CHƯƠNG 34

Tiễn Cơ bị Chiêu Tài dẫn đi khắp núi đồi, cuối cùng đi về phòng của Chiêu Tài, hai người ngay cả đèn cũng không kịp thắp thì đã lăn lên giường.

Chiêu Tài gấp rút thoát sạch y phục của mình, sau đó lại phụ giúp lột đồ của Tiễn Cơ.

Tiễn Cơ hỏi, “Mông đau không?”

Chiêu Tài cắn cằm của Tiễn Cơ rồi nói, “Hết rồi!”

Tiễn Cơ sờ lên cái mông tròn trịa của Chiêu Tài rồi xoa nhẹ vài cái, “Từ từ đã, để ta đi vào nhà bếp tìm một chút dầu vừng.”

Chân còn chưa bước xuống sàn thì đã bị Chiêu Tài túm trở lại, mặt đỏ tai hồng lấy ra một hộp cao dưới gối đầu rồi nhét vào tay của Tiễn Cơ.

Tiễn Cơ mở ra rồi ngửi một chút, thơm thơm, trong đó còn thêm vào vài loại thảo dược giúp giảm sưng, loại cao này chuyên dùng để làm chuyện đó.

Tiễn Cơ cười ha ha một tiếng, “Lấy ở đâu vậy?”

“Trộm từ chỗ của a cha.” Chiêu Tài nói mà không biết ngượng, là ban ngày khi Tiễn Cơ nấu cơm thì Miêu Thanh có hỏi vị trí của hai người bọn họ khi lên giường, sau đó nằng nặc đưa thứ này cho hắn.

Có cao bôi trơn, Tiễn Cơ dễ dàng tiến quân thần tốc, Chiêu Tài nằm sấp trên giường, cái mông không ngừng lắc lư, tiếng kêu *** mỹ liên tục vang lên, làm cho Tiễn Cơ bắn vào cơ thể của hắn hết lần này đến lần khác, tấm chăn dưới thân cũng loang lỗ vết tích, ướt đẫm cả một vùng, làm ầm ĩ đến khi những tia nắng đầu tiên ló dạng thì hai người mới rốt cục chấm dứt tình sự.

Tiễn Cơ ôm Chiêu Tài ngủ trong chốc lát, khi nghe thấy tiếng gà gáy trong núi cất lên thì liền khoác y phục rồi xuống giường.

Ngón tay bé nhỏ của Chiêu Tài bắt lấy Tiễn Cơ, ngáp liên tục mấy cái, “Còn sớm mà, ngủ thêm chốc lát nữa đi.”

“Ta đi nấu cơm, ngươi ngủ tiếp đi.”

Chiêu Tài mơ màng ngồi dậy, ôm lấy cổ của Tiễn Cơ rồi hôn vài cái, sau đó nằm xuống giường, “Phụ thân thích ăn cá ít xương.”

“Đã biết.” Tiễn Cơ mỉm cười rồi đắp chăn cho Chiêu Tài, xem ra mèo con ngốc cũng có lúc rất thông minh, biết phụ thân của mình cố ý khó xử hắn cho nên bèn bày mưu tính kế giúp hắn.

Buổi sáng Miêu Ly vừa ra khỏi phòng thì liền ngửi thấy mùi cá, đi theo mùi thơm, hắn đứng trước cửa nhà bếp do dự có nên đi vào hay không.

Sau đó Tiễn Cơ lại nhìn thấy Miêu Ly, hắn không hề sợ hãi hay kinh ngạc mà chỉ nói, “Vừa làm xong một nồi mì cá viên, có muốn thử một tô hay không?”

Miêu Ly gật đầu, trên mặt của tô mì không có nhiều mì mà phần lớn chỉ là cá viên, đã lóc hết xương cá, dùng chày giã cho dai thịt cá rồi mới nắn thành viên.

Miêu Ly nhanh chóng ăn xong cá viên, sắc mặt không hề thay đổi. Tiễn Cơ lại cho hắn thêm một muỗng cá viên, Miêu Ly tiếp nhận tô, e hèm nói, “Ngươi làm nghề gì?”

“Mở quán bán mì.”

Miêu Ly hưng phấn, cuối cùng cũng tìm được cớ để quở trách Tiễn Cơ, “Ngươi để cho đứa con bảo bối của ta đứng bán mì với ngươi hả?”

Cá viên bị Miêu Ly dứt điểm nhanh chóng, Tiễn Cơ tiếp tục châm vào, “Năm ngoái vừa thuê một cửa hàng mặt tiền, đã tu sửa nhiều ngày, sang năm có thể dọn vào, ta còn chưa nói với Chiêu Tài, muốn làm cho hắn ngạc nhiên.”

Miêu Ly gật đầu, “Đúng là hơi nghèo một chút, nhưng tay nghề cũng không tệ lắm.” Uống một hơi cạn sạch tô mì, phần mì bên trong vẫn còn y nguyên, hắn đặt tô xuống, liếm khóe miệng rồi bỏ đi.

Đến lúc dùng điểm tâm buổi sáng thì Miêu Ly ăn rất ít, Miêu Thanh hỏi hắn làm sao vậy thì hắn liền nghiêng đầu qua rồi nói với Miêu Thanh vài câu. Miêu Thanh vừa nghe vừa nhìn sang phía Tiễn Cơ, Chiêu Tài ham ăn ham uống nên chẳng thấy a cha của ắn đang mỉm cười nhìn Tiễn Cơ, hoàn toàn là bộ dáng của một nhạc phụ đang nhìn xem nghĩa tế, càng xem càng thuận mắt.

Ngày mai chính là trừ tịch, mấy ngày nay Tiễn Cơ hiển nhiên trở thành đầu bếp chuyên dụng của Miêu gia.

Buổi sáng Miêu Ly đến tìm Tiễn Cơ, nhưng không đi đến phòng của Tiễn Cơ mà lại đi thẳng sang phòng của Chiêu Tài, ban đêm Chiêu Tài động tĩnh quá lớn, tiếng kêu ầm ĩ ngay cả Miêu Ly và Miêu Thanh ở xa nhất cũng nghe thấy rõ ràng.

Tiễn Cơ mặc vào y phục chỉnh tề rồi đi theo Miêu Ly về phía thư phòng, Miêu Ly cầm lấy một cây bút lông, Tiễn Cơ liền nghiền mực cho đối phương, tuy rằng chỉ là lấy lòng nhưng dù sao cũng đã thành thân với con của người ta, đương nhiên thân phận thấp hơn Miêu Ly một chút, cung kính như vậy thì sẽ không mất lễ tiết.

Miêu Ly cầm bút lông, không nói một lời nào, chờ Tiễn Cơ nghiền mực xong thì hắn liền chấm mực một chút rồi bắt đầu vẽ lên giấy.

Tiễn Cơ ló đầu nhìn, một cái đầu mèo tròn trịa đầy lông xuất hiện trên trang giấy.

Miêu Ly vừa vẽ vừa nói, “Chiêu Tài là miêu tiên, chắc là ngươi cũng đã biết, vậy ngươi là ai, không nói cho Chiêu Tài biết thì cũng nên nói cho người làm phụ thân này biết đi chứ.” Lão miêu tiên ngàn năm cũng không ngốc như con của hắn, Tiễn Cơ là người hay quỷ hay là tiên thì hắn chỉ cần nhếch mũi một chút liền biết rõ.

“Ta không phải là cố ý giấu diếm, chẳng qua ngay từ đầu cũng không ngờ hai người lại trở thành quan hệ này, hiện tại ta không biết nên mở miệng như thế nào.”

Miêu Ly liếc hắn một cái rồi tiếp tục vẽ, “Ngươi không nói thì cứ nói cho ta biết, để ta nói lại với hắn.”

“Như vậy thì không cần, để ta tự mình nói với hắn là được.” Tiễn Cơ vừa cười vừa nói, “Ta là Lộc Tồn tinh quân trong Bắc Đẩu thất tinh.”

Tay của Miêu Ly run lên, một giọt mực rơi xuống trang giấy, không ngờ Tiễn Cơ lại là đệ tam chân nhân của Bắc Đẩu. fynnz810

Mặc kệ Tiễn Cơ là ai, coi trọng con của hắn thì sẽ có thân phận thấp hơn hắn! Sau khi Miêu Ly ổn định tinh thần thì liền chấm vào giọt mực, biến giọt mực hóa thành một con bướm, “Hóa ra là Thiên Cơ, thảo nào dùng tên giả là Tiễn Cơ, như vậy Phó Quyền chính là Thiên Quyền hay sao?”

Tiễn Cơ gật đầu nói, “Đúng vậy.”

Đã vẽ xong bức họa, trên giấy là một con mèo tam thể đang bắt bướm, trông rất sống động. Miêu Ly viết hai chữ Chiêu Tài ở góc, đợi khô mực thì mới đưa cho Tiễn Cơ, “Tranh này giao cho ngươi, dám làm hư một chút, cho dù có mất cả ngàn năm tu luyện này của mình thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Đây không phải là đưa tranh, rõ ràng là mượn họa mà ám chỉ Chiêu Tài.

Tiễn Cơ cẩn thận cất tranh vào trước ngực, “Thiên Cơ không dám.”

Miêu Ly phất tay, “Đi xuống đi, đêm mai làm thức ăn nhiều một chút, phòng ngừa đến nửa đêm thì bị đói.”

Lần này mới xem như chính thức được cho phép.

Tiễn Cơ gật đầu lui ra, vừa đi đến bên cạnh cửa thì chợt nghe Miêu Ly ho khan hai tiếng, thản nhiên liếc mắt nhìn mình một cái rồi nói, “Nhớ làm nhiều cá viên hơn một chút.”

Quả nhiên là người một nhà! Tiễn Cơ vừa cười vừa tuân lệnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện