Lúc ở phòng tắm xối nước lạnh, làn da nóng bức tiếp xúc đến chất lỏng lạnh lẽo, toàn thân đánh cái rùng mình, Long Hành Thiên lúc này mới nghĩ đến khả năng khác.

Nếu nói cậu đến mức sốt cao, thì chính mình hiện tại toàn thân nóng lên —— cũng có thể xem như hỏa thiêu.

Vừa rồi nghĩ đến cậu bị bệnh nặng, lòng quá mức lo lắng mà rối loạn, hiện tại tỉnh táo nghĩ lại, chiếu theo mu bàn tay thử độ ấm xem, cậu bất quá là sốt nhẹ, hẳn là không nóng tới nỗi tinh thần hoảng hốt, ngược lại là “Tâm nếu như gương sáng” mới đúng chứ? Huống hồ, thời điểm phát sốt sẽ rất nóng sao? Lời đồn không phải nói là bị phát lạnh mà, khi phát sốt ngược lại cảm thấy lạnh sao.

Có từ kêu là —— sốt tới ớn lạnh.

Nhớ tới cậu giương môi, thừa dịp phát sốt lấy cớ thở dốc, giả bộ dáng đòi hôn, còn quang minh chánh đại cởi hết quần áo, ngay cả chăn đều đá —— thể hiện rõ đang câu dẫn!

Bất quá mục đích câu dẫn rốt cuộc là nghĩ muốn chứng thật cái gì đây, hay là phóng sợi dài bắt cá lớn?

Long Hành Thiên có chút bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ: Chu đại luật sư cậu có thể đừng theo tôi chơi kiểu này hay không? Biết cậu học qua tâm lý học tội phạm, cũng không đến nỗi dùng ở trên người của tôi đi.

Dùng nữa —— tôi cũng phạm tội thật.

Một bên dùng nước lạnh xối về phía thân thể hừng hực, một bên không khỏi ai thán, cậu trong hồ lô kia bán có lẽ không phải độc dược, mà là thuốc phiện làm cho người ta nghiện.

Trước hết để cho ngươi ở lúc không biết tình ái nếm một chút, chờ ngươi hiểu được lúc sau —— buổi sáng nghiện, hối hận thì đã muộn.

Mặc dù mình thuần nhất cậu ta tốt, nghiện cũng cam tâm tình nguyện.

Long Hành Thiên mỉm cười, dùng khăn tắm lau khô thân thể, chỉ mặc một bộ áo ngủ, dây lưng cũng không buộc tốt, ngực phanh vào phòng ngủ Chu Châu, đi phản dụ cậu một chút. (=)))

Kết quả Chu Châu lại nhắm chặt hai mắt, nghiễm nhiên bộ dáng ngủ thực sâu .

Long Hành Thiên làm bộ thử trán của cậu nóng hay không nóng, ngón tay ở trên mặt cọ xát đã lâu.

Làm bộ đắp cho cậu cái chăn, ngón tay trên bả vai dừng lại đã lâu.

Làm bộ uy nước uống cho cậu, thuận tiện xoa xoa bờ môi của cậu……

Chu Châu vẫn nhắm mắt lại giả như không biết.

Long Hành Thiên tỉnh bơ chiếm đủ tiện nghi, ném một câu: “nghỉ ngơi tốt nha.”

Lúc này mới cảm thấy mỹ mãn trở về phòng ngủ.

Hấp dẫn cùng phản hấp dẫn đấu tranh, thắng bại chẳng phân biệt được, cài này phải vui mừng.

Sáng sớm hôm sau, hai người đều dậy thật sớm, lúc ở nhà vệ sinh gặp nhau, đồng thời mỉm cười.

Chu Châu nhìn qua tinh thần không tồi, cảm mạo phỏng chừng đã muốn lành.

Long Hành Thiên thì thần thái sáng láng, hướng gương sửa sang lại tóc, mặc tây trang hăng hái.

Tiểu Long Diễn cũng rời giường, đứng ở bên ngoài xem hai người lớn nhìn nhau mỉm cười, có chút khó hiểu nhu nhu mắt nhập nhèm buồn ngủ, sau đó từ giữa khe hở hai người chen vào toilet, “Làm ơn làm ơn, con muốn đi WC.”

Hai người lớn hiểu lòng không báo từ toilet đi ra, cùng nhau hướng nhà bếp đến.

Đi tới cửa nhà bếp, Long Hành Thiên ý vị thâm trường cười cười, quay đầu nhìn Chu Châu nói: “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”

Chu Châu mỉm cười: “Rất tốt.”

“Hạ sốt chưa?”

“Ừm.”

“Cậu dễ cảm mạo như vậy, nhìn cậu thân thể không phải tốt lắm, về sau chú ý nhiều mới được.”

Chu Châu thản nhiên nói: “Tôi mở cửa sổ ngủ cũng rất dễ cảm mạo, tối hôm qua……” Dừng một chút, ngẩng đầu, cười hí mắt: “Cám ơn anh, lo lắng chiếu cố.”

“Ừ, đừng khách khí.”

Dứt lời liền cùng nhau tiến vào phòng bếp, bận rộn cùng nhau làm bữa sáng.

Long Hành Thiên đương nhiên mừng rỡ “Chiếu cố” cậu một lần, dù sao có thể ăn đậu hủ thì cũng ăn một chút, còn miếng lớn hơn nữa, cái gọi là nóng vội ăn không hết đậu hủ nóng, lưu trữ về sau chậm rãi nhấm nháp.

Hai người cùng nhau dùng xong bữa sáng, Long Hành Thiên lái xe đi làm, ba người ngồi một xe, vị trí an bài lại thành một vấn đề.

Tiểu Long Diễn trước giờ đều là ngồi ở phó lái bên cạnh ba ba, hôm nay Long Hành Thiên rõ ràng mở cửa muốn cho Chu Châu ngồi bên cạnh, Tiểu Long Diễn bĩu môi, tự mình ngồi phía sau đi, Chu Châu cười cười, cũng bồi thằng nhóc đi ngồi phía dưới, lưu lại Long Hành Thiên một mình ngồi một hàng.

Long Hành Thiên mặt nhăn nhíu, đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái —— hai người bọn họ cảm tình trái lại rất tốt, thấy thế nào bản thân ngược lại giống cha sau?

Bởi vì rời cửa khá sớm, dọc đường đi tận lực thả chậm tốc độ xe, Long Hành Thiên theo kính chiếu hậu bên trong xe thấy Chu Châu và Tiểu Long Diễn ghé vào nhau trò chuyện gì.

Ngẫu nhiên xuất hiện “Bí đỏ” “Gấu mèo” linh tinh từ ngữ làm cho người ta không hiểu ra sao, Long Hành Thiên không khỏi nở nụ cười.

Cái loại cảm giác này giống như người một nhà thân mật khắng khít, làm cho người ta cảm thấy bên trong xe lúc này, đặc biệt ấm ——

“Ba, nóng chết, người mở hệ thống sưởi hơi a?”

Tiểu Long Diễn đột nhiên nói.

Long Hành Thiên ho nhẹ một tiếng, cảm thấy mình ở trước mặt Chu Châu đã mất điểm, vội vàng đem điều hòa nhiệt độ chỉnh thấp một ít.

Long Diễn tới trường học, lưng túi sách từ trên xe nhảy xuống, “Chú Chu tạm biệt!” Sau đó mới quay đầu nói: “Ba ba cũng tạm biệt.”

Long Hành Thiên trong lòng không khỏi căm giận, thằng nhóc này lúc nào cùng Chu Châu thân cận như vậy, nói câu tạm biệt đều đem cậu ta lên phía trước, thật không uổng công chính mình nuôi sống nó nhiều năm như vậy a, cánh tay khửu tay nhanh như vậy liền bắt cóc……

“Long tổng.” Chu Châu đột nhiên kêu một tiếng, Long Hành Thiên có chút không hờn giận mặt nhăn nhíu, “Tôi nói rồi rất nhiều lần, đừng gọi tôi Long tổng, tên khó khăn như vậy sao?”

Chu Châu cười cười, không đáp.

Long Hành Thiên bực mình khởi động xe, quẹo vào hướng công ty tới, kết quả đến phía trước ngã tư đường lại gặp giờ cao điểm đi làm buổi sáng, đèn đỏ thời gian dài khiến lòng người chuyện có chút phiền muộn.

Long Hành Thiên mở nhạc, thanh âm nữ ca sĩ khàn khàn xuôi chảy ra.

“when I was young I’d listen to the radio, waiting for my favorite songs……” (*)

(*) yesterday once more : một bài hát kinh điển của nhóm The Carpenters

Hôm qua tái hiện, bài hát tiếng Anh nhớ chuyện xưa, làm cho bầu không khí bên trong xe trở nên có chút nặng nề.

Đèn đỏ như cũ, trên đường đầy xe vội vã đi làm, một hàng đợi dài, tình cảnh có chút đồ sộ.

Long Hành Thiên có điểm nhàm chán đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, vừa định đổi ca khúc, lại nghe Chu Châu đột nhiên nói: “Tôi nghĩ muốn, vẫn là quyết định……”

Quay đầu nhìn cậu, thấy cậu môi hơi hơi khép mở, phun ra hai chữ: “Từ chức.”

Long Hành Thiên suy nghĩ đưa ngón tay đổi bài hát dừng tại chỗ, ngược lại tạp một tiếng tắt đi âm nhạc, trong lòng tuy rằng bực mình, sắc mặt nhã nhặn thanh âm lại như trước bình thản.

“Tại sao?”

Bên trong xe an tĩnh lại, đối thoại của hai người càng hiển rõ ràng, từng lời giống đập vào trong lòng.

“Công ty án kiện đã xong rồi, tôi nghĩ tôi cũng kết thúc trách nhiệm, làm trợ lý đặc biệt của anh không thể bận giúp chuyện gì, anh phóng cho tôi mượn thời gian dài như vậy, lại trả cho tiền lương cao thế này, tôi cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.” Dừng một chút, nhẹ giọng bổ sung nói: “Dù sao tôi vừa tới công ty làm việc, chuyện gì cũng không làm, cả ngày chơi bời lêu lổng còn có thể lấy tiền lương cao, trong mắt mọi người xung quanh thật không tốt, tôi sợ bọn họ sẽ nghị luận, đối với danh dự anh sinh ra ảnh hưởng không tốt.”

“Tôi sẽ an bài công việc cho cậu.”

“Tôi biết, nhưng là anh cho tôi công việc này, thư ký của anh có thể hoàn thành, tôi đây chức vị căn bản là không cần thiết tồn tại —— huống hồ tôi theo pháp luật chuyên nghiệp cũng không hợp.”

Sau khi nói xong, chăm chú nhìn đối phương, chờ đợi trả lời thuyết phục.

Long Hành Thiên trầm mặc một lát, tổng cảm thấy người đàn ông trước mặt này có đôi khi thật sự là cố chấp đến muốn chết.

Ngữ khí nghiêm trang giống như đang đàm phán, làm cho người ta không thể không tin phục.

Tuy rằng đem cậu ta giữ ở bên người tư tâm càng nhiều, bất quá nếu theo như lời của cậu, văn phòng tình cảm lưu luyến quả thật có rất nhiều chỗ không tiện, tỷ như thời điểm cậu xuất hiện ánh mắt mình liền nhịn không được vây đảo quanh cậu, ánh mắt những người khác lại vây đảo quanh mình—— xem diễn trò hài, phức tạp vô cùng.

Ngã tư đường chuyển qua đèn xanh, Long Hành Thiên khởi động xe, một bên khe khẽ thở dài.

“Vậy được rồi, liền theo ý của cậu, tôi nói rồi sẽ không miễn cưỡng cậu làm chuyện gì, cậu tùy thời có thể từ chức.”

Chu Châu gật gật đầu, bổ sung nói: “Tôi chỉ làm việc ba ngày, tiền lương tháng đầu cũng không thể gửi cho tôi một phần mười, tôi cần đóng phí điện nước.”

Long Hành Thiên giật mình, “Toàn bộ cho cậu cũng đâu quan hệ.”

“Phương diện tài vụ vẫn là tính chuẩn xác tương tốt một chút, thân anh em tính sổ rõ ràng, tôi không muốn nợ nhân tình.” Dừng một chút, lại bổ sung nói: “Tôi thích rõ ràng.”

Long Hành Thiên bất đắc dĩ: “Được rồi.”

“Cám ơn.”

Chu Châu không muốn nói lại, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Long Hành Thiên trầm mặc một lát, nhịn không được hỏi: “Cậu đối công việc về sau, có phải đã dự tính tốt hay không? Cần tôi hỗ trợ chứ?”

“Không cần, tôi nghĩ vẫn là quay về vốn ban đầu làm đi, làm luật sư tương đối thích hợp.”

Long Hành Thiên kinh ngạc nói: “Cậu lúc trước phỏng vấn không phải nói, làm luật sư lâu sẽ phiền chán sao?”

Chu Châu cúi đầu, mỉm cười.

Long Hành Thiên trong lòng không khỏi chấn động, lúc trước cho cậu làm trợ lý đặc biệt, cậu thực sảng khoái nên đáp ứng, chẳng lẽ là có mục đích tiếp cận? Hẳn không đến mức giấu kín như vậy đi, thời điểm nói với cậu mình là gay cậu phản ứng cũng không quá lớn, không giống bộ dáng có tâm kế gì.

Từ sau kính nhìn qua, Chu Châu như trước tươi cười bình thản.

Thật sự đoán không ra tâm tư của cậu, Long Hành Thiên bất đắc dĩ cười, đem xe lái vào bãi đỗ ngầm của công ty .

Chu Châu hành động vùng dậy mạnh mẽ vang dội, vốn cũng không có hành lý gì thu thập, từ chỗ tài vụ cầm tiền lương lúc sau, liền trình đơn từ chức.

Trên đơn từ chức chữ viết chỉnh tề sâu sắc, không có hương mực sau khi mới vừa viết, phỏng chừng là đã sớm viết tốt rồi.

Long Hành Thiên cười nhận lấy, “Tuy rằng chỉ làm việc với nhau vài ngày, chúng ta ở chung hẳn là coi như vui vẻ đi?”

Chu Châu mỉm cười: “Thực vui vẻ.”

“Trước khi đi muốn đến cáo biệt hay không —— ôm.” May mắn đem chữ hôn nhẹ tức thời phanh lại sửa đi, bằng không thật đúng mất mặt.

Chu Châu gật gật đầu, sau đó tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy Long Hành Thiên.

Long Hành Thiên trong lòng kích động, ở mặt ngoài dấu diếm thanh sắc, cánh tay ôm cậu hung hăng buộc chặt một chút, nắm bả vai của đối phương, làm cho thân thể chặt chẽ gần sát, thậm chí có thể cảm giác được tim đập cùng hô hấp của đối phương, chóp mũi cũng tràn ngập hương vị nhẹ nhàng khoan khoái khiến cho tâm động trên người cậu ……

Tuy rằng không muốn, nhưng vẫn làm bộ bình tĩnh buông cậu ra.

Sau đó lịch sự mỉm cười nói: “Chúc cậu hết thảy thuận lợi.”

“Anh cũng vậy.” Chu Châu gật gật đầu, tiêu sái xoay người rời đi.

Chờ cậu rời cửa lúc sau, Long Hành Thiên lúc này mới ngồi trở lại trên ghế xoay, quay điện thoại nội tuyến: “Tiểu Trương, giúp tôi lưu ý một chút hướng đi gần đây của Chu Châu .”

Thư ký trả lời: “Chu Luật sư? Cậu ta hôm trước hình như nói muốn đi đâu cái sở vụ luật sư phỏng vấn, tôi cũng không hỏi nhiều, nghĩ tới cậu ta đã sớm nói cho ngài.”

Long Hành Thiên dừng một chút, mỉm cười nói: “Được, đã biết.”

Quay đầu lại lấy điện thoại di động ra gọi đến điện thoại Tiêu Phàm, hỏi: “Tiêu luật sư gần đây khỏe?”

Bên kia như trước giọng điệu lạnh như băng: “Long tổng không cần phải khách khí, án kiện đã kết thúc, xin hỏi anh tìm tôi là việc riêng?”

Long Hành Thiên trong lòng không khỏi ai thán, người làm luật sư tuy rằng không phải cũng giống bọn họ đứng đắn như vậy, đáng tiếc, không khéo, mình gặp được toàn là cực phẩm đứng đắn.

“Việc riêng. Muốn hỏi một chút, Chu Châu đã tới Thời Đại bàn chuyện việc làm?”

“Cậu ta hôm trước quả thật có tới Thời Đại, nói chuyện gì tôi không rõ lắm. Còn có chuyện khác chứ?”

“Cám ơn, án kiện đã xong, còn thiếu cậu một bữa cơm đây, buổi tối có thể có thời gian?”

“Cơm coi như xong, không cần phải khách khí.”

Long Hành Thiên cười cúp điện thoại, thời gian đi làm gọi điện thoại quấy rầy vị luật sư mặt lạnh kia bình thường hậu quả cũng sẽ không quá tốt.

Bất quá, Chu Châu cư nhiên đi Thời Đại làm việc, điều này làm cho Long Hành Thiên có chút kinh ngạc, vốn chỉ tính thử hỏi Tiêu Phàm một chút mà thôi, không nghĩ tới cậu ấy thật sự dứt bỏ thành kiến đi Thời Đại.

Tuy rằng nói cậu lấy tài văn chương cùng với danh khí ở giới luật sư, vốn đi sở vụ luật sư Thời Đại lớn nhất bản thị nhưng cũng không trỉ trích nặng, chính là……

Bộ dáng nhìn qua sao như là “Mưu đồ đã lâu”, ngay cả đường lui đều chuẩn bị tốt?

Lúc chiều, Chu Châu rốt cuộc trở về nhà, mở cửa liền thấy Văn Bân nhào nặn mớ tóc lộn xộn, mặc áo ngủ loại vẻ mặt suy yếu đứng ở cửa.

Tựa như sương đánh qua người lại bị một cước giẫm lên cà chua, phi thường nghèo túng.

Chu Châu nhíu mày: “Tối hôm qua lại suốt đêm ?”

Văn Bân ngáp một cái, thở thật dài: “Anh phải biết rằng, bị người quấn suốt đêm là sự kiện thống khổ cỡ nào.”

“Thống khổ? Tôi xem cậu chơi game chơi đến rất thoải mái đấy thôi.”

“Đó là trước kia, từ gặp được người nào đó lúc sau, kiếp game của tôi đã muốn xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.” Văn Bân lại ngáp một cái, quay đầu vào cửa, Chu Châu vào cửa thay đổi dép, tiếp tục hỏi: “Cậu lại cùng cái bà xã kia trong game cãi nhau ?”

“Cãi nhau lại không, chính là bị một số người lời kịch buồn nôn cấp cho sấm tới, nhớ rõ đi Chu ca, trước kia tôi đã nói với anh qua một câu: ‘người muốn mặt, cây muốn vỏ, tạo cái cột điện còn muốn xi-măng’.” Văn Bân dừng một chút, bất đắc dĩ nói: “Hôm nay tôi còn thực kiến thức, có người, mặt —— trời sinh lại vứt đi.”

“Mất mặt? Cậu nói chính mình sao.” Chu Châu thản nhiên nói.

“Anh quẹo vào mắng tôi để làm chi? Chính anh cũng không nhạc nhạc ha ha chơi game chứ?”

“Tôi nói, tôi chơi chỉ là vì thời điểm lần sau giáo huấn cậu, nhiều căn cứ lý luận một chút.” Chu Châu mỉm cười, xoay người hướng thư phòng đến, vừa đi còn vừa thở dài: “Có số người tuổi lớn như vậy chỉ nhớ rõ ở trong game liếc mắt đưa tình, bạn gái cũng tìm không thấy, thật sự là lãng phí.”

Văn Bân tức giận đến trừng mắt liếc anh một cái: “Chu ca anh lại chịu kích thích đi, thời điểm mỗi lần chịu kích thích đều lấy tôi khai đao! Lão tử không bạn gái thì làm sao, anh cũng không đấy?!”

Chu Châu không đáp, tự cố tự mở máy tính đi thăm dò tư liệu.

Văn Bân trong lòng nghi hoặc, anh ấy tối hôm qua đi đâu vậy? Sao thấy tinh thần tốt lên vậy.

Hơn nữa hôm nay về đến, cư nhiên mắng mình “Không có bạn gái?”

Không phải việc này phá lý do trước kia anh ấy thường dùng sao, mỗi lần anh đều là “Không nóng nảy ” “Hoàng đế không vội cấp thái giám chết bất ngờ” linh tinh lí do từ chối thoái thác, tối hôm qua như thế nào lúc sau, ngược lại thành anh lấy cớ giáo huấn mình .

Văn Bân trăm tư không được kỳ giải, theo bên cạnh nhìn qua, Chu Châu bộ dáng mặt đầy cảnh xuân, còn kém ở trên trán viết ba chữ to”Hoa đào nở” .

Nhưng lại —— nở đến cực thịnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện