Trong lòng Liễu Ngư bất an càng sâu, thẳng đến khi Liễu đại lang đi ra tới, để Ngũ thị thu thập chút lương khô, phu thê hai người muốn đi vào trong huyện một chuyến, suy đoán trong lòng đã có đáp án.

Thời gian quá mức xa xôi, nàng đã nhớ không nổi rất nhiều chi tiết đời trước, nhưng vợ chồng Liễu đại lang xác thật là đi vào huyện thành một chuyến. Khi đó nói là huyện thành bên kia có cái việc nhỏ, Liễu Khang Sanh sai Liễu đại lang đi làm, Ngũ thị đi theo chăm sóc.

Hôm nay Liễu đại lang đối với hai cái huynh đệ nói cũng là nói chuyện như vậy, chỉ là Liễu Ngư nửa chữ cũng không tin, tiếp nhận cái việc gì mà muốn gạt qua hai cái nhi tử Liễu gia khác, đến trong phòng đơn độc trao đổi cùng Liễu đại lang.

Nàng trực giác việc này cùng chuyện bán bản thân có quan hệ, thậm chí ẩn ẩn có suy đoán, Liễu đại lang vừa đi chính là đi hỏi thăm giá thị trường, tìm mẹ mìn.

Sắc mặt Liễu Ngư trắng bệch, tim đập thình thịch, tựa như nhịp trống đòi mạng giống nhau, đánh ở màng nhĩ của nàng, mà bộ dáng này của nàng không thể để người có tâm nhìn thấy, chỉ có thể tránh về trong phòng của chính mình.

Đến lúc này lại là có chút hối hận, vì muốn phần thắng lớn chút lại lơ đi Lục tam lang hai ngày, cũng không biết Lục tam lang kia rốt cuộc là đi huyện thành hay vẫn là hướng thành Viên Châu. Tính tính ngày tháng, hôm nay đã là ngày thứ năm nàng trọng sinh, từng ngày trôi đi, Liễu gia này đối với nàng mà nói không khác gì hang hổ ổ sói, ở nhiều một khắc đều là dày vò.

Trong lòng Liễu Ngư phát khổ, sau giờ ngọ, Liễu Ngư ôm khung căng vải thêu, lại không có tâm tư làm thêu thùa.

Chiều cùng ngày, huynh muội ăn mày gần đây hay ẩn thân ở ngõ hẻm sát Lục gia, nghe thấy tiếng móng ngựa đạp ở trên phiến đá xanh. “Lộc cộc”, thanh âm kia từ xa tới gần, một chút một chút, đập vào màng nhĩ huynh muội hai người.

Nam hài nhi ngó qua rồi liền rụt người lại.

Lục Thừa Kiêu nghe được một chút động tĩnh, quay đầu đối diện hai tiểu ăn mày, hắn nhướng mày, hai hài tử kia đã “Vèo” rụt trở về.

Liễu Ngư trằn trọc một đêm, ngày hôm sau Liễu Khang Sanh chân trước vừa khiêng cái cuốc ra cửa, nàng sau lưng liền rời nhà hướng đi lên trấn. Liễu Yến đang nấu cám gà, bĩu môi liếc mắt nhìn thân ảnh tha thướt yêu kiều đã đi xa kia phi một ngụm.



Vương thị mới nhà bếp ra tới, liền nhìn thấy tiểu nữ nhi làm như vậy, tức giận đến thấp giọng trách mắng: “Liễu Yến, đó là thân tỷ tỷ của ngươi, ngươi sao lại như vậy, như thế nào không chấp nhận được tỷ ngươi như vậy.”

Liễu Yến nơi nào sợ Vương thị, cánh mũi hừ ra một cỗ khí, “Cái gì mà thân tỷ của ta, tại trong nhà này, ta chỉ có ba cái ca ca mới là cùng một cha với ta, tâm nhãn người đều thiên vị lên trời đi, chỉ có Liễu Ngư mới là tâm can của người, ta là người ở bên ngoài mương nhặt được đúng không?!”

Vương thị bị một phen lời nói chọc vào tâm can, run rẩy tay, tức giận nói không ra lời.

~

Đầu cầu phía bắc trấn, thời điểm Liễu Ngư đến, bình thường là đôi huynh muội kia chờ nàng tới, hôm nay hai người còn chưa đến, nàng chờ thẳng đến giờ Tỵ một khắc, mới nhìn thấy hai đứa nhỏ xa xa chạy tới.

Đỉnh đầu Liễu Ngư vốn là treo một thanh đao tùy thời đều có khả năng sẽ rơi xuống, hiện giờ thấy hai đứa nhỏ tới muộn, trong lòng càng là hoảng sợ không yên, cũng không đợi người lại đây, vội vàng đi qua đón.

“Cô nương, Lục tam lang đã trở lại, đêm hôm qua về đến trấn.”

Nghe được Lục tam lang cùng ngày liền đã trở lại, lòng Liễu Ngư đang treo cao, cuối cùng cũng bình ổn lại.

Chỉ là tâm nàng buông quá sớm, hài tử kia nhìn nhìn thần sắc của nàng, do dự mà nói: “Bất quá…… Lục tam lang hôm nay đi tới cửa hàng nhà hắn, ta cùng muội muội trời tới cuối giờ Thìn cũng không thấy hắn ra cửa.”

Đúng là bởi vì không có tin tức hữu dụng để bán, hai anh em không cam lòng, chờ thêm lâu rồi chút, hôm nay mới có thể so với thời gian ước định đến chậm hơn một khắc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện