Editor: _14thfebruary

Bắc Bắc hơi giật mình, có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.

Mã Viễn cười rất ôn hòa, làm cho người khác có chút khó chịu, huống chi Tiểu Ngư nhìn thấy người đàn ông trước mặt, đã bắt đầu la hét.

"A a a a a ông là đạo diễn Mã sao?" Tiểu Ngư nắm tay Bắc Bắc, vô cùng kích động.

Bắc Bắc nghẹn họng, đối với phản ứng của cô ấy, có chút buồn cười.

Cô dừng một chút, nhìn Mã Viễn nói, "Xin chào."

Mã Viễn hơi mỉm cười, liếc mắt nhìn Tiểu Ngư, hỏi cô, "Bạn của cô sao?"

Bắc Bắc gật gật đầu, "Ừ, là bạn học, tên Tiểu Ngư."

Mã Viễn hướng Tiểu Ngư cười cười, "Chào cô, tôi là Mã Viễn."

Lúc này Tiểu Ngư mới hồi phục tinh thần, nhìn người đàn ông trươc mắt, khéo léo cười, "Xin chào, tôi tên Tư Đồ Tiểu Ngư."

Mã Viễn liếc mắt hai người một cái, duỗi tay chỉ chỉ hai người đằng sau, "Hai người này chắc không cần giới thiệu, các cô đều biết phải không?"

Tiểu Ngư gật đầu như giã tỏi, "Biết biết."

Mà Bắc Bắc đối với phản ứng của Tiểu Ngư cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

"Có biết."

Tiểu Ngư nhìn Lê Tiêu vội vàng nóii, "Xin chào xin chào, tôi là thần tượng của anh." Vừa nói xong, mấy người nghe thấy lời cô ấy nói đều bật cười, "Cái gì, cô là thần tượng của anh ấy??"

Tiểu Ngư nghẹn họng, vội vàng sửa lại, "Không không, ý tôi là fans của anh ấy."

Lê Tiêu hơi mỉm cười, nhìn Bắc Bắc rồi quay đầu nhìn sang Tiểu Ngư, gật đầu, "Cảm ơn."

Tiểu Ngư vội vàng nói, "Không cần khách khí, em rất thích phim của anh."

Tống Tuấn Phong một bên nhìn hai người, nhịn không được chen vào, "Xin hỏi các người còn biết có tôi ở bên cạnh không?"

Mọi người: "......."

Tống Tuấn Phong vô cùng bi thương, "Tốt xấu gì cũng phải chào hỏi tôi một câu chứ?"

Mọi người tiếp tục trầm mặc.

Bắc Bắc nhìn, nhịn không được bật cười, "Tiểu Ngư cũng là fans của anh."

Đôi mắt Tống Tuấn Phong sáng ngời, nhìn Tiểu Ngư, "Thật là fans của tôi?"

"Tất nhiên rồi, em bởi vì anh giới thiệu mới đến tiệm lẩu này."

Nghe vậy, Tống Tuấn Phong cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, vội vàng nói, "Đúng vậy đúng vậy, bữa ăn hôm nay tôi mời." Anh ta vô cùng sảng khoái, làm Bắc Bắc cùng với Tiểu Ngư có chút ngượng ngùng.

Chẳng qua lúc hai người chuẩn bị từ chối, vẫn bị Tống Tuấn Phong bác bỏ.

Bữa ăn hôm nay, cuối cùng vẫn là Tống Tuấn Phong thanh toán.

Mà Mã Viễn nhìn Bắc Bắc, nhịn không được tò mò hỏi lại lần nữa, "Chuyện lần trước tôi nói, cô còn có hứng thú không?"

Bắc Bắc dừng một chút, ngước mắt nhìn Mã Viễn hỏi, "Ông vẫn không tìm được diễn viên sao?"

"Vẫn chưa." Mã Viễn trả lời, kỳ thật là ông không có đi tìm, một phần là không có ai phù hợp, mặt khác là do lần trước nhìn thấy Bắc Bắc, làm Mã Viễn đối với cô có một chút hứng thú.

Bề ngoài cùng khuôn mặt, Bắc Bắc rất thích hợp với nhân vật trong phim của ông.

Chẳng qua cô gái này có thân phận, Mã Viễn vẫn không xác định được, nên cũng không có hành động gì.

Bắc Bắc chớp mắt, nhìn người trước mắt, cô lần nữa từ chối, "Tôi không có kinh nghiệm diễn xuất."

"Không sao, có thể học."

Bắc Bắc: "......" Cô có chút muốn biết, vì sao những đạo diễn có tiếng như vậy, đều sẽ tuyển diễn viễn tùy ý như vậy sao.

Trong tiệm lẩu cũng có nhiều khách hàng, mà vị trí của bọn họ cũng xem như không bí mật, cho nên rất nhiều khách hàng nhìn qua.

Mã Viễn suy nghĩ một lúc, đưa số của mình cho Bắc Bắc, nếu cô suy nghĩ lại thì gọi cho ông.

Bắc Bắc cũng không từ chối, chỉ thấp giọng đáp ứng.

Chờ đám người Mã Viễn đi rồi, Tiểu Ngư mới tò mò hỏi, "Mã Viễn tìm cậu có chuyện gì sao?" Cô vừa nãy mải mê nói chuyện với Tống Tuấn Phong, hoàn toàn không cố chú ý tới Bắc Bắc cùng Mã Viễn nói cái gì.

