CHƯƠNG 23

Giữa trưa có một mâm đồ ăn, rau xanh xào đậu hủ, đậu hủ cắt thành từng khối với kích thước bằng nhau, trước tiên chiên trong chảo, sau đó xào cùng rau xanh.

Bên ngoài đậu hủ thì giòn, bên trong thì mềm mềm bùi bùi, cũng giống như cá chiên, Chiêu Tài tưởng tượng như mình đang ăn cá, lừa mình dối người cũng ăn rất vui vẻ, ăn hết một bát cơm tẻ, lại cắn nửa cái bánh màn thầu.

Chiêu Tài ở nhà Tiễn Cơ riết quen, sơn hào hải vị có đủ, không cần phải ăn cá thường xuyên mà vẫn no bụng, hai ba ngày có thể ăn một chút cá, cho nên hắn liền nhịn.

Vì thế khi Chiêu Tài phát hiện đến bữa tối là thức ăn còn thừa của bữa trưa thì trên mặt cũng không có nhiều thần sắc dao động, cầm lấy nửa cái bánh màn thầu giữa trưa ăn dang dở, tiếp tục chấm vào canh mà ăn.

“Tiễn Cơ, ngày mai ăn cá gì?”

Tiễn Cơ gấp một miếng cơm rồi nói, “Hấp đi.”

Chiêu Tài bập bập môi nói, “Hấp thì hương vị nhạt lắm, hay là kho đi?”

Tiễn Cơ liếc hắn một cái, “Đòi hỏi nhiều quá, tự mình kho đi.”

“Nếu biết kho thì còn tìm ngươi để làm gì?”

“Không biết kho mà còn hùng hổ ta đây?”

Ăn cá là đại sự! Khi đàm luận về chuyện này thì Chiêu Tài đặc biệt nhún nhường, ngây ngô cười lấy lòng Tiễn Cơ, “Chẳng phải là ngươi làm rất ngon hay sao, ta ngốc quá nên học không được mà thôi.” Bộ dáng này làm cho Tiễn Cơ cơ hồ sinh ra một loại ảo giác Chiêu Tài là một con chó biến thành mèo.

Đợi mãi một lúc mà không thấy Tiễn Cơ đáp lời, Chiêu Tài lại hỏi, “Được không? Có được hay không?”

Cái đầu của Chiêu Tài chống lên cằm của Tiễn Cơ, tỏ rõ đang vui mừng, nếu không đáp ứng thì cái tên này sẽ lập tức biến thành mèo mà nhảy lên người hắn rồi cọ cọ khắp nơi. Tiễn Cơ cười nhạt, “Hảo.”

Chiêu Tài được như ý liền nhảy cẫng lên, chạy xung quanh phòng một vòng.

Tiễn Cơ cầm bát, bất đắc dĩ mà lắc đầu.

“Tiễn Cơ, vì sao ngươi lại lắc đầu?”

“Ngươi có chắc rằng mình không phải là cún hay không?”

“Meo meo meo meo meo meo!!!” Chiêu Tài sửng sốt một chút, một lát sau lại điên cuồng kêu tiếng mèo, “Ngươi mới là cún!” Chẳng lẽ Tiễn Cơ không biết nói một con mèo giống con chó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với bọn họ hay sao? Dòng tộc miêu cao ngạo của bọn họ làm sao mà giống đám cẩu ngốc nghếch kia, cả ngày chỉ biết thè lưỡi lấy lòng nhân loại ngu xuẩn!

Khi Chiêu Tài suy nghĩ thì nét mặt cũng thay đổi, lúc thì kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, lúc thì khinh bỉ cười nhạo. Tiễn Cơ từ xa xa nhìn đến, nghĩ thầm là Chiêu Tài đang suy nghĩ chuyện gì đó bất thường, nếu không thì làm sao lại lộ ra bộ dáng ngốc như vậy cơ chứ? Trong lòng của Chiêu Tài đang khinh bỉ mấy con chó là ngu xuẩn, nhưng lại không ngờ chính mình cũng đang bị Tiễn Cơ cười nhạo là ngốc nghếch. Đã ngốc mà còn to mồm, thật đúng như Tiễn Cơ đã nghĩ.

