua hôm nay!”
“ Khụ, khụ, khụ…”
Không khí loãng dần, sắc mặt của Cố Phi Yên đỏ lên, ho một cách kịch liệt.
Cho dù như vậy, đôi mắt đẹp của cô vẫn cười theo, không sợ hãi nhìn Chiến Mặc Thần, chậm một chút là hắn có thể giết cô, cô cũng chẳng muốn phản kháng phá vỡ chiếc lọ.
Tay không ngừng dùng lực. Trong tim Chiến Mặc Thần nảy sinh sự tàn nhẫn không thể ngăn chặn được.
Chỉ kém một chút, chiếc cổ nhỏ bé trắng nõn thực sự sẽ bị gãy, nhưng… Cố Phi Yên chấp nhận cam chịu số phận, lại làm cho hắn nhớ lại đêm qua khi bộ dạng của cô khi nằm dưới cơ thể của hắn khóc lóc cầu xin tha mạng, cổ họng la hét đến khản giọng.
Trong tim như bốc lửa, càng không thể kiềm chế được.
“ Mặc Thần, dừng lại!” âm thanh hoảng hốt, Cố Minh Châu vội vàng trèo lên giường, nhưng vừa đi được một hai bước dùng tay nhẹ nhàng áp vào lồng ngực, sắc mặt đau khổ.
“Minh Châu, em mắc bệnh đau tim, đừng quá lo lắng!” Kỳ Viễn Bạch sắc mặt lo lắng, lao đến Cố Phi Yên gào thét lên, “Cô vừa lòng chưa? Chọc tức Minh Châu, sau này cả Cố gia đều là của cô rồi, cũng chả còn ai chiếm tên tuổi đại tiểu thư Cố gia của cô rồi!”.
Chiến Mặc Thần cau mày lại.
Bây giờ là lúc để nói cái chuyện đó sao?
Kiềm chế nới lỏng bàn tay trên cổ Cố Phi Yên, hắn nhanh nhẹn mặc y phục, vội vàng bế Cố Minh Châu ra khỏi phòng, lo lắng cho Cố Minh Châu, Kỳ Viễn Bạch trừng mắt lườm Cố Phi Yên một lượt, vội vã đuổi kịp.
Căn phòng to như vậy, người nhanh chóng đi hết.
Cố Phi Yên ngã xuống giường, hô hấp mạnh, bởi vì phổi đau đến nghẹt thở chầm chậm hồi lại, trong ánh mắt cười lại giống như khói hoa tĩnh mịch. Sâu thẳm trong con ngươi dần dần lạnh lẽo, cuối cùng biến mất không thấy nữa.
Cố Minh Châu sẽ bị tức chết sao?
Tất cả mọi thứ ngày hôm nay, đều không phải nằm hết trong kế hoạch của cô ta sao?
Hôm qua, là tiệc đính hôn của cô ta với Kỳ Viễn Bạch.
Nhớ rằng Cố Minh Châu đã mỉm cười và mang theo một ly rượu trong suốt, Cố Phi Yên đã hiểu ra mọi chuyện. Để đạt được kế hoạch, ngay cả thanh mai trúc mã Chiến Mặc Thần của mình, Cố Minh Châu cũng không tiếc, quả thật rất kiên quyết!
Ngày thứ hai đính hôn đã dụ dỗ anh rể, tội danh to như vậy quả thật làm người khác khinh bỉ….. Huống hồ, Cố Minh Châu bệnh tim tái phát, đây mới là tội gốc!
Lần này, Cố gia đối diện với bố mẹ hiền hậu, sẽ có phản ứng gì đây?
Lần trước, họ đã nói cô nếu có gây ra chuyện gì xấu hộ, hơn nữa có ác ý nhằm vào Cố Minh Châu, cho dù cô là đứa con gái do họ đích thân sinh ra mà Cố Minh Châu chỉ là con nuôi, họ cũng tuyệt đối đuổi cô ra khỏi Cố gia, không để sự tồn tại của cô là vết nhơ của Cố gia.
…..
Quay trở về Cố gia, vừa bước đến phòng khách, Cố Phi Yên nghe thấy âm thanh tức giân.
“Cố Phi Yên, mày vẫn mặt dày quay về sao!”
Vừa dứt một bóng đen hướng Cố Phi Yên lao đến, cô nhanh thân tránh được, gạt tàn thuốc trên mặt đất vỡ tan thành nhiều mảnh, cùng với đó chiếc điều khiển từ xa được ném tới, tránh không kịp, va vào thái dương, đau đến khó chịu.
Cố Phi Yên nhìn vào chỗ trên chiếc sô pha, Tam Đường hội thẩm Cố Kiến Quốc và Chu Cầm Tiên, khóe môi nhếch lên mỉa mai.
Sớm đã biết, cô không có cơ hội thanh minh.
“Mày quỳ xuống cho tao!”.
Danh sách chương