Chương 77: Quỳ Xuống Xin Tha,
Tao Sẽ Tha Cho Mạng Chó Của Mày “Ha ha ha ha…”
Lần này cũng đến phiên đám người lão Cửu cùng Tam gia cười lạnh.
Khiến cho đám người Đỗ Việt Sinh cực kỳ khó hiểu.
“Thân phận của anh ta sẽ làm tất cả các người muốn ngưỡng vọng!!!”
Lão Cửu nói xong câu đó, lại có tiếng cười nhạo truyền đến.
Bọn họ không tin một tên mới ra tù thì có bao nhiêu thế lực mà khiến người ta phải nhìn lên.
Có điều, Diệp Nam Huy cần thận suy ngẫm lời nói vừa rồi của lão Cửu ¡.
Dường như hiện tại Diệp Quân Lâm có chút thân phận cùng thực lực.
Có lẽ trong tù gặp được quý nhân.
Thế thì sao chứ?
Lợi hại hơn nữa, cũng không sánh bằng Đỗ Việt Sinh.
Lại càng không thể chống lại được sự liên hợp của nhiều nhà.
Dù sao đi nữa thì Diệp Quân Lâm chỉ có một con đường chết.
Diệp Quân Lâm vung tay lên, lão Cửu cùng Tam gia ngoan ngoãn câm miệng, đứng ở một bên.
Diệp Quân Lâm cần thận quan sát đám người Đỗ Việt Sinh, cười nói: “Đỗ Việt Sinh?”
“Làm càn!!! Tục danh của Tô Hàng vương không phải để tên tiểu súc sinh như mày gọi thẳng?”
Diệp Kiện Sâm tức giận nói.
“Đúng vậy! Một tên phế vật còn không bằng con kiến hôi không có tư cách nói chuyện với Tô Hàng vương!”
Diệp Đông Huy tức giận nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm cong môi mỉm cười: “Diệp Kiện Sâm, quan hệ và thực lực của Diệp gia rất mạnh! Mạnh hon tôi nghĩ nhiều!”
Diệp gia có thể tạo ra được một cảnh tượng này, đủ để chứng minh Diệp gia là hào môn nhất nhì Tô Hàng.
“Ha ha ha… Biết sự cường đại của chúng ta rồi?”
“Hiện tại quỳ xuống xin tha, biết đâu chúng ta suy nghĩ lại tha cho mày một cái mạng chó!”
Diệp Nhất Long cùng Ngô Nhã Lệ cười lạnh nói.
Diệp Quân Lâm nhìn một đám hề rồi lạnh lùng đáp: “Tôi giao hẹn với Diệp gia kỳ hạn trong một tháng, các người không nghĩ xem tôi dựa vào đâu để làm vậy sao?”
Nghe vậy, người Diệp gia đầu tiên là bị kìm hãm.
Ngay sau đó, Diệp Nhất Long lập tức nói: “Hừ, Chẳng phải mày dựa vào lão Cửu sao? Mày cho rằng Diệp gia ăn chay sao?
Chúng ta đã điều tra, mày và lão Cửu cùng trại giam, rồi quen biết hắn!”
Nghe vậy, Diệp Quân Lâm cười lạnh: Ha ha ha… Xem ra Diệp Diệu Dương còn chưa tỉnh dậy? Nếu hắn tỉnh đã có thể nói cho các người biết tất cả.”
Vừa nghe đến Diệp Diệu Dương, Diệp Tây Huy giống như phát điên, cực kỳ tức giận nói: “Diệp Quân Lâm ngày hôm nay tao sẽ không bỏ qua cho mày, mày làm con tao thành người thực vật, tao hôm nay phải giết mày!!!”
Diệp Quân Lâm không để ý Diệp Tây Huy đang sủa như chó, hắn nhìn về phía Diệp Nam Huy cười nói: “Chú ba là người đối xử tốt với tôi nhất, ông chưa từng nghĩ tại sao lại có chuyện này sao?”
Giờ khắc này, Diệp Nam Huy sắc mặt thay đồi.
Trong một tháng này, hắn đã cảm thấy Diệp Quân Lâm không bình thường.
Nhưng hắn lại không nhìn ra được.
Tắt cả hợp lý nhưng dường như lại không hợp lý.
Hiện tại Diệp Quân Lâm vừa nói như vậy, Diệp Nam Huy đã cảm thấy không ổn.
Diệp Quân Lâm là một người thông minh, chẳng lẽ không biết thực lực của lão Cửu không thể nào lay động Diệp gia sao?
Nếu biết, vì sao còn khiêu khích như vậy?
Dù gì hiện tại bị bao vây bởi hàng nghìn người cùng các lão đại, vì sao Diệp Quân Lâm mí mắt cũng không chớp một cái?
Điều này chứng tỏ hắn có đầy đủ thực lực để chống lại mọi thứ!
Ánh mắt của hắn xẹt qua Diệp Quân Lâm, nhìn năm người phía sau Diệp Quân Lâm, cũng chính là máy người Thanh Long.
Hắn cảm giác năm người này rất không bình thường, trên người lộ một khí thế bắt phàm!
Ánh mắt bọn họ rất thờ ơ, giống như hai nghìn người trước mắt chẳng là cái gì cả.
“Đúng? Người kia có chút quen mắt?”
Thanh Long trước mắt nhìn rất quen, nhưng lại không biết đã gặp qua ở nơi nào.
Chỉ sợ năm người này mới át chủ bài của Diệp Quân Lâm?