Sáng sớm hôm sau.

Lưu lại 1 mảnh giấy, Cố Phi Yên kéo va ly rời đi.

Đứng trước bức tường thấp đã nhiều năm tuổi của Tứ hợp viện, ánh mắt của Cố Phi Yên hướng về nơi xa, lúc lâu sau mới mờ mịt thu lại đường nhìn.

Kia là hướng đi Thẩm gia, hiện tại cô không muốn đến nơi đó.

Không có tiền, đến Thẩm gia cũng vô dụng.

Tối hôm qua cô có lưu thông tin về phòng cho thuê trong di động, Cố Phi Yên hẹn thời gian cho từng chỗ, xem được hai, ba chỗ, cuối cùng chọn thuê một nhà trọ đơn ở một tiểu khu cao cấp.

Thoả thuận xong hợp đồng thuê nhà, Cố Phi Yên thở ra một hơi.

Ở đây một tháng thuê không hề rẻ, áp lực kinh tế lớn, nhưng cô muốn đối đãi tốt với bản thân.

Trước năm cô hai mươi tuổi, vì nhiều nguyên nhân mà phải oan ức cho mình, sau này, sẽ không còn nữa.

Vui vẻ, mới là điều quan trọng.

Vừa sắp xếp xong tủ quần áo, cuộc gọi của Sở Điềm Điềm lại tới, Cố Phi Yên ấn trả lời, giọng Sở Điềm Điềm vang dội cả căn phòng, "Cố Phi Yên, cậu to gan thật đấy, một tiếng không nói liền rời đi, cậu coi tôi là gì hả? Chỉ để lại một tờ giấy chết tiệt, cậu muốn chơi trò lãng mạn chắc! Gọi điện thoại không tiếp, gửi tin nhắn không trả lời, phòng trọ hôm qua cậu nói muốn đi xem cũng không đi, cậu thật sự rất muốn trốn khỏi tôi phải không? Tôi phải chia tay với cậu, chia tay!”

“Đúng vậy, tôi đang muốn trốn cậu đó.”

“Cậu… Con mẹ nó, cậu còn không thèm giải thích, trực tiếp thừa nhận luôn?”

Cố Phi Yên đáp trả một câu, Sở Điềm Điềm tức muốn nghẹt thở.

“Điềm Điềm, bây giờ tôi không muốn suy nghĩ chuyện tình cảm, cậu có thể hiểu cho tôi không?” Cố Phi Yên mở cửa nhìn ra ngoài, nói, “Sau này, chúng mình tránh liên lạc với anh cậu, được không?”

“Tiểu Yên, cái đó, buổi tối hôm qua… cậu nghe thấy rồi?”

“Tôi nghe thấy cái gì?” Cố Phi Yên giả vờ không hiểu.

Sở Điềm Điềm trong lòng không yên, lập tức đẩy qua vấn đề khác, “Không có gì… Đúng rồi, giờ cậu ở chỗ nào?”

“Đây là bí mật, sau này chúng ta hẹn gặp nhau ở ngoài thôi.”

“A… “

“Với cả, tin tức về tôi, sau này cậu đừng nói cho anh Sở Nghiễn biết nữa.”

“Tôi là người như thế nào, cậu còn không biết sao? Tôi rất trọng chữ tín!" Sở Điềm Điềm thề son sắt, "Nếu như tôi bán đứng cậu, thì cả đời này tôi sẽ không thể gả ra ngoài được! Ha ha... " Cô cười gượng.

Cố Phi Yên tin rồi, dù sao giờ địa chỉ chỗ ở hiện tại cô không có ý định nói cho Sở Điềm Điềm, không sợ cô ấy tiết lộ ra ngoài.

Còn về Sở Nghiễn...

Anh là một người rất tốt, nhưng không hợp với cô.

Cô không muốn làm chậm trễ anh ấy.

Sở Điềm Điềm cúp máy, vừa quay đầu đã bán đứng Cố Phi Yên, nói với người đàn ông vẫn đang đợi bên cạnh, buông tay nói, "Anh, anh cũng nghe thấy rồi đấy, Tiểu Yên đến ngay cả em cũng có phòng bị. Chỉ có điều, về sau em mà gặp được Tiểu Yên, em nhất định sẽ moi được địa chỉ nhà cô ấy!"

Tiền tiêu vặt, anh cũng đừng giấu cô ấy nữa.

Sở Điềm Điềm tội nghiệp sốt ruột nhìn Sở Nghiễn, chỉ thiếu điều lắc lắc đuôi.

Sở Nghiễn liếc mắt nhìn cô, "Em vô dụng."

"Đừng mà, ca, em vì anh mà phản bội bạn tốt nhất của mình đó.”

"Lòng tự trọng đâu?"

"Thứ tự trọng này sống không được chết không xong, có quan tâm thì làm được gì? Em đặc biệt thích làm nghề "Khom lưng vì năm đấu gạo"(*) đấy! Xin anh đó, cho em thêm một cơ hội đi!" (Lấy từ câu nó nổi tiếng của nhà thơ lớn cuối đời Đông Tấn - Đào Minh Yên: “Ta không thể vì cái bổng lộc mỗi tháng được năm đấu gạo mà khom lưng cúi mình trước bọn tiểu nhân nơi hương lí.”)

"... " Ngón tay Sở Nghiễn búng ngón tay vào trán Sở Điềm Điềm, "Chính trực tý đi, không thì tiền tiêu vặt sẽ không còn đâu!"

"Vâng!" Sở Điềm Điềm ngay lập tức dừng lại.

Ai da, giữ được tiểu kim khố rồi.

...

Hai ngày liền sau đó, Cố Phi Yên đều chỉ ở trong nhà.

Không phải là để chữa vết thương lòng, mà chỉ đơn thuần muốn nghỉ ngơi, thuận tiện bình ổn tâm trạng.

Chiến Mặc Thần bị đêm phóng đãng kia khiến cho tình thần xuống dốc, Cố gia không biết vì sao không phát thông báo đuổi cô khỏi Cố gia, chỉ có Kỳ gia tìm được một lý do chính đáng tuyên bố trừ hôn ước với cô.

Nhà họ Kỳ không mượn sự cố đêm hôm đó làm lý do, không muốn chọc giận Chiến Mặc Thần.

Từ điều này, Cố Phi Yên cảm thấy chuyện xảy ra ảnh hưởng không quá lớn, trừ việc cô mất đi thanh danh, cũng không có rắc rối nào khác.

Thời gian cô sa sút tinh thần cũng không quá lâu.

Mới tốt nghiệp, công việc của cô vẫn luôn không ngừng, không có thu nhập, tiền trong tài khoản sau khi thuê nhà cũng chỉ còn có hơn một nghìn, nếu cứ sa sút thì cơm chả có mà ăn.

Trước tiên cần phải sống đã! Hẹn một cuộc phỏng vấn, Cố Phi Yên nhanh chóng bước ra khỏi đại sảnh toà nhà, chưa đi được bao xa, liền nghe thấy tiếng kinh hô, "Cố Phi Yên, sao cô lại ở đây?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện