"Đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo vẽ người đấy." Lục Đình Kiêu nói sau khi thấy bức tranh trong tay Ninh Tịch.
"Thật sao? Thế thì tôi thật vinh hạnh quá!" Ninh Tịch cảm thấy rất vui.
"Trưa nay muốn ăn gì?" Lục Đình Kiêu hỏi.
Xem ra không phải chỉ có mỗi sống ở đây, mà còn được bao ăn luôn...
Ninh Tịch đang định mở miệng thì điện thoại cô đột nhiên vang lên.
Là Thường Lị gọi tới.
Chắc không phải lại bảo cô đi đóng vai quần chúng chứ? "Alo, chị Thường à."
"Ninh Tịch, 12 giờ trưa nay, Thiên Hạ tổ chức lễ bấm máy, tại khách sạn Minh Châu, đừng tới muộn."
"Gì cơ? 12 giờ trưa? Trưa nay?"
"Đúng vậy, là hôm nay."
"Chị Thường, sao chị không báo cho tôi biết trước? Giờ đã sắp 11 giờ rồi!"
"Sao lại không nói trước, chẳng phải tôi báo trước cho cô một tiếng đây còn gì?"
"Một tiếng, đi đường thôi cũng mất một tiếng rồi, huống hồ tôi còn phải thay đồ, trang điểm các thứ nữa..."
"Đây là chuyện của cô, đừng có phiền tôi, giờ tôi đang bận lắm, dập máy đây."
Nói xong bộp một tiếng, điện thoại cúp luôn.
"Này họ Thường kia! Đờ cờ mờ cả nhà chị!" Ninh Tịch quăng điện thoại.
Vừa dứt lời, Ninh Tịch ngẩn ra.
Tiểu Bảo ngẩn ra.
Lục Đình Kiêu cũng ngẩn ra.
Ninh Tịch ôm mặt, chỉ muốn đào một cái hố chui xuống cho xong.
Kích động quá, quên luôn việc cô vẫn đang ở Lục gia, bên cạnh còn có cả mầm non của tổ quốc nữa chứ...
Không phải cô muốn giả vờ làm thục nữ trước mặt Lục Đình Kiêu, mà chỉ sợ là sẽ làm hư Tiểu Bảo thôi.
"Khụ khụ, Tiểu Bảo à, vừa xong coi như chúng ta không nghe thấy gì nhé! Con đừng học cô mắng người, vì vừa xong cái thứ cô chửi không phải là người đâu!" Ninh Tịch nghiêm túc giải thích.
Tiểu Bảo chớp mắt, như hiểu như không gật gật đầu.
Mắt Lục Đình Kiêu lướt qua ý cười: "Có chuyện gì à?"
Ninh Tịch cắn răng: "12 giờ trưa nay bộ phim Thiên Hạ sẽ bắt đầu làm lễ bấm máy mà tới hơn 11 giờ quản lí của tôi mới báo cho tôi biết, từ đây tới khách sạn Minh Châu cũng mất tới 50 phút rồi, chẳng lẽ bảo tôi để mặt mộc chạy thẳng đến đó?"
"Sao lại không được? Cô để mặt mộc cũng đủ mà."
Ninh Tịch sững sờ, không ngờ Lục Đình Kiêu lại nói lời như vậy, cô ngượng ngùng gãi đầu, "Khụ, cảm ơn, ngài Lục quá khen rồi... Nhưng trong trường hợp này ít nhất vẫn phải trang điểm để giữ phép lịch sự tối thiểu chứ, quan trọng nhất là giờ tôi không có bộ đồ nào phù hợp cả, tới lúc đó có bao nhiêu người của giới truyền thông nữa chứ, aaaaa phiền chết mất........"
"Đợi một chút." Lục Đình Kiêu đưa tay ra hiệu ý bảo cô đừng nóng, sau đó anh cầm điện thoại ra sân gọi.
Mười phút sau, một người thở hồng hộc chạy tới.
"Lục tổng, thứ ngài cần tôi đều mang tới hết rồi, giờ bắt đầu được chưa?" Người tới mặc một chiếc quần bò rách với áo xám mỏng, tai trái đeo một chiếc khuyên xanh đậm hình cột mốc.
Ninh Tịch kinh ngạc phát hiện, người này rất quen mắt.
Tất nhiên, ý của quen mắt nghĩa là Ninh Tịch có biết anh ta, nhưng anh ta không biết Ninh Tịch.
Đây chính là thánh thủ dưới trướng của công ty giải trí Thịnh Thế, là stylist của ảnh hậu Tô Dĩ Mạt - Arthur.
Là một đại thần mà một con tép nhỏ như cô chỉ có thể nhìn từ xa.
"Vị này là?" Ninh Tịch tỏ ra ngờ vực.
"Cô không biết?" Lục Đình Kiêu hỏi.
"Đại danh đỉnh đỉnh - Arthur, tất nhiên là tôi biết rồi! Nhưng ngài gọi anh ấy tới đây làm gì..."
"Tất nhiên là để làm stylist cho cô rồi." Giọng điệu của Lục Đình Kiêu như thể đó là điều tất nhiên.
Ninh Tịch đỉnh đầu đầy hắc tuyến, cô ghé tai thì thầm với anh: "Anh... anh cư nhiên lại mời người của Thịnh Thế tới để tạo hình cho tôi? Có lầm không vậy! Anh không biết tôi là nghệ sĩ của Tinh Huy à? Thịnh Thế và Tinh Huy là kẻ thù không đợi trời chung đó!"
"Thế thì làm sao?" Lục Đình Kiêu lại chưng ra vẻ mặt tổng tài bá đạo của mình.
