CHƯƠNG 13-14

Chiêu Tài mặc kệ thật giả, trong lòng đã tính kế sẵn sàng, nếu khó ăn thì sẽ đưa tất cả trứng cá cho Tiễn Cơ ăn, hắn đè lên bụng cá, nơi đó rất phình, khẳng định là có rất nhiều trứng cá, cũng đủ để Tiễn Cơ no bụng. Mà hắn thì có đầu cá lớn như vậy, nhớ đến chuyện này làm cho khóe miệng kéo thành một nụ cười tươi rói.

Tiễn Cơ bảo Chiêu Tài đặt cá lên bàn đá, tiếp nhận con dao do Chiêu Tài truyền đến, sau đó giơ tay chém xuống, hai nhát dao liền chặt bỏ đầu cá, tiếp theo lưỡi dao rạch xuống phần bụng, lấy ra trứng cá và bong bóng cá đặt trong bát, cẩn thận lấy ra nội tạng rồi vứt bỏ.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Tiễn Cơ đặt dao xuống rồi bắt chéo chân ngồi trên ghế đá để nghỉ ngơi.

Chiêu Tài sốt ruột lượn quanh hắn một vòng, “Tiễn Cơ Tiễn Cơ, vì sao ngươi lại dừng tay?” Hắn thật sự rất tham ăn.

“Ngươi không rửa đầu cá thì làm sao ta đi nấu ăn?”

Chiêu Tài đặt mông ngồi xuống ghế đá, đối mặt với Tiễn Cơ mà hỏi, “Vì sao phải là ta đi rửa?”

Tiễn Cơ cầm lấy sợi dây màu đỏ trên cổ của Chiêu Tài rồi giật giật, nói một cách đương nhiên, “Bởi vì ngươi là đầy tớ của ta.”

Chiêu Tài dựng thẳng bốn ngón tay lên, đặt trước mắt Tiễn Cơ, “Ta chỉ mới ăn của ngươi bốn con cá!”

Tiễn Cơ ngoáy ngoáy lỗ tai hỏi lại, “Thì sao?”

Bốn ngón biến thành ba ngón, ngón tay của Chiêu Tài sắp chạm vào mặt của Tiễn Cơ, “Ta đã làm đầy tớ cho ngươi ba ngày.”

Tiễn Cơ cụp xuống một nửa ngón tay của hắn, “Là hai ngày rưỡi.”

“Hảo, coi như là hai ngày rưỡi.” Chiêu Tài bấm ngón tay làm toán, “Một ngày phải ăn ba bữa cơm, hai ngày rưỡi hơn là tám bữa cơm, kết quả thì sao? Ta chỉ mới ăn được bốn con cá, có một ngày một đêm không được ăn, còn phải làm đầy tớ, nợ của ngươi xem như thanh toán xong.”

“Chuyện này không phải tùy theo ý của ngươi. Ngươi ở nhà của ta thì phải trả tiền thuê nhà, đừng cho là ta không thấy buổi sáng ngươi thừa dịp ta ở trong nhà bếp mà ăn vụng củ cải của ta nha.”

“Cái đó…cái đó…ăn chẳng ngon gì cả.” Bị người vạch trần, Chiêu Tài hoàn toàn quên mất việc phải lấy lại công bằng, chỉ lắp bắp nói, “Ta cắn một miếng thì phải ói hết cả ra.”

Đúng là miệng mèo con rất nhỏ, củ cải trong vườn lại vừa thô vừa to, Chiêu Tài cắn một miếng thì miệng chỉ dính đầy bùn và vỏ củ cải.

Mèo con đúng là ăn vụng, đương nhiên chỉ lén lút không dám hỏi Tiễn Cơ, cũng sẽ không biết lựa chọn củ cải, cắn phải củ không chín cho nên cực kỳ lạt miệng.

Tiễn Cơ còn không ăn nổi, huống chi là Chiêu Tài chỉ quen ăn thịt.

Tiễn Cơ tiêu diêu tự tại rung đùi, “Ta mặc kệ, ăn vụng chính là ăn vụng, cho dù ngươi liếm một cái thì cũng tính là ăn vụng!”

Chiêu Tài phẫn nộ lên án, “Làm sao mà ngươi có thể nói như vậy cơ chứ!”

Tiễn Cơ khoát tay nói, “Đây là quy củ làm người, ngươi là một con mèo thì làm sao mà biết?”

Chiêu Tài tức giận muốn sùi bọt mép, suy sụp bả vai, ủ rũ bưng chậu, đem đầu cá ném vào rồi đi đến bên cạnh giếng để múc nước rửa sạch.

Tiễn Cơ sai được tiểu đầy tớ nên cảm thấy rất hăng hái, nhìn Chiêu Tài bận rộn khiến hắn toác mồm ra cười thầm. Có Chiêu Tài nên hắn giảm bớt được một chút việc nhà, lại tăng thêm không ít chuyện vui. Con mèo con kia mặc dù có đôi khi giận dỗi nhưng đều là vì chấp niệm đối với cá. Chỉ cần thỏa mãn cái miệng của đối phương thì hết thảy đều sẽ đâu vào đó.

Tiễn Cơ hừ cười, rung đùi đắc ý mà tính toán, lặng lẽ cười trộm, hắn sẽ không ngốc đến mức để cho Chiêu Tài bỏ chạy. Ngoại trừ sợi dây đỏ trên cổ của Chiêu Tài thì hắn còn muốn tìm phương pháp khác để giữ Chiêu Tài ở lại bên mình! Hai người cùng nhau kiếm tiền, hắn không tin không thể thắng được sáu người kia! Chiêu Tài ngồi xổm bên cạnh giếng, nghiêm túc rửa đầu cá, sau khi rửa xong thì đem chậu đến trước mặt Tiễn Cơ, “Rửa xong rồi.”

Tiễn Cơ sờ đầu Chiêu Tài rồi khen ngợi một câu, “Không tệ, rửa rất sạch, đi vào nhà bếp thôi.”

Nghe thấy hai chữ nhà bếp khiến ánh mắt của Chiêu Tài phụt ra ánh sáng trong suốt, nước miếng cũng theo phản xạ có điều kiện mà bắt đầu chảy ra.

Tiễn Cơ đi đằng trước, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng nuốt nướng miếng ừng ực, hắn liền lặng lẽ cười thầm. Đối với con mèo yêu này thì phải sử dụng cả trừng phạt lẫn khích lệ, bình thường sẽ đối xử nghiêm khắc, thỉnh thoảng thì cho một chút ngon ngọt, Chiêu Tài sẽ vui vẻ vô cùng.

Con mèo con ngốc ơi là ngốc, nhưng tâm tư đơn thuần, cũng là một con yêu quái hiền lành.

Tiễn Cơ đứng trước tấm thớt rồi xắn y mệ lên, Chiêu Tài đặt cằm lên mặt bàn. Bất luận là người hay là mèo thì hắn luôn tìm một chỗ nào đó để đỡ lấy cái cằm của mình, giống như cái đầu của hắn nặng đến ngàn cân.

Tiễn Cơ dùng dao chạm vào chóp mũi của Chiêu Tài khiến Chiêu Tài hết hồn lui ra sau, cuống quýt đến mức té một cái bịch xuống đất.

Tiễn Cơ thoải mái cười to, Chiêu Tài tức giận kêu meo meo meo meo.

“Đừng la nữa, đêm nay cho ngươi ngủ trên giường.”



Nghe có thể được ngủ trên giường thì Chiêu Tài mới ngậm miệng lại, trở nên ngoan ngoãn. Bất quá trong lòng vẫn còn sợ hãi, cho nên hắn đứng cách xa Tiễn Cơ một chút, nâng cằm rồi nhìn đầu cá không chớp mắt. fynnz810

Sợ không cẩn thận thì đầu cá sẽ bay mất.

Tiễn Cơ không chọc Chiêu Tài nữa, sau khi nhóm lửa xong thì cầm lấy mấy cọng hành rồi cắt thành từng đoạn nhỏ, tiếp theo là thái lát củ gừng, thái xong thì bỏ vào cái bát nhỏ, tiếp theo lại lấy ra vài trái ớt khô, vỏ quế và hạt tiêu, mỗi thứ một ít đặt vào bát.

Ngẫm lại vẫn không đủ, Tiễn Cơ lại bỏ thêm một ít ớt khô, đầu cá rất ngon nhưng cần phải thêm nhiều vị cay để át đi mùi tanh.

Sau khi hết thảy được chuẩn bị xong, lửa cũng đã cháy lớn, Tiễn Cơ cầm lấy cái chảo, đổ vào một ít dầu hạt cải.

Bếp lò bị lửa đun nóng nên Chiêu Tài không dám đặt mặt lên, nếu không cái cằm sẽ bị bỏng, bỏng thì rất là đau.

Tiễn Cơ một tay cầm chảo một tay cầm xẻng xào dầu, làm cho dầu dính lên thành chảo, như vậy sẽ không bị khét chảo.

Chờ dầu nóng, hắn cầm bát gia vị đổ vào trong chảo, vài tiếng xèo xèo vang lên, ớt khô hạt tiêu gừng hành nhảy phốc phốc trong chảo.

Tiễn Cơ nhanh tay đảo cái xẻng, thứ nhất là làm cho tất cả gia vị trộn lẫn vào nhau, thứ hai là làm cho chúng nó không bị dính vào đáy chảo.

Hương thơm tản ra, Chiêu Tài nhắm mắt hít vào một hơi, ngay cả hương vị cũng không muốn buông tha, hắn muốn hít tất cả vào trong cơ thể của mình.

Ớt khô xào lâu sẽ làm cho mùi cay bay ra, phần lớn đều bị Chiêu Tài hít vào. Nhiều ớt như vậy khiến Chiêu Tài bị sặc nên liên tục ho khan, ngay cả nước mắt nước mũi cũng chảy ra, nhưng luyến tiếc rời khỏi nơi này, vì tội ham ăn mà đành gạt lệ tiếp tục hít hà mùi thơm.

Cái mũi nhỏ nhắn từ màu hồng phấn chuyển sang đỏ chót, Chiêu Tài xoa xoa cái mũi rồi quệt miệng, “Hắt xì”, liên tục mấy cái, nước mắt nước mũi vẫn chảy ra, nhưng hắn cứ ngồi đó hít lấy hít để mùi ớt.

Tiễn Cơ buồn cười nói, “Không có tiền đồ.”

Chiêu Tài vò đầu bứt tai giả vờ không nghe thấy.

Gia vị được xào xong thì bỏ vào bát, Chiêu Tài vội vàng hỏi, “Lấy ra để làm gì, đầu cá chưa bỏ vào chảo mà.”

“Xào tiếp nữa thì sẽ bị khét.” Tiễn Cơ đặt bát xuống, đem cái xẻng đặt bên cạnh chảo, sau đó xoay người đem đầu cá mang đến rồi bỏ vào trong chảo.

Chiêu Tài nhìn thấy đầu cá được bỏ vào chảo thì liền kích động thò đầu ra phía trước. Tiễn Cơ không kịp ngăn cản, nước và dầu mà gặp nhau thì sẽ văng ra ngoài, bắn lên mặt của Chiêu Tài vài giọt dầu, đau đến mức tiểu tử kia kêu meo meo meo mấy tiếng liền.

Tiễn Cơ lo lắng nói, “Còn không mau đi ra ngoài lấy nước lạnh rửa đi.”

Chiêu Tài meo meo một tiếng, “Không cần.”

“Đau hay không?”

“Không đau.”

Chiêu Tài buông tay, trên mặt xuất hiện vài vết màu đỏ, cũng không lớn, xem ra không nghiêm trọng, Tiễn Cơ cũng an tâm, sau đó mới lật đầu cá sang mặt kia để chiên tiếp.

Chiêu Tài giật giật đầu lưỡi trong miệng, vươn ra ngoài liếm một vòng quanh môi, ngửi lấy mùi cá, “Nhìn thấy cá thì sẽ không đau.”

“Thật có tiền đồ!”

Chiêu Tài gật đầu nói, “Phụ thân cũng hay khen ta như vậy.”

“Hắn cũng giống ta, chính là châm chọc ngươi không có tiền đồ đó.” Đây là lần đầu tiên Tiễn Cơ nghe thấy Chiêu Tài nhắc đến người nhà nên cảm thấy có một chút tò mò.

“Mặc kệ, dù sao ta hiểu thành phụ thân khen ta là được, hơn nữa a cha cũng hay khen ta.”

Trong thiên hạ, e rằng chẳng có ai tự an ủi mình như thế, có lẽ chỉ có một mình Chiêu Tài mà thôi. Tiễn Cơ cảm thấy buồn cười nhưng vẫn không quên mà hỏi ngược lại, “Phụ thân? A cha? Không phải một người à?”

“Không phải, ta có đến hai người cha.”

“Mẫu thân của ngươi đâu?”

“A cha chính là mẫu thân.”

Mèo đực sinh con à, Tiễn Cơ gật đầu ra vẻ đã hiểu, không hề cảm thấy kinh ngạc.

Chiêu Tài nhìn đầu cá trong chảo từ bán trong suốt chuyển sang màu trắng, “Tiễn Cơ, cá chín chưa?”

Tiễn Cơ dùng xẻng đâm vào một chút nhưng phía dưới vẫn còn cứng, nhân tiện nói, “Vẫn chưa chín lắm.”

Chiêu Tài kéo dài giọng nói, “Vẫn chưa chín à…”

“Nấu nướng không thể gấp gáp.” Tiễn Cơ đổ bát nước vào trong chảo, không đổ ngập đầu cá, chỉ khoảng nửa bát là đủ. Hắn cầm lấy gia vị đã xào trước đó rồi đổ vào, lại thêm một chút nước tương và dấm chua, sau đó đậy nắp chảo lại rồi đi ra mặt sau thêm củi vào bếp.

Chiêu Tài bưng lên bát trứng cá và bong bóng cả nhảy đến trước mặt Tiễn Cơ, “Tiễn Cơ Tiễn Cơ, cái này còn chưa bỏ vào chảo nè.”

Tiễn Cơ ngồi trên chiếc ghế đẩu để bỏ củi vào bếp, dùng cái xiên để đẩy củi ở bên trong lò, “Chờ đến khi sôi thì mới bỏ vào.”

Chiêu Tài cầm mấy khúc củi đặt xuống đất rồi lót thêm rơm lên phía trên, sau đó mới đặt mông ngồi xuống, trong tay vẫn cầm cái bát.

Thời tiết mùa hè rất nóng, phía sau bếp lại càng nóng hơn nữa, Tiễn Cơ phe phẩy tay để quạt bớt nhiệt độ, nhưng Chiêu Tài lại ngại hắn không đủ nóng hay sao mà còn kề sát vào bên cạnh.

“Cách xa ta ra một chút đi, nóng muốn chết.”

Chiêu Tài buông bát xuống, vui vẻ chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã xách vào một thùng nước, vừa đặt xuống thì lại nghĩ đến chuyện gì đó, hắn tiếp tục nhanh nhẹn chạy đi, đến khi trở về thì trên tay có thêm một chiếc khăn.

Chiêu Tài nhúng khăn vào nước rồi vắt sạch, sau đó đưa cho Tiễn Cơ, “Cho ngươi lau mồ hôi.”

Nước giếng mát lạnh, đem khăn mặt lau lên mặt có thể giảm bớt khô nóng.

Chiêu Tài thấy Tiễn Cơ thoải mái lau mặt, hắn cũng cầm lấy rồi chà chà lau lau, sau đó lại vắt sạch rồi đưa cho Tiễn Cơ, “Lau mình nữa.”

Tiễn Cơ mỉm cười nhìn hắn, “Thông suốt rồi sao? Biết lấy lòng nữa?” Lau xong thì đưa trở lại cho Chiêu Tài.

Được khích lệ, Chiêu Tài kiêu ngạo lộ ra cái đuôi thẳng tắp, lỗ tai trên đầu cũng dựng thẳng, coi như đang tươi cười vui vẻ. Hắn lại vắt khăn một lần nữa rồi đưa cho Tiễn Cơ, “Lau chân.”

Tiễn Cơ cốc đầu Chiêu Tài một cái, cũng không mạnh, chỉ hơi đau một tí, “Ngốc nghếch, khăn lau mặt với khăn lau chân làm sao lại dùng chung một cái được chứ?”

Chiêu Tài uất ức bĩu môi nói, “Ta chưa từng lau nên đâu có biết.”

Mèo con đều tự liếm mình cho sạch sẽ, cho nên chuyện này không thể trách hắn. Dù sao đánh cũng không đau cho nên Tiễn Cơ cũng không giải thích nhiều với hắn, thấy con mèo yêu lộ ra vẻ mặt không vui, Tiễn Cơ liền nói, “Đi ra ngoài lấy hai củ khoai lang vào đây, ta nướng khoai cho ngươi ăn.”

Chiêu Tài hưng phấn nhảy dựng lên, bốn chân bốn cẳng lao ra ngoài, kết quả là mất thăng bằng mà ngã sóng soài dưới đất, lúc này mới nhớ hiện tại hắn đang là hình người, Chiêu Tài không kêu đau, hắn phủi tro bụi trên y phục rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tiễn Cơ ở phía sau quát to, “Biết khoai lang có hình gì hay không?”

Giọng nói của Chiêu Tài từ ngoài xa vọng vào, “Cái gì ăn được thì ta đều biết.”

Tiễn Cơ xì cười ra tiếng, đây thật sự là phong cách của Chiêu Tài. Con mèo yêu ham ăn nhà hắn chỉ có phương diện ăn uống là không khiến người ta lo lắng mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện