Giang Chí Lâm gật đầu lia lịa: “Vợ yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ không nói đâu”
Ngô Tâm lúc này mới chán chường ừ một tiếng, rồi lại nhìn qua Tô Hoài Dương với ánh mắt càng thêm chán ghét.

Thế này là cái chuyện quỷ quái gì chứ.

Tô Hoài Dương cái tên khốn ưa thích khoe mẽ này gây phải rắc rối lớn, kết quả là mình còn không thể tiết lộ đi nói cho người khác biết chuyện anh căn bản không phải là Long chủ.

Cả đời này của Ngô Tâm cũng chưa bao giờ buồn bực như vậy, càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng chán ghét, ánh mắt nhìn đến Tô Hoài Dương đã tràn ngập lửa giận.

Giang Chí Lâm cũng hừ lạnh một tiếng, cùng Ngô Tâm rời đi.


Cô em vợ Giang Ngọc Như nhìn Tô Hoài Dương với ánh mắt không được thiện cảm lắm, cuối cùng bất lực mà nói một câu: “Con người của anh đúng thật là thích khoe mẽ, chị của tôi cũng bị anh hủy hoại rồi”
Nói xong, cô em vợ quay lưng bỏ đi.

Còn Giang Ngọc Hằng cũng rất bất lực, cô lạnh mặt nói: “Tô Hoài Dương, anh không thể thành thật một chút được sao? Anh xem anh làm cho ba mẹ tức giận đến như thế nào?”
Trong lòng Tô Hoài Dương thầm nghĩ mình cũng muốn thành thật lắm chứ, nhưng ba vợ và mẹ vợ lại không biết xấu hổ như vậy, anh không dám nói ra sự thật.

Anh chỉ có thể cười dỗ nói: “Vợ em đừng tức giận, anh chỉ là muốn tổ chức lễ đám cưới của chúng ta hoành tráng thêm một chút thôi.


Con gái Thiên An cũng hiểu chuyện nói: “Mẹ đừng trách ba nữa, ba còn đưa chúng ta ngồi máy bay nữa”
Giang Ngọc Hằng xoa xoa cái trán đau nhức của mình, thở dài nói: “Bỏ đi, thật ra em cũng không tức giận, nếu anh thật sự trở thành Long chủ, em sẽ cảm thấy không thích ứng.

Bây giờ biết mọi thứ đều là giả, trong lòng em cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều
Tô Hoài Dương có chút cảm động, liền nhịn không được nói: “Vợ à, em hãy yên tâm, lời thề anh vừa trao với em tuyệt đối không phải là lời giả dối, anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc”
Giang Ngọc Hằng mỉm cười nói: “Vậy em và Thiên An sẽ trông chờ đấy”
Đám cưới thế kỷ đã đến hồi kết.

Chuyện này đến và đi cũng rất nhanh chóng.

Tô Hoài Dương cố ý để cho Long Môn phong tỏa tin tức, trên mạng rất nhanh liền mất hết tin tức về người Long chủ thần bí này.

Nhưng người nhà họ Giang lại không biết sự thật, bọn họ đều đứng đợi ở cửa nhà Giang Ngọc Hằng.

Ngay cả bà cụ cũng ở đó cùng với bọn họ tính toán bố cục.


Tô Hoài Dương không cho bọn họ tham dự đám cưới cũng chẳng sao, nhưng anh khẳng định phải về nhà, đến lúc đó nếu như anh không cho nhà họ Giang một khoản tiền hợp lý, chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.

Người nhà họ Giang đang suy nghĩ.

Đột nhiên, có hai chiếc taxi dừng lại.

Cả gia đình Tô Hoài Dương vừa mở cửa xe, thì đã nhìn thấy người nhà họ Giang đang đứng đợi ở cửa nhà.

Bà cụ nhà họ Giang có chút nghi hoặc, trong lòng thầm nghĩ Tô Hoài Dương đã là Long chủ rồi, tại sao còn phải đi ngồi xe taxi? Những chiếc xe sang trọng của anh đâu, những chiếc trực thắng của anh đâu?
Nhưng bà cụ cũng không nghĩ nhiều, dù sao Tô Hoài Dương là Long chủ, cho nên đi làm chuyện gì cũng không kỳ lạ cả.

Giang Minh Nguyên và Giang Trúc Nhi càng trực tiếp tiến lại gần nịnh nọt.

“Ui da, em rể Hoài Dương, anh còn nói vừa rồi sao lại thấy chim chích chòe kêu, hóa ra là anh trở về rồi.


Trước đây, Giang Minh Nguyên hết sức coi thường Tô Hoài Dương, nhưng bây giờ lại tỏ ra vẻ a dua nịnh nọt, hận không thể quỳ xuống dập đầu.

Bà cụ nhà họ Giang cũng không chịu lép vế, nịnh nọt nói: “Hoài Dương à, lần này bà nội đến tìm cháu, là rất có lòng thành đấy.

Từ nay về sau nhà họ Giang sẽ nghe theo lời của cháu cả, cháu nói gì cũng là đúng hết, ai cũng không dám làm trái ý cháu nữa”
Cả gia đình Tô Hoài Dương sửng sốt.


Sắc mặt của Ngô Tâm càng trở nên trắng bệch, cười đều cười không nổi, bây giờ bà cụ mà càng nịnh nọt, trong lòng Ngô Tâm lại càng sợ hãi.

Tô Hoài Dương tên phế vật này chẳng phải Long chủ gì cả, một khi để bà cụ biết được, gia đình bọn họ coi như xong đời rồi.

Ngay lập tức, Ngô Tâm nói với giọng điệu run rẩy: “Mẹ, mẹ đừng nuông chiều Hoài Dương, nhà họ Giang chúng ta có nhiều cơ nghiệp như vậy, sao có thể để nó làm gia chủ được”.

Giang Chí Lâm cũng gật đầu lia lịa nói: “Đúng đó mẹ à, tên phế vật này, à không Hoài Dương là Long chủ đấy, cũng không để ý tới nhà họ Giang chúng ta đâu, chuyện này hay là thời đi.


Bà cụ cau mày nói: “Hai người nói vậy là có ý gì? Muốn hoàn toàn phân rõ quan hệ với nhà họ Giang đúng không? Tôi nói cho hai người biết, đừng có mà hàng”
Bà cụ lần này coi như đã nhận ra được hai vợ chồng Ngô Tấm bọn họ cũng không phải thứ tốt lành gì.

Bản thân mình còn chưa vơ vét được món đồ gì từ Tô Hoài Dương nữa, mà hai người này đã bắt đầu muốn đuổi mình đi rồi, hòng độc chiếm tiện nghi.

Bà ta không thể để bọn họ chiếm lợi được.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện