Giang Ngọc Hằng xảy ra sự cố khi Giang Ngọc Hằng đến cửa ngân hàng Hạ Thành, thì Vương Tuần Phát giám đốc ngân hàng đã đợi ở sảnh tiếp khách từ lâu.
Ngay khi vừa nhìn thấy Giang Ngọc Hằng, trong mắt Vương Tuấn Phát lóe lên một tia lửa nóng khó có thể kiềm chế được.
Khi Giang Ngọc Hằng đi tới đây, anh ta nhận được cuộc gọi của bà cụ.
Bà cụ muốn dùng Giang Ngọc Hằng làm vật trao đổi để đổi lấy hợp đồng gia hạn khoản nợ
Vương Tuấn Phát có quyền lực rất lớn trong ngân hàng Hạ
Thành, lại còn là một người cực kỳ háo sắc, anh ta sớm đã thèm muốn sắc đẹp của Giang Ngọc Hằng từ lâu, tất nhiên là anh ta sẽ không ngần ngại mà đồng ý.
Lúc này khi nhìn thấy dáng người hoàn hảo và đường nét ngũ quan tinh tế của Giang Ngọc Hằng, trái tim Vương Tuấn Phát đã vô cùng nóng rực.
Nhưng anh biết rằng càng là như vậy càng không thể biểu hiện quá rõ ràng được.
Nếu không, một khi Giang Ngọc Hằng phát hiện ra điều gì đó không ổn, chuyện này chắc chắn sẽ bị thất bại.
Thế nên Vương Tuấn Phát lập tức nở một nụ cười nhiệt tình, giả vờ đứng đắn nói: "Xin chào, cô Giang Ngọc Hằng, tôi là
Vương Tuấn Phát, giám đốc của ngân hàng Hạ Thành
Giang Ngọc Hằng lịch sự cười nói: "Xin chào, giám đốc Phát, tôi đến đây để ký hợp đồng gia hạn khoản nợ với anh.
Vương Tuấn Phát hào sảng cười nói: “Dễ thôi, dễ thôi, tôi đã chuẩn bị xong hợp đồng rồi, cô đi theo tôi.”
Giang Ngọc Hằng nhẹ nhàng nói: “Được."
Trong văn phòng.
Vương Tuấn Phát vừa bảo Giang Ngọc Hằng ngồi xuống ghế sô pha, vừa âm thầm khóa trái cửa lại.
Sau đó, anh ta mới lấy hợp đồng ra, nở một nụ cười thật tưới bước tới "Cô Hằng, cô hãy xem qua hợp đồng đi, chỉ cần cô ký tên xong, chuyện gia hạn khoản nợ chính thức được thành lập.
Giang Ngọc Hằng cảm kích nói: "Cảm ơn giám đốc, vậy bây giờ tôi có thể ký tên rồi chứ." khỏe miệng Vương Tuấn Phát lộ ra một nụ cười quỷ dị “Đương nhiên là có thể, tôi sẽ rót cho cô một ly nước.
"Vâng dạ được, cảm ơn giám đốc Phát.
Vương Tuấn Phát đưa hợp đồng cho Giang Ngọc Hằng, rồi đứng dậy đi đến chiếc tủ bên cạnh, lấy một cái ly đi rót nước.
Anh ta vừa rót nước, vừa lén bỏ một viên thuốc ngủ mạnh liều cao vào trong ly nước.
Thuốc là do anh ta sớm đã chuẩn bị từ lâu, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên làm chuyện hèn hạ như vậy.
Hơn nữa, loại thuốc ngủ mới này không màu không vị, khi cho vào nước sẽ tan ngay, sau khi uống vào sẽ lập tức rơi vào hôn mê, căn bản không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra.
Đợi khi cô tỉnh lại, thậm chí còn không nhận ra rằng mình đã bị người ta xâm phạm.
Tuy nhiên, Vương Tuấn Phát không định dễ dàng buông tha cho Giang Ngọc Hằng như vậy, đợi khi cô uống thuốc xong, anh ta không những xâm phạm cô, mà còn muốn quay và chụp những video hình ảnh khiêu gợi đó, để sau này còn sử dụng thử này để tiếp tục uy hiếp cô khuất phục dưới sự dâm đãng của mình.
Nếu như cô không chịu làm theo, thậm chí có ý định bảo cảnh sát, thì mình sẽ công bố những bức ảnh và video này ra ngoài, để con gái cô cũng nhìn thấy những bức ảnh không đứng đắn đó, để cô cả đời đều không dám ngẩng cao đầu, trở thành người đàn bà phóng túng dâm loạn trong trong miệng người ta
Anh ta tin rằng Giang Ngọc Hằng chắc chắn cái gì cũng sẽ bằng lòng làm theo để bảo toàn danh tiếng của mình.
Vương Tuấn Phát càng nghĩ càng kích động, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra một chút ý nghĩ đê hèn nào, anh ta cầm lấy lỵ nước bước đến chỗ ghế sô pha rồi ngồi xuống.
"Cô Hằng, mời cô uống nước.
Thực ra Giang Ngọc Hằng cũng không khát nước, nhưng Vương Tuấn Phát luôn tỏ ra hòa nhã thân thiện, lại là giám đốc của ngân hàng Hạ Thành, cô cũng không thể làm người ta mất mặt được, nên nhận lấy ly nước lên uống một ngụm.
Cô vừa uống vừa nói với Vương Tuấn Phát: "Cảm ơn giảm đốc Phát.
Vương Tuấn Phát ha hả cười nói: "Không cần khách sáo, không cần khách sáo"
Nhìn thấy Giang Ngọc Hằng uống ly nước mà mình đã bỏ thuốc, trong lòng Vương Tuấn Phát càng thêm kích động Thật lòng mà nói, Giang Ngọc Hằng là người phụ nữ đẹp nhất mà anh ta từng thấy, bất kể là thân hình hay diện mạo của cô đều thuộc dạng cực phẩm.
Nhìn cặp đùi thon thả thắng tấp, đường nét ngũ quan trắng nõn tinh tế, và cả khuôn mặt toát lên khí chất kiêu ngạo của Giang Ngọc Hằng, trong lòng Vương Tuấn Phát càng thêm nóng rực, anh ta không ngờ nửa đời còn lại của mình lại có thể hưởng thụ người đẹp cực phẩm như vậy, kiếp này cho dù có phải chết cũng đáng lắm.
Lúc này, sau khi Giang Ngọc Hằng uống nước có pha thuốc ngủ xong, bắt đầu cảm thấy cơ thể có gì đó không ổn.
Ngay lập tức, cô đã nhanh chóng phản ứng lại rằng mình đã bị bỏ thuốc rồi.
Trong lòng Giang Ngọc Hằng vô cùng kinh ngạc, cảm giác được thân thể đang dần dần mất lực, và đầu óc bắt đầu mề mẩn, cô sợ hãi đến cực điểm.
Cô làm thế nào cũng không thể tin được, Vương Tuấn Phát ở trước mặt mình đây lại có thể làm ra loại chuyện điên rồ này.
Lúc này, Vương Tuấn Phát cũng dần dần lộ ra ánh mắt khao khát thèm thuồng đó, mim cười nhìn về phía Giang Ngọc Hằng
Nụ cười này, khiến sắc mặt Giang Ngọc Hàng lập tức trở nên trắng bệch.
Tuy nhiên, cô không dám liều lĩnh hành động, mà giả vờ tự nhiên nói với Vương Tuấn Phát: "Giám đốc Phát, tôi đã ký tên rồi, xin mời anh xem qua
Càng vào lúc này, càng phải giữ bình tĩnh.
Cô không thể để lộ ra sơ hở được, nếu không Vương Tuấn Phát có thể sẽ lập tức ra tay với mình.
Vương Tuấn Phát thấy vậy, còn tưởng rằng thuốc chưa bắt đầu phát huy tác dụng, nên cũng không vội, mà ha hả cười nói: "Được, để tôi xem nào." Giang Ngọc Hằng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc
Vương Tuấn Phát đang xem hợp đồng, cô liền lén lút lấy điện thoại ra soạn thảo một dòng tin nhắn cầu cứu cho Tô Hoài Dương.
Lúc này, Tô Hoài Dương không về nhà, mà đang cùng Trần Vũ ở khách sạn Hương Các Lưu Mộng bố trí bối cảnh lễ thành hôn.
Đột nhiên nhận được dòng tin nhân cầu cứu của Giang Ngọc Hằng, sau khi đọc xong tin nhắn, cả người anh trở nên đẳng đẳng sát khí, vô cùng lạnh lùng.
Mẹ nó, cái tên Vương Tuấn Phát chết tiệt này, thế mà lại dám tính kế vợ mình, quả thật là muốn chết mà Trần Vũ ở một bên nhìn thấy sắc mặt Long chủ nhà mình đại biển, vội vàng hỏi: "Long chủ, sao cậu lại trở nên tức giận như vậy?”
Tô Hoài Dương tức giận nói: "Vương Tuấn Phát của ngân hàng Hạ Thành lại dám tính kể vợ tôi, còn chuốc thuốc cho cô ấy uống, ông lập tức điều động tất cả nhân lực đến đó cho tôi, tôi muốn diệt trừ tên Vương Tuấn Phát này."
Trần Vũ trong lòng cả kinh, vậy mà có người lại dám động đến người phụ nữ của Long chủ, đây đúng thật là đại nghịch bất đạo.
Theo quy tắc của Long Môn, ít nhất cũng phải chịu hình phạt lăng tri.
Vì vậy, ông ta lập tức nói: “Tôi sẽ điều động nhân lực đến bao vây tập đoàn Hạ Thành ngay.
Ngay khi vừa nhìn thấy Giang Ngọc Hằng, trong mắt Vương Tuấn Phát lóe lên một tia lửa nóng khó có thể kiềm chế được.
Khi Giang Ngọc Hằng đi tới đây, anh ta nhận được cuộc gọi của bà cụ.
Bà cụ muốn dùng Giang Ngọc Hằng làm vật trao đổi để đổi lấy hợp đồng gia hạn khoản nợ
Vương Tuấn Phát có quyền lực rất lớn trong ngân hàng Hạ
Thành, lại còn là một người cực kỳ háo sắc, anh ta sớm đã thèm muốn sắc đẹp của Giang Ngọc Hằng từ lâu, tất nhiên là anh ta sẽ không ngần ngại mà đồng ý.
Lúc này khi nhìn thấy dáng người hoàn hảo và đường nét ngũ quan tinh tế của Giang Ngọc Hằng, trái tim Vương Tuấn Phát đã vô cùng nóng rực.
Nhưng anh biết rằng càng là như vậy càng không thể biểu hiện quá rõ ràng được.
Nếu không, một khi Giang Ngọc Hằng phát hiện ra điều gì đó không ổn, chuyện này chắc chắn sẽ bị thất bại.
Thế nên Vương Tuấn Phát lập tức nở một nụ cười nhiệt tình, giả vờ đứng đắn nói: "Xin chào, cô Giang Ngọc Hằng, tôi là
Vương Tuấn Phát, giám đốc của ngân hàng Hạ Thành
Giang Ngọc Hằng lịch sự cười nói: "Xin chào, giám đốc Phát, tôi đến đây để ký hợp đồng gia hạn khoản nợ với anh.
Vương Tuấn Phát hào sảng cười nói: “Dễ thôi, dễ thôi, tôi đã chuẩn bị xong hợp đồng rồi, cô đi theo tôi.”
Giang Ngọc Hằng nhẹ nhàng nói: “Được."
Trong văn phòng.
Vương Tuấn Phát vừa bảo Giang Ngọc Hằng ngồi xuống ghế sô pha, vừa âm thầm khóa trái cửa lại.
Sau đó, anh ta mới lấy hợp đồng ra, nở một nụ cười thật tưới bước tới "Cô Hằng, cô hãy xem qua hợp đồng đi, chỉ cần cô ký tên xong, chuyện gia hạn khoản nợ chính thức được thành lập.
Giang Ngọc Hằng cảm kích nói: "Cảm ơn giám đốc, vậy bây giờ tôi có thể ký tên rồi chứ." khỏe miệng Vương Tuấn Phát lộ ra một nụ cười quỷ dị “Đương nhiên là có thể, tôi sẽ rót cho cô một ly nước.
"Vâng dạ được, cảm ơn giám đốc Phát.
Vương Tuấn Phát đưa hợp đồng cho Giang Ngọc Hằng, rồi đứng dậy đi đến chiếc tủ bên cạnh, lấy một cái ly đi rót nước.
Anh ta vừa rót nước, vừa lén bỏ một viên thuốc ngủ mạnh liều cao vào trong ly nước.
Thuốc là do anh ta sớm đã chuẩn bị từ lâu, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên làm chuyện hèn hạ như vậy.
Hơn nữa, loại thuốc ngủ mới này không màu không vị, khi cho vào nước sẽ tan ngay, sau khi uống vào sẽ lập tức rơi vào hôn mê, căn bản không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra.
Đợi khi cô tỉnh lại, thậm chí còn không nhận ra rằng mình đã bị người ta xâm phạm.
Tuy nhiên, Vương Tuấn Phát không định dễ dàng buông tha cho Giang Ngọc Hằng như vậy, đợi khi cô uống thuốc xong, anh ta không những xâm phạm cô, mà còn muốn quay và chụp những video hình ảnh khiêu gợi đó, để sau này còn sử dụng thử này để tiếp tục uy hiếp cô khuất phục dưới sự dâm đãng của mình.
Nếu như cô không chịu làm theo, thậm chí có ý định bảo cảnh sát, thì mình sẽ công bố những bức ảnh và video này ra ngoài, để con gái cô cũng nhìn thấy những bức ảnh không đứng đắn đó, để cô cả đời đều không dám ngẩng cao đầu, trở thành người đàn bà phóng túng dâm loạn trong trong miệng người ta
Anh ta tin rằng Giang Ngọc Hằng chắc chắn cái gì cũng sẽ bằng lòng làm theo để bảo toàn danh tiếng của mình.
Vương Tuấn Phát càng nghĩ càng kích động, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra một chút ý nghĩ đê hèn nào, anh ta cầm lấy lỵ nước bước đến chỗ ghế sô pha rồi ngồi xuống.
"Cô Hằng, mời cô uống nước.
Thực ra Giang Ngọc Hằng cũng không khát nước, nhưng Vương Tuấn Phát luôn tỏ ra hòa nhã thân thiện, lại là giám đốc của ngân hàng Hạ Thành, cô cũng không thể làm người ta mất mặt được, nên nhận lấy ly nước lên uống một ngụm.
Cô vừa uống vừa nói với Vương Tuấn Phát: "Cảm ơn giảm đốc Phát.
Vương Tuấn Phát ha hả cười nói: "Không cần khách sáo, không cần khách sáo"
Nhìn thấy Giang Ngọc Hằng uống ly nước mà mình đã bỏ thuốc, trong lòng Vương Tuấn Phát càng thêm kích động Thật lòng mà nói, Giang Ngọc Hằng là người phụ nữ đẹp nhất mà anh ta từng thấy, bất kể là thân hình hay diện mạo của cô đều thuộc dạng cực phẩm.
Nhìn cặp đùi thon thả thắng tấp, đường nét ngũ quan trắng nõn tinh tế, và cả khuôn mặt toát lên khí chất kiêu ngạo của Giang Ngọc Hằng, trong lòng Vương Tuấn Phát càng thêm nóng rực, anh ta không ngờ nửa đời còn lại của mình lại có thể hưởng thụ người đẹp cực phẩm như vậy, kiếp này cho dù có phải chết cũng đáng lắm.
Lúc này, sau khi Giang Ngọc Hằng uống nước có pha thuốc ngủ xong, bắt đầu cảm thấy cơ thể có gì đó không ổn.
Ngay lập tức, cô đã nhanh chóng phản ứng lại rằng mình đã bị bỏ thuốc rồi.
Trong lòng Giang Ngọc Hằng vô cùng kinh ngạc, cảm giác được thân thể đang dần dần mất lực, và đầu óc bắt đầu mề mẩn, cô sợ hãi đến cực điểm.
Cô làm thế nào cũng không thể tin được, Vương Tuấn Phát ở trước mặt mình đây lại có thể làm ra loại chuyện điên rồ này.
Lúc này, Vương Tuấn Phát cũng dần dần lộ ra ánh mắt khao khát thèm thuồng đó, mim cười nhìn về phía Giang Ngọc Hằng
Nụ cười này, khiến sắc mặt Giang Ngọc Hàng lập tức trở nên trắng bệch.
Tuy nhiên, cô không dám liều lĩnh hành động, mà giả vờ tự nhiên nói với Vương Tuấn Phát: "Giám đốc Phát, tôi đã ký tên rồi, xin mời anh xem qua
Càng vào lúc này, càng phải giữ bình tĩnh.
Cô không thể để lộ ra sơ hở được, nếu không Vương Tuấn Phát có thể sẽ lập tức ra tay với mình.
Vương Tuấn Phát thấy vậy, còn tưởng rằng thuốc chưa bắt đầu phát huy tác dụng, nên cũng không vội, mà ha hả cười nói: "Được, để tôi xem nào." Giang Ngọc Hằng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc
Vương Tuấn Phát đang xem hợp đồng, cô liền lén lút lấy điện thoại ra soạn thảo một dòng tin nhắn cầu cứu cho Tô Hoài Dương.
Lúc này, Tô Hoài Dương không về nhà, mà đang cùng Trần Vũ ở khách sạn Hương Các Lưu Mộng bố trí bối cảnh lễ thành hôn.
Đột nhiên nhận được dòng tin nhân cầu cứu của Giang Ngọc Hằng, sau khi đọc xong tin nhắn, cả người anh trở nên đẳng đẳng sát khí, vô cùng lạnh lùng.
Mẹ nó, cái tên Vương Tuấn Phát chết tiệt này, thế mà lại dám tính kế vợ mình, quả thật là muốn chết mà Trần Vũ ở một bên nhìn thấy sắc mặt Long chủ nhà mình đại biển, vội vàng hỏi: "Long chủ, sao cậu lại trở nên tức giận như vậy?”
Tô Hoài Dương tức giận nói: "Vương Tuấn Phát của ngân hàng Hạ Thành lại dám tính kể vợ tôi, còn chuốc thuốc cho cô ấy uống, ông lập tức điều động tất cả nhân lực đến đó cho tôi, tôi muốn diệt trừ tên Vương Tuấn Phát này."
Trần Vũ trong lòng cả kinh, vậy mà có người lại dám động đến người phụ nữ của Long chủ, đây đúng thật là đại nghịch bất đạo.
Theo quy tắc của Long Môn, ít nhất cũng phải chịu hình phạt lăng tri.
Vì vậy, ông ta lập tức nói: “Tôi sẽ điều động nhân lực đến bao vây tập đoàn Hạ Thành ngay.
Danh sách chương