Bắc Bắc nhướng mày, gắp một miếng rau lên, vừa ăn vừa trêu chọc cô ấy, "Cuối cùng cũng nhớ đến tớ?"

Tiểu Ngư nghẹn họng, liếc cô một cái, vô cùng tự nhiên nói, "Cậu nói cái gì vậy, không phải tớ vẫn luôn nghĩ về cậu sao?"

Bắc Bắc nhoẻn miệng cười, duỗi tay chỉ vào tấm danh thiếp trên bàn, "Ông ấy cho tớ số diện thoại."

Tiểu Ngư sửng sốt, chớp chớp mắt hỏi, "Cho cậu số để làm gì?"

Bắc Bắc cười thần bí, "Cậu đoán xem."

Bữa ăn hôm nay, ăn không ngừng nghỉ.

Từ lúc biết Mã Viễn vì sao lại đưa danh thiếp cho Bắc Bắc, Tiểu Ngư liền phát huy trí tưởng tượng phong phú của chính mình, đang không ngừng khao khát về tương lai, về công việc của Bắc Bắc.

Làm như thế nào để trở nên nổi tiếng, sẽ diễn xuất như thế nào, đến lúc đó cô ấy sẽ trở thành bạn thân của người nổi tiếng.

Bắc Bắc dở khóc dở cười nhìn Tiểu Ngư, cũng không có đánh gãy ý cô ấy.

Dù sao đó là suy nghĩ của Tiểu Ngư, cô cũng không biết tốt xấu mà dập tắt ảo tưởng tốt đẹp của cô ấy.

Ăn lẩu xong, Bắc Bắc cùng Tiểu Ngư tạm biệt nhau, liền trở về nhà.

*

Trong nhà một mảng tối đen, lúc Bắc Bắc về nhà thời gian còn sớm, tắm rửa một lúc, Chu Thịnh mới gọi điện đến.

Bắc Bắc nói với anh về sinh hoạt hôm nay của mình.

Chu Thịnh nhìn khuôn mặt trên màn hình, cảm thấy anh bỏ lỡ rất nhiều thứ, mấy ngày nay công việc có chút trì trệ, không thể về nhà sớm một chút.

"Bắc Bắc."

"A?" Bắc Bắc ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt kinh ngạc, "Làm sao vậy?"

Cô đang kể cho Chu Thịnh mình cùng Tiểu Ngư đi ăn lẩu, nhưng mà cô cũng không kể chuyện của Mã Viễn cho anh nghe. Rốt cuộc chuyện này cô cũng chưa chắc chắn, không biết sẽ có sự cố gì khác hay không, cũng không ai biết.

Cho nên Bắc Bắc muốn xác định một chút, chắc chắn một chút mới cho Chu Thịnh một kinh hỉ. Chẳng qua Bắc Bắc lúc này, hoàn toàn không biết kinh hỉ này, sẽ làm cho Chu Thịnh có phản ứng như vậy.

Chu Thịnh nhìn cô, giọng có chút khàn, "Đi ăn lẩu cùng bạn học sao?"

"Đúng vậy." Bắc Bắc sững sờ, có chút không hiểu ý của Chu Thịnh.

Chu Thịnh tiếp tục hỏi, "Lẩu đó ăn rất ngon sao?"

"Cũng không tệ lắm." Bắc Bắc nhắc đến đồ ăn, nháy mắt nổi lên hứng thú, "Siêu siêu ngon, trách không được Tiểu Ngư nói quán đó buôn bán tốt, lúc tụi tôi rời đi, bên ngoài có rất nhiều người đang xếp hàng.

Bắc Bắc hưng phấn nói, không chờ Chu Thịnh nói chuyện, cô liên tục hỏi Chu Thịnh, "Chu Thịnh, chờ anh trở về, chúng ta cùng đi ăn một lần nha?"

Chu Thịnh hơi giật mình, nhìn chằm chằm nhìn khuôn mặt tươi cười hưng phấn của cô, hầu kết hơi chuyển động, đáp một tiếng, "Được."

Bắc Bắc cười tủm tỉm nhìn anh, "Thật tuyệt, thời điểm này rất thích hợp để ăn lẩu."

"Ừ, em thích liền ăn."

Bắc Bắc cong môi cười, trong ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn anh, "Tôi rất thích."

"Được."

Hai người nói một lúc rồi cúp điện thoại.

Bắc Bắc nằm trên giường, chậm rãi đếm thời gian, còn một ngày nữa, Chu Thịnh sẽ trở về.

Tuy rằng bây giờ cô không biết tình cảm của mình đối với Chu Thịnh là gì, nhưng nhiều ngày không gặp anh, cô có chút cảm thấy nhớ anh.

Sáng hôm sau, Bắc Bắc bị Tiểu Ngư lôi kéo ra ngoài dạo phố, hai người ở bên ngoài ăn trưa, lúc Bắc Bắc đang ngây người thì điện thoại của Chu Thịnh gọi tới.

Cô vội vàng nghe điện thoại.

Nghe được âm thanh bên kia Chu Thịnh liền mỉm cười hỏi, "Bắc Bắc, em đang ở đâu?"

Bắc Bắc chớp chớp mắt, trả lời, "Ở bên ngoài ăn cơm."

"Có chuyện gì sao?"

Chu Thịnh dừng một chút, cười nhẹ nói, "Tôi về rồi."

Hết chương 17.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện