Chuyển ngữ: Jane

“Ở bên cạnh một người như vậy, được một đôi mắt ấm áp và dịu dàng quan sát suốt ba năm ròng rã, nào có thể trở ra toàn vẹn.”

***

Nói thì dễ thế, chứ có làm nổi hay không, trong lòng Nghiêm Trấn cũng chẳng rõ, anh chỉ đành xem nó giống một nguyện vọng tốt đẹp.

Vốn cứ ngỡ rằng dễ dàng thực hiện, dẫu sao anh luôn nổi tiếng là giữ cái đầu lạnh để đi đúng kế hoạch. Và lần này cũng chẳng ngoài dự đoán, anh nên tỉnh táo trước sau như một, kiềm chế tính khí mà cân nhắc kĩ lưỡng, chậm rãi bước vào cuộc sống Tô Cẩn Tâm, xóa sổ hai từ “Bạn trai” ấy từng chút từng chút một.

Song trên thực tế lại chẳng dễ dàng.

Thời khắc đứng trước sân bay nhìn bóng lưng Tô Cẩn Tâm dần thu nhỏ, cuối cùng biến mất nơi góc ngoặt, Nghiêm Trấn mới phát hiện, nước đi của mình đã sớm sai lầm.

Cái gọi là “Tiện tằn dễ nhập xa hoa, xa hoa rất khó đổi ra tiện tằn”, mọi sự trên đời đều là thế.

Xưa nay anh chưa từng chung sống cùng Tô Cẩn Tâm suốt thời gian dài đến vậy. Tối đa ba ngày hầu hết là đi du lịch, tuy nhiên cảm giác khi du lịch vẫn khác hẳn ngày thường. Anh chỉ lặng lẽ suy ngẫm chút đỉnh, có đối tượng ngoan ngoãn trong nhà ắt hẳn không tồi.

Thử rồi mới biết được, tốt đẹp vượt xa so với anh nghĩ. Mỗi chi tiết trong đời đều nhờ đối phương mà trở nên mới mẻ sống động hơn, sáng sớm bừng tỉnh cũng chẳng thấy ánh nắng chói chang kịch liệt nữa, từng hơi thở tràn ngập ngọt ngào.

Có trời mới biết lúc ở sân bay, anh phải cố gắng nhường nào mới kiềm chế nổi bản thân, không gây ra chuyện khó lòng cứu vãn.

Vốn nên lấy làm tự hào lẫn may mắn về khả năng tự chủ của bản thân, song lại có đôi chút tiếc hận khó hiểu, bởi lẽ nếu chịu giữ Tô Cẩn Tâm lại ——

Dừng ngay, đừng nghĩ theo chiều hướng ấy.

Nghiêm Trấn khẽ xoa ấn đường. Giữa anh và Tô Cẩn Tâm có vô số điều chênh lệch —— Hầu như chẳng thể vượt qua khoảng cách xã hội, chả phải chỉ cần anh ngồi xổm xuống, hoặc chăng Tô Cẩn Tâm khẽ kiễng chân lên là sẽ san bằng được nó. Thực tế nếu không nhờ mối quan hệ hợp đồng vặn vẹo này, thậm chí cả hai suốt đời cũng chẳng tài nào lướt qua nhau nơi đường phố nổi. Ắt hẳn khả năng gắn kết duy nhất, chính là một ngày nào đó Tô Cẩn Tâm bỗng thấy anh trên tivi mà thôi.

Một câu nói của anh, có thể thay đổi vận mệnh của hàng trăm hàng ngàn người bình thường như Tô Cẩn Tâm, chưa cần nói đến dẫu Cẩn Tâm thuộc quần thể người bình thường, cũng là cái loại lẻ loi hiu quạnh, chả có tí sức chịu đựng rủi ro nào.

Chuyện tương tự anh từng chứng kiến không ít, khi xưa Kiều Dật Chi nổi hứng nhất thời kiên quyết giữ đối phương kè kè bên mình, kết quả chơi chán lại vứt, anh vẫn nhớ rõ đôi mắt trống rỗng của thiếu niên bị bỏ rơi cùng cảnh tượng tự sát máu tươi đầm đìa.

Cho dù không thể ở bên nhau, anh cũng không muốn Tô Cẩn Tâm phải ra nông nỗi này.

Việc nhỏ chả đáng để ý trong mắt người khác, lại thường xuyên bị phóng đại vô hạn trong mắt Tô Cẩn Tâm, dễ dàng mừng rỡ như điên, cũng dễ dàng ngồi trên đống lửa tự giày vò mình, trằn trọc thức trắng cả đêm —— Trước kia đưa Tô Cẩn Tâm trở về trường, anh chỉ thuận miệng nói một chữ “Béo”, ngoảnh đầu đã phát hiện cậu lẻn vào phòng vệ sinh soi gương bóp bụng vài lần, bày đủ loại tư thế, hết nhìn trái lại nhìn phải, cơm cũng chả dám ăn nhiều.

Bộ dạng dịu ngoan dè dặt của Tô Cẩn Tâm thật sự quá đáng yêu, Nghiêm Trấn cũng rất thích, anh vốn cảm thấy thoải mái thân mật. Song bây giờ, anh càng muốn Tô Cẩn Tâm thư thái, tự do, vui vẻ hơn. Vì lẽ đó những ý tưởng xấu xa kia, tốt nhất đừng nên nghĩ đến nó.

Nói thì nói thế, nhưng tư duy nào dễ bị khống chế.

Mấy hôm liên tiếp, ngoại trừ thời gian làm việc, Nghiêm Trấn cứ thoáng đờ đẫn. Đầu óc ngẫm chuyện về Tô Cẩn Tâm hết lần này tới lần khác, rồi lại giống hệt chả suy tư điều gì.

Nhấp một ngụm cà phê, anh bắt đầu vô thức lướt ảnh Tô Cẩn Tâm trong điện thoại —— Kì thực chỉ vỏn vẹn hai tấm mà thôi, còn là do Tô Cẩn Tâm lén tự chụp, ngày xưa chả dám lưu nhiều, sợ nhỡ một ngày nào đó bất ngờ đánh rơi nó, bị kẻ lạ nhặt được bán cho paparazzi lại sinh lắm chuyện, anh thì chẳng sao cả, nhưng cuộc đời của Tô Cẩn Tâm sẽ bị hủy hoại.

Chỉ cần trông thấy thiếu niên nào vóc dáng nhỏ nhắn, phong cách quần áo khá tương đồng, đều sẽ dừng bước dõi theo phút chốc.

Một ngày thất thần vô số lần, tới nỗi thư kí cũng hỏi có phải anh quá mệt mỏi do hoạt động M&A lần trước hay không, cần nghỉ ngơi một thời gian chứ? Bè lũ biết anh đã đến thời điểm “Hóng gió”[1] bèn tìm anh ra ngoài tụ tập, uống rượu tán gẫu cùng nhau đương nhiên sẽ náo nhiệt vô ngần, song vòng tay ai nấy cũng ôm ấp, chỉ mình anh là cô đơn, đâm ra cảnh tượng khá khó coi, có kẻ nhất quyết muốn tiếp anh cho bằng được, anh lại chẳng bằng lòng quan tâm đối phương. Trước khi về nhà còn đổi áo khoác, mùi hương thác loạn nơi vũ trường cực kì nồng, Tô Cẩn Tâm rất dễ nhận ra.

[1] Từ để chỉ tù nhân được thả ra đi dạo quanh sân hoặc đại tiểu tiện nếu có thái độ chấp hành tốt.

Đến nhà lại bỗng sực nhớ, hiện tại Tô Cẩn Tâm chẳng còn ở đây, không ai quan tâm anh đi đâu làm gì nữa, mà anh đã ở trong biệt thự suốt mấy ngày rồi. Xét theo lệ cũ, lúc làm việc, anh cần ở căn hộ bên cạnh công ty.

Rõ là rối tung cả lên.

Đương lúc uể oải, Kiều Dật Chi chợt tìm anh: Tài trợ một triển lãm nghệ thuật, nghệ thuật gia thiên tài mới nổi tiếng, vị trí ngay trung tâm thành phố, tác phẩm điêu khắc gây chấn động vô ngần, vẫn đang thực hiện, có cần tới thưởng thức cảnh sống hay không?

—— Kiều Dật Chi là kẻ công tử bột nhất trong đám bạn của Nghiêm Trấn, xài tiền như nước, ánh mắt lại độc. Một khi được gã khen thế kia, vậy nhất định là hàng tốt. Nghiêm Trấn vì Tô Cẩn Tâm mà tìm hiểu chút ít nghệ thuật, anh bỏ vốn đầu tư mảng này. Nếu có triển lãm đẹp tổ chức, chỉ cần nhàn rỗi sẽ ghé qua ngắm phút chốc.

Vì vậy anh bèn nói được, mà quả thực là danh bất hư truyền.

Mặc dù vẫn chưa công bố tác phẩm, ánh đèn và không khí cũng hơi tệ, song cứ xem như thi công tại nơi bừa bãi thế này, cũng có thể cảm nhận rõ nỗi đau khởi nguồn từ tận sâu sinh mệnh cùng sức sống dạt dào của tác phẩm. Nghiêm Trấn từ tốn sải bước về phía trước, nghe Kiều Dật Chi đứng cạnh giới thiệu: Hiện tại là sinh viên vừa tốt nghiệp, đã làm dấy lên sự cuồng nhiệt ở nước ngoài, nếu tiếp tục bồi dưỡng thì sẽ phát triển cực kì, muốn thâu tóm nên chộp lấy thời cơ bây giờ, bằng không chỉ sợ sau này có tiền cũng khó mua được. Lí lịch cũng khá truyền kì, nghe đồn sau lưng có nhà tài trợ thần bí…

Nghiêm Trấn tạm thời nghe, thầm nghĩ về sau cũng cần người tài hỗ trợ Tô Cẩn Tâm xử lí triển lãm, bỗng nhiên, anh dừng chân trước một sảnh triển lãm ngăn cách phòng khách chính: “Đây là?”

“À.” Diệp Hồng Huyên khẽ liếc mắt, “Đây là series độc lập, nên dành riêng một sảnh triển lãm…”

Đó là hàng loạt bức điêu khắc, chỉ có mỗi bộ phận cơ thể, nguyên liệu tổng hợp là đá cẩm thạch kinh điển nhất, một dãy hết thảy bảy bức.

Bức cuối cùng dường như vẫn chưa hoàn thiện, bị che bằng nửa mảnh vải.

Tất cả đều là tư thế cực đoan nom chẳng hoàn thiện nổi, chỉ đứng xa đã cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng giãy giụa mà tứ chi bộc lộ ra.

Nghiêm Trấn bắt đầu chau mày.

Anh nhanh chóng bước đến bức điêu khắc gần nhất, quan sát thật kĩ, phút chốc, lỗ tai thoáng ù đi, sớm nghe không vào Kiều Dật Chi giới thiệu đủ loại “Tư liệu sống truyền thống cùng kết hợp biểu đạt hiện đại” gì đấy nữa, máu nóng xộc lên đỉnh đầu, huyệt Thái Dương khẽ giật, đôi mắt hoàn toàn đỏ ngầu.

Thân thể này, chỉ mấy hôm trước vẫn còn nằm ngủ trong ngực anh —— Thời khắc ấy thả lỏng thoải mái biết nhường nào, chả hề vặn vẹo giống như vậy.

Hiện tại Nghiêm Trấn đã biết, đây là triển lãm của ai.

Tới tận khi Kiều Dật Chi nhận ra điều bất ổn, xua xua tay trước mặt anh, kêu vài tiếng “A Trấn”, Nghiêm Trấn mới thoát khỏi cảm xúc mãnh liệt, “Đừng công bố sảnh triển lãm này.”

“Gì cơ?” Kiều Dật Chi khó hiểu.

“Tôi muốn mua toàn bộ series.” Nghiêm Trấn nói, phút chốc lại bổ sung, “Nếu tương lai có tác phẩm mới, cậu cũng đưa thẳng đến nhà tôi.”

“A Trấn cậu…”

“Sao hả? Sợ tôi mua chả nổi à?”

“Dĩ nhiên không phải, chỉ là…”

Bọn họ còn chưa kịp dứt lời, đã nghe thấy tiếng sập cửa “Rầm!” cực kì to: “Cậu khiến tôi quá thất vọng!”

“À, nghệ thuật gia này ——” Kiều Dật Chi giải thích với Nghiêm Trấn, “Cảm xúc khá là…” Giơ tay làm động tác nhấp nhô lên xuống.

Chả đợi Nghiêm Trấn trả lời, một âm thanh yếu ớt bỗng vọng sang: “A Lỗi, không được, em thực sự không làm được.”

Nghiêm Trấn tựa như bị giáng một roi vào đầu, sắc đỏ vừa phai nhạt nơi ánh mắt lại lập tức trào dâng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện