Mà ở bên trong khách sạn Hương Các Lưu Mộng.
Bầu không khí lại không náo nhiệt như bên ngoài nghĩ.
Nơi này chỉ có âm thanh yên bình của âm nhạc, cùng với Tô Hoài Dương và Giang Ngọc Hằng nắm lấy tay con gái, cất bước đi vào ngưỡng cửa hôn nhân những năm tháng tĩnh lặng của mình.
Tất cả những người đệ tử của Long Môn đều ở một bên yên lặng dõi theo, ai cũng không dám lên tiếng.
Giờ phút này đây, trong lòng Giang Ngọc Hằng vô cùng hạnh phúc, cô nhìn người chồng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ của mình, hốc mắt đã đỏ ửng.
Ai có thể ngờ được người chồng từng bị mọi người coi thường khi đó, năm năm sau quay trở về, anh lại mang đến cho mình một sự bất ngờ lớn như vậy.
Mấy năm nay Giang Ngọc Hằng đã phải chịu đựng quá nhiều nỗi khổ sở, một mình cô nuôi nấng Thiên An thành người, chịu đựng sự châm chọc và chế giễu của tất cả mọi người.
Trong những năm tháng dài đằng đẵng ấy, cô ngày nào cũng mong ngóng Tô Hoài Dương có thể như một siêu anh hùng mà trở về với cô.
Giờ đây, giấc mơ đã thành hiện thực, sau khi Tô Hoài Dương trở về đã tổ chức lại một lễ đám cưới thế kỷ cho cô, khiến cô vô cùng cảm động.
Tô Hoài Dương nhìn người vợ của mình, tâm tình cũng vô cùng phức tạp.
Mấy năm nay vợ đã phải chịu biết bao nhiêu điều khổ cực, bất giác trên tóc cô đã có một sợi tóc bạc.
Ngay lập tức, Tô Hoài Dương thâm tình nói với Giang Ngọc Hằng: “Vợ à, năm năm qua anh đã mặc nợ em và con gái rất nhiều, Tô Hoài Dương anh lúc này xin thề là từ nay về sau tuyệt đối sẽ không để hai mẹ con em phải chịu nửa điểm ủy khuất nữa”
“Anh muốn em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.
”
“Hôm nay là đám cưới thế kỷ của chúng ta, những bông hoa tươi trên khắp thành phố đều vì em mà nở rộ”
Giang Ngọc Hằng cũng thâm tình nhìn Tô Hoài Dương, dịu dàng nói: “Thật ra em không quan tâm đến những thứ này, điều em quan tâm là thái độ của anh.
Anh có thể trở thành một người chồng tốt, một người ba tốt, mới chính là điều hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời em”
Nói xong, cô lại nói: “Hoài Dương, bây giờ em vẫn còn có chút không hiểu rõ tình huống lắm, anh thật sự là Long chủ của Long Môn người có thế lực lớn nhất ở nước ngoài sao?”
Tô Hoài Dương vừa định lên tiếng thừa nhận, thì đúng ngay lúc này, ba vợ và mẹ vợ cùng với cô em vợ bước vào.
Vừa bước vào, ba vợ và mẹ vợ đã cực kỳ hưng phấn kêu lên: “Ôi trời, Ngọc Hằng à, con còn nghĩ gì nữa? Tô Hoài Dương làm ra cảnh tượng hoành tráng như vậy, nó khẳng định chính là Long chủ rồi”
Vừa nói xong, mẹ vợ Ngô Tâm bước tới, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Tô Hoài Dương: “Con rể ngoan, con đã là Long chủ rồi còn không nói với mẹ một tiếng nữa, một mình con quản lý thế lực lớn như vậy, chắc chắn là mệt lắm phải không? Nhưng mẹ thương xót con, con hãy đem toàn bộ quyền quản lý tài chính của Long Môn giao lại cho mẹ đi, sau này mẹ sẽ giúp con gánh vác, để cho Long Môn được nâng lên một tầm cao mới.
”
Ba vợ Giang Chí Lâm cũng hưng phấn nói: “Con rể ngoan, Long Môn có phải có rất nhiều đồ cổ có giá trị không? Con biết ba thích nhất những món đồ chơi này mà, mau để ba mở mang tầm mắt nào”
Cô em vợ Giang Ngọc Như cũng không có tham mê lợi lộc, chỉ nhìn Giang Ngọc Hằng và Tô Hoài Dương từ sâu trong nội tâm chúc phúc nói: “Chị gái, anh rể, chúc hai người hạnh phúc mỹ mãn, gia đình vui vẻ”
Giang Ngọc Như mỉm cười nói: “Cảm ơn em gái”
Tô Hoài Dương cũng cười đáp với cô em vợnhưng nhìn bộ dạng mong chờ của ba vợ và mẹ vợ, trong lòng không khỏi cảm thấy khó xử.
Lần này anh có ý định nói cho vợ mình biết thân phận Long chủ của mình, nhưng một khi nghĩ đến ba vợ và mẹ vợ, anh lại cảm thấy vô cùng băn khoăn.
Ba vợ Giang Chí Lâm còn xử lý được, ông ta cũng chỉ thích chơi đồ cổ, cả đời cũng không có sở thích nào khác.
Nhưng mẹ vợ thì khác, bà ta chỉ thích tiền, vả lại còn cực kỳ tham lam, cho dù có đưa bà ta mấy chục nghìn tỷ, mấy trăm nghìn tỷ, mấy triệu tỷ, thì bà ta cũng sẽ không thoả mãn.
Bây giờ còn dám hỏi mình lấy quyền quản lý tài chính của Long Môn, sau này còn đưa ra những yêu cầu ghê gớm hơn nữa.
Hơn nữa Tô Hoài Dương biết rất rõ rằng một khi Ngô Tâm biết được thân phận của mình, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, nói không chừng lúc đó còn không biết bà ta dám làm ra những chuyện gì khác.
Vì vậy, Tô Hoài Dương mới thay đổi lời nói: “Ba mẹ, thật ra mọi người hiểu lầm rồi, con căn bản không phải là Long chủ gì cả, trên đời này cũng không có nơi nào gọi là Long Môn.
Về buổi lễ đám cưới này, cũng không giống như mọi người đã nghĩ”
Cái gì?
Giang Ngọc Hằng sững sờ, ba vợ và mẹ vợ cùng với cô em vợ cũng đều sững sờ.
Thế như vậy là có ý gì đây?
Tô Hoài Dương cậu thật sự cho rằng chúng tôi là đồ ngốc sao, cậu đã làm ra buổi lễ đảm cưới thế kỷ này rồi, còn dám nói mình không phải là Long chủ, ai mà tin được chứ.
.
Bầu không khí lại không náo nhiệt như bên ngoài nghĩ.
Nơi này chỉ có âm thanh yên bình của âm nhạc, cùng với Tô Hoài Dương và Giang Ngọc Hằng nắm lấy tay con gái, cất bước đi vào ngưỡng cửa hôn nhân những năm tháng tĩnh lặng của mình.
Tất cả những người đệ tử của Long Môn đều ở một bên yên lặng dõi theo, ai cũng không dám lên tiếng.
Giờ phút này đây, trong lòng Giang Ngọc Hằng vô cùng hạnh phúc, cô nhìn người chồng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ của mình, hốc mắt đã đỏ ửng.
Ai có thể ngờ được người chồng từng bị mọi người coi thường khi đó, năm năm sau quay trở về, anh lại mang đến cho mình một sự bất ngờ lớn như vậy.
Mấy năm nay Giang Ngọc Hằng đã phải chịu đựng quá nhiều nỗi khổ sở, một mình cô nuôi nấng Thiên An thành người, chịu đựng sự châm chọc và chế giễu của tất cả mọi người.
Trong những năm tháng dài đằng đẵng ấy, cô ngày nào cũng mong ngóng Tô Hoài Dương có thể như một siêu anh hùng mà trở về với cô.
Giờ đây, giấc mơ đã thành hiện thực, sau khi Tô Hoài Dương trở về đã tổ chức lại một lễ đám cưới thế kỷ cho cô, khiến cô vô cùng cảm động.
Tô Hoài Dương nhìn người vợ của mình, tâm tình cũng vô cùng phức tạp.
Mấy năm nay vợ đã phải chịu biết bao nhiêu điều khổ cực, bất giác trên tóc cô đã có một sợi tóc bạc.
Ngay lập tức, Tô Hoài Dương thâm tình nói với Giang Ngọc Hằng: “Vợ à, năm năm qua anh đã mặc nợ em và con gái rất nhiều, Tô Hoài Dương anh lúc này xin thề là từ nay về sau tuyệt đối sẽ không để hai mẹ con em phải chịu nửa điểm ủy khuất nữa”
“Anh muốn em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.
”
“Hôm nay là đám cưới thế kỷ của chúng ta, những bông hoa tươi trên khắp thành phố đều vì em mà nở rộ”
Giang Ngọc Hằng cũng thâm tình nhìn Tô Hoài Dương, dịu dàng nói: “Thật ra em không quan tâm đến những thứ này, điều em quan tâm là thái độ của anh.
Anh có thể trở thành một người chồng tốt, một người ba tốt, mới chính là điều hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời em”
Nói xong, cô lại nói: “Hoài Dương, bây giờ em vẫn còn có chút không hiểu rõ tình huống lắm, anh thật sự là Long chủ của Long Môn người có thế lực lớn nhất ở nước ngoài sao?”
Tô Hoài Dương vừa định lên tiếng thừa nhận, thì đúng ngay lúc này, ba vợ và mẹ vợ cùng với cô em vợ bước vào.
Vừa bước vào, ba vợ và mẹ vợ đã cực kỳ hưng phấn kêu lên: “Ôi trời, Ngọc Hằng à, con còn nghĩ gì nữa? Tô Hoài Dương làm ra cảnh tượng hoành tráng như vậy, nó khẳng định chính là Long chủ rồi”
Vừa nói xong, mẹ vợ Ngô Tâm bước tới, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Tô Hoài Dương: “Con rể ngoan, con đã là Long chủ rồi còn không nói với mẹ một tiếng nữa, một mình con quản lý thế lực lớn như vậy, chắc chắn là mệt lắm phải không? Nhưng mẹ thương xót con, con hãy đem toàn bộ quyền quản lý tài chính của Long Môn giao lại cho mẹ đi, sau này mẹ sẽ giúp con gánh vác, để cho Long Môn được nâng lên một tầm cao mới.
”
Ba vợ Giang Chí Lâm cũng hưng phấn nói: “Con rể ngoan, Long Môn có phải có rất nhiều đồ cổ có giá trị không? Con biết ba thích nhất những món đồ chơi này mà, mau để ba mở mang tầm mắt nào”
Cô em vợ Giang Ngọc Như cũng không có tham mê lợi lộc, chỉ nhìn Giang Ngọc Hằng và Tô Hoài Dương từ sâu trong nội tâm chúc phúc nói: “Chị gái, anh rể, chúc hai người hạnh phúc mỹ mãn, gia đình vui vẻ”
Giang Ngọc Như mỉm cười nói: “Cảm ơn em gái”
Tô Hoài Dương cũng cười đáp với cô em vợnhưng nhìn bộ dạng mong chờ của ba vợ và mẹ vợ, trong lòng không khỏi cảm thấy khó xử.
Lần này anh có ý định nói cho vợ mình biết thân phận Long chủ của mình, nhưng một khi nghĩ đến ba vợ và mẹ vợ, anh lại cảm thấy vô cùng băn khoăn.
Ba vợ Giang Chí Lâm còn xử lý được, ông ta cũng chỉ thích chơi đồ cổ, cả đời cũng không có sở thích nào khác.
Nhưng mẹ vợ thì khác, bà ta chỉ thích tiền, vả lại còn cực kỳ tham lam, cho dù có đưa bà ta mấy chục nghìn tỷ, mấy trăm nghìn tỷ, mấy triệu tỷ, thì bà ta cũng sẽ không thoả mãn.
Bây giờ còn dám hỏi mình lấy quyền quản lý tài chính của Long Môn, sau này còn đưa ra những yêu cầu ghê gớm hơn nữa.
Hơn nữa Tô Hoài Dương biết rất rõ rằng một khi Ngô Tâm biết được thân phận của mình, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, nói không chừng lúc đó còn không biết bà ta dám làm ra những chuyện gì khác.
Vì vậy, Tô Hoài Dương mới thay đổi lời nói: “Ba mẹ, thật ra mọi người hiểu lầm rồi, con căn bản không phải là Long chủ gì cả, trên đời này cũng không có nơi nào gọi là Long Môn.
Về buổi lễ đám cưới này, cũng không giống như mọi người đã nghĩ”
Cái gì?
Giang Ngọc Hằng sững sờ, ba vợ và mẹ vợ cùng với cô em vợ cũng đều sững sờ.
Thế như vậy là có ý gì đây?
Tô Hoài Dương cậu thật sự cho rằng chúng tôi là đồ ngốc sao, cậu đã làm ra buổi lễ đảm cưới thế kỷ này rồi, còn dám nói mình không phải là Long chủ, ai mà tin được chứ.
.
Danh sách chương