Chuyển ngữ: Jane
“Đáy mắt gã tràn đầy nỗi ân hận cùng vết thương loang lổ do tuyệt vọng đục khoét.”
***
Mặc dù trông Nghiêm Trấn có vẻ luôn duy trì sự bình tĩnh xuyên suốt quá trình, nhưng trên thực tế, bắt buộc phải đối diện với cảnh tượng điên rồ như vậy, tinh thần anh vẫn chịu đả kích nhiều hơn dự tính.
—— Đặc biệt là khi cả hai đối tượng trong cuộc đều hết sức thân quen với anh, anh được xem là kẻ chứng kiến tấn bi kịch trần gian này ở khoảng cách gần nhất, tình tiết quá đỗi trắc trở, kết cục cũng khiến con người ta bồi hồi, thật sự kẻ vốn trầm ổn như anh đã sớm hoang mang khôn xiết.
Anh ngồi hàng ghế phía sau, tay chống trán tựa lên cửa sổ, đếm ánh đèn nê-ông sượt qua cực nhanh bên vệ đường hòng di chuyển sự chú ý.
Song nó chẳng hề hiệu quả.
Những mẩu kí ức về Kiều Dật Chi và Khương Lăng cứ cố chấp cuộn trào, kéo theo mọi cảm xúc đen tối ập tới trước mắt anh.
Thoạt đầu cùng lắm chỉ là một trò đùa lúc say rượu, chẳng biết là ai đố kị Kiều Dật Chi thay bạn gái như thay áo, cợt nhả bảo dù gã có làm nam thần vườn trường, có khôn khéo lịch lãm đến thế nào đi chăng nữa, cũng chả giải quyết nổi Khương Lăng.
—— Khương Lăng là học sinh giỏi toàn diện được cấp học bổng, ở ngôi trường toàn là nhà mặt phố bố làm to thì chẳng khác gì đồ lạc loài. Tính tình cậu ta rất tốt, luôn luôn mỉm cười thân thiện. Thoạt nhìn quan hệ với ai cũng không tồi, trên thực tế lại chả hề có bạn thân. Với tư cách là đối tượng hấp dẫn các nữ sinh “tập kích” ngang ngửa Nghiêm Trấn và Kiều Dật Chi, ngờ đâu tới nửa học kì hai lớp mười một vẫn chưa quen ai cả, vì lẽ đó xuất hiện biệt danh: Đóa hoa mỉm cười trên núi cao.
Kiều Dật Chi khi ấy còn bồng bột nọi dại, mọi chuyện xưa nay đều xử lí dễ như trở bàn tay, bị người ta kích động đến vậy nào chịu thấu chứ? Cho nên mặc kệ có hợp hay không, bấy giờ gã quyết tâm phải tán đổ Khương Lăng. Lần theo đuổi này mất tận hai năm, theo đuổi từ trong nước ra ngoài nước, rốt cuộc kế hoạch cũng thành công.
Lúc Nghiêm Trấn mới nghe được thì kinh ngạc suýt rụng cả cằm, sau này ngẫm kĩ hơn lại cảm thấy hợp lí: Thời điểm Kiều Dật Chi theo đuổi người ta, chỉ cần họ nở một nụ cười, gã sẵn sàng dâng toàn bộ thế giới đến trước mặt đối phương. Gã giàu có, thú vị, học vấn cao, đẹp trai, thông minh, một trăm Nghiêm Trấn cũng chẳng giỏi nói lời ngon ý ngọt bằng gã, thật khó để không động lòng.
Nhưng đợi khi yêu đương thì chẳng còn là vậy nữa.
Chỉ trong vòng ba tháng, Nghiêm Trấn đã nghe gã phàn nàn phiền phức hết lần này tới lần khác. Bẵng đi một thời gian, vào một cuộc gặp gỡ nọ, Khương Lăng tình cờ nghe thấy gã lỡ miệng, nên bèn biết điều kết thúc mối quan hệ này.
Phần lớn lũ bè bạn đều khen ngợi Kiều Dật Chi, nói không hổ Kiều đại thiếu cầm được buông được, chúc mừng gã quay về cuộc sống tự do. Song Nghiêm Trấn lại cảm thấy không ổn lắm, anh lén đi xem Khương Lăng một lần —— Tuy Khương Lăng rất muốn tỏ ra mình ổn, thế nhưng điệu bộ lại bán đứng cậu ta. Dù có nỗ lực cư xử phù hợp ra sao thì ánh mắt cũng chẳng giấu giếm nổi —— Đôi mắt kia từng sáng ngời lấp lánh, lúc đó lại hoàn toàn dập tắt, ảm đạm vô tri, nom giống hệt hai cái hố đen ngòm.
Một kẻ hiếm khi xúc động như Nghiêm Trấn cũng hết sức bất ngờ. Đêm ấy quay về bèn nghiêm túc từ chối đàn em đang theo đuổi mình, từ đấy chả dám quen bừa bãi nữa, mỗi lần tìm người cũng cố hết sức giới hạn quan hệ trong mặt tình dục mà thôi, bởi nếu đã đi kèm với vật chất thì nên cẩn thận tránh hết mọi khả năng “Nảy sinh tình cảm” —— Anh có tiền, có tài nguyên, có địa vị, có toàn quyền quyết định, chơi đến sảng khoái, và đương nhiên chỉ là hứng thú nhất thời, song không phải ai cũng giống anh. Một ý nghĩ nông nổi phút chốc đối với anh, biết đâu lại là khắc cốt ghi tâm đối với người khác, điều này quá nặng nề, anh chẳng báo đáp nổi, thế giới lớn như vậy, còn nhiều người tử tế, việc gì phải tạo nghiệp cơ chứ.
Anh tự cho rằng mình sáng suốt, diệt sạch mọi khả năng xảy ra bi kịch ngay từ đầu.
Anh tuyệt đối sẽ không ân hận như Kiều Dật Chi, mất hình tượng đến nỗi uống say bí tỉ vừa khóc vừa trách “Tất cả là do Khương Lăng hại tôi, kể từ khi gặp gỡ cậu ta, tôi chả còn hứng thú khi nhìn kẻ khác”; cũng chẳng cần phải nghe việc bạn trai cũ từng tự sát từ miệng người ngoài, để rồi đau thấu tim gan vì nó; chẳng cần phải hất mặt bịa đặt vô số lời nói dối rằng mình đang gạ một tình nhân cũ chả có ấn tượng gì, thời khắc chân tướng bị vạch trần lại điên cuồng lao đến ngăn cản đối phương tự sát lần hai…
Anh chỉ biết thờ ơ lạnh nhạt, làm một người ngoài cuộc tỉnh táo nhẫn nại.
Đáng tiếc trời không toại lòng người, đứng trước vấn đề này, không ai trở thành người ngoài cuộc cả.
Hết thảy sự thông minh anh tự nhận, rốt cuộc chỉ là thay đổi hình thức bi kịch mà thôi. Hơn nữa ngay từ khi bắt đầu, ai có thể ngờ rằng người động lòng trước sẽ là Nghiêm Trấn cơ chứ?
Nghiêm Trấn thở dài, khẽ xoa ấn đường, mở cửa xe bước lên lầu. Lúc vào phòng thì tiện tay cởi áo sơ-mi vứt phăng nó đi, chẳng màng thay áo ngủ mà ngã luôn xuống giường.
Hiện tại đã quá nửa đêm, cảm xúc anh lên xuống kịch liệt cả hôm nay, chạm trán vô số tình huống ngoài ý muốn, dẫu cho thần kinh Nghiêm Trấn có làm bằng sắt, thì lúc này cũng đã đến giới hạn cuối cùng. Đầu óc anh không suy tính nổi nữa, chỉ biết kéo Tô Cẩn Tâm vào ngực theo bản năng, chóp mũi đặt lên gáy Tô Cẩn Tâm, hít mùi hương nhàn nhạt dễ chịu trên người cậu —— Bộ dạng Khương Lăng nhào tới níu cánh tay anh liên tục xuất hiện trước mắt, hao gầy, tiều tụy, hốc mắt lõm, ánh mắt điên cuồng… Chẳng còn bóng dáng cậu học trò giỏi “xinh trai cười ngọt cái gì cũng biết” thời trung học.
Mà Kiều Dật Chi cũng đồng thời sa đọa trong đó, chẳng qua chỉ đang gắng gượng mỗi cái vỏ phong lưu phóng khoáng mà thôi, chỉ cần xích lại gần quan sát, sẽ thấy đáy mắt gã tràn đầy nỗi ân hận cùng vết thương loang lổ do tuyệt vọng đục khoét.
Mối quan hệ trái ngang nào ngờ có thể dằn vặt người ta tới mức này, Nghiêm Trấn quả thực nghĩ thôi đã sợ.
Anh biết bản chất giữa mình và Kiều Dật Chi chẳng hề khác nhau —— Đãi ngộ gia thế, xưa nay luôn luôn lấy được thứ mình thích dễ như trở bàn tay. Nếu không phải bên cạnh xuất hiện trường hợp khốc liệt đến thế, ắt hẳn anh sẽ chẳng bao giờ ý thức được rằng con người yếu ớt tới vậy, rằng tình cảm khó vượt qua sóng gió nhường ấy. Ngẫm theo cách đó, biết đâu Tô Cẩn Tâm…
Nghiêm Trấn chẳng dám ngẫm kĩ, vô thức siết chặt vòng tay hơn, người trong ngực bỗng nhiên khẽ hắt xì một hơi.
Bấy giờ Nghiêm Trấn mới sực nhớ Kiều Dật Chi đốt trầm an thần cho Khương Lăng, anh bèn nhanh chóng bật dậy. Dù hai mí mắt sắp sụp tới nơi rồi, vẫn cứng đầu cố bước vào phòng vệ sinh bật vòi sen.
Anh chỉnh nhiệt độ nước rất thấp, làm lạnh đầu óc áp lực quá độ chút đỉnh, cuối cùng đưa ra quyết định kích động nhưng chẳng kém phần quả quyết: Nếu đã ra tay cướp người, chi bằng dứt khoát nói rõ ràng đi, dù bị từ chối cũng không sao cả. Anh đủ sức chịu đựng lời cự tuyệt, cũng có nhiều biện pháp theo đuổi đối phương, song anh đã sắp sửa mất kiên nhẫn rồi.
Quyết định này cứ như một tia chớp, chém phăng bụi gai giăng chằng chịt nơi anh.
Nghiêm Trấn rời khỏi phòng vệ sinh, khói mù trong lòng xua tan sạch sẽ, thậm chí còn khẽ ngâm nga vài câu.
Anh chui vào chăn, ôm Tô Cẩn Tâm thật chặt, toàn thân tràn đầy cảm giác nhẹ nhõm vì giải quyết nhanh chóng, chẳng mấy chốc chợt chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Thế nhưng anh chẳng hề phát hiện, rằng Tô Cẩn Tâm nằm trong ngực anh chầm chậm mở mắt, nhìn anh rất lâu, cuối cùng lại không dám sáp tới phía trước, chỉ nhấc tay lên, vuốt nhẹ vết cào mới mẻ trên cánh tay trần anh đang khoác nơi eo cậu.
Sáng hôm sau Nghiêm Trấn tỉnh giấc sớm, Tô Cẩn Tâm còn sớm hơn cả anh.
Rửa mặt xong tìm một vòng mà chả thấy người đâu, tiến vào phòng khách nhìn xuyên qua cửa kính kéo mới phát hiện Tô Cẩn Tâm nấu điểm tâm trong bếp.
Cậu mặc tạp dề trắng ngần, vòng eo bị ghìm lại trông rất nhỏ, động tác hết sức lưu loát, khơi gợi đôi chút dáng vẻ thuần thục và ung dung, hiền lành như đang ở chính nhà mình, khiến người ta dễ dàng xiêu lòng.
Nghiêm Trấn kéo cửa sang, ôm chầm lấy cậu từ phía sau: “Dậy sớm thế à? Sao không ngủ tiếp một lát? Để giúp việc làm là được rồi.”
Tô Cẩn Tâm ngoảnh đầu lại nhắm mắt chờ anh hôn, hôn xong mới bảo: “Chẳng phải ngài từng bảo, giúp việc ở đây nấu cơm không ngon ư?”
Căn hộ bên này của Nghiêm Trấn chỉ có một người giúp việc, vệ sinh quét dọn rất cần mẫn, nhưng nấu nướng lại khiến người ta phiền muộn. Nghiêm Trấn chả phải kẻ có yêu cầu cao về mặt ăn uống, ngày thường qua loa cho xong, cũng chẳng phàn nàn gì nhiều, chỉ khi ở trước mặt Tô Cẩn Tâm mới bắt đầu mè nheo nhắc đến hai lần, ai ngờ cậu vẫn còn nhớ rõ nói.
Thực ấm áp.
Anh nghĩ, quả nhiên, anh sẽ từng bước mà trầm luân vào vòng xoáy mang tên “Tô Cẩn Tâm”, chẳng thể nào tránh được. Những khoảnh khắc này thực sự quá nhiều, rải rác trong sinh hoạt, lặng thầm chẳng một tiếng động, giống hệt làn gió tháng Ba lay nhẹ cành liễu đan quyện mưa hoa mơ lất phất, đợi đến lúc phát hiện thì con tim đã bị mưa dầm ướt đẫm, dẫu muốn bung ô cũng chả kịp nữa rồi.
Đành phải vui vẻ chịu đựng.
Anh hết cách mà vụng trộm khẽ cười, đặt chóp mũi lên gáy Tô Cẩn Tâm theo thói quen, hít mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi nọ, hạ quyết tâm mở lời:
“Cẩn Tâm, tôi có chuyện muốn nói với em.”
“Đáy mắt gã tràn đầy nỗi ân hận cùng vết thương loang lổ do tuyệt vọng đục khoét.”
***
Mặc dù trông Nghiêm Trấn có vẻ luôn duy trì sự bình tĩnh xuyên suốt quá trình, nhưng trên thực tế, bắt buộc phải đối diện với cảnh tượng điên rồ như vậy, tinh thần anh vẫn chịu đả kích nhiều hơn dự tính.
—— Đặc biệt là khi cả hai đối tượng trong cuộc đều hết sức thân quen với anh, anh được xem là kẻ chứng kiến tấn bi kịch trần gian này ở khoảng cách gần nhất, tình tiết quá đỗi trắc trở, kết cục cũng khiến con người ta bồi hồi, thật sự kẻ vốn trầm ổn như anh đã sớm hoang mang khôn xiết.
Anh ngồi hàng ghế phía sau, tay chống trán tựa lên cửa sổ, đếm ánh đèn nê-ông sượt qua cực nhanh bên vệ đường hòng di chuyển sự chú ý.
Song nó chẳng hề hiệu quả.
Những mẩu kí ức về Kiều Dật Chi và Khương Lăng cứ cố chấp cuộn trào, kéo theo mọi cảm xúc đen tối ập tới trước mắt anh.
Thoạt đầu cùng lắm chỉ là một trò đùa lúc say rượu, chẳng biết là ai đố kị Kiều Dật Chi thay bạn gái như thay áo, cợt nhả bảo dù gã có làm nam thần vườn trường, có khôn khéo lịch lãm đến thế nào đi chăng nữa, cũng chả giải quyết nổi Khương Lăng.
