Sau khi ăn xong, hai ông bà vừa đi thì Lục Cảnh Lễ lập tức vẫy đuôi tới tìm anh trai tranh công.
"Anh, vừa nãy em làm tốt không tốt không tốt không tốt không?" Mau khen thưởng em đi.
Cái đuôi vẫy được một nửa liền "vèo" một cái, có vật nhỏ nhỏ gì đó bay từ bàn tay anh trai anh ném tới.
Lục Cảnh Lễ vung tay bắt được. "Cái gì vậy?"
Nhìn kĩ thì hai mắt liền phát sáng. Là một cái chìa khóa xe.
Đây chính là cái xe anh mơ ước từ lâu lắm rồi, là bản kỉ niệm một trăm năm của hãng xe thể theo Bugatti, cả thế giới chỉ có một chiếc!!! "Ngao! Bảo bối nhỏ đáng yêu của em!" Lục Cảnh Lễ cầm chìa khoá xe hôn điên cuồng: "Anh, Em yêu anh!"
Lúc trước có năn nỉ kiểu gì anh Hai cũng không cho, không ngờ lần tùy tiện tay nói giúp mấy câu trước mặt ba mẹ thì anh Hai đã ném thẳng cmn vào mặt cho rồi.
Xem ra địa vị của Ninh Tịch trong lòng anh Hai còn cao hơn những gì anh tưởng tượng nha!
Lục Cảnh Lễ càng nghĩ càng lo: "Chuyện đó, anh xác định là Ninh Tịch sao? Không phải vui đùa một chút mà là kết hôn thật sao?"
"Kết hôn." Giọng Lục Đình Kiêu biểu thị tuyệt đối không có lựa chọn thứ hai.
Lục Cảnh Lễ nghe vậy thì thở dài, lấy cái nhìn từ vị trí người từng trải chân thành nói: "Vậy em phải nhắc anh chuẩn bị sẵn tinh thần, theo đuổi phụ nữ với chơi game không khác nhau lắm, cũng phân chia theo cấp độ, dễ, trung bình, khó và cấp địa ngục. Mà Ninh Tịch tuyệt đối là Cấp! Địa! Ngục!
Là phụ nữ chắc chắn có nhược điểm, nhưng Ninh Tịch thì sao, dùng tiền? Từ lúc trưởng thành đến giờ cô ấy lăn lộn thảm đến vậy nhưng nhất định không chấp nhận bị người ta bao nuôi hay dùng quy tắc ngầm.
Dùng tình cảm? Tự anh nhìn xem lúc Ninh Tịch ở nước ngoài đã đá biết bao nhiêu gã đàn ông, bạn trai cũ trải rộng khắp giới giải trí, đã thế toàn là người có tiếng nữa, lúc nhìn cái danh sách kia em cũng phục sát cmn đất, xưa nay em chưa từng phục ai như thế đâu!
Dùng con cái? Sinh con lập gia đình thì anh nghĩ cũng đừng có nghĩ, cô ấy một lòng muốn gây dựng sự nghiệp, căn bản là chưa có ý định sinh con.
Coi như tiểu gia em đây đích thân ra tay thì tám phần là GAME - OVER, tay mơ như anh nhất định là loại từ vòng gửi xe!"
Lục Đình Kiêu lạnh lùng nhìn em trai: "Mười phần."
Lục Cảnh Lễ méo miệng một cái: "Được được được, mười phần là GAME - OVER, không cần nói mấy chuyện này ok? Tóm lại kết luận sau cùng của em là, em dám đánh cược Ninh Tịch cũng giống như em này, theo chủ nghĩa không lập gia đình không sinh con. Loại người như vậy đối với tình cảm chỉ như chơi đùa thôi, tự do mới là triết lí cuộc sống. Nếu anh muốn chơi một chút thì chả sao. Muốn kết hôn? Thôi đừng nghĩ nữa!"
"Đó là bởi vì em chưa gặp được người khiến em muốn kết hôn, cùng nhau chung sống tạo ra những sinh mạng mới."
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rơi vào trong phòng, khuôn mặt luôn lạnh lùng của Lục Đình Kiêu vào lúc này lại có chút dịu dàng.
Lục Cảnh Lễ đứng một bên đếm xem câu vừa rồi anh trai nói có bao nhiêu chữ một bên không tưởng tượng nổi nói: "Ôi ôi ôi, quả nhiên người yêu vào thì sẽ khác, kiểu người dốt nát với chuyện tình cảm như anh mà cũng dạy bảo em cơ đấy! Bất quá anh nói cũng có lý, nhưng thế thì sao? Có cần em trai yêu dấu của anh giúp anh một tay không?"
Lục Đình Kiêu trả lời ba chữ: "Không cần."
Lục Cảnh Lễ vội vàng: "Sao lại không cần! Tán gái với đàm phán hợp đồng làm ăn giống nhau chắc, anh nghĩ cho kĩ đi, thật sự không cần một người thông minh cơ trí lại là chuyên gia tán gái như em chỉ dạy sao..."
Lục Cảnh Lễ đang ra sức tâng bốc chính mình, cửa thư phòng đột nhiên bị người đẩy ra.
Hai người đồng thời quay lại thấy Tiểu Bảo mặc quần áo ngủ đứng ở cửa.
Trong mắt Lục Đình Kiêu thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
"Ý, Tiểu Bảo..." Lục Cảnh Lễ cũng kinh ngạc.
Sao lúc này Tiểu Bảo không ở trong phòng ngủ mà lại xuất hiện ở đây?
"Anh, vừa nãy em làm tốt không tốt không tốt không tốt không?" Mau khen thưởng em đi.
Cái đuôi vẫy được một nửa liền "vèo" một cái, có vật nhỏ nhỏ gì đó bay từ bàn tay anh trai anh ném tới.
Lục Cảnh Lễ vung tay bắt được. "Cái gì vậy?"
Nhìn kĩ thì hai mắt liền phát sáng. Là một cái chìa khóa xe.
Đây chính là cái xe anh mơ ước từ lâu lắm rồi, là bản kỉ niệm một trăm năm của hãng xe thể theo Bugatti, cả thế giới chỉ có một chiếc!!! "Ngao! Bảo bối nhỏ đáng yêu của em!" Lục Cảnh Lễ cầm chìa khoá xe hôn điên cuồng: "Anh, Em yêu anh!"
Lúc trước có năn nỉ kiểu gì anh Hai cũng không cho, không ngờ lần tùy tiện tay nói giúp mấy câu trước mặt ba mẹ thì anh Hai đã ném thẳng cmn vào mặt cho rồi.
Xem ra địa vị của Ninh Tịch trong lòng anh Hai còn cao hơn những gì anh tưởng tượng nha!
Lục Cảnh Lễ càng nghĩ càng lo: "Chuyện đó, anh xác định là Ninh Tịch sao? Không phải vui đùa một chút mà là kết hôn thật sao?"
"Kết hôn." Giọng Lục Đình Kiêu biểu thị tuyệt đối không có lựa chọn thứ hai.
Lục Cảnh Lễ nghe vậy thì thở dài, lấy cái nhìn từ vị trí người từng trải chân thành nói: "Vậy em phải nhắc anh chuẩn bị sẵn tinh thần, theo đuổi phụ nữ với chơi game không khác nhau lắm, cũng phân chia theo cấp độ, dễ, trung bình, khó và cấp địa ngục. Mà Ninh Tịch tuyệt đối là Cấp! Địa! Ngục!
Là phụ nữ chắc chắn có nhược điểm, nhưng Ninh Tịch thì sao, dùng tiền? Từ lúc trưởng thành đến giờ cô ấy lăn lộn thảm đến vậy nhưng nhất định không chấp nhận bị người ta bao nuôi hay dùng quy tắc ngầm.
Dùng tình cảm? Tự anh nhìn xem lúc Ninh Tịch ở nước ngoài đã đá biết bao nhiêu gã đàn ông, bạn trai cũ trải rộng khắp giới giải trí, đã thế toàn là người có tiếng nữa, lúc nhìn cái danh sách kia em cũng phục sát cmn đất, xưa nay em chưa từng phục ai như thế đâu!
Dùng con cái? Sinh con lập gia đình thì anh nghĩ cũng đừng có nghĩ, cô ấy một lòng muốn gây dựng sự nghiệp, căn bản là chưa có ý định sinh con.
Coi như tiểu gia em đây đích thân ra tay thì tám phần là GAME - OVER, tay mơ như anh nhất định là loại từ vòng gửi xe!"
Lục Đình Kiêu lạnh lùng nhìn em trai: "Mười phần."
Lục Cảnh Lễ méo miệng một cái: "Được được được, mười phần là GAME - OVER, không cần nói mấy chuyện này ok? Tóm lại kết luận sau cùng của em là, em dám đánh cược Ninh Tịch cũng giống như em này, theo chủ nghĩa không lập gia đình không sinh con. Loại người như vậy đối với tình cảm chỉ như chơi đùa thôi, tự do mới là triết lí cuộc sống. Nếu anh muốn chơi một chút thì chả sao. Muốn kết hôn? Thôi đừng nghĩ nữa!"
"Đó là bởi vì em chưa gặp được người khiến em muốn kết hôn, cùng nhau chung sống tạo ra những sinh mạng mới."
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rơi vào trong phòng, khuôn mặt luôn lạnh lùng của Lục Đình Kiêu vào lúc này lại có chút dịu dàng.
Lục Cảnh Lễ đứng một bên đếm xem câu vừa rồi anh trai nói có bao nhiêu chữ một bên không tưởng tượng nổi nói: "Ôi ôi ôi, quả nhiên người yêu vào thì sẽ khác, kiểu người dốt nát với chuyện tình cảm như anh mà cũng dạy bảo em cơ đấy! Bất quá anh nói cũng có lý, nhưng thế thì sao? Có cần em trai yêu dấu của anh giúp anh một tay không?"
Lục Đình Kiêu trả lời ba chữ: "Không cần."
Lục Cảnh Lễ vội vàng: "Sao lại không cần! Tán gái với đàm phán hợp đồng làm ăn giống nhau chắc, anh nghĩ cho kĩ đi, thật sự không cần một người thông minh cơ trí lại là chuyên gia tán gái như em chỉ dạy sao..."
Lục Cảnh Lễ đang ra sức tâng bốc chính mình, cửa thư phòng đột nhiên bị người đẩy ra.
Hai người đồng thời quay lại thấy Tiểu Bảo mặc quần áo ngủ đứng ở cửa.
Trong mắt Lục Đình Kiêu thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
"Ý, Tiểu Bảo..." Lục Cảnh Lễ cũng kinh ngạc.
Sao lúc này Tiểu Bảo không ở trong phòng ngủ mà lại xuất hiện ở đây?
Danh sách chương