"Thật sao? Thế thì tôi thật vinh hạnh quá!" Ninh Tịch cảm thấy rất vui.
"Trưa nay muốn ăn gì?" Lục Đình Kiêu hỏi.
Xem ra không phải chỉ có mỗi sống ở đây, mà còn được bao ăn luôn...
Ninh Tịch đang định mở miệng thì điện thoại cô đột nhiên vang lên.
Là Thường Lị gọi tới.
Chắc không phải lại bảo cô đi đóng vai quần chúng chứ? "Alo, chị Thường à."
"Ninh Tịch, 12 giờ trưa nay, Thiên Hạ tổ chức lễ bấm máy, tại khách sạn Minh Châu, đừng tới muộn."
"Gì cơ? 12 giờ trưa? Trưa nay?"
"Đúng vậy, là hôm nay."
"Chị Thường, sao chị không báo cho tôi biết trước? Giờ đã sắp 11 giờ rồi!"
"Sao lại không nói trước, chẳng phải tôi báo trước cho cô một tiếng đây còn gì?"
"Một tiếng, đi đường thôi cũng mất một tiếng rồi, huống hồ tôi còn phải thay đồ, trang điểm các thứ nữa..."
"Đây là chuyện của cô, đừng có phiền tôi, giờ tôi đang bận lắm, dập máy đây."
Nói xong bộp một tiếng, điện thoại cúp luôn.
"Này họ Thường kia! Đờ cờ mờ cả nhà chị!" Ninh Tịch quăng điện thoại.
Vừa dứt lời, Ninh Tịch ngẩn ra.
Tiểu Bảo ngẩn ra.
Lục Đình Kiêu cũng ngẩn ra.
Ninh Tịch ôm mặt, chỉ muốn đào một cái hố chui xuống cho xong.
Kích động quá, quên luôn việc cô vẫn đang ở Lục gia, bên cạnh còn có cả mầm non của tổ quốc nữa chứ...
Không phải cô muốn giả vờ làm thục nữ trước mặt Lục Đình Kiêu, mà chỉ sợ là sẽ làm hư Tiểu Bảo thôi.
"Khụ khụ, Tiểu Bảo à, vừa xong coi như chúng ta không nghe thấy gì nhé! Con đừng học cô mắng người, vì vừa xong cái thứ cô chửi không phải là người đâu!" Ninh Tịch nghiêm túc giải thích.
Tiểu Bảo chớp mắt, như hiểu như không gật gật đầu.
Mắt Lục Đình Kiêu lướt qua ý cười: "Có chuyện gì à?"
Ninh Tịch cắn răng: "12 giờ trưa nay bộ phim Thiên Hạ sẽ bắt đầu làm lễ bấm máy mà tới hơn 11 giờ quản lí của tôi mới báo cho tôi biết, từ đây tới khách sạn Minh Châu cũng mất tới 50 phút rồi, chẳng lẽ bảo tôi để mặt mộc chạy thẳng đến đó?"
"Sao lại không được? Cô để mặt mộc cũng đủ mà."
Ninh Tịch sững sờ, không ngờ Lục Đình Kiêu lại nói lời như vậy, cô ngượng ngùng gãi đầu, "Khụ, cảm ơn, ngài Lục quá khen rồi... Nhưng trong trường hợp này ít nhất vẫn phải trang điểm để giữ phép lịch sự tối thiểu chứ, quan trọng nhất là giờ tôi không có bộ đồ nào phù hợp cả, tới lúc đó có bao nhiêu người của giới truyền thông nữa chứ, aaaaa phiền chết mất........"
"Đợi một chút." Lục Đình Kiêu đưa tay ra hiệu ý bảo cô đừng nóng, sau đó anh cầm điện thoại ra sân gọi.
Mười phút sau, một người thở hồng hộc chạy tới.
"Lục tổng, thứ ngài cần tôi đều mang tới hết rồi, giờ bắt đầu được chưa?" Người tới mặc một chiếc quần bò rách với áo xám mỏng, tai trái đeo một chiếc khuyên xanh đậm hình cột mốc.
Ninh Tịch kinh ngạc phát hiện, người này rất quen mắt.
Tất nhiên, ý của quen mắt nghĩa là Ninh Tịch có biết anh ta, nhưng anh ta không biết Ninh Tịch.
Đây chính là thánh thủ dưới trướng của công ty giải trí Thịnh Thế, là stylist của ảnh hậu Tô Dĩ Mạt - Arthur.
Là một đại thần mà một con tép nhỏ như cô chỉ có thể nhìn từ xa.
"Vị này là?" Ninh Tịch tỏ ra ngờ vực.
"Cô không biết?" Lục Đình Kiêu hỏi.
"Đại danh đỉnh đỉnh - Arthur, tất nhiên là tôi biết rồi! Nhưng ngài gọi anh ấy tới đây làm gì..."
"Tất nhiên là để làm stylist cho cô rồi." Giọng điệu của Lục Đình Kiêu như thể đó là điều tất nhiên.
Ninh Tịch đỉnh đầu đầy hắc tuyến, cô ghé tai thì thầm với anh: "Anh... anh cư nhiên lại mời người của Thịnh Thế tới để tạo hình cho tôi? Có lầm không vậy! Anh không biết tôi là nghệ sĩ của Tinh Huy à? Thịnh Thế và Tinh Huy là kẻ thù không đợi trời chung đó!"
"Thế thì làm sao?" Lục Đình Kiêu lại chưng ra vẻ mặt tổng tài bá đạo của mình.
Danh sách chương