Chương 27
Lâm Hoàng Quân quỳ trên mặt đất khổ sở nài xin.
Dáng vẻ này giống như nếu Tân Vũ Phong không đồng ý thì cậu ta sẽ không đứng dậy.
“Tần Vũ Phong, hay anh thử một chút đi!”
Lâm Kiều Như giật nhẹ tay áo của anh một cái, thấp giọng nói.
Cô lòng dạ lương thiện, không đành lòng nhìn Lâm Hoàng Quân cứ quỳ như vậy.
“Vậy cũng được! Nể mặt Kiều Như tôi sẽ đồng ý! Nhưng mà tôi cũng có một điều kiện, Kiều Như phải đi chung!” Tân Vũ Phong mở miệng nói.
“Không thành vấn đề!”
Lâm Hoàng Quân lập tức đứng dậy, khởi động một chiếc xe Audi cách đó không xa, dẫn hai người theo đi đến nhà họ Lâm.
Nửa tiếng sau, nhà chính nhà họ Lâm.
Ngoại trừ cả nhà Lâm Yến Vân ra, những họ hàng và người lớn khác trong nhà họ Lâm đã đứng ngoài cửa tiếp đón, làm không khí vô cùng long trọng.
Ngay cả bà nội đức cao vọng trọng nhất cũng ra mặt.
Nhìn thấy Tân Vũ Phong xuống xe, một đám người lập tức vây quanh.
“Tân Vũ Phong, con rể tốt của mẹ, trông con cuối cùng con cũng đến rồi!”
Trên mặt mẹ vợ Dương Nguyệt Dung toàn là tươi cười.
Nhìn thấy cảnh này Tần Vũ Phong cười lạnh trong lòng, cảm thấy cực kỳ trào phúng.
Nhớ lại lúc đầu Dương Nguyệt Dung gây khó dễ đủ đường cho anh, tùy ý trào phúng, địa vị của anh ở trong nhà thậm chí còn chẳng bằng một đứa giúp việc.
Bây giờ Dương Nguyệt Dung lại nở nụ cười tươi rói đón tiếp anh, hận không thể tâng bốc anh lên đến tận trời.
“Tần Vũ Phong, đừng đứng ở cửa nữa, mau vào trong đi!”
Lâm Yến Vân cũng đi tới.
Cô ta cố tình ăn diện một phen, thay lễ phục lộng lẫy, gương mặt còn trang điểm vô cùng xinh đẹp, đi tới muốn nắm tay Tân Vũ Phong.
Nhưng Tần Vũ Phong ngay lập tức lùi về sau một bước, làm bàn tay duỗi ra của cô ta khựng lại giữa không trung.
Ngay sau đó Tần Vũ Phong xoay người nắm lấy tay của Lâm Kiều Như.
“Kiều Như, đi, anh dẫn em vào!”
Trong lúc nhất thời, Lâm Yến Vân đứng đơ ra tại chỗ, nụ cười trên mặt phút chốc cứng đờ, vô cùng bối rối.
Cô ta tuyệt đối không thể ngờ rằng, một Tân Vũ Phong từng nghe lời mình răm rắp, không những làm cho cô ta lúng túng, thậm chí còn che chở cho một người phụ nữ khác đến như vậy!
Tức giận! Ghen ghét! Căm hận!
Rất nhiều cảm xúc đan xen trong lòng Lâm Yến Vân, nhưng cô ta chỉ có thể bấm bụng chịu đựng.
“Mày hay lắm con hồ ly tinh, dám quyến rũ người đàn ông của bà đây, đợi đi tao cho mày đẹp mặt!”
Lâm Yến Vân siết chặt nắm tay, âm thầm ra quyết định, cho dù như thế nào cũng phải giành lại con rùa vàng Tần Vũ Phong này.
Tiếp theo.
Trong sự chen chúc của những người nhà họ Lâm, Tần Vũ Phong và Lâm Kiều Như bước vào phòng tiếp khách của nhà chính.
Trên bàn tròn bày đầy sơn hào hải vị, vi cá, tùng nhung, trứng cá muối…
Vì đền tội mà nhà họ Lâm đã bỏ ra vốn lớn, một bàn này ít nhất hơn ba mươi triệu.
“Mau vào chỗ ngồi đi!”
Chỗ ngồi của hai người đều được sắp xếp ở vị trí quan trọng nhất.
Lâm Kiều Như được đối xử tốt mà lại thấy hơi sợ.
Lúc trước khi Tần Vũ Phong bị bắt, cô đã từng đến nhà họ Lâm cầu xin nhưng đến cả cửa lớn cũng không được bước vào, chỉ có thể quỳ gối ngoài cửa.
Ai biết chẳng bao lâu sau cô lại được làm khách quý nhà họ Lâm, ngay cả những bậc cha chú cũng kia cũng phải đứng ở bên cạnh.
“Vũ Phong à, tối hôm nay con thật ¡ oai, bao trọn khách sạn Caesar, mua dây chuyền ba nghìn tỷ… Bây giờ toàn bộ Dương Hải đều truyền tai nhau truyền thuyết này đó!”
“Gọi Vũ Phong gì thế, từ nay về sau phải gọi là cậu Tần!”
“Đúng vậy! Trước đó là do các cô chú có mắt không tròng xúc phạm cậu, vẫn xin cậu Tần bỏ quá cho!”
“Tôi đã sớm nói rồi, ông nội chọn chồng cho Yến Vân thì sao có thể là đồ bỏ đi được chứ?”
“Tân Vũ Phong như vậy gọi là lù khù vác cái lu mà chạy! Sau này có cơ hội làm giàu thì cũng đừng quên những họ hàng như cô chú đấy nhé!”
Những họ hàng của nhà họ Lâm kia đều nịnh nọt lấy lòng muốn nịnh bợ Tần Vũ Phong.
Tần Vũ Phong thờ ơ lạnh nhạt, chỉ cảm thấy cực kỳ ghê tởm.