—— Khương Lăng là học sinh giỏi toàn diện được cấp học bổng, ở ngôi trường toàn là nhà mặt phố bố làm to thì chẳng khác gì đồ lạc loài. Tính tình cậu ta rất tốt, luôn luôn mỉm cười thân thiện. Thoạt nhìn quan hệ với ai cũng không tồi, trên thực tế lại chả hề có bạn thân. Với tư cách là đối tượng hấp dẫn các nữ sinh “tập kích” ngang ngửa Nghiêm Trấn và Kiều Dật Chi, ngờ đâu tới nửa học kì hai lớp mười một vẫn chưa quen ai cả, vì lẽ đó xuất hiện biệt danh: Đóa hoa mỉm cười trên núi cao.
Kiều Dật Chi khi ấy còn bồng bột nọi dại, mọi chuyện xưa nay đều xử lí dễ như trở bàn tay, bị người ta kích động đến vậy nào chịu thấu chứ? Cho nên mặc kệ có hợp hay không, bấy giờ gã quyết tâm phải tán đổ Khương Lăng. Lần theo đuổi này mất tận hai năm, theo đuổi từ trong nước ra ngoài nước, rốt cuộc kế hoạch cũng thành công.
Lúc Nghiêm Trấn mới nghe được thì kinh ngạc suýt rụng cả cằm, sau này ngẫm kĩ hơn lại cảm thấy hợp lí: Thời điểm Kiều Dật Chi theo đuổi người ta, chỉ cần họ nở một nụ cười, gã sẵn sàng dâng toàn bộ thế giới đến trước mặt đối phương. Gã giàu có, thú vị, học vấn cao, đẹp trai, thông minh, một trăm Nghiêm Trấn cũng chẳng giỏi nói lời ngon ý ngọt bằng gã, thật khó để không động lòng.
Nhưng đợi khi yêu đương thì chẳng còn là vậy nữa.
Chỉ trong vòng ba tháng, Nghiêm Trấn đã nghe gã phàn nàn phiền phức hết lần này tới lần khác. Bẵng đi một thời gian, vào một cuộc gặp gỡ nọ, Khương Lăng tình cờ nghe thấy gã lỡ miệng, nên bèn biết điều kết thúc mối quan hệ này.
Phần lớn lũ bè bạn đều khen ngợi Kiều Dật Chi, nói không hổ Kiều đại thiếu cầm được buông được, chúc mừng gã quay về cuộc sống tự do. Song Nghiêm Trấn lại cảm thấy không ổn lắm, anh lén đi xem Khương Lăng một lần —— Tuy Khương Lăng rất muốn tỏ ra mình ổn, thế nhưng điệu bộ lại bán đứng cậu ta. Dù có nỗ lực cư xử phù hợp ra sao thì ánh mắt cũng chẳng giấu giếm nổi —— Đôi mắt kia từng sáng ngời lấp lánh, lúc đó lại hoàn toàn dập tắt, ảm đạm vô tri, nom giống hệt hai cái hố đen ngòm.
Một kẻ hiếm khi xúc động như Nghiêm Trấn cũng hết sức bất ngờ. Đêm ấy quay về bèn nghiêm túc từ chối đàn em đang theo đuổi mình, từ đấy chả dám quen bừa bãi nữa, mỗi lần tìm người cũng cố hết sức giới hạn quan hệ trong mặt tình dục mà thôi, bởi nếu đã đi kèm với vật chất thì nên cẩn thận tránh hết mọi khả năng “Nảy sinh tình cảm” —— Anh có tiền, có tài nguyên, có địa vị, có toàn quyền quyết định, chơi đến sảng khoái, và đương nhiên chỉ là hứng thú nhất thời, song không phải ai cũng giống anh. Một ý nghĩ nông nổi phút chốc đối với anh, biết đâu lại là khắc cốt ghi tâm đối với người khác, điều này quá nặng nề, anh chẳng báo đáp nổi, thế giới lớn như vậy, còn nhiều người tử tế, việc gì phải tạo nghiệp cơ chứ.
Anh tự cho rằng mình sáng suốt, diệt sạch mọi khả năng xảy ra bi kịch ngay từ đầu.
Anh tuyệt đối sẽ không ân hận như Kiều Dật Chi, mất hình tượng đến nỗi uống say bí tỉ vừa khóc vừa trách “Tất cả là do Khương Lăng hại tôi, kể từ khi gặp gỡ cậu ta, tôi chả còn hứng thú khi nhìn kẻ khác”; cũng chẳng cần phải nghe việc bạn trai cũ từng tự sát từ miệng người ngoài, để rồi đau thấu tim gan vì nó; chẳng cần phải hất mặt bịa đặt vô số lời nói dối rằng mình đang gạ một tình nhân cũ chả có ấn tượng gì, thời khắc chân tướng bị vạch trần lại điên cuồng lao đến ngăn cản đối phương tự sát lần hai…
Anh chỉ biết thờ ơ lạnh nhạt, làm một người ngoài cuộc tỉnh táo nhẫn nại.
Đáng tiếc trời không toại lòng người, đứng trước vấn đề này, không ai trở thành người ngoài cuộc cả.
Hết thảy sự thông minh anh tự nhận, rốt cuộc chỉ là thay đổi hình thức bi kịch mà thôi. Hơn nữa ngay từ khi bắt đầu, ai có thể ngờ rằng người động lòng trước sẽ là Nghiêm Trấn cơ chứ?
Nghiêm Trấn thở dài, khẽ xoa ấn đường, mở cửa xe bước lên lầu. Lúc vào phòng thì tiện tay cởi áo sơ-mi vứt phăng nó đi, chẳng màng thay áo ngủ mà ngã luôn xuống giường.
Hiện tại đã quá nửa đêm, cảm xúc anh lên xuống kịch liệt cả hôm nay, chạm trán vô số tình huống ngoài ý muốn, dẫu cho thần kinh Nghiêm Trấn có làm bằng sắt, thì lúc này cũng đã đến giới hạn cuối cùng. Đầu óc anh không suy tính nổi nữa, chỉ biết kéo Tô Cẩn Tâm vào ngực theo bản năng, chóp mũi đặt lên gáy Tô Cẩn Tâm, hít mùi hương nhàn nhạt dễ chịu trên người cậu —— Bộ dạng Khương Lăng nhào tới níu cánh tay anh liên tục xuất hiện trước mắt, hao gầy, tiều tụy, hốc mắt lõm, ánh mắt điên cuồng… Chẳng còn bóng dáng cậu học trò giỏi “xinh trai cười ngọt cái gì cũng biết” thời trung học.
Mà Kiều Dật Chi cũng đồng thời sa đọa trong đó, chẳng qua chỉ đang gắng gượng mỗi cái vỏ phong lưu phóng khoáng mà thôi, chỉ cần xích lại gần quan sát, sẽ thấy đáy mắt gã tràn đầy nỗi ân hận cùng vết thương loang lổ do tuyệt vọng đục khoét.
Mối quan hệ trái ngang nào ngờ có thể dằn vặt người ta tới mức này, Nghiêm Trấn quả thực nghĩ thôi đã sợ.
Anh biết bản chất giữa mình và Kiều Dật Chi chẳng hề khác nhau —— Đãi ngộ gia thế, xưa nay luôn luôn lấy được thứ mình thích dễ như trở bàn tay. Nếu không phải bên cạnh xuất hiện trường hợp khốc liệt đến thế, ắt hẳn anh sẽ chẳng bao giờ ý thức được rằng con người yếu ớt tới vậy, rằng tình cảm khó vượt qua sóng gió nhường ấy. Ngẫm theo cách đó, biết đâu Tô Cẩn Tâm…
Nghiêm Trấn chẳng dám ngẫm kĩ, vô thức siết chặt vòng tay hơn, người trong ngực bỗng nhiên khẽ hắt xì một hơi.
Bấy giờ Nghiêm Trấn mới sực nhớ Kiều Dật Chi đốt trầm an thần cho Khương Lăng, anh bèn nhanh chóng bật dậy. Dù hai mí mắt sắp sụp tới nơi rồi, vẫn cứng đầu cố bước vào phòng vệ sinh bật vòi sen.
Anh chỉnh nhiệt độ nước rất thấp, làm lạnh đầu óc áp lực quá độ chút đỉnh, cuối cùng đưa ra quyết định kích động nhưng chẳng kém phần quả quyết: Nếu đã ra tay cướp người, chi bằng dứt khoát nói rõ ràng đi, dù bị từ chối cũng không sao cả. Anh đủ sức chịu đựng lời cự tuyệt, cũng có nhiều biện pháp theo đuổi đối phương, song anh đã sắp sửa mất kiên nhẫn rồi.
Quyết định này cứ như một tia chớp, chém phăng bụi gai giăng chằng chịt nơi anh.
Nghiêm Trấn rời khỏi phòng vệ sinh, khói mù trong lòng xua tan sạch sẽ, thậm chí còn khẽ ngâm nga vài câu.
Anh chui vào chăn, ôm Tô Cẩn Tâm thật chặt, toàn thân tràn đầy cảm giác nhẹ nhõm vì giải quyết nhanh chóng, chẳng mấy chốc chợt chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Thế nhưng anh chẳng hề phát hiện, rằng Tô Cẩn Tâm nằm trong ngực anh chầm chậm mở mắt, nhìn anh rất lâu, cuối cùng lại không dám sáp tới phía trước, chỉ nhấc tay lên, vuốt nhẹ vết cào mới mẻ trên cánh tay trần anh đang khoác nơi eo cậu.
Sáng hôm sau Nghiêm Trấn tỉnh giấc sớm, Tô Cẩn Tâm còn sớm hơn cả anh.
Rửa mặt xong tìm một vòng mà chả thấy người đâu, tiến vào phòng khách nhìn xuyên qua cửa kính kéo mới phát hiện Tô Cẩn Tâm nấu điểm tâm trong bếp.
Cậu mặc tạp dề trắng ngần, vòng eo bị ghìm lại trông rất nhỏ, động tác hết sức lưu loát, khơi gợi đôi chút dáng vẻ thuần thục và ung dung, hiền lành như đang ở chính nhà mình, khiến người ta dễ dàng xiêu lòng.
Nghiêm Trấn kéo cửa sang, ôm chầm lấy cậu từ phía sau: “Dậy sớm thế à? Sao không ngủ tiếp một lát? Để giúp việc làm là được rồi.”
Tô Cẩn Tâm ngoảnh đầu lại nhắm mắt chờ anh hôn, hôn xong mới bảo: “Chẳng phải ngài từng bảo, giúp việc ở đây nấu cơm không ngon ư?”
Căn hộ bên này của Nghiêm Trấn chỉ có một người giúp việc, vệ sinh quét dọn rất cần mẫn, nhưng nấu nướng lại khiến người ta phiền muộn. Nghiêm Trấn chả phải kẻ có yêu cầu cao về mặt ăn uống, ngày thường qua loa cho xong, cũng chẳng phàn nàn gì nhiều, chỉ khi ở trước mặt Tô Cẩn Tâm mới bắt đầu mè nheo nhắc đến hai lần, ai ngờ cậu vẫn còn nhớ rõ nói.
Thực ấm áp.
Anh nghĩ, quả nhiên, anh sẽ từng bước mà trầm luân vào vòng xoáy mang tên “Tô Cẩn Tâm”, chẳng thể nào tránh được. Những khoảnh khắc này thực sự quá nhiều, rải rác trong sinh hoạt, lặng thầm chẳng một tiếng động, giống hệt làn gió tháng Ba lay nhẹ cành liễu đan quyện mưa hoa mơ lất phất, đợi đến lúc phát hiện thì con tim đã bị mưa dầm ướt đẫm, dẫu muốn bung ô cũng chả kịp nữa rồi.
Đành phải vui vẻ chịu đựng.
Anh hết cách mà vụng trộm khẽ cười, đặt chóp mũi lên gáy Tô Cẩn Tâm theo thói quen, hít mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi nọ, hạ quyết tâm mở lời:
“Cẩn Tâm, tôi có chuyện muốn nói với em.”
Danh sách chương