Chương 23
“Bụp! Bụp! Bup”
Sau khi Lâm Kiều Như mở mắt ra thì thấy trong màn đêm đen nhánh đột nhiên trở nên sáng chói như ban ngày.
“Cái đó là… Sao băng?”
Cô kêu lên, sau đó lập tức nhận ra.
Đây không phải là sao băng thật mà là nhiều đợt pháo hoa được khảm lên bầu trời, phát ra ánh sáng lấp lánh.
Không chỉ có trên bầu trời của khách sạn Caesar, cả thành phố Dương Hải cũng được bao phủ bởi pháo hoa, đứng ở đâu đều có thể thấy được.
Rất nhiều người vội vã ngẩng đầu lên, liên tục ca ngợi với vẻ kinh ngạc: “Pháo hoa có kích lớn vậy ư, chưa từng thấy bao giờ luôn đấy!”
“Trời ơi! Đẹp quá đi mất!”
“Hôm nay là ngày lễ gì đặc biệt sao?”
“Kiều Như, em có thích món quà này không?” Tần Vũ Phong hỏi.
“Vâng!”
Lâm Kiều Như ra sức gật đầu, khóe mắt ươn ướt nhưng đó là vì vui quá.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng được mừng sinh nhật và cũng không dám mong đợi điều gì.
Cô không thể ngờ Tần Vũ Phong thật sự đã thực hiện được giấc mơ của cô.
Pháo hoa kéo dài khoảng mấy phút, cuối cùng tạo thành hình ảnh thần Cupid bắn mũi tên tình yêu xuyên qua trái tim trên nền trời đêm.
“Kiều Như, nếu em muốn có ngôi sao nào, anh nguyện sẽ tặng cho em một dải ngân hài”
“Ánh sáng lấp lánh của những vì sao không bì kịp với nụ cười duyên dáng của eml”
Giọng của Tần Vũ Phong trầm bổng và du dương, vang dội khắp toàn trường.
Giờ phút này, dường như nơi mềm yếu nhất trong lòng Lâm Kiều Như đã bị tác động, nước mắt không kiềm được chảy dọc xuống gương mặt cô.
“Tần Vũ Phong, cảm ơn anh! Đây là lần đầu tiên tôi nhận được quà sinh nhật, cũng là một món quà tuyệt vời nhất!” Trong giọng nói của Lâm Kiều Như đầy cảm kích và xúc động.
Thấy bầu không khí đã được tạo nền xong, đột nhiên Tần Vũ Phong quỳ một gối xuống.
“Tân Vũ Phong, anh… anh làm gì vậy?”
Lâm Kiều Như bị hành động của anh hù dọa, kìm lòng không đậu lên tiếng hỏi anh. “Kiều Như, em có đồng ý lấy anh không? Từ nay về sau, anh sẽ luôn bảo vệ em, thương yêu em và che chở cho em, biến em trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới, không còn phải chịu bất kỳ tủi thân nào nữa!”
Giọng nói của Tân Vũ Phong vừa trầm vừa mạnh mẽ, dường như đang thốt ra một lời thề trang nghiêm.
“Tôi…”
Lâm Kiều Như đứng tại chỗ, cắn môi dưới muốn nói lại thôi.
Qua hồi lâu, cô mới chậm rãi nói: “Xin lỗi, tôi không thể đồng ý được!”
Cái gì?
Tần Vũ Phong nghe vậy thì sửng sốt, hoàn toàn không thể tin vào tai mình.
Anh tự nhận lần cầu hôn này chiếm đủ điều kiện thiên thời địa lợi nhân hòa, gần như không có sơ hở nào.
Nhưng anh không hiểu nổi sao Lâm Kiều Như lại từ chối chứ.
“Anh có chỗ nào chưa đủ tốt sao?” Tần Vũ Phong bèn hỏi.
“Không có!”
Lâm Kiều Như vội vàng lắc đầu: “Tần Vũ Phong, anh là người đầu tiên trong đời này đối xử tốt với tôi như vậy! Trước kia tôi bị Tôn Vĩnh Trung xâm hại, nhờ anh vươn tay ra cứu vớt tôi, hôm nay còn chuẩn bị một buổi sinh nhật đáng mơ ước này cho tôi nữa!”
“Vậy tại sao em không đồng ý?
Chẳng lẽ… em nghĩ anh không xứng với em sao?” Tần Vũ Phong hỏi tới.
“Dĩ nhiên không phải vậy! Đúng ra là tôi mới phải, vì thân phận con gái riêng của nhà họ Lâm nên không xứng với anh!” Lâm Kiều Như cười tự giễu.
“Kiều Như, em từ chối việc anh theo đuổi em, em cho anh một lý do được chứ?”
Tần Vũ Phong nhíu mày, hơi buồn bực.
Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển!
Bây giờ anh không biết rốt cuộc Lâm Kiều Như đang suy nghĩ gì nữa.
Do dự hồi lâu, Lâm Kiều Như mới thở một hơi thật dài, như thể đã đưa ra một quyết định quan trọng nào đó.
Đôi mắt tuyệt đẹp của cô nhìn thẳng vào mặt Tần Vũ Phong rồi cô nói: “Thật ra tôi đã có người yêu rồi!”