Mùa đông rất lạnh, tuy Chiêu Tài có bộ lông mềm mại nhưng vẫn thích nằm lên giường cho ấm áp, đợi dùng bữa xong, hắn đi một vòng nhìn đám cá khô treo dưới mái hiên, sau đó đi rửa mặt rồi leo lên giường.

Tiễn Cơ rửa sạch bát đủa, dọn dẹp nhà cửa xong thì cũng sớm lên giường.

Chiêu Tài vừa thấy Tiễn Cơ tiến vào thì lập tức biến thành mèo để chừa chỗ cho Tiễn Cơ.

Tiễn Cơ vốn định mắng Chiêu Tài vài câu, ngay cả bát cũng không biết rửa, rốt cục không biết ai mới là đầy tớ. Sau đó ngẫm lại, hồi sáng chọc Chiêu Tài khó chịu, còn cắn đau ngón tay của hắn, lần này coi như huề.

Chiêu Tài nằm trên giường, ngửa đầu nhìn Tiễn Cơ ngồi xuống giường, cởi hài cởi y phục, nào biết đến tâm tư của Tiễn Cơ.

Mấy ngày nay hắn thường xuyên chui vào lòng của Tiễn Cơ mà ngủ, chui vào nơi đó thật sự rất thư thái, hiện tại hắn nhìn chằm chằm Tiễn Cơ thoát y lên giường, thời cơ vừa đến thì liền nhào đến.

Dưới chân vừa lạnh vừa không thoải mái, hắn không ngốc đến mức đó.

Tiễn Cơ thoát y phục xong, vừa mới đặt mông xuống, một chân vừa đặt lên giường, một chân còn lại vẫn thòng ở dưới đất thì liền nhìn thấy một cái bóng màu vàng chợt lóe lên, chờ hắn thấy rõ thì Chiêu Tài đã chui vào khoảng trống giữa ngực và cánh tay của hắn, chỉ cần hắn hơi nằm nghiêng người một chút thì còn mèo kia liền lọt thỏm vào lòng của hắn.

Tiễn Cơ buồn cười, nâng lên một chân còn lại, dựa vào giường, hắn nắm cổ của Chiêu Tài rồi đặt lên bụng của mình, “Ai cho ngươi ngủ ở đây?”

Chiêu Tài giả ngu nói, “Đã lâu trước kia, không phải ngươi nói là để cho ta ngủ trên giường hay sao?”

Tiễn Cơ vuốt dọc bộ lông trên người của Chiêu Tài, “Đó là cho ngươi ngủ dưới chân mà.”

Chiêu Tài tìm lý do, “Lúc ấy ngươi có nói như vậy đâu.”

“Thì hiện tại ta nói…” Tiễn Cơ nhàm chán nói đùa với Chiêu Tài, giả vờ ôm lấy đối phương, muốn ném Chiêu Tài xuống dưới chân.

Không ngờ Chiêu Tài nhanh trí vươn ra móng vuốt đầy lông, nói một cách chỉ trích, “Ban ngày ngươi cắn nát móng vuốt của ta!”

Tiễn Cơ chớp mắt nhìn phần đệm thịt hồng hào mềm mại, sau đó nghiêng đầu nhìn móng vuốt mũm mĩm nhỏ bé, bởi vì bị lông che kín cho nên hắn chẳng nhìn thấy gì.

Chiêu Tài dùng móng vuốt còn lại để đẩy ra phần lông ở mặt trên, Tiễn Cơ thấp thoáng nhìn thấy dấu răng rất nhạt, hắn hỏi một cách thờ ơ, “Thì sao?”

“Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy áy náy hay sao?”

Tiễn Cơ lắc đầu.

“Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy nên bồi thường cho ta hay sao?”

Tiễn Cơ tiếp tục lắc đầu.

Chiêu Tài ủ rũ, hắn không phải là đối thủ của Tiễn Cơ, đánh cũng đánh không lại người này, đành phải lắc mông đi xuống phía dưới.

Tiễn Cơ vươn tay kéo lại con mèo rồi hỏi, “Đi đâu?”

Chiêu Tài ỉu xìu nói, “Đi ngủ.”

Tiễn Cơ ôm lấy Chiêu Tài rồi tắt đèn nằm xuống, “Vậy ngủ nhanh đi.”

Chiêu Tài im lặng một lúc lâu, mãi cho đến khi Tiễn Cơ sắp ngủ thì mới nghe thấy một giọng nói rầu rĩ truyền đến từ trong lòng, “Vì sao?”

Vì sao để cho ta ngủ trong lòng của ngươi?

Đêm tối mờ mịt không thấy gì, Tiễn Cơ dựa vào cảm giác mà sờ soạng. Cũng khéo, vừa lúc đụng phải cái đầu tròn trịa của Chiêu Tài, lông tơ mềm mại, ấm áp lại mịn màng, Tiễn Cơ nhẹ nhàng xoa nhẹ vài cái, lại tiếp tục sờ sờ, quyến luyến không muốn buông tay.

“Muốn ngủ ở trong lòng của ta thì cứ nói thẳng với ta.” Tạm dừng trong chốc lát, sợ Chiêu Tài không rõ cho nên Tiễn Cơ lại bổ sung thêm một câu, “Về sau muốn cái gì thì cứ nói với ta, có thể đáp ứng thì ta đương nhiên sẽ đồng ý.”

Cá khô, cá kho, cá tam bảo, hồ lô ngào đường, bánh tổ chiên…

Chiêu Tài lập tức nhớ đến rất nhiều chuyện, tuy rằng Tiễn Cơ luôn khi dễ mình, ngoài miệng độc địa vô lý, nhưng khi mình muốn ăn, muốn làm gì thì rốt cục Tiễn Cơ cũng sẽ đồng ý.

Nhớ đến lúc ở nhà, a cha từng nói với mình rằng phụ thân là người ngoài rắn trong mềm, đừng thấy phụ thân bình thường hay nghiêm khắc giáo huấn huynh đệ bọn họ, nhưng thật sự chính là vì muốn tốt cho bọn họ, suy nghĩ và lo lắng cho bọn họ.

Tiễn Cơ có lẽ cũng là người như vậy.

Tiễn Cơ một mình ở cái thôn bé nhỏ này, cùng huynh đệ đánh cược xem ai kiếm được nhiều tiền nhất, còn Chiêu Tài hắn thì chẳng có cái gì, chỉ có thể làm cho người ta thêm phiền, hại người ta tốn tiền tốn của. Vậy mà Tiễn Cơ chẳng những không đuổi hắn đi mà còn giữ hắn lại bên cạnh, ngoài miệng nói muốn tìm đầy tớ nhưng kỳ thật rất hiếm khi để cho hắn làm việc nặng nhọc, ngoại trừ mỗi ngày đi theo bán quán thì Chiêu Tài có ăn có uống, cuộc sống vô cùng vui vẻ. fynnz810

Đêm mùa đông đặc biệt yên tĩnh, không có tiếng ve kêu, không có tiếng chim kêu, ngay cả tiếng hít thở trong phòng vẫn có thể nghe thấy rất rõ.

Khi nghĩ đến việc này, Chiêu Tài cảm thấy chính mình đã thông suốt một việc. Bên tai quanh quẩn tiếng hít thở của Tiễn Cơ, Chiêu Tài ở trong lòng tìm kiếm một lời cảm tạ Tiễn Cơ, cảm tạ Tiễn Cơ đã giữ hắn lại, cảm tạ Tiễn Cơ đã cho hắn biết rằng ăn cá có nhiều cách như vậy.

“Chiêu Tài…”

Chiêu Tài còn chưa mở miệng thì đã bị Tiễn Cơ lên tiếng trước.

“Ừ? Gọi ta có việc gì?”

“Ngươi…có nhớ nhà không?”

Chiêu Tài nghẹn họng, nói không nên lời.

“Hầy…” Tiễn Cơ không nặng không nhẹ mà thở dài một tiếng, dừng trong tim của Chiêu Tài, kích dậy vô số gợn sóng, “Sắp đến tất niên, muốn ăn cái gì để đón tết?”

“…”

“Ngươi thấy đó, ta lẻ loi một mình, tất niên mà lạnh lẽo như vậy thì rất thảm thương, không bằng năm nay ngươi cùng ta mừng lễ tất niên đi, được chứ?”

“…”

“Này, vì sao không nói gì?” Lồng ngực hơi động đậy, cảm thấy trước ngực trở nên ẩm ướt, y phục bị móng vuốt bấu chặt, không cho hắn cử động. Kềm nén tiếng khóc đứt quãng—tiểu tử kia đang khóc. Tiễn Cơ âm thầm thở dài, mèo con không chịu nói, chắc là sợ bị mất mặt, cho nên Tiễn Cơ đành phải cố ý giả vờ như không biết, “Chẳng lẽ là đang ngủ. Oa…mệt thật, ta cũng ngủ đây.”

Một lúc sau tiếng ngáy cất lên từ miệng của Tiễn Cơ.

Chiêu Tài khều khều ngực của Tiễn Cơ vài cái, xác định là đang ngủ thì mới dám lên tiếng òa khóc.

Cái tên nhân loại bị mình nói là ngu xuẩn, chỉ biết nói những lời độc địa tức chết người, vì sao lại ôn nhu nhỏ nhẹ với mình như vậy? Rõ ràng là sợ mình cô đơn mà lại nói ngược như thế!

Cái gì mà bảo mình cùng hắn mừng lễ tất niên, căn bản là Tiễn Cơ cùng mình mừng lễ tất niên thì đúng hơn.

Chiêu Tài càng nghĩ thì trong lòng lại càng khó chịu.

Nếu ngươi hỏi hắn vì sao lại khó chịu thì Chiêu Tài chắc chắn sẽ rống to, “Làm sao mà ta biết được! Đi hỏi Tiễn Cơ đi, vì sao phải đối xử với ta tốt như vậy!” Làm hại hắn chỉ muốn khóc.

Tiếng khóc của Chiêu Tài tê tâm liệt phế, làm ướt bộ nội y mỏng manh của Tiễn Cơ, vừa khóc vừa cọ, bộ dáng nhỏ nhắn vô cùng thê thảm.

Tiễn Cơ không đành lòng tiếp tục giả vờ, hận không thể lập tức ôm chặt con mèo con vào lòng, an ủi một trận, nhưng với tình hình trước mắt mà không giả vờ ngủ thì lại không được.

Tiễn Cơ lặng lẽ thở dài, khó khăn lắm mới đợi cho Chiêu Tài khóc mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi, lúc này hắn mới dám kéo ra y phục của mình, thay tiểu tử kia lau khô nước mắt trên mặt.

Trong bóng đêm, ánh mắt của Tiễn Cơ sáng rực không giống người phàm, hắn thật cẩn thận mà nâng đầu của Chiêu Tài lên, cẩn thận ngắm nghía, đúng là có khả năng nhìn xuyên bóng đêm.

Chiêu Tài không biết tình hình mà cứ lăn ra ngủ, vừa rồi khóc lóc thảm thiết làm cho cái mũi của hắn trở nên đỏ bừng, đôi môi khô nứt.

Tiễn Cơ nhìn vài lần, cau mày khó chịu. Hắn cúi xuống, vươn đầu lưỡi, chậm rãi liếm một vòng quanh môi của Chiêu Tài, cho đến khi đôi môi khô khốc trở nên ẩm ướt như ngày xưa thì mới hài lòng bỏ ra.

Môi bị liếm ngứa làm cho Chiêu Tài thè lưỡi ra, liếm lên liếm xuống vài cái, sau đó nhanh chóng rút lại vào trong miệng.

Tiễn Cơ cười ha ha, tiếp tục cúi xuống mút một cái, trong lòng vui vẻ.

Vừa rồi cứ xem như hôn môi đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện